Chương 15 : Hồng Thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"  Yên tâm, theo ta thì sau này sẽ có rất nhiều thịt để ăn." Dám trêu nàng ? Hoàng Bắc Nguyệt nàng sẽ ăn tươi nuốt sống hắn!

Trong phòng, Đông Lăng bị trận khói kia làm cho hôn mê. Hoàng Bắc Nguyệt dò xét mạch của nàng, chỉ là khói mê thông thường, không có gì đáng ngại.

Đem Đông Lăng bế vào phía trong, nàng cũng nằm xuống nghỉ ngơi.

Vạn Thú Vô Cương, nàng biết chỉ cần có vật này, mình nhất định sẽ càng ngày càng cường đại. Tuy nhiên, khối hắc ngọc này quá mức thần bí, nàng hiện tại một chút thông tin cũng đều không có, trong lòng phi thường buồn bực.

Cửu Tinh Triệu hoán sư trên toàn bộ Tạp Nhĩ Tháp đại lục đã coi như là cao thủ, nhưng cũng chỉ giới hạn ở Tạp Nhĩ Tháp đại lục mà thôi.

Ngày tiếp theo là ngày mừng thọ của Tĩnh An vương phủ Lão vương phi, Tiêu Viễn Trình, Cầm di nương, Tuyết di nương cùng một đám tiểu thư thiếu gia trong phủ đều đi dự tiệc, chỉ lưu lại mỗi Hoàng Bắc Nguyệt.

Trước đây có đại phu nói nàng thân nhiễm trọng bệnh có thể lây lan cho nên Tiêu Viễn Trình hạ lệnh, không cho phép nàng ra ngoài.

Như vậy cũng tốt, bớt đi nhiều phiền toái.

Ăn một chút điểm tâm, Hoàng Bắc Nguyệt lại khoác đấu bồng đen lặng lẽ ra ngoài.

Bố Cát Nhĩ phường thị, Dong Binh Công Hội.

Trải qua sự việc ngày hôm qua, thanh danh của vị Cửu Tinh Triệu hoán sư Hí Thiên và Thiên Y đã truyền khắp toàn bộ Lâm Hoài thành. Vì vậy, Hoàng Bắc Nguyệt vừa đi vào Bố Cát Nhĩ phường thị đã có vô số người thở cũng không dám thở mạnh, vây quanh quan sát nàng.

" Người đó chính là Hí Thiên đại nhân a! Oa! Băng linh thú khế ước giả a! "

" Mái tóc màu đỏ rực a! Quá đẹp Hí Thiên đại nhân quá đẹp quá a! "

" Thiên Y đại nhân đâu a ? Nghe nói nàng là một đại mĩ nhân hơn nữa cũng là Cửu tinh Triệu Hoán sư Hỏa Phượng đâu !"

" Thiên Y đại nhân thoạt nhìn chỉ 12-13 tuổi vậy Hí Thiên đại nhân chắc cũng hơn một chút tuổi thôi đây !"

" Hai vị đại nhân thật mạnh mẽ! "

Hoàng Bắc Nguyệt đi tới Dong Binh Công Hội, bên trong lập tức liền có người ra nghênh đón " Hí Thiên đại nhân, ngài có việc gì sao? "

" Ta muốn kiếm tiền. " Hoàng Bắc Nguyệt không chút giấu giếm nói.

Người kia sửng sốt, kiếm tiền? Thân phận Cửu Tinh Triệu hoán sư tượng trưng cho địa vị, thực lực, kim tiền a! Người như vậy mà còn thiếu tiền sao?

" Ta thật sự thiếu tiền, có nhiệm vụ gì là thù lao nhiều nhất thì giao cho ta đi. "

" Ân, thỉnh đại nhân chờ chút. " Người kia không dám thất lễ, lập tức đi chuẩn bị ngay.

Một vị Cửu Tinh Triệu hoán sư làm chuyện gì đều có lý do, bọn họ những tiểu nhân vật này làm sao có thể hiểu được chứ? Vẫn là nên thành thành thật thật làm tốt bổn sự của mình là được!

Rất nhanh gã sai vặt kia đã cầm đến một quyển cao cấp nhiệm vụ tới " Trong Nguyệt Lạc Cốc có một con Hồng Thù (nhện đỏ) bảo vệ một khỏa Thủy Tinh Quả. Ai có thể lấy được Thủy Tinh Quả liền có 100 vạn kim tệ tiền thưởng. "

Hoàng Bắc Nguyệt ánh mắt hơi lóe, 100 vạn kim tệ a!

