Chương 17 : Yểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang tập trung suy nghĩ trong đêm khuya yên tĩnh mà lại có một tiếng nói quỷ dị vang lên bên tai, đừng nói người bình thường, ngay cả thần tiên cũng bị dọa mà lên cơn đau tim mất. Hoàng Bắc Nguyệt đứng bật dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh " Ai! "

Rõ ràng là không có ai, nàng không hề cảm giác được khí tức của người nào! Vậy tiếng nói đó...

" Không cần tìm, ngươi không nhìn thấy ta đâu."

" Ngươi đến cùng là ai?"

Nàng rất không thích loại cảm giác bị dòm ngó này. Người đó có thể quan sát nàng, biết hết mọi thứ về nàng mà nàng lại không biết gì về đối phương cả.

" Ngươi có thể gọi ta là Yểm."

" Lão nương không hỏi tên của ngươi! Lăn ra đây cho ta!" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng quát lên, cả người sát khí tăng vọt!

Yểm dường như ngẩn ra một chút sau đó chậm rãi nói " Ta nếu có thể ra được thì tốt rồi. "

Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng hơi nheo lại " Ngươi có ý tứ gì?"

" Ngô...... Ngươi nhắm mắt lại, ta sẽ để ngươi nhìn thấy ta."

Hoàng Bắc Nguyệt nhắm mắt lại, nàng không hề có chút lo lắng sợ hãi. Cho dù mất đi thị giác thì các giác quan khác của nàng cũng rất nhạy bén.

Vừa nhắm mắt lại bỗng nhiên thân thể nàng có cảm giác trầm xuống, thấy vậy nàng lập tức mở mắt ra!

Một chiếc đèn dầu cô độc, ánh sáng nhợt nhạt chiếu lên một mảnh hắc ám vô tận.

Chân của nàng đang đạp lên một mặt nước u tối. Nước chậm rãi lưu động về phía trước, phát ra tiếng róc rách cực kì nhỏ bé.

Nàng nhìn chung quanh, trong lòng hoàn toàn không có sợ hãi mà là phi thường hiếu kỳ.

Tên Yểm gì đó nói để nàng thấy hắn, là ở đây sao?

Nàng theo dòng nước chậm rãi đi về phía trước, đã một phút trôi qua mà ánh đèn kia vẫn mãi ở phía xa, giống như vĩnh viễn không cách nào tới gần được.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng trước mặt nàng đã xuất hiện một nhà lao cực kì rộng lớn.

49 cây cột đồng dựng đứng ở phía trước, mỗi một cái đều to đến mức phải cần bốn năm người mới ôm hết được. Phía trên trụ đồng có vô số bùa chú kì quái được dùng một loại mực màu vàng sậm vẽ nên.

Chung quanh nó nguyên khí đang lưu động chầm chậm, bùa chú theo đó cũng dần hiện ra một trận quang mang chói mắt.

Nàng ngẩng đầu lên nhưng vẫn không thấy được điểm cuối của trụ đồng, như thể nó kéo dài đến tận một thế giới khác vậy.

Không gian vừa rộng lại vừa tối đen như vậy e rằng trên đại lục cũng không có bao nhiêu cái.

Hoàng Bắc Nguyệt đi lên phía trước, nàng vừa đặt tay lên trụ đồng thì một trận kim quang chói mắt hiện lên, nhanh chóng tạo thành một cỗ lực lượng đẩy tay nàng ra.

Cùng lúc đó, một đôi mắt to lớn có chút vẩn đục xuất hiện sau trụ đồng, có chút quỷ dị quan sát nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu lên, bóng dáng bé nhỏ không chút nào sợ hãi đứng thẳng tắp, khuôn mặt thanh lệ vẫn giữ vẻ bình tĩnh hờ hững, ánh mắt cũng bắt đầu đánh giá con mắt to lớn kia.

" Ngươi là thứ quỷ gì? "Thanh âm kiêu ngạo cuồng vọng vang lên.

Con mắt thật to khẽ híp lại, sau đó một đầu hồng sắc chi thú chậm rãi xuất hiện trước mặt nàng.

Hắn tiến lên vô cùng từ tốn, đến gần 49 cậy cột trụ mới dừng lại.

" Ta chính là Yểm."

" Lão nương biết ngươi tên là Yểm rồi, ta muốn hỏi ngươi là cái thứ quỷ gì?"

Trong hai tròng mắt của Yểm lộ vẻ kinh ngạc. Thiếu nữ nhân loại này thấy hắn lại không hề sợ hãi, hơn nữa còn dùng giọng điệu như thế nói chuyện với hắn.

" Ha ha, không hổ là hậu nhân của người kia a." Yểm ý vị thâm trường cười rộ lên, trong tiếng cười mang theo sự thù hận khắc cốt ghi tâm.

Hoàng Bắc Nguyệt khoanh tay hừ lạnh một tiếng

" Ít nói nhảm một chút, nếu ngươi không nói thì ta đi!"

" Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi lẽ nào đối với ta một chút sợ hãi cũng không có hay sao? "Lòng tự ái của hắn thật sự đã bị nét hờ hững trên mặt của Hoàng Bắc Nguyệt làm tổn thương rồi.

" Hừ, ngươi chỉ là một con thú mà thôi. Ở trong mắt ta không có con thú nào mà ta không thần phục được cả." Yểm buồn bực hừ một tiếng, nằm trên hắc thủy lăn qua lộn lại " Vậy ngươi không muốn biết bây giờ ngươi đang ở đâu sao?"

" Điều ta muốn biết tự nhiên ta sẽ biết, lão quái vật ngươi đừng có bày đặt giả vờ thần bí trước mặt ta."

