Tam thiên nhược thủy chích thủ nhất biều.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   - Đoản này khác hẳn và không hề liên quan đến đoản "Nhược Thủy Tam Thiên" ta đã đăng hồi trước nhé cả nhà.
😅😅😅

   - Có H... Ờ thì nước nôi thôi chứ chưa có xôi thịt.
🙂🙂🙂

   - Mọi người hẳn là cũng đi học, đi làm rồi đúng không? Cuộc sống sau dịch của các bạn như thế nào? Ổn cả chứ?
🤔🤔🤔

   - Khả năng còn nhiều hạn chế có thể khiến bạn đọc không hài lòng. Hy vọng các bạn không chê cười.
❤❤❤

  
  
 
  

 

 
 
"Tam thiên nhược thủy chích thủ nhất biều."

   Ba ngàn con sông, chỉ chọn múc một gáo. Trong tình yêu, giữa muôn ngàn người chỉ chọn một người.

   Lam Hi Thần cũng chỉ chọn duy nhất một người.

...

..

.

   Năm Quang Đạo thứ mười tám tại Lan Lăng quốc, tiên đế gặp nạn băng hà. Không lâu sau hoàng hậu cũng mắc phải bạo bệnh qua đời để lại thái tử chỉ mới tròn năm tuổi lên nắm quyền bính. Khắp nơi binh biến muốn lật đổ hoàng thất. Nhất là đại tướng quân Ôn Nhược Hàn vốn đã có ý định tạo phản từ lâu. Khi ấy hai quốc cữu của thái tử tuổi cũng mới tròn mười sáu, mười bảy dốc hết sức lực phò trợ tiểu hoàng đế giữ vững ngôi vị. Chỉ có điều sức tàn lực mỏng khó lòng chống đỡ vậy mà kì lạ thay quân phản loạn không đánh tự tan, Ôn Nhược Hàn bị vó ngựa dày xéo bỏ mạng nơi xa trận. Những ai có ý định làm phản đều không có được kết cục tốt đẹp.

   Trải qua mấy năm đao thương loạn lạc, Lan Lăng quốc yên bình trở lại. Cũng vì thế mà những chuyện kỳ dị khó hiểu xảy ra với quân phản loạn bắt đầu được đem ra bàn tán sôi nổi khắp nơi. Đặc biệt còn bàn tới sự giúp đỡ của Hồ tộc bí ẩn. Tương truyền rằng Hồ tộc vốn sống tại vùng thâm sơn ở Cô Tô, tục gọi nơi đó là Vân Thâm Bất Tri Xứ. Hồ tộc là tộc loài nhân nghĩa, ghét ác như thù. Những thứ hồ ly hóa thành hình người hãm hại chúng sinh đều thuộc dạng yêu ma quỷ quái chứ không thuộc Hồ tộc. Đứng đầu Hồ tộc là cửu vĩ hồ tu luyện ngàn năm thông thạo pháp thuật, có tấm lòng lương thiện. Về dung mạo thì càng không cần phải bàn tới. Toàn bộ Hồ tộc ngoại hình đều là xuất chúng, vị trưởng tộc này lại là ngọc sáng trong ngọc không gì có thể so bì được. Lại nói đến tin đồn một trong hai vị quốc cữu trẻ tuổi của tiểu hoàng đế đã có cơ duyên được gặp gỡ với Hồ tộc nên sự đồn đoán kia càng thêm sôi nổi vang đến tận phủ quốc cữu. Chỉ là khi đó tại phủ quốc cữu, vị quốc cữu có cơ duyên gặp gỡ Hồ tộc kia nằm sau màn trướng kín đáo nghiến răng ra lệnh nếu gặp Hồ tộc giết không tha.

...

..

.

