Chương 14 : Hợp tấu đêm khuya

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Yên tâm đi, ta đã dám làm tự nhiên sẽ có cách ứng phó."

Một tên An quốc công nho nhỏ mà thôi, thủ hạ lợi hại nhất bất quá cũng chỉ là một cái Cửu Tinh trung cấp Triệu hoán sư với một con Triệu hoán thú bình thường.

Phải biết rằng, trong hàng ngũ Triệu hoán sư, bên nào có Linh thú chuẩn Thần thú thì quả thực là vô địch trong cùng giai rồi.

Nàng hiện tại có Băng Linh Huyễn Điểu, về mặt thực lực quả thực là tài đại khí thô, một tên An quốc công nho nhỏ sao đủ lọt vào mắt của nàng chứ?

Sau khi dỗ dành Đông Lăng thật tốt, Hoàng Bắc Nguyệt mới để ý rằng ĐôngLăng đang cẩn thận thêu dưới ánh sáng lờ mờ của cây nến. Nàng đảo mắt qua giỏ trúc bên cạnh cũng thấy bên trong chứa rất nhiều thành phẩm của Đông Lăng.

Đông Lăng bất quá so với nàng lớn hơn một, hai tuổi mà thôi. Đáng lẽ trẻ con bình thường ở tuổi này đều vô tư chơi đùa thì Đông Lăng lại phải cặm cụi thêu vá để bán, kiếm thêm chút sinh hoạt phí. Nhờ vậy mà sinh hoạt hằng ngày của Hoàng Bắc Nguyệt mới coi như khá hơn một chút.

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng hơi có chút chua xót.

" Tiểu thư, tuy rằng người cùng Tiết Triệt giải trừ hôn ước, nhưng mà tiểu thư vẫn còn trẻ a, sau này sẽ có càng nhiều cơ hội tốt hơn."

Đông Lăng đang thêu bỗng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói.

"Tiểu thư bây giờ đã là Triệu hoán sư, chắc chắn sẽ có rất nhiều thanh niên tuấn kiệt tới cửa cầu hôn."

Nha đầu này đang lo lắng nàng bởi vì chuyện giải trừ hôn ước mà thương tâm sao?

Nàng làm sao có khả năng thương tâm chứ? Tiết Triệt hối hôn, nàng cầu còn không được nữa là, nàng còn sợ sau này An quốc công phủ giống như ruồi bọ bám chặt, đuổi cũng không đi.

Hơn nữa tên Tiết Triệt kia vốn cũng không là thứ tốt lành gì, cùng Tiêu Vận quả là một đôi trời sinh nha!

" Đông Lăng, chúng ta hoàn toàn không còn đồ vật gì đáng tiền hết hay sao? " Không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, Hoàng Bắc Nguyệt vội chuyển đề tài.

Đông Lăng ngẩn ra, ngẩng đầu lên, ánh nến chiếu đến gương mặt non nớt của nàng làm lộ ra vẻ thành thục không hợp với tuổi.

" Vẫn còn một cây tiêu ngọc mà Trưởng công chúa lưu lại. Trưởng công chúa lúc trước cực kỳ yêu thích nó cho nên nô tỳ cũng không dám bán lấy tiền. "

Đông Lăng vừa nói vừa đứng lên, đi tới ngăn tủ bên cạnh, đem một viên gạch trên tường lấy ra sau đó từ bên trong khe hở lấy ra một chiếc hộp dài.

Cư nhiên lại giấu đồ ở địa phương đó, Đông Lăng nha đầu này rất khá nha, nếu không giấu như vậy khẳng định sớm hay muộn cũng sẽ bị đám cẩu nô tài trong phủ này đoạt đi rồi.

Nàng nhẹ nhàng mở hộp ra. Một thanh ngọc tiêu toàn thân trắng như tuyết tĩnh lặng nằm yên trong hộp. Chất liệu của thanh tiêu này là bạch ngọc thượng đẳng, óng ánh trong suốt giống như là do băng tuyết ngưng tụ mà thành vậy.

Ánh mắt của Hoàng Bắc Nguyệt trong nháy mắt đã bị định trụ, không thể dời mắt đi chỗ khác " Thật xinh đẹp!"

Trong ký ức, dường như nàng thường xuyên thấy Huệ Văn Trưởng công chúa ở trong viện, hướng nguyệt thổi tiêu, bóng lưng cô độc tiêu điều, cũng không ai biết nàng rốt cuộc là thổi cho ai nghe.

Cầm lấy ngọc tiêu, nhẹ nhàng đặt trên môi thổi một giai điệu đơn giản, kiếp trước nàng cũng hiểu một chút về âm luật.

Đông Lăng trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên "Tiểu thư cũng biết thổi tiêu? Người học từ lúc nào vậy? Nô tỳ cũng không thấy nha!"

