Chương 11: Cố nhân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Owari, cậu thật sự để họ đi theo sao?" Makomo hỏi, hai đứa đang trên đường đi đến địa điểm thi, cùng với thần khí của Owari.

"Vũ khí của tôi mà, cái này đâu có tính là ăn gian đâu?" Dù gì cũng chẳng ai nhìn thấy, không đem theo thì hơi phí. Mỗi tháng cũng có trả lương cho tụi nó chứ bộ, bởi vậy, phải bóc lột sức lao động thôi.

"Phải ha," Makomo cười xòa, "Owari là Thần mà."

Không hiểu vì lí do gì, Makomo cảm thấy cực kì an toàn khi ở cạnh Owari, cái bản mặt lạnh như tiền đó của người kia hoàn toàn không khiến cho em chán ghét tẹo nào. Owari là một người đặc biệt, theo Makomo là thế; bởi lẽ, cô nàng nọ biết hết thảy những chuyện xảy ra từ thời xa xưa, và dù tính tình thẳng đuột như thân tre nhưng bằng cách nào đó, Owari đã quan tâm lo lắng cho Makomo rất nhiều lần.

Đúng thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong, đâu có ai ngờ được một con người với vẻ bề ngoài nghiêm nghị thế kia lại có thể đứng nói chuyện với cái cây hàng giờ đồng hồ, có thể ăn cơm sống và thậm chí là vừa đu ngược trên thân cây vừa uống nước một cách dễ dàng kia chứ. 

Owari đang đi, bỗng cảm thấy bàn tay Makomo đang nắm tay mình hơi ẩm ướt, có lẽ là đổ mồ hôi. Nhưng tại sao vậy? Trời gió hiu hiu mát rượi, huống hồ còn sắp mưa, sao lại nóng đến mức ra mồ hôi được?

"Lo lắng à, Makomo?"

Thiếu nữ với mái tóc đen ngắn giật mình, "K-Không--"

"Tôi biết Makomo sẽ không sợ hãi, nhưng mà dù gì thì cứ yên tâm đi."

"Sao cơ?"

"Có chết là cậu chết thôi, tôi làm sao mà chết được."

Makomo hơi sựng lại, phải rồi ha, Owari lúc nào cũng thẳng thắn như thế.

"Nhưng mà vì tôi còn sống, nên cậu sẽ không phải chết. Cả tôi, cả cậu, tất cả chúng ta đều sẽ sống."

Thứ chết đi, chỉ có những con quỷ kia mà thôi.

Kẻ yếu thì sẽ chết, đó là quy luật tự nhiên. Vì vậy, chưa một giây một phút nào Owari cho phép bản thân mình yếu đuối cả. Không bao giờ.

. . .

Thi rồi.

Sau khi nghe phổ biến luật, Owari cùng với Makomo đi thẳng vào khu rừng hoa tử đằng. Chỉ cần họ có thể sống sót ở đây qua bảy ngày thì họ sẽ trở thành một kiếm sĩ diệt quỷ chân chính. Đối với những người khác thì chuyện này chẳng dễ dàng gì cho cam, nhưng với cặp đôi nọ thì làm gì phải hốt? Makomo tuy không có thế mạnh về thể lực nhưng bù lại, em rất nhanh nhẹn, dựa vào lợi thế nhỏ con của mình để di chuyển và chiến đấu, chẳng mấy chốc những con quỷ trên đường đi đã bị em chém gọn ghẽ. Về phần Owari--

"Tao nhai đầu mày còn được, cút!"

"Tao là quỷ, phải là tao ăn mày mới đúng chứ!!" Con quỷ nọ giãy đành đạch, không chịu thua. Tự nhiên xông ra định ăn thịt người xong bây giờ con người đòi nhai đầu lại, tức dễ sợ tức.

"Mày tuổi?" Nói rồi, Owari thẳng tay cắt phăng đầu con quỷ xuống.

"Owari, cẩn thận-!!!" Makomo lớn giọng khi thấy một cái xúc tua vươn ra từ bụi cây và đang hướng về phía người đồng đội ấy.

"Saeno!

Hai thanh đao ngắn xuất hiện trên tay Owari, cách cầm dao của Owari có hơi ngược so với mọi người, những điều đó lại đang tạo lợi thế cho cô để tránh đòn tấn công bất ngờ ấy. Gần như ngay lập tức sau khi tránh được, Owari phóng một thanh đao về phía trước nhằm tấn công chủ thể của cái xúc tu nọ trong khi tay cô đang nắm chặt lấy nó và kéo ra ngoài. Cô ngậm cán của thanh đao còn lại trên miệng, lắc đầu một cách thật dứt khoát cắt đi một đoạn của cái xúc tua ấy.

"Réeeeee-"

Tiếng hét chói tai vang lên làm chấn động cả một vùng khiến cho Makomo phải chau mày và bịt chặt tai lại. Những thần khí của Owari vào trạng thái chiến đấu ngay tức thì, cái mùi xác chết thối rửa cứ quanh quẩn bên chóp mũi của họ mãi từ lúc tiến vào khu rừng, và hiện tại thì thứ mùi ấy rõ ràng hơn cả. 

"Owari-sama, tôi--"

"Im lặng." Owari bỗng dưng nghiêm túc lạ thường, chính vào lúc này, cô thẳng tay kéo cái thứ nấp trong bụi cây kia ra ngoài.

Kinh khủng thật.