   Giang Trừng thực sự không muốn... Nói cho đúng là không dám bước vào ôn tuyền một mình. Thậm chí hắn còn bị ám ảnh bởi việc đi tắm. Cứ mỗi lần nhìn thấy hơi nước bốc lên nghi ngút, ngay cả từ chén canh mới nấu của trù phòng dâng lên cũng khiến Giang Trừng cảm thấy khó chịu, không thoải mái. Giang Trừng sợ, lo lắng,... trên hết là tức giận. Đã gần năm năm trôi qua, những chuyện tối hôm ấy vẫn còn đeo bám trong giấc mơ của Giang Trừng, mới mẻ như mới xảy ra ngày hôm qua. Chỉ có điều không hiểu vì sao hôm nay Ngụy Vô Tiện cùng với Kim Lăng kẻ tung người hứng trêu chọc hắn để rồi Giang Trừng mạnh miệng tuyên bố: "Có lý gì ta lại sợ vào ôn tuyền." và rồi giờ đây hắn ngập ngừng bước chân vào suối nước nóng lộ thiên phía sau hành cung trước sự chứng kiến của hai người kia.

   - Giang Trừng, ngươi từ từ tận hưởng. Chúng ta gác ngoài này, ngươi không trốn được đâu.
   Ngụy Vô Sỉ thét lớn phía sau khi hắn vừa bước qua cửa vào mà không hề nhìn ra sự bất an của Giang Trừng. Hoặc chính là giả vờ không biết.

   - Ầy... Sao lại không đi tiếp? Ngươi phải vào tắm rửa, ngâm mình rồi mới được phép ra nếu không là nhận thua. Giang Trừng ngươi là đang sợ a.
   Ngụy Vô Tiện thấy Giang Trừng chần chừ không đi tiếp liền mở miệng châm chọc. Hắn đành nhắm mắt đưa chân tiếp tục tiến sâu vào phía bên trong rón rén như kẻ sắp làm việc xấu.

   Ngay từ đầu Giang Trừng đã không có ý định đến hành cung tại vùng gần địa giới Cô Tô này nhưng cuối cùng vẫn bị ánh mắt cầu xin của Kim Lăng làm cho mềm lòng. Từ cửa vào tới hồ tắm cách một quãng xa, cây cối um tùm đi hết lối mòn mới tới nơi. Hồ tắm không lớn lắm nằm sau một hòn giả sơn. Nước được dẫn ra từ khe núi hơi nước bốc lên khiến tầm mắt có chút mờ mịt. Xung quanh dựng lên mấy bức bình phong che chắn. Gần bên hồ còn có một cây ngọc lan đang tầm nở hoa. Hương đưa thoang thoảng, một số cánh hoa bị gió cuốn bay sà vào trong hồ nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Giang Trừng ngập ngừng thật lâu, cuối cùng cũng cởi hết y phục. Đưa chân xuống kiểm tra độ ấm của nước sau đó Giang Trừng mới từ từ ngâm mình vào hồ tắm. Lớp sỏi nhỏ lót ở đáy hồ cộng với nước nóng khiến cơ thể căng cứng nãy giờ của hắn giãn ra, tâm tình cũng bớt đi căng thẳng, lo âu. Thật thoải mái. Trước kia Giang Trừng rất thích ngâm mình như vậy. Tất cả do kẻ kia nên lâu như vậy hắn mới không được hưởng cái cảm giác thoải mái này. Ngẩng mặt nhìn sao trời, ngửi hương ngọc lan khiến Giang Trừng nhớ tới Lam Hi Thần. Lần đầu gặp cũng là tại suối nước nóng đi.

