Chương 2: Cuộc sống vẫn nhàm chán?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả cơ thể đau nhức, nóng nực, cổ họng đau rát, là biểu hiện của sốt. Tôi khó chịu cựa quậy, sao tôi vẫn chưa chết, không lẽ đã được cứu?

Khó khăn mở mắt ra, trước mặt là hình ảnh mơ hồ của hai cặp nam nữ, họ dường như phát hiện tôi tỉnh dậy, nắm lấy tay tôi, không ngừng kêu "Kyubi..."

A thật khó chịu... Đã bao lâu tôi không bị bệnh nhỉ, cái cơ thể chó má của tôi có hệ miễn dịch cực cao, trong trí nhớ chỉ có khi tôi mọc răng lúc nhỏ mới bệnh liệt giường thôi. Hưởng thụ cảm giác xa lạ này, không quan tâm gì nữa.

Cả cơ thể nặng nề, mí mắt như treo hàng ngàn cái cân. Nhắm mặt lại tôi tiếp tục chìm vào hôn mê, đôi nam nữ kia không ngừng khóc.

........

Tôi khỏe mạnh ngồi trước sân nhà nhỏ, ngỡ ngàng nhìn xung quanh sau một tuần bị bắt nằm trên giường, giơ hai tay ra, cẩn thận ngắm nhìn. Cánh tay ngắn ngủn mũm mĩm đầy thịt, trắng nõn mềm mại, như tay trẻ con.

Phải mất hai ngày tôi mới định thần được một chuyện quan trọng khi tôi tỉnh dậy.

Đó là...

Tôi sống lại rồi...

Không những thế còn xuyên qua một thế giới xa lạ.

Đây là thứ mà người ta gọi là xuyên không vẫn chưa được khoa học chấp nhận sao?

Con mẹ nó nếu tôi vẫn còn ở hiện đại chắc chắn sẽ phỉ nhổ đám khoa học rớt não đó!

Nhớ khi lần thứ hai tỉnh dậy, vẻ mặt nam nữ đó ngây ngốc đau khổ khi tôi hỏi họ là ai.

Thì ra tôi đã sống lại, xuyên qua một bé gái 5 tuổi, quan trọng hơn xuyên qua 1 thế giớ xa lạ. Dùng cánh tay mũm mĩm trẻ con nhéo mạnh vào bờ má, cảm giác đau đớn nói cho cô biết đây là sự thật... tô8 thật sự sống lại!

Sống lại sao?

A...

Vậy là vẫn phải sống cái cuộc sống nhàm chán này sao?

Nước mắt kìm nén bao năm qua giờ này lại phá lệ rơi xuống, thật không cam lòng!

Vùi mặt vào đầu gối, nhẹ nhàng nức nở.

Gió rì rào, lá cây khô rơi xuống, bướng bỉnh vươn lên mái tóc đen huyền, nước mắt ngày càng rơi nhiều hơn. Tôi đứng dậy, lao vụt về phía trước mênh mông, nhiều lúc vấp ngã, lại đứng dậy tiếp tục chạy mặc kệ đầu gối đã xay xát máu. Giống như khi trước, mỗi ngày nhìn cuộc sống trôi qua thật vô vị, thắc mắc tại sao mình lại được sống, mỗi ngày nghĩ tới sự tồn tại của mình chỉ là nhỏ bé, nhiều lúc chỉ muốn khóc rồi nằm trên giường đưa tay về một khoảng trống rỗng, nhưng rồi cũng nhận ra việc đó chỉ làm tốn thời gian.

Có phải chỉ cần yêu đời thì cuộc sống sẽ đầy màu hồng? Phải sống thế nào trong cái thế giới nhàm chán này... Để rồi tự kết thúc mạng sống nhưng vẫn tới một nơi như trước?

Chạy thật lâu rồi dừng chân lại trước một sa mạc lớn, một đứa bé 5 tuổi thì có bao nhiêu sức. Tôi thở dốc, cơn đau từ chân truyền đến khiến tôi đau điếng người, ngồi xổm xuống đống cát. Đôi mắt thờ ơ nhìn vào một khoảng không vô định.

Thật nhàm chán....

Chỉ muốn phá hủy cái thế giới này...

"A aa quái vật!!"

Một tiếng la vọng đến, theo đó là đám trẻ con đang chạy như trốn tránh thứ gì đó. Tôi đứng dậy, bước về phía ngược lại mà đám trẻ đó chạy đi.

Thứ mà bọn trẻ đó gọi là quái vật là một cậu bé nhìn bằng tuổi tôi, cái đầu đỏ, đôi mắt lục và còn có quầng thâm đen như gấu mèo.

Chỉ là cậu bé này sẽ bình thường nếu xung quanh cậu không có những bức tường cát. Tôi có thể thấy... Sự cô đơn, ràng buộc của lớp bảo vệ cát đó mang lại cho cậu.

Tôi lại gận cậu ấy, cách xa khoảng hai bước. Thấy tôi lại gần, cậu ta không sợ hãi, buồn bã nhìn tôi.

"Cậu không sợ tôi?"

Tôi hỏi lại:

"Tại sao phải sợ?"

"Tôi là một con quái vật"

Nói xong cậu ta cuối thấp đầu, đôi mắt lục sắc u ám, sự cô đơn hiện rõ.

*Rào*

Bất chợt một viên đá bị ném tới, lớp cát nhanh chóng dựng lên, chặng viên đá lại để bảo vệ cậu. Những người xung quanh nhìn thấy vội lùi bước, miệng không ngừng chửi rủa quái vật.

Đôi mắt cậu ta nhìn tôi như sắp mất đi thứ gì đó. Tôi mỉm cười, nắm lấy tay lôi cậu chạy đi trước bao con mắt kinh ngạc của mọi người.

"Nè cậu làm lại đi!"_ tôi hối thúc cậu ta.

Cậu ta mơ màng nhìn tôi. Sao lại thế này? Đáng lẽ cậu ta phải kêu mình là quái vật rồi xa lánh mình chứ? Cậu bạn gấu mèo chúng ta ngây ngốc nghĩ,  bất giác hỏi lại: "Làm gì?"

"Đương nhiên là làm cát rồi!"_ tôi hưng phấn nắm chặt tay cậu, vừa nãy tôi thấy cậu ta điều khiển cát! Đây là sự thật đi?!

Cậu ta bối rối nhìn tôi, không tự chủ nuốt nước bọt khi thấy đôi mắt sáng rỡ mong chờ. Tay cậu vươn lên, một lát sau trên sa mạc có một mô hình cát giống hệt tôi.

"Tuyệt!"_ tôi hô lớn.

"Lâu đài cát! Mau biến lâu đài cát thật bự đi!!!"

Cậu bé đưa hai tay về một khoảng trống, khuôn mặt nghiêm túc, cát bay lên, dần hình thành một lâu đài bằng cát cao 5m.

Tôi lôi cậu bé bước vào lâu đài, buông tay cậu ra, tôi xoay một vòng tròn giữa lâu đài. Mái tóc đen không ngừng bay lượn hòa cùng với tiếng cười như chuông bạc.

Sau khi chơi thỏa thích, tôi nhìn vào mắt cậu, mỉm cười hỏi:

"Cậu tên gì?"

              ◌⑅●♡⋆♡Ari Nii♡⋆♡●⑅◌


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net