Một con quỷ với hơn nửa cơ thể đã bị thối rửa, giòi bọ bò lúc nhúc và thứ mùi bốc lên khiến cho người đối diện phải chau mày khó chịu; mấy cái xúc tua nhầy nhục cứ mãi ngoe nguẩy, lầy lội đến phát khiếp. Makomo bất chợt rùng mình, áp lực từ con quỷ ấy khiến tay chân em bỗng dưng cứng đờ, bàn tay nhỏ đưa lên bụm chặt miệng để ngăn đi cơn buồn nôn cuộn trào từ cổ họng.

'Mình chưa bao giờ nghe kể về thứ như thế này---'

Sẽ chỉ là một con quỷ đơn giản, nếu Owari không thấy trên phần thân bị thối rửa của nó là một Ayakashi ô uế một cách nặng nề, và rằng, đó chẳng phải ai xa lạ cả.

"Ra là ngươi à, Mamoru?"

Dù cho có hóa thành tàn tro đi chăng nữa, Owari vẫn có thể nhận ra.

"Ré----"

Hikari bị đánh bật về sau, có lẽ con bé bị thương rất nặng, với những Ayakashi nguy hiểm thế này thì chỉ cần chạm vào thôi cũng sẽ bị ô uế. Một vết chàm lớn xuất hiện trên cánh tay gầy của Owari, và một vết đâm ngay sau gáy.

"Hikari, ra phía sau đi."

Hineri cùng Sasari và Toonori đứng xung quanh Makomo để bảo vệ em ấy khỏi Ayakashi, vốn dĩ em không yếu đến vậy, nhưng thứ này không thuộc về thế giới của con người. Lúc này, Hineri hơi run,

"Đó là Ayakashi..." Con nhóc cũng từng gặp thứ đó trước đây, nhưng một Ayakashi với oán khí nặng nề như vậy thì chưa một lần nào nó chạm trán, "O-Owari biết nó sao?"

Toonori chau mày, "Mamoru...Đó---có lẽ là một người đồng đội cũ của Owari-sama."

"Lúc còn là thần khí của Ebisu-sama, tôi đã từng nghe ngài ấy kể, lúc Owari-sama chưa gặp Yato-sama cùng Rabou-sama, cô ấy đã chiến đấu cùng với một người khác nữa."

"Người đó tên là Mamoru, không giống như Owari-sama, hắn ta lúc nào cũng hòa nhã thân thiện. Ai cũng tiếc cho hắn khi phải trở thành một Họa Tân Thần, nhưng về sau, khi hắn ta đem một đội toàn Ayakashi đến trước cổng Thiên Đình, mọi chuyện mới vỡ lỡ. Những vị thần khác vốn dĩ sẽ ra tay kết liễu hắn, nhưng không ai làm được điều đó."

"Ngoại trừ Owari-sama."

"Sao cơ?" Sasari khó hiểu, những chuyện của gần một ngàn năm trước cậu chẳng biết gì cả.

"Tôi vẫn còn nhớ như in biểu cảm của Ebisu-sama hôm đó, ngài ấy đổ mồ hôi hột liên tục mỗi khi kể về Owari lúc Mamoru tấn công. Cô ấy---"

"Lùi về sau, mau lên!" Toonori chưa kịp kể hết mọi chuyện thì bỗng dưng nghe được tiếng hét, Owari bên kia giờ trên người đầy thương tích, cái xúc tua đâm xuyên qua bả vai vị Thần nọ, máu chảy ra từ miệng vết thương bị thứ đó hút sạch.

'Phập'

Owari dùng thanh nichirin thầy Urokodaki cho mình để chặt đứt xúc tua của con quỷ, hay nói cách khác là của thứ đang bị Ayakashi thao túng. Khi chém được thứ đang hút máu của mình, Owari thẳng tay rút phần xúc tua còn sót lại ra rồi quăng nó xuống nền đất. Lũ giòi bọ ghê tởm ấy đã cắn nuốt phần xúc tua nọ chỉ trong chớp mắt. Nguy hiểm thật.

Máu túa ra như suối, cái nhíu mày thần không biết quỷ không hay xuất hiện trên gương mặt lạnh tanh ấy, và lần đầu tiên sau cái ngày nọ, Makomo thấy người kia nở nụ cười. Nhưng nụ cười ấy, nó-

"Lâu rồi không gặp, bại tướng của ta."

"Ré--Owari, chuẩn bị tinh thần đi, vì hôm nay, ngươi sẽ phải hồn phi phách tán!"

Owari một tay vịn lấy vai ngăn không cho máu tiếp tục chảy ra, tay còn lại vừa cầm kiếm vừa ôm lấy bụng, tiếng cười khùng khục phát ra từ cổ họng cô gái nọ,

"Ê hong ấy ngươi tự cắn lưỡi chết đi cho nó nhanh."

"Owari---Ngươi--"

"Đằng nào cũng thua tiếp thôi, tự sát cho đỡ quê, thà chết vinh còn hơn sống nhục, ngươi có đi học không?"

"À ta quên, chết rồi thì sao đi học được? Tội nghiệp ghê, tuổi đời còn trẻ mà chết sớm quá, phải lúc đó ngươi sống thêm vài giây là giờ cũng vậy rồi. Tch, ai kêu ngươi đánh thua ta làm gì--"

"Ta phải giết ngươi, Owari!!!"

Dây cột tóc trên đầu Owari đứt đi, cái mặt nạ cáo bên hông rơi xuống nền đất đầy mùi tanh tưởi của máu thịt hòa lẫn.

'Cạch'

"Đến đây."

. . .

Owari khi hay tin cái người từng đánh thua mình 7749 lần nay thành Ayakashi để tiếp tục tồn tại:

17.12.2021



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net