Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Tự Ái Trung Mộng - Chương 1 ]

Tác giả: Phượng Huyền Thanh Chúc, Diệp Lộ Tiên Cô

****

Tại phòng lớn cửa ở tứ phía đều đóng lại khiến trong phòng không khí âm u, trướng rũ màn che bên giường phủ kín truyền ra từ bên trong hơi thở trầm ổn đều đều tựa ôn hương. Nam nhân từ trong mộng tỉnh lại, không có giật mình cũng không có hoảng hốt, chỉ mở miệng thở ra một hơi, mày kiếm nhíu nhíu lại có điểm sầu não, trong lòng ẩn nhẫn có điều gì đó không lành, minh mâu hắn chuyển hướng bên ngoài nhẩm tính thời gian.

Thế nhân đều biết Ti Mệnh Tinh Quân đương nhiệm là thủ hạ đắc lực dưới trướng Diễm Hoa Thiếu Vi Ngọc đế nay đã lui về Thái Thần Cung, hắn tuy là hậu duệ của Thiên Nguyên tộc tội ác tày đình, thế nhưng đã uống Mộng Phù Đan xoá bỏ ký ức, Đế Quân Lão nhân gia ắt trọng người tài, không phân bối phận, mặt khắc Thiên Nguyên tiền triều cũng đã sụp đổ, một Ti Mệnh có thể tạo ra sóng gió gì lớn ở tam giới lục đạo này? Ti Mệnh Tinh Quân - Trọng Cơ là người luôn có thói cười cợt người khác, lại thích viết ra hàng tá câu chuyện khó dễ phàm nhân trong mắt đa số mọi người. Thế nhưng bọn họ vô tri, hắn tính cách trầm ổn, nguyên là người đạo mạo, lại đương có khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, nhược không có vẻ ngoài nghiêm túc quá thể, da hắn trắng tuyết không bì kịp, mắt phượng sắc nét cùng với mũi cao như ngọc, môi người như hoa đào tháng ba đoán như xảo tựa xuân ý, dáng người cao gầy thư sinh một bậc. Vậy gốc gác của là gì? Vì sao nhân sinh lại ví hắn dung mạo thư sinh tại anh tuấn chỉ đứng sau Bạch Chân có dung mạo đệ nhất ở Tứ Hải Bát Hoang thuộc Thanh Khâu Hồ tộc?

Thiếu niên tuổi tầm mười bảy đoán chừng bên ngoài đã độ tam canh, mặc cho cửa phòng đóng kín vẫn cảm thấy lạnh lẽo nhưng hắn lại đổ mồ hôi, chân mày mỏng như sơn xa nhíu lại thành hình chữ 'xuyên'*. Lúc này chính là độ một vạn năm trước khi Đông Hoa Đế Quân làm Thiên Địa Cộng Chủ. Đương lúc hắn vén rèm, màn che nâng lên là lúc bên ngoài động tiếng gõ cửa, lư hương khói toả có điểm ấm áp trong không gian âm u không ánh sáng, hắn cất ngôn trầm ấm: "Hữu sự?"Bên ngoài nữ nhân dường như gấp gáp, thở dốc một hơi mới đáp lời: " Ti Mệnh Tinh Quân muốn Thiếu Quân qua Khúc Thừa Uyển một chuyến."Thiếu niên trong phòng đáp lại một tiếng liền đứng dậy rời giường, trong lòng đột nhiên có cảm giác bất an, tuy vậy hắn động tác vẫn ưu nhã không chút dư thừa khoác lên ngoại bào bạch sắc.

* Chữ 'xuyên' : 川

Thân mẫu của Trọng Cơ là Ti Mệnh Tinh Quân của Triều Thiên Nguyên - Duyên Cơ, nữ nhân xinh đẹp mà dưới phàm trần thường ví như Tây Thi, được nhân gian ngưỡng vọng vô cùng vì nhan sắc bế nguyệt tu hoa, tất cả nữ nhân trong nhân giới đều nguyện cầu có dạng nhan sắc như nàng; một mặt phụ thân Trọng Cơ được sinh ra từ bụng của hồ ly thuộc Linh Hồ tộc, tức nãi nãi hắn, cũng là tiền nhiệm Nguyệt Lão, vì vậy tướng mạo cũng phụ thân hắn cũng thừa hướng từ Linh Hồ, di truyền cho hắn. Ngoài ra tiền nhiệm Nguyệt Lão còn có quan hệ thúc cháu với đương Triều Thiên Nguyên - Phạm Thiên Đế, tuy đã quá cố nhưng cũng có danh tiếng trong hằng hà sa số tiên nhân. Thế nên Thiếu Quân Phủ Ti Mệnh như Trọng Cơ cũng không làm thân sinh phụ mẫu của mình thất vọng, sinh ra đã là một mỹ nam tử được đa số cung nga, nữ thần tiên mến mộ trong đó bao gồm Bích Hà Nguyên Quân cai quản Thái Sơn.

