Chương 12: Ngày ấy, tôi và cậu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy cái xúc tua nhầy nhụa vươn tới trước mặt Owari, tới bao nhiêu liền bị chém bấy nhiêu. Lưỡi kiếm nichirin nhuốm đầy máu tanh lóe lên tia sáng dưới ánh trăng tròn. Đôi mắt ấy chẳng giống như một người đang phải đấu một trận sinh tử, mà nó, giống như ánh mắt của kẻ ở trên cao nhìn xuống những con kiến thấp cổ bé họng.

Môi thiếu nữ nọ kéo lên một nụ cười dài gần tới mang tai, Owari không thể biểu lộ cảm xúc vào những phút bình thường, nhưng cứ mỗi một nhát chém giáng xuống, cô lại càng vui vẻ, nụ cười ấy lại càng sâu hơn. Điên cuồng và mạnh mẽ hơn bất kì ai, Owari là một vị thần, vị thần của chiến tranh. Chỉ khi cầm vũ khí lên và bán mạng mình cho thứ gì đó, cô mới cảm thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa. Cái mùi tanh tưởi của máu xộc thẳng vào mũi Owari, dần dần thấm vào từng dây thần kinh, tràn khắp các mạch máu trên cơ thể và đánh thức cái lõi tàn ác bên trong thân xác ấy.

"Owari---Chết đi!!" Mamoru bám trụ trên lưng con quỷ với tròng mắt có hình hoa văn kì lạ gào lên, hắn ta đã dày công sắp đặt mọi thứ, để có thể thống trị thế giới này, nhưng tên Chúa quỷ ấy đã suýt chút nữa giết chết thân xác mà hắn đang trú ngụ. Thật khó khăn làm sao, Mamoru mang cái xác bị thối rửa phân nửa của con quỷ với sức mạnh hiếm ai địch nổi, lay lắt sống tiếp.

Hắn ta căm hận kẻ khơi nguồn cho mọi sự thống khổ của hắn.

Mamoru muốn giết Owari, các tế bào trong cơ thể hắn đều kêu gào lên rằng hắn tên chặt cô ả trước mặt ra làm trăm mảnh để thỏa nỗi lòng, để cơn giận trong hắn nguôi ngoai phần nào sau suốt hàng trăm năm bị tha hóa thành ayakashi.

Owari cắm mũi kiếm xuống mặt đất, lòng bàn tay đặt ngay trên chuôi kiếm, vẫn rất tỉnh táo dẫu cho máu mũi đã chảy ra và nhiễu ngay xuống mặt đất nhây nhớp dưới chân,

"Ta cho ngươi ba giây để hối cãi."

"Một cái chết nhẹ nhàng hay cậu muốn bị đánh lên trời đây, Mamoru-chan?"

Makamo bên kia chợt rùng mình.

"Tôi có thể giúp Owari không?" Em hỏi, có lẽ là do em biết một người trần mắt thịt không thể xen vào chuyện giữa những vị thần, vì biết đâu, em sẽ chết trước khi em kịp làm gì đó.

Em muốn sống sót trở về cùng với Owari, vậy nên phải suy nghĩ kĩ càng trước khi lao ra ngoài kia trợ giúp. Hành động một cách lỗ mãng và để cảm xúc lấn át lí trí chưa bao giờ là tác phong làm việc của Makomo. Tuy chỉ mới ở ngưỡng mười sáu, nhưng em lại trưởng thành đến lạ.

"Không đâu, Makomo-sama," Toonori nói, "Ayakashi sẽ kéo cô đi cùng nó, cô có thể xử lí những con quỷ xung quanh đây."

Chà, cũng tầm năm sáu con gì đó.

Makomo gật đầu, hít một hơi thật sâu rồi quay về phía sau để chém đầu những con quỷ đang rình rập canh chừng thời cơ lao vào ấy. Mong rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn, dĩ nhiên rồi, vì Owari, vị thần duy nhất trở thành tín ngưỡng của em đang ở đây.

"Kano!"