" Ta rất nhanh liền trở lại." Cầm quyển nhiệm vụ, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức đi ra ngoài. 100 vạn kim tệ nha, chậm chân liền bị người đoạt mất a!

Vừa từ Dong Binh Công Hội đi ra, nàng lập tức gọi ra Băng Linh Huyễn Điểu, thân hình nhảy một cái liền đáp xuống lưng nó. Dáng người tiêu sái lưu loát không biết đã làm mê mẩn biết bao nhiêu người!

Nguyệt Lạc Cốc nằm ở trung tâm rừng rậm, từ trên vách núi bay xuống, phía dưới một mảnh rậm rạp. Các loại thực vật to lớn, hung thú hoành hành, quả thực là một hung địa a!

100 vạn kim tệ quá hấp dẫn, cho nên cũng không chỉ có Hoàng Bắc Nguyệt nhận nhiệm vụ, mấy cái dong binh đoàn có thực lực không tệ khác cũng đã tiềm phục tại khắp nơi trong cốc.

Vị trí mà Hồng Thù cư ngụ là một cái đáy vực, chung quanh một ngọn cỏ cũng không có, mặt đất bị thiêu đến mức thoáng đỏ lên, khói đen tản ra bốn phía.

Một đạo ánh chớp thoáng hiện. Nơi ánh chớp chạm đến, toàn bộ mọi thứ đều bị phá hủy! Hồng Thù nằm ngay khi trung tâm của đám tia chớp, tơ nhện kết thành một cái chu võng , bên trên đa số là thi thể Linh thú dám cả gan lại gần, tất cả đều sẽ nhanh chóng trở thành thức ăn trong bụng nó!

Rất nhiều dong binh khi nhìn thấy cảnh này đều âm thầm nuốt một ngụm nước miếng.

" Quá mạnh mẽ! Con Hồng Thù là mấy giai Linh thú a? "

Linh thú cũng giống như Triệu hoán sư, cũng có phân chia đẳng cấp, từ Nhất giai đến Nhị Thập giai. Đương nhiên, Tử Diễm Hỏa Kì Lân cùng Băng Linh Huyễn Điểu cũng không thuộc tầng lớp này.

Ngũ Linh đại biểu cho Linh thú mạnh nhất trên đại lục, chỉ thua Thần thú. Bọn hắn là chí tôn trong năm loại thuộc tính, tiềm lực phát triển rất lớn cho nên cũng không có phân chia đẳng cấp như Linh thú thông thường.

" Chí ít cũng là Thập giai trở lên, trên chu võng còn có thi thể của một con Thập giai Linh thú Lam Sắc Biên Bức a! "

" Ta kháo! Đánh nhau với Linh thú từ Thập giai trở lên, muốn chết a! "

" Hết cách rồi, 100 vạn kim tệ a! Ta chỉ tới xem náo nhiệt một chút mà thôi! "

" Di! Mau nhìn! Đó là cái gì vậy? "

Một tên dong binh bỗng nhiên chỉ vào một cái bóng trắng như tuyết đang lướt đi trên trời.

Bóng trắng càng lúc càng gần, tinh mang sáng chói, một mảnh băng tuyết lóa mắt đập vào trong mắt mọi người, một cặp băng dực giương rộng trên không trung!

" Băng Linh Huyễn Điểu a! Hí Thiên đại nhân cũng tới sao?"

Theo từng tiếng kinh ngạc thốt lên, một bóng trắng thật lớn hạ xuống, uy áp thuộc về siêu cấp Linh thú tản mát ra dẫn đến một trận bạo loạn, cây cối hơi nhỏ liền bị cuốn vào trong gió lốc!

Băng Linh Huyễn Điểu vừa lao xuống, Hồng Thù kia lập tức ngẩng đầu lên. Linh thú từ Thập giai trở lên cũng không phải dễ trêu, tư duy của bọn chúng cũng đã tương đối cao rồi!

Toàn thân màu đỏ đột nhiên sáng lên, Hồng Thù rít một tiếng, một đoàn ánh chớp từ trong miệng bạo xuất đi ra, hướng Băng Linh Huyễn Điểu đâm tới.

Trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, Hoàng Bắc Nguyệt cao ngạo mà đứng, sợi tóc màu đỏ từ vành nón trượt xuống, theo gió tung bay!

Nàng nâng tay phải lên, hắc khí nồng đậm xoay tròn trong lòng bàn tay, chậm rãi từ trên lưng của Băng Linh Huyễn Điểu giật ra một cái Băng Vũ. Nàng dùng Băng Vũ làm kiếm, giơ lên rồi vung xuống!