   Còn nhớ khi ấy Giang Trừng mới mười lăm tuổi thay phụ thân tới Vân Thâm Bất Tri Xứ bái phỏng Lam Khải Nhân tiên sinh. Đó cũng là lần đầu tiên Giang Trừng tiếp xúc với Hồ tộc. Hắn không ngờ tới cha mình có qua lại với Hồ tộc bí ẩn vì thế không thể khoa trương tới đó mà âm thầm mang lễ vật cùng với vài gia nhân tin cậy men theo đường nhỏ mà tìm tới. Cũng là lần đầu tiên Giang Trừng phải vất vả trèo đèo lội suối như vậy. Lam gia quả thực là nhiều lễ nghi không kém gì hoàng tộc, ngay hôm đầu tiên tới Vân Thâm Bất Tri Xứ hắn đã phải nghe Lam lão tiên sinh giảng giải gia quy Lam gia. Nhàm chán tới mức cuốn trôi hết thảy háo hức cùng tò mò về Hồ tộc của Giang Trừng, suýt chút nữa hắn đã ngủ gục. Ấy vậy mà phụ thân hắn lại cậy nhờ Lam lão tiên sinh dạy dỗ mình một khoảng thời gian. Giang Trừng khó khăn lắm mới có thể không phạm vào mấy nghìn điều quy củ. Điều tồi tệ hơn cả là ẩm thực nơi này quả thật khiến người ta chán ghét cực độ. Cả tháng trời mà Giang Trừng không được một bữa no. Đáng sợ nhất là mùa đông tại đó, rét lạnh tới mức hắn tưởng mình sẽ bỏ mạng tại Vân Thâm. Cũng vào thời điểm đó Giang Trừng tìm được một suối nước nóng, không kiềm chế được bản thân len lén đến tắm. Đã lâu không được ngâm mình nên Giang Trừng không hề chú ý xung quanh nhanh chóng cởi hết y phục bước xuống nước. Chỉ là khi hắn vừa trầm mình xuống nước thì phát hiện ra trong dòng suối nhỏ hẹp kia đã có người đang ngồi tựa vào mỏm đá ngâm mình từ lúc nào. Giang Trừng thét lên một tiếng cuống quýt leo lên bờ choàng vội quần áo lắp bắp không lên lời.

   - Ngươi... Ngươi...
   Người kia nhìn hắn rồi mỉm cười. Lúc này Giang Trừng mới để ý tới diện mạo của người đó, quả thực là thiên sinh lệ chất trăm năm khó gặp. Nụ cười ôn hòa nhã nhặn vẫn còn treo trên môi người kia, hai mắt nheo lại nhìn Giang Trừng khiến hắn càng thêm bối rối tay giữ vạt áo lại càng chặt. Người kia ý cười càng sâu rồi bất chợt đứng dậy đi về phía Giang Trừng. Gương mặt hoàn mỹ, thân hình lại càng không có điểm gì để chê. Thân hình thon dài, cơ bắp săn chắc trải đều tứ chi, da dẻ bị nước nóng hun ấm trở lên hồng hào, tóc đen dài mượt do bị thấm ướt mà bám sát vào cơ thể. Giang Trừng như bị đông cứng, tiến lùi không được, miệng lưỡi cũng chẳng thể cất lời. Gió thổi qua lành lạnh nhưng Giang Trừng lại không thể cảm nhận được cái rét mà lại cảm thấy mồ hôi đang từ từ chảy dọc sống lưng. Người kia tiến đến càng gần, cúi xuống bên tai hắn nói:

   - Giang công tử, ta xong rồi. Ngươi từ từ tắm. Trời chuyển lạnh đừng ngâm mình quá lâu.
   Nói rồi mặc vào bạch y được gấp cẩn thận ngay bên cạnh vài mảnh tử y lộn xộn của Giang Trừng. Sau đó từ từ rời khỏi bỏ lại hắn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Người đẹp như vậy phải chăng là Tiên nhân? Xung quanh không còn chút dấu vết, Giang Trừng cho rằng mình vừa gặp ảo giác. Sang ngày hôm sau mới biết được, người kia là Lam Hi Thần là người đứng đầu Hồ tộc, cháu trai của Lam lão tiên sinh.

   Lam Hi Thần rất quấn hắn, luôn tìm cách để ở gần Giang Trừng quan tâm đến hắn. Mà không hiểu vì sao Giang Trừng ở cạnh người này không hề thoải mái, luôn có cảm giác ngại ngùng có lẽ do buổi tối hôm đó nên mới như vậy. Nhưng hắn vẫn phải tỏ ra mình không có ý ghét bỏ, dù sao cũng đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta. Lúc đó Giang Trừng mới nhớ đến Ngụy Vô Tiện bị thủy đậu nên không thể đi cùng mình. Giá như có tên đó ở đây hắn chắc chắn không phải rơi vào hoàn cảnh này.