Rảo bước về phía lương đình, chân mày Trọng Cơ càng nhíu chặt, nổi bất an càng ngày càng gia tăng, hắn trầm giọng hỏi: "Vì sao mẫu thân lại ở nơi này? Người đang lâm trọng bệnh, không phải nên ở tẩm phòng nghỉ ngơi sao?"Cung nga chợt run một cái, Ti Mệnh Tinh Quân bà vốn bệnh đến độ thân thể đã cùng cực suy nhược, tựa như hứng chịu tiểu phong cũng là đoạt mệnh bà, nói ra thì từ một năm trước Thiên Nguyên Đế đã bỏ bê chuyện triều chính, vì vậy dù cho Ti Mệnh Tinh Quân thân lâm trọng bệnh nên lui về nghỉ ngơi, tất cả sự vụ của phủ Ti Mệnh do Thiếu Quân hắn chủ trì cũng qua mắt được chư thần chúng tiên, bao gồm cả Thiên Nguyên Đế. Cung nga dẫn hắn đến lương đình toạ tại hồ hoa sen của Phủ Ti Mệnh, thường nghe đến hồ sen bên cạnh cung Thái Thần là đẹp nhất ở Cửu Trùng Thiên, nhưng đó là nói về phấn liên, còn riêng về tuyết liên phải nói đến Phủ Ti Mệnh, hoa sen nở rộ đầy hồ, từng đoá từng đoá trắng muốt chen chúc nhau tranh ánh sáng phía Đông, trời càng lạnh hoa nở càng nhiều, thế nhưng hồ sen lại đều đều thẳng tắp, trắng xanh hoà hợp không có chỗ nào thưa thớt, không biết đây có phải hay không là điểm đặc biệt, nhưng mỗi khi như vậy từng hạt sen lại ngọt ngào vô cùng, tâm sen nửa điểm cũng không đắng.

Phượng mâu của thiếu niên dừng lại trước phụ nhân đã gầy gò ốm yếu, tuy nhan sắc bà được mệnh danh là bế nguyệt tu hoa nhưng cũng có quá nhiều dấu vết của năm tháng, môi bà tái nhợt đi không có tia huyết sắc nào, tựa như tuyết liên trong hồ lúc trời chưa có ánh dương quang, thê lương mà buồn bã, sẫm màu nhợt nhạt, tại nhãn quang không chứa nổi âu sầu lại không muốn hoá thành lệ chảy xuống gương mặt vốn đã chỉ còn da ôm rõ sườn mặt, quanh năm suốt tháng như một ấm sắc thuốc vốn không phải chuyện tốt gì, nhưng không biết tại sao Duyên Cơ lại kiên trì sống tiếp. Trọng Cơ không biết là do thân mẫu mình quá quật cường, hay còn có ẩn tình khác.

Duyên Cơ nhìn lấy hài nhi thân sinh của mình, trong mắt lóng lánh lệ quang, dưới ánh đèn mờ phát ra từ trên bàn đá, bà chậm rãi nhìn thiếu niên trước mắt âu yếm, cũng là quan sát kỹ từng đường nét gương mặt như muốn khảm cả hình bóng thiếu niên vào trong tim. Nước mắt vốn tồn đọng nơi khoé mắt nhưng không có cách nào chảy xuống được, cuối cùng bà cũng buông xuống chấp niệm của bản thân vì sự mệt mỏi của năm tháng mang lại, năm xưa bà dùng một nửa tu vi để cứu người kia, để hắn được an ổn tiếp tục làm nam nhân tu tiên đắc đạo của hắn, còn bà vẫn tiếp tục làm Ti Mệnh Tinh Quân của mình dẫn đến hiện tại thân thế yếu nhược không chịu nổi, gần đấy xa trời cũng như xa thân sinh hài tử bà thương nhất - Trọng Cơ.