" Trước đây mẫu thân thỉnh thoảng sẽ dạy ta, nhiều năm như vậy trôi qua, giờ thổi lại có cảm giác xa lạ. "

Bạch Liên Vi im lặng nghe Hoàng Bắc Nguyệt thổi tiêu gật đầu Nguyệt Nhi tỷ tỷ thổi rất hay !

Đông Lăng trở nên hoảng hốt, vô cùng hoài niệm nói "Tiếng tiêu Trưởng công chúa điện hạ, nô tỳ suốt đời không thể quên. "

Hoàng Bắc Nguyệt vỗ vỗ bờ vai của nàng, nha đầu này thật sự phi thường trung tâm.

" Đông Lăng, ta ra ngoài thử tiêu, sẽ trở lại nhanh thôi. "

" Nhưng tiểu thư... đã trễ thế này rồi! " Đông Lăng lo lắng cùng đi ra.

Bạch Liên Vi chu môi Nhỏ Đông Lăng này thật phiền phức, nếu không ra thử tiêu sao Nguyệt Nhi tỷ tỷ được một khúc hợp tấu với Dực ca ca ?

Hoàng Bắc Nguyệt khoác áo khoác lên người " Muộn mới tốt chứ! "

Nói xong nàng liền từ cửa sổ nhảy ra, thân hình vừa lóe lên đã không còn thấy bóng dáng.

Đông Lăng ngơ ngác nhìn, thật lợi hại! Tiểu thư thế nào lại trở nên lợi hại như vậy chứ ?

Lẽ nào chỉ cần trở thành Triệu hoán sư đều sẽ lợi hại như vậy sao? Trong lòng nàng tràn đầy ước ao, nếu như nàng cũng có thể trở thành Triệu hoán sư thì thật tốt......

Băng Linh Huyễn Điểu mang theo nàng bay một vòng ở ngoại vi rừng rậm. Nàng phát hiện gần như một nửa rừng rậm đều bị băng phong hết cả rồi.

" Băng, làm sao ngươi biết được mà tới nơi này gặp ta? Lại còn tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy? " Hoàng Bắc Nguyệt ngồi xếp bằng trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, vừa nhẹ vỗ về tiêu ngọc, vừa cùng Băng Linh Huyễn Điểu tâm linh đối thoại.

" Ta nghe được triệu hoán thanh âm nên đã tới a. " Đôi cánh khổng lồ mỗi lần chấn động đều tạo nên một cơn lốc nhỏ.

Mặc dù chung quanh không có gió, y phục của nàng vẫn tự động tung bay, mái tóc màu đỏ phía sau áo choàng lộ ra vài sợi, trong bóng đêm thoạt nhìn có chút chói mắt.

Bạch Liên Vi nhìn Hoàng Bắc Nguyệt bây giờ cảm thán Haizz Nguyệt Nhi tỷ tỷ mới mười hai tuổi đã xinh đẹp như vậy rồi thật mong đến sau này nha !

Triệu hoán? Hẳn là do Vạn Thú Vô Cương triệu hoán đi, nàng cũng là bởi vì cảm nhận được lực lượng của nó cho nên mới xông vào khu rừng rậm này.

" Chủ nhân, đám người trong Trưởng công chúa phủ dám đối xử như vậy với người, không bằng để ta đem bọn họ...... "

" Không cần, chuyện đó ta tự có suy nghĩ của mình, ngươi chỉ cần yên lặng ở xung quanh tùy thời xuất hiện là được. "

" Ân."

Hoàng Bắc Nguyệt khẽ gật đầu. Tiêu ngọc chậm rãi đưa lên môi, nhẹ nhàng thổi.

Như là một ngọn gió từ thời không xa xôi thổi tới, bị tầng tầng ánh sáng trùng điệp cách trở.

Như là một sợi tơ nhện phiêu bạt không chốn nương thân, khẽ lắc lư dưới bầu trời đêm yên tĩnh, dù mưa gió vẫn kiên trì không đứt.

Như một cơn gió thổi tắt ánh nến, như một tiếng cười không linh nhẹ nhàng.

Âm thanh do dự quanh quẩn, xuyên qua rừng rậm dày đặc, chậm rãi hướng về phía Lâm Hoài thành.

Bỗng nhiên một tiếng đàn " boong boong " uyển chuyển truyền đến cùng với " Tinh ~ rinh rinh ".

Tựa như đóa hạnh hoa trong mưa, nhẹ nhàng khinh phiêu, cùng tiếng tiêu hợp tấu, triền miên mờ ảo, tựa như tiếng nỉ non trong đêm.

Dường như trong làn khói sương mờ ảo, hàng liễu xanh cũng do dự phiêu đãng trong gió, chim hoàng oanh tiếng kêu tràn ngập nghẹn ngào, bay qua biết bao nhiêu núi sông, khổ sở tìm kiếm trong tuyệt vọng.