   Lâu dần, Giang Trừng quen thuộc với sự quan tâm chiếu cố đến mức có phần quá đáng của Lam Hi Thần. Hai người cũng gần gũi hơn rất nhiều, có thể gọi nhau là tri kỷ. Nhưng đến tận khi phải rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, Giang Trừng vẫn chưa một lần dám nhìn thẳng vào mắt Lam Hi Thần. Đôi mắt màu hổ phách như ánh lên mỗi khi nhìn Giang Trừng, ấm áp đầy nhu tình. Giống như một hồ nước lớn yên ả dưới nắng chiều hoàng hôn khiến người trầm mê.

   Thế rồi biến cố bất chợt tới. Hoàng đế đương triều gặp nạn băng hà. Tỷ tỷ Giang Trừng là hoàng hậu cũng mắc bạo bệnh mà qua đời. Ôn Nhược Hàn và một số vương công quý tộc dấy binh tạo phản, phụ thân, mẫu thân vì bảo vệ Kim Lăng mà mất mạng. Hắn cùng Ngụy Vô Tiện phải mất sức chín trâu hai hổ bảo hộ Kim Lăng. Ngay lúc tưởng chừng không thể tiếp tục, Lam Hi Thần ra tay giúp đỡ lại còn dẹp yên phản loạn. Mấy năm trời qua đi cùng nhau kề vai sát cánh, Giang Trừng lại càng thêm quý trọng, tin tưởng Lam Hi Thần; thân thiết hơn bội phần.

...

   Giang Trừng hốt hoảng giãy giụa thoát khỏi bàn tay của Lam Hi Thần, nước bắn tung tóe khắp nơi. Tuy nhiên không vì thế mà khiến cho Lam Hi Thần đang đè lên người hắn dừng tay. Đôi mắt của Lam Hi Thần mờ đục, u ám.

   - Lam Hi Thần ngươi bị làm sao? Phát điên cái gì? Mau tỉnh...
   Giang Trừng lớn tiếng quát mắng, cả người uốn éo hy vọng rằng có thể thoát khỏi Lam Hi Thần nhưng không chút tác dụng còn khiến Lam Hi Thần tức giận đem tay hắn trói lại. Lam Hi Thần ôm lấy eo Giang Trừng bế lên đặt hắn nằm xuống ngoại bào của mình đã được trải ra từ lúc nào. Giang Trừng vẫn tiếp tục giãy giụa, la mắng hy vọng thoát được vòng kìm kẹp của Lam Hi Thần. Điều này công kích Lam Hi Thần khiến y cúi xuống bịt kín miệng nhỏ đang nói lời cay nghiệt kia. Giang Trừng lắc đầu nguầy nguậy cố gắng tránh khỏi môi lưỡi Lam Hi Thần. Hai chân cố gắng giẫy đạp nhưng không ăn thua, cuối cùng vẫn bị Lam Hi Thần đè chặt. Lam Hi Thần nhăn mày không hài lòng dùng một tay giữ chặt khớp hàm của Giang Trừng lần nữa hôn xuống. Môi lưỡi gấp gáp tìm kiếm mật ngọt dây dưa không dứt. Giang Trừng đã chẳng thể bình tĩnh liền cắn xuống, dù cho mùi vị tanh ngọt lan khắp khoang miệng cũng không thể khiến Lam Hi Thần dừng lại. Mãi tới khi Giang Trừng không còn thở nổi đấm vào lồng ngực Lam Hi Thần thì người kia mới buông tha hắn. Trước đó còn cắn môi hắn một cái. Giang Trừng thở hổn hển cảm nhận được máu tươi đang chảy ra ở khóe miệng. Lam Hi Thần lần nữa cúi xuống liếm láp dòng máu bên môi hắn rồi lần tới yết hầu đang chuyển động lên xuống vì Giang Trừng nuốt nước bọt sợ hãi.