Hai cái động tác tuy đơn giản nhưng lại sinh ra hiệu quả kinh thiên động địa!

Hắc khí theo Băng Vũ kiếm tùy ý phát ra, hình thành nên một cái trường tiên , đánh mạnh về phía Hồng Thù.

Chỉ phút chốc, ánh chớp nổ tung, mà hắc khí kia mang theo khí thế như chẻ tre thẳng tắp chui vào trong miệng của Hồng Thù. Hồng Thù mới vừa rồi còn hung hãn cuồng vọng trong nháy mắt liền cứng đờ lại.

Hồng Thù bất động, ánh chớp quay chung quanh cũng chậm rãi tản đi.

Sau khi lôi điện tan hết, dưới tầng tầng lớp lớp mạng nhện đã lộ ra một gốc cây nho nhỏ, một quả cây toàn thân óng ánh, sáng bóng, sinh trưởng giữa một đám cành lá xum xuê.

Hoàng Bắc Nguyệt từ trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu nhảy xuống, hướng phía quả cây đi tới.

Lúc này, đám dong binh trốn chung quanh mới dần dần phản ứng lại.

Chỉ dùng một chiêu.

Linh thú từ Thập giai trở lên – Hồng Thù, nàng cư nhiên liền miểu sát!?

Bốn phía yên tĩnh đến mức đáng sợ, hơn trăm con mắt đều nhìn theo thân ảnh nhỏ nhắn của Hoàng Bắc Nguyệt ẩn dưới đấu bồng đen.

Ta kháo! Thực lực biến thái như vậy, còn muốn cho người khác sống nữa hay không đây!!!

Hoàng Bắc Nguyệt một cước đá bay Hồng Thù đang bất động ra ngoài, đang định đưa tay hái Thủy Tinh Quả thì một thanh âm đột nhiên vang lên "Khoan đã."

Hoàng Bắc Nguyệt hơi sửng sốt, quay đầu lại. Trước mặt nàng là một thiếu niên môi hồng răng trắng, thanh tú khả ái đang sốt sắng nhìn nàng.

Thiếu niên này tuy trên người mặc một bộ trang phục dong binh điển hình nhưng trên eo lại quấn một dải lông tuyết hồ vô cùng trân quý, chân mang giày da hươu, tay nắm một thanh đoản đao màu đen. Đao kia vừa nhìn liền biết không phải là vật phàm, hẳn là do huyền thiết luyện chế mà thành. Hơn nữa gương mặt lại vô cùng non nớt, thoạt nhìn không giống đám dong binh thường xuyên liếm máu trên lưỡi đao mà có vẻ giống một thiếu gia quý tộc đi săn bắn hơn.

Trông thấy thiếu niên này lon ton chạy đến, đám dong binh đang ẩn trong bóng tối cũng không biết phải nói gì.

Tên tiểu tử này từ đâu chạy tới vậy? Cao thủ làm việc tự nhiên có đạo lý của cao thủ, ngươi xen vào làm gì?

Một vị Cửu Tinh Triệu hoán sư muốn dùng tay trực tiếp hủy đi Thủy Tinh Quả chắc chắn là có dụng ý của nàng, dù sao bọn họ cũng tận mắt thấy được thực lực siêu phàm thoát tục đó.

Một chiêu liền miểu sát một con Linh thú từ Thập giai trở lên a!

Tiểu thiếu gia kia chạy tới vài bước, gương mặt thanh tú đỏ bừng lên lại càng khiến đám dong binh kia cười bò ra đất. Hắn chỉ vào Thủy Tinh Quả, sốt sắng nói:

" Thủy Tinh Quả không thể dùng tay không chạm vào…… "

Thiếu niên vừa nói vừa cúi gầm mặt xuống, đôi mắt to tròn trong suốt không dám ngẩng lên nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.

Kỳ thực Hoàng Bắc Nguyệt cũng không biết là không thể trực tiếp dùng tay hái Thủy Tinh Quả. Nàng chỉ theo bản năng đưa tay ra hái, nghe được thiếu niên nói xong nàng vội vã rụt tay về.

Thiếu niên rụt rè đi qua, từ trong bao vải sau lưng lấy ra một tấm tơ lụa thượng đẳng đưa cho nàng.

" Thủy Tinh Quả nếu tiếp xúc với hơi người sẽ ngay lập tức hòa tan." Thiếu niên nhỏ giọng nói.

Hoàng Bắc Nguyệt bây giờ mới tỉnh ngộ, thì ra là thế, xém chút nữa nàng đã đem 100 vạn kim tệ phá huỷ a!