" Hình như đã rất lâu rồi ta không gặp A Trọng, nó lớn nhanh quá, mới ngày nào ta còn bế nó trên tay đấy, mà hiện tại dáng tử đã cao hơn ta rồi. Càng nhìn lại càng giống Đan Chu."Duyên Cơ yếu nhược tựa vào thanh tựa, nói được một câu lại đưa khăn tay lên miệng ho dài, tràng ho này khiến người khác nghe mà trong lòng cũng dâng lên thương xót, Duyên Cơ thở không ra hơi. Nhận ra sau lưng có bàn tay to giúp mình thuận khí, bà hơi chuyển người nắm lấy bàn tay thiếu niên đang ngồi xổm xuống đối diện, thều thào nói: " A Trọng, nương thân vi bậc làm mẫu thân lại không có mấy thời gian cho con, có hay không trách nương?"

Trọng Cơ giúp mẫu thân mình thuận khí, xong lại nắm chặt lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của bà hầu như chỉ còn da và xương, người cũng đã ốm yếu như vậy còn ấu trĩ muốn chạy ra ngoài loạn động, đúng là không biết ai làm nương ai làm hài tử. Lại nói, hắn hôm qua đã đến thỉnh an mẫu thân, sao mà như 'đã rất lâu' trong miệng bà, rõ ràng Duyên Cơ đầu óc đã có điểm mụ mị, nhưng hắn không có nói ra, chỉ yên lặng giúp bà bưng trà. Trọng Cơ đương nhiên không trách bà, dù sao cũng là do chức trách và nhiệm vụ, hắn là Thiếu Quân phủ Ti Mệnh, tương lai cũng là Ti Mệnh Tinh Quân, mấy năm trở lại đây sự vụ tại phủ nội cũng là do hắn chủ quản, đương nhiên tinh tường hiểu rõ công việc có bao nhiêu phân lượng. Thiếu niên lắc đầu, ôn nhu nói: " Hài nhi không có trách mẫu thân. Nhược, lại không thể không trách, người thân thể không tốt, làm sao lại đi ra đây chịu gió? Ngộ nhỡ nhiễm phong hàn thì phải làm sao?"Hắn thấy Duyên Cơ lắc đầu, ho khan mấy tiếng mới cười nói: " Thân thể vi mẫu, mẫu thân con tự hiểu rõ, đoán chừng chắc không qua hỏi canh năm. Lại nói trước đây ao sen là do chính phụ thân con một tay vun trồng, hỏi A Hà mới biết nguyên lai đang độ sen nở đẹp nhất. . . Khụ. . . vi mẫu quanh năm ở trong nội phòng không có cơ hội ngắm nhìn vạn vật đổi thay, nhân lúc gần đất xa trời liền đi đến đây lần cuối."Hai tay Trọng Cơ hơi nắm chặt dường như muốn bao lấy đôi bàn tay không có hơi ấm của bà, cũng như an ủi sự cô đơn mỗi ngày đều bầu bạn với chăn giường ấm thuốc.

Thấy con định nói điều gì, Duyên Cơ hơi lắc đầu, bắt đầu căn dặn: "A Trọng, mẫu thân luôn giấu con một sự thật. Vi mẫu cảm thấy bản thân gần đất xa trời, thân sắp quy hồi hỗn độn, liền nói cho con vậy." Duyên Cơ đưa tách trà cho nhi tử, cơn ho lại tiếp tục kéo đến, thế nhưng bà lại dùng một chút khí lực cuối cùng mà dặn dò con. "Thật ra, mẫu thân trước giờ không có yêu phụ thân con. Giữa hai người chúng ta chỉ có phu thê chi nghĩa."

Thiếu niên hơi bất ngờ, lúc sinh thời phụ thân đối xử rất tốt với nương thân, giữa bọn họ chưa từng trải qua một lần cãi nhau nào, phụ thân cũng chưa từng làm nương thân phải khóc trừ lần ông hôi phi yên diệt, hồn phách quy hỗn độn, tình phu thê giữa hai người luôn tương kính như tân. Ấy vậy mà hiện thời mẫu thân lại nói giữa hai người không có luyến ái chi tình? Trọng Cơ hơi kinh ngạc đến độ ngẩn ra.