   - Lam Hi Thần. Ngươi mau buông tay, ta coi như không có chuyện gì. Chúng ta vẫn là bằng hữu.
   Nghe thấy hai từ "bằng hữu" dường như Lam Hi Thần lại càng thêm tức giận điên cuồng cắn mút lồng ngực Giang Trừng đến mức rỉ máu, hai tay xoa niết vòng eo nhỏ gầy không hề nghĩ tới cảm nhận của người bên dưới. Lam Hi Thần không hề nhẹ nhàng hôn ngược lên trên cổ đến vành tai đỏ ửng của Giang Trừng thì thào:

   - Vãn Ngâm... Vãn Ngâm... A Trừng... Ta yêu ngươi... Tâm duyệt ngươi... Ta muốn ngươi... muốn ngươi dưới thân ta gọi ta phu quân. Rên rỉ, khóc lóc cầu xin ta... THAO NGƯƠI... thao tử ngươi.
   Giống như sấm nổ giữa trời quang, cùng lúc đó cảm giác đau đớn từ hậu huyệt truyền tới. Nơi tư mật bị Lam Hi Thần dùng ngón tay mạnh mẽ xâm lấn. Vách tràng càng cố gắng bài xích thì lại càng bị hung hăng chà đạp. Ban đầu là một ngón, tiếp đến là hai rồi ba. Ngón tay Lam Hi Thần vội vã ra vào, miệng không ngừng thì thầm những lời theo gia quy Lam thị gọi là ô ngôn uế ngữ. Giang Trừng cắn chặt răng, đầu óc cố gắng suy nghĩ chuyện khác lảnh tránh sự thật đang diễn ra. Nhưng khi phần thân cực đại của Lam Hi Thần tiến vào hậu huyệt chật hẹp hắn thét lên thật lớn xé rách cả màn đêm yên tĩnh, máu chảy ra nhuốm bẩn ngoại bào trắng muốt bên dưới. Giang Trừng khóc, đấm mạnh vào ngực Lam Hi Thần, chưa bao giờ hắn phải chịu khuất nhục lớn tới như vậy. Đường đường là một nam tử lại bị người áp dưới thân, lại còn là người hắn tin tưởng nhất. Nước mắt nhạt nhòa trên gương mặt Giang Trừng càng khiến Lam Hi Thần thêm hưng phấn, ánh mắt mờ mịt chứa đầy dục vọng. Lam Hi Thần thở hắt ra một hơi, cự long to lớn tiến lui loạn xạ mặc cho vách tràng co chặt ngăn y tiến công còn Giang Trừng thống khổ kêu la.

...

   Giang Trừng giật mình tỉnh giấc, hóa ra là nằm mơ. Lâu rồi mới được ngâm mình thoải mái tới vậy khiến hắn ghé đầu vào thành bể tắm ngủ quên thế nào lại mơ về chuyện kia. Hôm đó hắn đã bị Lam Hi Thần đặt dưới thân không biết bao nhiêu lâu, bị bày ra không biết bao nhiêu tư thế đáng xấu hổ. Từ ven hồ, nhuyễn tháp dùng để nằm nghỉ gần đấy rồi xuống dưới nước,... nơi nơi đều lưu lại dấu vết của hai người. Đáng đánh thay càng về sau Giang Trừng lại nổi lên cảm giác để rồi trầm mê trong bể dục thuận theo Lam Hi Thần lúc nào không hay. Hắn đã rên rỉ khóc lóc gọi Lam Hi Thần phu quân, cầu xin Lam Hi Thần thao hắn. Sáng hôm sau khi Giang Trừng tỉnh lại Lam Hi Thần vẫn còn ngủ say bên cạnh. Ngoại bào của Lam Hi Thần nhăn nhúm còn có vết máu đã khô nằm lăn lóc cạnh hồ tắm, xung quanh chẳng còn nguyên trạng. Không khí nồng đậm mùi dâm dịch cùng với đấu vết hoan ái còn ở trên người, cảm giác bủn rủn tay chân, hậu huyệt đau nhức khiến Giang Trừng không thể tự huyễn hoặc bản thân mọi chuyện là mơ. Hắn liền vội vã mặc y phục run rẩy rời khỏi nơi đó. Lam Hi Thần về sau cũng chưa từng tới gặp Giang Trừng dù cho hắn vì tức giận Lam Hi Thần mà ra lệnh nếu gặp Hồ tộc giết không tha.