Ít nhiều cũng nhờ vị thiếu niên này nhắc nhở nên khi nàng tiếp nhận tơ lụa cũng hướng thiếu niên nói "Cảm ơn."

Thiếu niên nghe được nàng nói cảm tạ, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú càng đỏ lên, trong lòng kích động đến mức tay chân cũng không biết phải để đâu cho tốt!

Trông thấy Hoàng Bắc Nguyệt dùng tơ lụa bọc lại Thủy Tinh Quả, nhẹ nhàng hái xuống, thiếu niên lại hỏi " Hí Thiên đại nhân, ngài cùng muội muội thật sự sẽ ở lại Nam Dực quốc sao ? "

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu. Thiếu niên này vào lúc mấu chốt đã nhắc nhở giúp nàng không bị mất oan 100 vạn kim tệ, vì vậy trong lòng nàng đối với hắn cũng có mấy phần hảo cảm.

" Ngươi đã giúp ta, vậy coi như Thủy Tinh Quả này là chúng ta cùng nhau hái đi. Chút nữa khi đi nhận thù lao, chúng ta cùng nhau chia đều, được chứ? " Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt nói. Nàng luôn không thích cảm giác mắc nợ người khác.

"Chúng ta cùng nhau, chúng ta cùng nhau,…." Bốn chữ cứ như ma âm quanh quẩn trong đầu khiến hắn sung sướng đến mức không phân biệt nổi phương hướng.

Cùng nhau, Hí Thiên đại nhân nói đã cùng bới hắn hái Thủy Tinh Quả a!

" Chúng ta cùng nhau hái sao? Thật tốt quá, đây là lần đầu tiên trong đời ta hoàn thành nhiệm vụ dong binh nha!" Thiếu niên cao hứng nhảy nhót hoan hô.

Nhìn thấy bộ dáng ngây thơ của hắn, Hoàng Bắc Nguyệt cũng cảm thấy trong lòng có chút nhẹ nhàng.

" Hí Thiên đại nhân, ta không muốn kim tệ, ta, ta muốn…… "Thiếu niên mặt ửng đỏ, ngẩng đầu nhìn về hướng Băng Linh Huyễn Điểu to như một tòa cung điện đang ngoan ngoãn đứng một bên.

" Ta có thể sờ sờ hắn một chút không?" Hắn biết Linh thú đều phi thường kiêu ngạo, đặc biệt là loại siêu cấp Linh thú như Băng Linh Huyễn Điểu, dù là Triệu hoán sư cũng phải e ngại ba phần.

Hắn còn muốn gặp Thiên Y đại nhân và sờ Hỏa Phượng nữa nhưng ngài ấy lại không đi cùng Hí Thiên đại nhân.

Hắn yêu cầu này có lẽ hơi quá đáng…………

Hoàng Bắc Nguyệt ánh mắt lóe lên, chỉ cần sờ một chút thôi thì mình sẽ có đầy đủ 100 vạn kim tệ. Việc có lợi như thế cớ sao nàng lại không làm đây?

" Không thành vấn đề. " Nàng vui sướng đáp ứng, vẫy vẫy tay.

Mọi người đều biết rõ trong tất cả các loại Linh thú, Băng thuộc tính Linh thú là kiêu ngạo nhất, cũng vì vậy nên bọn chúng rất khó cùng Triệu hoán sư ký kết khế ước. Bởi vậy, chỉ cần nắm giữ một đầu Băng thuộc tính Linh thú thôi cũng đã phi thường có mặt mũi rồi. Thế nhưng Băng Linh Huyễn Điểu đối với Hoàng Bắc Nguyệt hoàn toàn thần phục, đặc biệt là sau khi thấy được thực lực chân chính của nàng. Trong lòng hắn cảm giác được chủ nhân mình rất trâu bò nha, đi theo nàng tuyệt đối không lỗ.

Bởi vậy khi Hoàng Bắc Nguyệt vẫy tay, hắn liền nhu thuận cúi đầu, tuy rằng hắn cũng không thích, bất quá thỏa mãn nguyện vọng của chủ nhân chính là nghĩa vụ của hắn a.

Thiếu niên không dám tin nhìn Băng Linh Huyễn Điểu trước mặt đang cúi đầu với mình. Hắn ngạc nhiên đến mức trợn mắt há mồm.

Đám dong binh xung quanh thần tình cũng khiếp sợ như gặp quỷ vậy!

Ta dựa vào! Hí Thiên đại nhân thực sự quá biến thái rồi, cư nhiên chỉ cần tùy tiện ngoắc tay cũng có thể khiến cho một trong Ngũ Linh là Băng Linh Huyễn Điểu lập tức cúi đầu!