Sasari nhanh chóng biến thành chiếc kim may tay nhỏ với sợi chỉ đỏ được xỏ xuyên qua đầu, bay đến tay Owari. Vị thần nọ như nắm chắc chiến thắng trong tay, găm thẳng đầu nhọn của kim lên da thịt, luồn qua hai mép của miệng vết thương đã lở loét do dịch nhầy từ con quỷ nọ tác động lên. Từng đường từng đường, nhanh chóng và nhẹ nhàng như đang khâu một mảng quần áo bị rách, chỉ đỏ đi đến đâu, da thịt Owari liền lại đến đó.

Bàn tay đầy vết chai do cầm vũ khí chạm lên cán thanh nichirin rồi nhanh như cắt rút nó ra khỏi mặt đất, bay đến bên cạnh Mamoru với tốc độ chóng mặt. Phập vài cái, mấy cái xúc tu kia rơi xuống dưới nền đất bầy nhầy trước khi kịp ngoe nguẩy lần nữa để phụt ra chất độc. Owari kề sát mặt mình vào linh hồn bị ô uế của người bạn cũ, nhếch mép,

"Không còn đường lui nữa rồi."

Năng lượng hắc ám tuôn trào từ cả người Mamoru, nhằm bắt lấy Owari rồi nghiền nát cô trong sự đau đớn tột cùng.

"Đi chết đi."

【 Bình minh ló dạng phía sau chân đồi, đó cũng là lúc thanh kiếm kia chém xuống một đường kết liễu mạng sống tên địch nhân cuối cùng. Owari thở hồng hộc nhìn sang thiếu niên nọ, may sao hắn vẫn ổn. Việc chém giết từ lâu đã quá quen thuộc với cả hai người họ, Owari và Mamoru, họ được sinh ra bởi những lời nguyện cầu chân thành nhất của những người dân sinh sống trên quốc gia này. Hãy đến và giúp chúng tôi chiến thắng lũ xâm lược kia, hỡi những vị thần của chiến tranh.

"Cậu còn sống à?" Owari nhướn mày, lê từng bước nặng trĩu đi về phía người kia.

Mamoru bật cười, đưa tay lau đi máu và mồ hôi lấm lem trên mặt mình, "Ha ha, đoán xem?"

Ngồi phịch xuống thảm cỏ đã nhuốm đầy máu tươi, xung quanh thì xác người chồng chất, Owari chống hai tay về sau, ngước mắt nhìn bầu trời xanh vời vợi trên cao kia,

"Này, cậu có thể cùng chiến đấu với tôi như thế này mãi mãi hay không?"

"Tất nhiên rồi," Mamoru cười nói, "Tôi sẽ mãi sát cánh cùng với cậu."

Ngày đó, họ vẫn là đồng đội. 】

'Keng'

Owari điên cuồng chém vào con quỷ mà Mamoru đang bám trụ kia, từng nhát từng nhát, thế mà chỉ trầy xước có một tẹo. Mỗi khi trên người có thêm vết thương mới, cô lại chẳng dần dừ mà xỏ mũi kim qua để trị thương. Tiện thật đấy, nhưng hơi thốn, cãi mũi nhọn nói nhọn thế thôi chứ nó to với thô như con trâu.

Mamoru cảm thấy tình hình không ổn, liền đánh bật Owari về phía gốc cây rồi dùng đến chiêu cuối cùng,

"Huyết Quỷ Thuật: Sương Máu."

Sương mù hòa cùng cái mùi tanh tưởi của máu thịt bầy nhầy bỗng dưng bao phủ toàn bộ khu vực, thoắt cái đã trở mình biến thành những bàn tay vươn đến chỗ Owari, tựa như một lá bùa đoạt mạng. Áp lực cùng với sát khí tỏa ra khiến những thần khí cùng với Makomo phía bên kia phải quỳ rạp xuống đất.

'Phựt'

Sợi chỉ đỏ bị Owari dùng răng cắn đứt, giữa khoảng sương máu mù mịt, đôi mắt màu trắng dã kia hằn lên tia máu và xen lẫn trong đó là cảm xúc mà vị thần ấy chưa bao giờ biểu lộ ra bên ngoài: đó hẳn là đau buồn.