   Nước ấm vẫn bao bọc cơ thể trần trụi của Giang Trừng nhưng hắn đột nhiên lại lạnh toát. Hơi thở này Giang Trừng rất quen thuộc. Cả người hiện tại như bị hóa đá không thể cử động. Hơi thở đó tiến gần về phía hắn. Eo bụng bị nắm lấy giật mạnh về phía sau. Giang Trừng bị bất ngờ trượt chân không may uống vào bụng vài ngụm nước. Đến khi ổn định Giang Trừng đã được đặt ngồi trên đôi chân rắn hữu lực của Lam Hi Thần, thậm chí còn cảm nhận được vật kia đang cọ sát đùi mình. Lam Hi Thần ôm lấy eo Giang Trừng, gục mặt vào hõm vai hắn hít thở đều đều khiến Giang Trừng nổi từng mảng da gà. Không khí đột nhiên im lặng đến đáng sợ.

   - Vãn Ngâm... Năm năm rồi... Ta thực sự rất nhớ ngươi.
   Lam Hi Thần ôm lại càng chặt, chóp mũi cọ qua cọ lại trên xương quai xanh của Giang Trừng. Hắn run rẩy sợ hãi, cổ họng khô khốc, miệng cứng nhắc mấp máy mãi không nên lời. Lam Hi Thần cảm nhận cơ thể trong tay mình căng cứng, cũng nhìn ra trong lòng Giang Trừng lo sợ cái gì. Những việc sảy ra tối hôm đó Lam Hi Thần đều nhớ, nhớ rất rõ. Lam Hi Thần cũng biết vì sao mình lại không thể kiềm chế nổi bản thân khi uống thứ xuân dược tầm thường Ngụy Vô Tiện táy máy thả vào trà của mình. Loại thuốc kia vốn chẳng có mấy tác dụng, chỉ có thể khiến cơ thể Lam Hi Thần rạo rực hơn một chút. Vốn là người có định lực rất tốt thì làm sao Lam Hi Thần có thể mất khống chế như vậy. Có chăng Giang Trừng chính là thứ xuân dược nguy hiểm nhất khiến con quỷ dâm dục trong y thoát ra không cách khống chế. Khi nghe được Giang Trừng chỉ muốn làm bằng hữu với mình. Lam Hi Thần càng thêm tức giận. "Bằng hữu"... Chưa bao giờ Lam Hi Thần muốn làm bằng hữu với Giang Trừng. Ngay từ lúc mới gặp mặt đối với Giang Trừng y đã có ý niệm đem người này giữ riêng cho mình. Lam Vong Cơ là đệ đệ ruột thịt của Lam Hi Thần nhưng làm sai vẫn phải chịu phạt, thậm chí còn bị phạt nặng hơn. Còn đối với Giang Trừng, toàn bộ là cưng chiều cùng dung túng dù cho Giang Trừng có gây ra chuyện gì đi chăng nữa. Vì hắn Lam Hi Thần khẳng định mình có thể lật thiên đảo địa. Duy nhất việc Giang Trừng chỉ muốn làm bằng hữu với mình Lam Hi Thần không thể chấp nhận, vậy cho nên mới hấp tấp vội vàng cưỡng ép hắn. Thúc phụ cùng trưởng bối trong nhà bắt Lam Hi Thần quỳ tại từ đường chịu phạt, năm năm ấy trước vong linh các bậc tổ tiên Lam Hi Thần thấy việc mình tâm duyệt Giang Trừng chẳng có gì là sai trái. Chuyện tình cảm đâu thể ràng buộc bản thân yêu hay không yêu, là do y tự mình sa vào chữ tình. Cánh tay không hề buông lỏng, Lam Hi Thần thủ thỉ hỏi:

   - Vãn Ngâm... Ngươi biết gốc gác của Hồ tộc không?
   Giang Trừng ngồi trong lòng của Lam Hi Thần cứng ngắc lắc đầu. Tư thế của bọn họ thật dễ khiến người khác hiểu lầm. Lam Hi Thần chẳng hề bận tâm điều đó chậm rãi nói.

   - Tổ tiên của Hồ tộc vốn là tiên nhân trên trời, chính vì thế chúng ta có một phần dòng máu của thần tiên. Vì vi phạm Thiên điều nên bị đày xuống hạ giới phải chịu lời nguyên. Chỉ cần một người trong Hồ tộc tu luyện đến cửu vĩ, lại không vướng bận tình ái thì lời nguyền sẽ được giải, sẽ lại được quay trở lại làm thần tiên. Nếu không sẽ mãi tại nhân giới dần dần tàn lụi rồi biến mất.
   Lam Hi Thần dừng lại ngẫm nghĩ, đặt cằm trên vai Giang Trừng. Một lúc sau mới mở miệng nói chuyện tiếp.