Tiểu tử kia là vận cứt chó gì thế ? Có thể sờ được đầu của Băng Linh Huyễn Điểu, phỏng chừng khi trở về chặt cánh tay kia xuống cũng có thể bán lấy tiền luôn ấy chứ !

" Cám, cám ơn!"

Thiếu niên nhanh chóng vuốt nhẹ đầu của Băng Linh Huyễn Điểu rồi vội vã rụt tay về.

Có mệnh lệnh của Hoàng Bắc Nguyệt nên Băng Linh Huyễn Điểu đã thu liễm toàn bộ cực hàn chi khí, do vậy tay của thiếu niên cũng không có bị thương, bất quá đầu là nơi tôn nghiêm nhất của hắn lại bị tên tiểu tử thúi này sờ soạng. Nghĩ đến đây, Băng Linh Huyễn Điểu từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ.

" Chủ nhân! Tên tiểu tử này da thịt mềm mịn, nhất định ăn rất ngon. " Băng linh huyễn điểu trong lòng nói với Hoàng Bắc Nguyệt.

Nàng thấp giọng bật cười, ở trong lòng nói " Ngươi đừng có làm loạn, tên nhóc này lai lịch e rằng cũng không nhỏ đâu. "

" Hí Thiên đại nhân, Hồng Thù này ngài định xử lý như thế nào? "Thiếu niên hưng phấn nhìn bàn tay vừa vuốt ve Băng Linh Huyễn Điểu, hỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn Hồng Thù. Nàng vốn định mặc kệ nó, bất quá thiếu niên đã hỏi đến vậy chắc hẳn nó vẫn còn giá trị lợi dụng.

" Ngươi có đề nghị gì sao? "

" Ân!" Thiếu niên gật đầu

" Hồng Thù này tuy vẫn còn sống nhưng đã bị ngài đánh bại, cho nên có thể thuần phục nó làm Linh thú mang đi bán đấu giá, giá tiền rất cao đó! "

" Nga?" Vừa nghe đến còn có thể bán lấy tiền, Hoàng Bắc Nguyệt liền trở nên hứng thú " Khoảng bao nhiêu? "

" Bởi vì Linh thú đẳng cấp càng cao thì càng khó có thể thuần phục, mà Triệu hoán sư nếu muốn đề cao thực lực thì phải cùng với Linh thú có đẳng cấp cao hơn mình ký khế ước. Tỷ như một Tam Tinh sơ cấp Triệu hoán sư nếu như có một con Ngũ giai Linh thú thì thực lực của hắn sẽ được đề thăng lên thành Tứ Tinh hoặc Ngũ Tinh, tùy theo vận khí! "

" Thế nhưng, cao cấp Linh thú tuyệt đối sẽ không tìm những Triệu hoán sư đẳng cấp quá thấp để ký khế ước. Tuy nhiên vẫn có một trường hợp ngoại lệ, đó là sau khi Linh thú bị đánh bại, bọn hắn sẽ hoàn toàn khuất phục người đã đánh bại mình. Nếu như người đó không muốn ký kết bản mệnh khế ước thì có thể nhượng lại cho người khác ký kết khế ước với nó bằng cách bán đấu giá! "

Thiếu niên thao thao bất tuyệt một phen, càng nói càng hưng phấn " Hồng Thù là Linh thú từ Thập giai trở lên, gần như thuộc dạng có tiền cũng không mua được đâu!"

Nguyên lai còn có thể đi bán đấu giá, hơn nữa giá tiền cũng không thấp nha. Chỉ có điều nàng không quen biết người nào của phòng đấu giá hết, không chừng còn bị lừa sụp hố mất.

" Hí Thiên đại nhân, nếu như ngài không chê thì có thể dùng phòng đấu giá của nhà ta. Ta sẽ không lấy phí giao dịch của ngài đâu!"

Thiếu niên ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn vị Hí Thiên đại nhân vô cùng thần bí này. Nếu nàng có thể dùng phòng đấu giá của gia tộc hắn để bán đấu giá con Hồng Thù này, phụ thân đại nhân nhất định sẽ cao hứng đến mức không ngậm mồm vào được!

Nguyên lai nhà của thiếu niên này mở phách mại tràng, trách không được hắn lại hiểu rõ như vậy.

Nàng hiện tại vô cùng cần tiền, có phương pháp kiếm tiền như vậy quả là phi thường tốt.

" Lúc nào thì có thể tiến hành bán đấu giá !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net