Cầm tiêu lắc một khúc, trường phong nổi lên kèm theo những tiếng thanh thúy mà cuồng vọng cao cao tại thượng nhưng không kém phần mạnh mẽ lạnh lùng thanh thúy làm cho bóng đem như phiêu đãng rực rỡ hơn ánh mặt trời, ánh sao và ánh trăng.

Người tựa xuân liễu, âm nhược thu phong

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, tâm tư mau chóng hạ lệnh cho Băng Linh Huyễn Điểu nhanh chóng truy tung theo tiếng đàn và tiếng kêu này, tuyệt đối phải tìm ra. Thân ảnh khổng lồ lặng yên biến mất trong bóng đêm, vô thanh vô tức tiến vào đô thành. Tiếng đàn lúc nãy rõ ràng phát ra từ hướng này.

Nàng vừa định tiến lại gần thì bỗng nhiên tiếng đàn kia chợt phát ra một cái âm điệu cao vút rồi im bặt đi, tiếng kêu kia cũng im bặt .

Sao lại thế này? Tiếng tiêu của nàng vẫn chưa có dừng lại a, tiếng đàn tiếng lắc đó cùng nàng hợp tấu như thế nào lại đột nhiên ngừng lại rồi?

Trong phút chốc Hoàng Bắc Nguyệt chợt cảm thấy có chút lạc lõng. Nàng cũng dừng tiếng tiêu, hướng Băng Linh Huyễn Điểu nói "Ngươi có thể xác định rõ nơi đó không? "

Băng Linh Huyễn Điểu hơi gật đầu " Chủ nhân,ta chủ thể xác định được nơi tiếng đàn còn tiếng kia ta không thể xác định !"

Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu " Vậy thì đến chỗ tiếng đàn đi !"

Băng Linh Huyễn Điểu , bay đến một địa phương có chút hoang vu, sau đó xoay quanh mấy vòng trên một tòa nhà có chút rách nát.

Đằng sau Bạch Liên Vi sắc mặt có chút tái nhợt Vừa nãy ...mình mất kiểm soát sao ?

Bạch Liên Vi khuôn mặt nhợt nhạt " Rinh ! Rinh !"

Bạch Liên Vi cúi đầu nhìn qủa cầu trong lòng mình " Tiểu Tử Ngân ta...ta..."

Tiểu Tử Ngân dụi dụi người vào tay Bạch Liên Vi an ủi " Đừng lo lắng! "

Bạch Liên Vi gật đầu biến mất

Nàng mệt mỏi, hôm nay đến đây thôi !

" Ta cảm nhận được là ở nơi này. "

Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu nhìn xuống nhưng chỉ thấy một mảnh tối om, căn bản không có vẻ gì là có người ở cả.

Vừa rồi tiếng đàn mờ ảo kia là từ nơi này truyền tới sao?

Sắc trời thật sự là quá tối, căn bản không thấy được đây là địa phương nào, bất quá nàng đã nhớ được phương vị. Nàng cũng không tinh tường lắm bố cục ở Lâm Hoài thành, tốt nhất ngày mai đi tìm người hỏi một chút.

Tiếng đàn kia giống như là trích tiên hạ phàm, có cảm giác kiêu ngạo bễ nghễ, nhưng có vẻ thoáng ẩn chứa một chút bất lực.

Như mộng như thật.

Rốt cuộc là ai mói có thể đánh ra tiếng đàn như vậy? Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng tràn ngập tò mò. Tính cách của nàng vốn lãnh đạm, ít khi lại sinh ra hứng thú lớn như thế với một người chưa bao giờ gặp gỡ giống như hôm nay.

Nàng nhất định sẽ tìm được người này, bất kể hắn là ai. Nàng thích tiếng đàn này, thích những xúc cảm ẩn giấu bên trong nó không giống với tiếng lắc kia cô độc lạnh lẽo mà cao cao tại thượng.

Trở lại Lưu Vân Các, sau khi để Băng Linh Huyễn Điểu rời đi, Hoàng Bắc Nguyệt ngoài ý muốn phát hiện trong sân có một người ẩn núp.

Kiếp trước nàng là thiên tài sát thủ, bởi vậy đối với thủ đoạn che giấu hành tung, nàng là cao thủ của cao thủ a!

Dù là trong bóng tối nhưng nàng vẫn có thể ngay lập tức cảm giác được khí tức của người kia, hơn nữa liếc mắt một cái đã nhìn thấy vị trí của hắn !

Hôm nay nàng làm cho phụ tử Định Quốc Công chịu một phen nhục nhã, bọn họ nhanh như vậy đã không nhịn được muốn động thủ với nàng sao ?