"Đương thời vi mẫu ái mộ là Chính Dương Chân Nhân, phụ thân con mẫu thân không rõ, nhất mực cho rằng phụ thân con xem ta thành bằng hữu, thế nhưng năm đó Chính Dương Chân Nhân gặp phải kiếp số, ta dùng một nửa tu vi của ta độ cho người, đáng tiếc chỉ kéo dài được mấy canh giờ. Còn phụ thân con lại không nỡ nhìn ta như vậy truyền hết nửa phần tu vi còn lại nên cắt đi một chiếc đuôi cho Chính Dương."Hồ ly đuôi đứt đoạn chính là tựa như bị mất mạng, đau đớn khôn cùng, không phải ai cũng thụ nổi, đồng thời cũng mất đi toàn bộ pháp lực trước giờ tu được, cũng may mắn lúc đó gặp được Dược Vương đang ở Đông Hoang nên Đan Chu được cứu. "Hậu lại Chính Dương tự mình loại bỏ thất tình lục dục mà chuyên tâm tu đạo. Mẫu thân không có hi vọng gì, cũng là phụ thân con lúc đó cầu thân. Ta không biết, Đan Chu là yêu ta."Nói xong bà lại tiếp tục ho một đợt, lần nay ho giống như muốn đem ngũ tạng bên trong xuất ra ngoài, lồng ngực đau đớn khó chịu, cổ họng xộc ra mùi máu tươi tanh tưởi, khăn tay màu phấn cũng bị nhiễm đỏ một vùng.

"Nhanh đi thỉnh Dược Vương đến tẩm phòng!"Trọng Cơ gấp gáp bế lên mẫu thân, không biết tự lúc nào thân thể bà đã quá đổi nhẹ nhàng, thiếu niên như hắn nhấc lên cũng là tựa lông hồng, phụ thân hắn qua đời từ khi hắn nhỏ, vì vậy mẫu thân vừa làm nương lại vừa làm cha, một đời chìm trong sự vụ bận rộn của Phủ Ti Mệnh, nhìn thôi cũng biết là mệt mỏi vô độ. Trọng Cơ ôm bà tiến về hai bước chỉ còn lại tàn ảnh, hắn dùng tốc biến thuật đưa mẫu thân đến tẩm phòng, năm nghìn năm nay hắn sống trên đời, lần đầu tiên nếm trải sợ hãi như vậy.

Trọng Cơ nhẹ nhàng đặt thân thể tựa như tàn liễu của phụ nhân xuống. "Mẫu thân, người đừng nói nữa, dưỡng sức đã, người có khát không? A Trọng rót cho người chén trà nhuận hầu."

"A Trọng!"Tiếng gọi này làm trong lòng Trọng Cơ lộp bộp hai tiếng, nhãn quang không tự nhiên liếc sang chỗ khác. "Con biết mẫu thân hôm nay gọi con đến là vì truyền di mệnh! Đừng tự lừa dối bản thân nữa, mẫu thân cho dù hiện tại có Chiết Nhan Thượng Thần đại giá quang lâm cũng vô pháp khả cứu rồi."

Bước chân lưu lại, Trọng Cơ quay lưng lại đối mẫu thân hắn, trong mắt ẩn ẩn lệ quang, thế nhưng không dám thở gấp chỉ sợ mẫu thân thay mình thương tâm.