   - Vãn Ngâm, ngươi có biết thần tiên là như thế nào không? Có thể thọ ngang trời đất, không lo âu, không buồn chán chỉ vui vẻ, ngao du đây đó, đứng ở trên cao nhìn xem con người trầm mê trong thất tình lục dục. Nhưng thần tiên lại không được phép yêu... Vãn Ngâm... Ngươi nói xem... Làm thần tiên như vậy ngươi có muốn làm không?
   Hơi nước bốc lên khiến tầm mắt của Giang Trừng trở lên mờ mịt. Ký ức đáng sợ kia vẫn còn chạy loạn trong đầu hắn. Nhưng ngay từ đầu Lam Hi Thần đã làm phép không để cho hắn một cơ hội phản kháng. Thở dài một hơi, Lam Hi Thần tiếp tục độc thoại.

   - Trải qua cả vạn năm trong Hồ tộc chỉ có hai người đã tu đến cửu vĩ. Một người là phụ thân ta. Nhưng phụ thân ta đến cuối lại yêu mẫu thân ta, vì vậy huynh đệ ta mới được sinh ra. Hy vọng hóa giải lời nguyền của gia tộc vụt tắt. Còn người thứ hai là ta. Vãn Ngâm... Ngươi biết không... Thúc phụ đã rất vui mừng khi ta đạt đến cửu vĩ, hy vọng phá bỏ lời nguyền lại được nhen nhóm lên lần nữa... Nhưng không lâu sau đó ta gặp được ngươi. Cũng vì vậy mà cơ hội hóa giải lời nguyền kia lại lần nữa tàn lụi.

   - Ngươi là đang trách ta sao?
   Giang Trừng có chút tức giận, hắn là người bị hại vậy tại sao như lời Lam Hi Thần nói lại đột nhiên trở thành tội nhân của Lam gia. Lam Hi Thần cười cười, nụ cười có chút ngây ngô từng khiến cho Giang Trừng mê đắm.

   - Vãn Ngâm, ngươi biết không... Trước khi gặp ngươi ta không hề quan tâm tới thói đời nóng lạnh. Thành tiên cũng được, không giải được lời nguyền cũng không sao. Thản nhiên một đời, không lo được mất... Chỉ là gặp ngươi rồi ta lại chẳng còn như trước. Ta cảm thấy hạnh phúc khi thấy ngươi vui vẻ. Ta bực dọc khi ngươi không để ý tới ta, quan tâm kẻ khác. Ta bồn chồn, lo lắng khi ngươi gặp chuyện. Ta tức giận khi ngươi bị người khác tổn hại. Hơn tất cả ta ích kỷ muốn giữ riêng ngươi không cho ai nhìn thấy... Vãn Ngâm... Ngươi biết ta đã sống bao nhiêu năm rồi không? Gần một ngàn năm... Nhưng Vãn Ngâm, trái tim này chỉ thổn thức một lần duy nhất. Vì ngươi mà thổn thức, vì ngươi mà nhớ nhung.
   Lam Hi Thần đặt bàn tay Giang Trừng lên ngực mình để cho hắn cảm nhận trái tim loạn nhịp của mình.

   - Vãn Ngâm... Chuyện năm năm trước... Ta đều nhớ cả. Ta biết ngươi giận ta thậm chí còn hơn thế nữa. Ngươi đừng cho rằng ta chốn chạy không dám gặp ngươi... Chỉ vì ta đối với ngươi muốn chịu trách nhiệm. Không phải do ta làm chuyện kia với ngươi mà bởi vì ta yêu thích ngươi, tâm duyệt ngươi. Năm năm qua quỳ tại từ đường, nói là chịu phạt sám hối nhưng trong đầu ta lại chỉ có mình ngươi. Cuối cùng thúc phụ cũng không ngăn cản nữa, ta vội chạy đến tìm ngươi. Vãn Ngâm, ngươi trả lời ta... Có thể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net