【 "Dừng lại đi, Mamoru, tôi không muốn giết cậu." Owari chĩa thần khí vào cổ người bạn của mình, nhíu mày.

Mamoru nắm chặt lấy lưỡi kiếm, nhếch mép cười chế giễu, "Đến cuối cùng cậu vẫn thế, Owari, cậu không thể dành cho tôi chút sự đau lòng nào hay sao?"

"Vô nghĩa." 】

"Shino!"

Ống sáo bạc xuất hiện trong lòng bàn tay Owari, cô xoay một vòng, ngay lập tức sợi xích màu đen bắn ra từ bên trong ống sáo, hướng thẳng đến chỗ Mamoru và con quỷ nọ, nhằm mục đích trói chặt cả hai lại. Nhưng Mamoru đã biết tỏng, hắn ta bay lên trên cao rồi biến thành một ayakashi hình người, đá một cú xuống ngay vị trí mà người bạn cũ của mình đang đứng.

Mặt đất lõm xuống, Owari một tay dùng Shino đỡ lấy cú đá nọ, tay còn lại nắm chặt chuôi kiếm và thẳng tay cắt ngang cái chân của Mamoru, dù biết nichirin sẽ chẳng ăn nhằm gì với ayakashi, nhưng làm sao đây, thần khí của cô chẳng có cái nào dùng ra hồn cả.

Cơ mà khoan, trước giờ Owari cần gì đến chúng đâu nhỉ?

Tròng mắt màu trắng liếc qua liếc lại quan sát địa hình xung quanh, Owari thả tay để thanh nichirin và Shino rơi xuống đất, khụy chân lách người, không cần lấy đà mà bật hẳn lên trên không trung, tóm lấy linh hồn ô uế ayakashi mặc cho những hoa văn màu đen biểu thị cho sự ô uế đang lan dần trên cơ thể mình. Owari dùng sức đánh thẳng Mamoru từ phía trên bay xuống ngay gốc cây cổ thụ, chưa kịp để hắn ta phản ứng lại, vị thần ấy đã ngay lập tức dùng chân đè lên linh hồn hắn, thần tức tỏa ra từ cơ thể Owari khiến Mamoru không tài nào động đậy nổi dù chỉ là một chút.

"Saeno."

Hai thanh đao được nối với nhau bằng sợi xích xuất hiện trên tay Owari, mấy nhát chém song song giáng thẳng xuống linh hồn của Mamoru, hắn trợn trừng nhìn Owari, và rồi, dần tan biến. Chà, nếu như ngay từ đầu chịu đánh thế này thì mọi chuyện đã đơn giản hơn nhiều.

Ngươi đang hi vọng điều gì vậy, Owari?

Owari xoay một góc ba trăm sáu mươi độ, vung đao chém, chỉ thấy mấy con quỷ ngoài kia và con quỷ bị Mamoru nhập xác đều ngã xuống rồi tan biến cùng với Mamoru, dẫu cho đấy không phải là hơi thở hoặc nichirin.

【Sẽ có ngày chúng ta rời xa nhau thôi, Owari.】

【 Nếu tôi sa vào bóng tối, cậu hãy giết tôi nhé? 】

Nhưng cho đến khi cậu tan biến và linh hồn lụi tàn dưới ánh bình minh, cậu vẫn chưa nhận ra được cậu đã đi sai hướng.

Đôi bàn tay ấy đưa lên ngực trái, nơi trái tim của cơ thể người trần mắt thịt vẫn đang đập từng nhịp từng nhịp, Owari nhíu mày, cô cảm thấy miệng thì đắng và lưỡi thì khô đến lạ.

"Đau."

Một giọt lệ lăn dài trên gò má Owari, thế rồi, lại bị cái quay người che đi mất.

【 Hãy luôn nhớ rằng, chúng ta đã từng có một đoạn kí ức thật đẹp.】

"Chết đi, Mamoru."

Nên chết đi thôi, hỡi người bạn cũ của tôi.

. . .

31.12.2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net