Đến lúc này, Duyên Cơ vẫn tràn ngập ôn nhu và từ ái như lúc hắn còn nhỏ gọi hắn ngồi bên bà nhìn mẫu thân chuyên chú biên ra số kiếp của phàm nhân. Năm tháng đã lấy đi tất cả của Duyên Cơ cho đến bây giờ cũng lấy đi tính mệnh của bà. Trọng Cơ rất muốn dùng bản thân đổi lấy niên thọ cho thân mẫu nhưng mỗi một vị thần tiên đều có riêng một mệnh cách. Dù cho lúc nhỏ Duyên Cơ từng vì hắn sinh bệnh mà suốt đêm chăm sóc, đến chợp mắt cũng không dám. Dù cho bà có từng cố gắng hoàn thành công việc của mình để bồi hắn đi chơi, vẽ ra bức tranh cho hắn. Dù cho bà có tạo dựng rất nhiều kỉ niệm ngọt ngào của bà cùng phụ thân vì hắn nhưng tất thảy đều phải kết thúc. Trọng Cơ vừ mới năm nghìn tuổi nghĩ đến rất nhiều năm sau hắn sinh bệnh, rồi ai ở bên cạnh hắn chiếu cố? Còn nhớ năm hắn tròn ba trăm tuổi phụ thân qua đời, lúc đó hắn muốn bái Nam Đẩu Lục Tinh ( Nam Cực Trường Sinh Đại Đế ) làm sư phụ, lại bị chúng nhân khinh thường là vô phụ thân, còn bị đánh một trận. Đương lúc đấy Duyên Cơ còn trẻ, vẫn còn sức dạy dỗ lũ nhóc ranh ma kia một trận. Một chân của Trọng Cơ bị thương, chính là lấy cốt bắp đùi của mẫu thân thay vào mới không bị tàn phế. . . Sau này Trọng Cơ bái Nam Đẩu Lục Tinh vi sư và chịu sự giúp đỡ của Đông Hoa Đế Quân mới thoát khỏi thế nhân dè bĩu.

Tất cả mỹ hảo hồi ức đều chìm vào cát bụi. Điều này làm cho thiếu niên vừa mới trưởng thành chợt rơi lệ. Hắn lớn từng này, vậy mà đều bất lực nhìn song thân qua đời.

Duyên Cơ cuối cùng cũng thương xót khóc lên, ôm Trọng Cơ vào lòng vỗ về. "A trọng, xin lỗi con, mẫu thân không thể lưu lại chăm sóc con nữa, sau này sẽ không còn người khiến con phiền muộn."

"Không! Mẫu thân, người không có sai. Là hài nhi không tận hiếu với mẫu thân, trước giờ chưa từng vì mẫu thân mà chịu nổi đau tách lìa xương cốt, cả đời không thể đi lại. Cũng chưa từng vì người làm tròn hiếu đạo. Mẫu thân! Người không được xa A Trọng, phụ thân đi rồi, người nỡ để A trọng một mình sao?"Trọng Cơ nằm trong lòng bà nắm lấy tay bà như muốn níu bà lại, suy nghĩ của thiếu niên ấy lại ngây thơ vô cùng, lại càng làm mẫu thân hắn khóc lên, chốc lát trong phòng đã nhuốm một màu bi thương, tiếng khóc của bà như xé đi tim của tiên nga thân cận ngoài phòng, cũng như đâm thẳng vào ngực Trọng Cơ.

Phụ nhân nâng cánh tay miết từng đường nét khuôn mặt con mình, trong cổ họng mùi máu tanh tưởi lại cố gắng kìm nén, từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống mu bàn tay, cũng để lại vệt nước ấm nóng trên mặt Trọng Cơ, giọng nói bà khàn khàn vì cơn ho để lại, không còn trong trẻo như thời niên thiếu: "A Trọng. . .Mẫu thân chỉ có thể bồi con đến thế thôi. Chính Dương đoạn thất tình lục dục, phụ thân con cũng đi rồi. . . Khụ. . ." - "Mẫu thân! Đừng bỏ con, con cầu xin người đừng bỏ con lại một mình, người muốn con làm gì cũng được, Trọng Cơ cái gì cũng nghe người."

Duyên Cơ lắc đầu, nhẫn nhịn cơn ho móc ra từ trong lòng hộp gỗ dài chừng một gang tay, đưa cho Trọng Cơ." Chúc Duyên Bút giao cho con. . . Còn nữa. . . Hoạ mạc đại ư bất tri tức, cửu mạc đại ư dục đắc*. . . Nhớ lời mẫu thân. . .hức. . . Sau này phải trân trọng người trước mắt, hả?"

*Họa mạc đại ư bất tri túc, cửu mạc đại ư dục đắc: Nói về tai họa thì không có tai họa nào lớn bằng không biết đủ, nói về lỗi lầm thì không có lỗi lầm nào lớn hơn muốn được.

Duyên Cơ đem lời này nói xong lại ho thêm một đợt, Trọng Cơ hoảng sợ ngồi dậy ôm bà vào trong lòng, gọi bà trong vô vọng. . ." Mẫu thân! Mẫu thân! Người đừng đi! Mẫu thân!"