Bọn hắn dám đến nàng liền khiến cho bọn hắn có đi mà không có về!

Thân ảnh của nàng như quỷ mị, lặng yên không một tiếng động tiềm hành đi tới, đấu bồng màu đen hoàn toàn chìm vào trong hắc ám.

Hắc y nhân lén lút tiến đến gian phòng của Hoàng Bắc Nguyệt, lấy ra một cái ống trúc, khẽ đục thủng một cái lỗ nhỏ trên lớp giấy dán cửa, vừa thổi khói mê vừa lộ ra nụ cười dâm đãng.

An quốc công lần này quả là thưởng lớn cho hắn a!

Hoàng Bắc Nguyệt này là tiểu thư dòng chính, lại có khuôn mặt tuyệt mỹ như mẫu thân của nàng.

Mặc dù tuổi còn hơi nhỏ, bất quá vừa vặn hợp khẩu vị của hắn.

Sương mù màu trắng từ giấy dán cửa sổ bay vào bên trong, hắc y nhân cười thô bỉ hai tiếng, xoa xoa tay, chuẩn bị nhảy vào phòng, hoàn toàn không hay biết có một người đã vô thanh vô tức đứng phía sau hắn.

Nếu như lúc này hắn quay đầu lại, trông thấy một người lãnh khốc quỷ dị toàn thân được bao phủ bởi đấu bồng màu đen, nhất định sẽ cho rằng mình nửa đêm gặp quỷ a!

Hoàng Bắc Nguyệt kéo mũ áo bào xuống, lộ ra dung nhan thanh lệ non nớt. Nàng vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai hắc y nhân kia.

Tên này giật mình quay đầu lại, trông thấy thiếu nữ vốn nên hôn mê nằm ở trong phòng lại đột nhiên xuất hiện trước mặt, nhất thời sợ tới mức lui về sau một bước.

Gặp quỷ, ta sao lại sợ một tiểu nha đầu mới mười một, mười hai tuổi chứ? Hừ, ta chỉ cần nhấc tay một cái là có thể đem nàng đánh bay!

Nghĩ đến đây, hắc y nhân kia hơi chỉnh chỉnh cổ áo, lên tiếng nói " Bắc Nguyệt quận chúa, ngoan ngoãn nghe đại gia nói đi, nói không chừng đại gia có thể tha mạng cho ngươi đấy! "

Đôi mặc mâu khẽ lóe hàn mang, Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh " Ngươi có biết dạo gần đây Lâm Hoài thành xuất hiện một hồng phát ma nữ, có thực lực Cửu Tinh Triệu hoán sư, nắm giữ Băng Linh Huyễn Điểu không? "

Hắc y nhân ngẩn ra, không biết tiểu nha đầu này nói lời này là có ý gì. Bất quá tin tức vị hồng phát và hồng y Triệu hoán sư có thực lực Cửu Tinh đã truyền khắp Lâm Hoài thành rồi, chắc chắn không lâu sau sẽ truyền khắp toàn bộ Nam Dực quốc!

" Đương nhiên ta đã nghe qua! "

Hắn vừa dứt lời, thiếu nữ trước mắt bỗng nhiên quỷ dị cười, mái tóc đen như mực chậm rãi trở thành một màu đỏ rực!

Hắc y nhân con mắt trừng lớn, một cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân truyền thẳng lên đầu!

" Ngươi, ngươi....... "

" Hì hì, cho ngươi rõ ràng một chút, nếu không ta sợ ngươi chết không nhắm mắt nha! "

" Đại nhân, xin...xin tha mạng a"
"

Hắc y nhân bây giờ chỉ có thể phát ra vài tiếng rên rỉ trong cổ họng, lúc này hắn chưa ngất đi coi như định lực rất khá rồi!

Khi không lại đi trêu chọc một vị Cửu Tinh Triệu hoán sư, hắn... hắn đúng là gặp vận đen tám đời a!

Hơi lạnh thấu xương bỗng nhiên từ bốn phương tám hướng truyền đến. Trong bóng đêm, một đầu Băng Loan chợt xuất hiện trước mắt hắn, há miệng đem cả người hắn nuốt vào!

Trước khi chết, hắc y nhân kia chỉ có thể hét lớn trong lòng " Lão thiên a! Tên phế vật của Trưởng công chúa phủ nguyên lai là Cửu Tinh Triệu hoán sư a! Hoàng Bắc Nguyệt, nàng là hồng phát ma nữ a! Là Băng Linh Huyễn Điểu khế ước giả!"

Bất quá những câu nói này hắn vĩnh viễn cũng không thể nói ra được nữa.

" Tư vị như thế nào? "

Băng Linh Huyễn Điểu nhai nhai vài cái, thanh âm ở trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt vang lên " Không ngon a, vị dở tệ ! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net