Chương 8: Nụ cười của em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng len lỏi qua từng táng cây của khi rừng rậm rạp, Owari ngồi xếp bằng trên đỉnh ngọn cây cao nhất, nắng sáng rất có lợi cho sức khỏe, đặc biệt là sẽ khiến cho một vị Thần có linh khí mạnh mẽ cảm nhận được sự tồn tại của Thần khí.

Con ngươi trắng toát của Owari lóe lên, đảo về khoảng không bên cạnh mình. Cô đứng thẳng dậy, giữ thăng bằng trên đỉnh ngọn cây cao vút, bàn tay phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Cô đưa tay lên, chỉ vào khoảng không ấy, "Thần khí của ai? Nếu không bước ra, ta không lưu tình."

"Vâng vâng vâng..." Giọng nói lười nhát vang lên, khoảng không ấy xuất hiện một thanh niên cao ráo, cậu ta gãi đầu, ánh mắt đối với Owari chẳng có chút tôn trọng nào.

Cái chau mày hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt cô, "Nora?"

"Ờ, tiếp theo Người sẽ làm gì tôi nhỉ, khinh bỉ à?" Cậu ta ngáp một cái, bộ dạng này---

"Có bị điên hông?" Owari vô sắc khí hỏi, tự nhiên muốn đánh người.

"Gì?"

"Ta hỏi ngươi, điên à?"

"Mấy Phúc thần như các người chẳng phải luôn khinh bỉ chà đạp Nora chúng tôi sao?"

Owari vốn dĩ muốn khinh bỉ cười một cái, nhưng dây cảm xúc bị cắt nên cô chẳng thể làm điều đó, "Ê, ta là Họa tân thần."

"Hả?"

"Gì?"

"Ai biết đâu."

"Nhìn chẳng có gì là giống Họa tân thần lãnh khốc cả."

Hình như có gì đó vừa tan vỡ.

Giống như một lời khiêu khích, Owari khoanh tay nhìn: "Này, muốn thoát kiếp Nora không?"

"Ha, nói gì vô lí thế? Tôi đã trốn đến tận đây r--" Cậu ta bật cười, nhưng đang nói lại cảm thấy một thứ gì đó đang đè nặng trong linh hồn. Owari đã ở phía sau Nora từ bao giờ, móng tay biến đổi sắc bén ghim vào da thịt cậu.

"Đối với ta, không gì là không thể."

"Đừng nói---cô ta là vị Họa tân thần trong truyền thuyết---"

Chàng Nora kia cứng ngắc cử động, hoàn toàn bị khí thế của Owari sống mấy ngàn năm áp đảo, cậu ta chẳng thể làm được gì ngoài trả lời. Bởi sức mạnh của một Nora so với người như Owari thì cứ như là lấy trứng chọi đá. Nếu đem so với những vị Thần không có thần khí, Nora còn có thể chiến thắng, như đem vị Thần không có thần khí vẫn bẻ cong được cổng Thiên Đình thì Nora bị đánh thành đầu heo là cái chắc.

"...Muốn."

"Tiền đâu?"

"..." :)

Owari đá thẳng Nora xuống khỏi đỉnh cây ngay sau đó, cô lộn vòng người rồi bay vèo xuống cùng với Nora, trên tay Owari là một thanh kiếm bạc, chẳng biết là Thần khí hay là linh khí, chỉ biết cô đã cắt đứt sợi dây chủ tớ của Nora và các vị Thần ở thế giới kia.

"Hỡi linh hồn bị nguyền rủa không ai chấp nhận, ta, thần Owari, ban cho ngươi ân huệ sống!"

"Sasari, Kano!!"

Chủ thần có linh khí càng mạnh thì Thần khí càng bền, ngay khi thuộc quyền sở hữu của Owari, Nora--Sasari liền cảm thấy linh lực tràn đầy trong cơ thể. Chảy dài theo đường tĩnh mạnh là những dòng kí ức và khế ước với một Họa tân thần.

.

.

"Giyuu, Sabito, mừng trở về!" Owari và Makomo nói, ngay khi bóng dáng của hai người anh lớn dần ló sau rừng cây. Hai người họ nhanh chóng chạy đến ôm lấy Makomo và Owari, như để chứng thực rằng mình còn sống sau kì tuyển chọn.

Thầy Urokodaki xúc động, học trò của ông vẫn toàn vẹn trở về.

Tạ ơn trời đất.

Sabito đưa tay xoa đầu Makomo và Owari, cười, "Anh về rồi, cả anh và Giyuu."

"Vâng!" Owari cười.

Khoan đã---Cười sao?

Sabito, Makomo, Giyuu thậm chí cả thầy Urokodaki cũng cứng ngắc người ngay sau nụ cười sáng bừng của đứa trẻ tưởng chừng như liệt dây cảm xúc. Owari trở lại bộ dạng ban nãy, nghi hoặc, "Sao vậy?"

"Owari, em cười sao?!"

"Cậu cười lên trông thật xinh đẹp!"

"Owari, em hết đụt rồi...kìa?"

Owari miễn cưỡng gật đầu.

Chả là, khả năng của Sasari chính là may vá(?), cậu ta đã giúp Owari nối lại dây cảm xúc, đồng thời nối dây liêm sỉ với dây mặt dày của cô lại với nhau trong bí mật. Tất nhiên là vị Thần nào đó không hề hay biết.

Vài ngày sau, Owari đã xin phép ba người Makomo, Sabito và Giyuu cho mượn hao-ri để ghép lại. Bọn họ vốn dĩ chẳng đồng ý, nhưng giữa bốn người vẫn luôn liên kết với nhau mãnh liệt như thế, vậy nên đã cho phép Owari sửa lại hao-ri mới.

Vốn dĩ cái của Sabito và Giyuu đã rách bươm sau kì thi tuyển rồi.

Dùng khả năng của Sasari để vá lại từng mảnh hao-ri, ghép màu của Giyuu với Sabito lại, sau đó dùng hao-ri xanh biển nhạt của Owari ghép với hoa văn của Makomo, cái họa tiết hoa của Makomo được ghép với mảnh còn lại của áo Giyuu.

Hiểu không...vậy?

Tức là màu áo của Giyuu ghép từ cái hao-ri nâu và tam giác của Sabito.

Màu áo của Sabito được làm từ chính áo của anh ấy và màu hao-ri xanh nhạt của Owari.

Cái của Makomo được dùng từ nửa phần hoa của cô ấy và nửa còn lại của Giyuu.

Phần cuối, Owari dùng nửa hao-ri của mình ghép với cái của Makomo.

Ơ, học trò của Urokodaki có gu ăn mặc lạ nhỉ?

.

.

"...." Giyuu ngắm nghía thành quả, trông hình như rất hài lòng, cậu ta còn phủi đi phủi lại mấy lần hao-ri mới.

Thích còn ngại.

"Thật là một nam nhi!!" Anh Sabito, anh nói cái gì vậy?

Anh ấy cũng thích dữ lắm.

Makomo sau khi nhận được cái mới, lại nhìn đồ cặp của mình với Owari liền không khỏi cười tít mắt.

Urokodaki nên cảm thấy tự hào vì gu ăn mặc của học trò thầy đi ạ.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net