"Thiếu Quân! Dược Vương đến rồi."

"Nhanh!"Trọng Cơ níu lấy cánh tay bà cầu xin, đừng bỏ lại hắn, trên đời này hắn chỉ còn duy nhất một người thân là Duyên Cơ. Ngoài trời đã bắt đầu đổ mưa minh chứng cho sự tiếc nuối của Thiên Đạo dành cho sự vũ hoá của một vị thần, càng làm cho không khí phủ Ti Mệnh nhuốm một màu tang thương.

Duyên Cơ vẫn còn đó, bà rơi từng giọt, từng giọt nước mắt nhìn lấy nhi tử vừa tròn năm nghìn tuổi của mình. A Hà vừa mới vào cũng khóc lên quỳ xuống bên cạnh giường, liên tục gọi chủ tử, khóc than không dứt truyền vào tai khiến cho Trọng Cơ từ tận đáy lòng nổi lên giông bão, càn quét tất cả tình cảm của của hắn khiến nó vỡ vụn từng hồi.

Duyên Cơ thều thào, "Nếu có kiếp sau, ta sẽ yêu chàng, Đan Chu. . . ."

"Mẫu thân!"Trọng Cơ gào lớn, mắt của phụ nhân đã đóng lại nhẹ tựa cánh bướm, lệ quang còn ẩn nhẫn trong mắt chảy ra một giọt cuối cùng, điểm tách trên chiếc vòng tay mà Chu Đan tặng cho bà. Thân thể Duyên Cơ lạnh như băng, mọi chuyện chỉ như chớp mắt, Trọng Cơ vẫn không tin bản thân vừa mất đi người mẹ, hắn quỳ bên giường cho đến khi có người muốn mang đi hài của Duyên Cơ đi. . . .

***
Sau đó mười mấy vạn năm, Trọng Cơ hắn sống tới mười mấy vạn năm rồi. . . Có những chuyện nhớ nhớ quên quên chẳng thể nhớ nổi mấy việc, thực ra thì thần tiên cũng giống con người họ sẽ quên dần đi theo năm tháng chẳng phải chuyện gì cũng nhớ được, chỉ có những hồi ức im đậm sẽ lưu lại trong ký ức, nhưng sẽ chẳng thể nhớ kỹ nổi đã từng xảy ra những điều gì khi đó đã xảy ra.

Tại đại điển kế chức Ti Mệnh đã uống Mộng Phù Đan, tất cả hồi ức đều bị chìm vào quên lãng, thời gian chậm rãi trôi qua không có điểm dừng, tựa như không thứ gì có thể sánh được. Duy chỉ có mực của Chúc Duyên Bút có thể sánh nổi bởi nó là vô tận, bởi bút Chúc Duyên là cây bút thần, bên trong bút có mực không như các loại bút lông thường dùng, Chúc Duyên thuộc loại bút dạ kim. Mực của bút là huyết sắc, nguồn mực vô hạn không bao giờ hết, mỗi nét bút viết ra đều có thần khí có thể viết được vận mệnh vào thiên thư quyết định số phận phàm nhân. Nó là thần khí viễn cổ, được lưu truyền qua các đời Ti Mệnh.

Nhờ bút Chúc Duyên, Trọng Cơ mới nhớ ra nguyên lai phó thác cây bút ấy cho hắn là mẫu thân. Người từng nói qua cây bút này có một nửa tu vi của Duyên Cơ người, vì thế hiện tại hắn luôn đem Chúc Duyên bút bên mình, xem nó như mẫu thân đang bên cạnh, một phân cũng không rời.

Mỗi một thứ có tồn tại là một sinh linh trong lục cõi luân hồi. Chúc Duyên Bút tồn tại từ xưa đến nay, lại có thêm nhất bán tu vi của Duyên Cơ, ở nơi Cửu Trùng Thiên vượng tiên khí, Đông Hoa Đế Quân thống nhất Thiên Địa vì vậy chúng sinh không có tụ lại oán khí quá nhiều như thời Thiên Nguyên, hơn thế, nó còn cảm nhận được tình mẫu tử giữa Duyên Cơ và Trọng Cơ. Chẳng biết tự khi nào, Bút Chúc Duyên bắt đầu có linh tính. . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net