Nàng kiếp trước ngay cả hàng không mẫu hạm cũng đã lái qua, lão quái vật này trước mặt nàng còn dám tính toán nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt khoanh tay quay đầu bước đi, Yểm nhìn theo bóng lưng của nàng, thấp giọng rít gào

" Hoàng Bắc Nguyệt, nơi này là Hắc Thủy Cấm Lao, ngươi không đi ra được đâu!"

" Hừ, coi như là địa ngục thì ta cũng sẽ đập ra một cái lỗ hổng để đi ra ngoài!"

Vừa nói xong trong lòng nàng cũng bắt đầu triệu hoán Băng Linh Huyễn Điểu.

Yểm thấy vậy liền phá lên cười " Đập ra một cái lỗ sao? Hoàng Bắc Nguyệt, đây là trong thân thể của ngươi đó!"

Hoàng Bắc Nguyệt bỗng nhiên quay đầu

" Ngươi nói cái gì?"

Thấy vẻ mặt bình tĩnh của nàng rốt cục cũng bị phá vỡ, Yểm vô cùng cao hứng, cười khằng khặc

" Ta đã bị phong ấn trong thân thể ngươi mười hai năm! Ngươi luôn thắc mắc tại sao mình không ngưng tụ được nguyên khí phải không? Đó là vì tất cả nguyên khí mà ngươi ngưng tụ ra đều sẽ bị hấp thu để củng cố cấm chú cho tòa Hắc Thủy Cấm Lao này!"

Thanh âm gầm thét làm cho hắc thủy xung quanh bắt đầu nổi sóng, bọt khí ùng ục giống như nước bị nấu sôi lên vậy.

Trong không gian hắc ám yên tĩnh, gió đột nhiên nổi lên, thổi tóc Hoàng Bắc Nguyệt bay phần phật. Tuy vậy, ngọn đèn dầu vẫn tỏa ra ánh sáng nhợt nhạt, hoàn toàn không bị cuồng phong xung ảnh hưởng tới.

" Ha ha ha, ha ha ha..." Tiếng cuồng tiếu vang vọng khắp không gian hắc ám.

Hoàng Bắc Nguyệt trước mắt bỗng tối đen. Khi nàng mở mắt ra đã thấy mình xuất hiện trong gian phòng ở Lưu Vân Các. Trên trán nàng ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt vốn tái nhợt lúc này đã hoàn toàn trắng bệch.

" Yểm, lăn ra đây cho ta!" Nàng giận dữ quát lên.

" Tam tiểu thư, Tuyết phu nhân đến thăm ngài đây." Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu lên thì thấy mấy nha hoàn cầm đèn lồng dẫn theo Tuyết di nương từ cửa viện đi vào.

Thọ yến kết thúc, đám người Tiêu gia cũng đã trở về. Nàng chỉ cần nghe tiếng tranh cãi ầm ĩ bên ngoài là biết.

Tuyết di nương này nửa đêm nửa hôm lại tới không biết muốn làm gì đây?

Hoàng Bắc Nguyệt từ từ ổn định lại hơi thở, lau mồ hôi trên trán rồi mới đứng lên mở cửa.

Tuyết di nương nhìn thấy người ra mở cửa là Hoàng Bắc Nguyệt thì không khỏi kinh ngạc " Tam tiểu thư, nha đầu Đông Lăng kia tại sao không ra mở cửa?"

" Đông Lăng ngã bệnh.' Hoàng Bắc Nguyệt mở miệng nói, thanh âm suy yếu vô lực, so với thanh âm tức giận lúc nãy quả thật là cách biệt một trời một vực.

Tuyết di nương trong lòng cười lạnh. Ma bệnh này càng ngày càng suy yếu, sắc mặt trắng bệch như người chết thế kia khẳng định là bị việc hối hôn của Triệt Thế tử đả kích rất lớn a!

Nàng dù sao cũng không còn sống được bao lâu nữa, bây giờ dỗ ngọt nàng một chút cũng không mất mát gì.

" Ai nha, Tam tiểu thư ngươi sắc mặt sao lại xấu như vậy? Có phải hay không trong người cảm thấy không khỏe?"

Tuyết di nương ra hiệu, nha hoàn bên cạnh lập tức lấy nệm gấm mềm mại ra, trải trên ghế rồi dìu Hoàng Bắc Nguyệt ngồi xuống.

" Ta thân thể này vẫn như cũ." Hoàng Bắc Nguyệt nói, vờ ho khan hai tiếng, trên mặt một mảnh u buồn.

Tuyết di nương cười nói "Sự tình ngày hôm qua ngươi cũng đừng trách Nhị tỷ của ngươi. Tiết gia tự dưng quyết định như vậy, bọn ta cũng không hề biết trước a."

Nàng biết Hoàng Bắc Nguyệt tính tình đơn thuần, chỉ cần nói năng nhỏ nhẹ một chút là nàng sẽ lập tức tin ngay.

Nhiều năm như vậy, chỉ cần nàng bố thí một chút thì Hoàng Bắc Nguyệt cũng đã cảm động đến rơi nước mắt rồi. Quả nhiên, Hoàng Bắc Nguyệt nghe được lập tức nói " Ta làm sao có thể trách Nhị tỷ chứ? Nam Dực quốc người nào không biết Nhị tỷ là nhân tài kiệt xuất trong giới trẻ, không chỉ có danh thiên tài, hơn nữa dung mạo như thiên tiên, thân phận của nàng quả thật rất xứng với Thế tử."

Tuyết di nương nghe nàng nói mà mắt sáng lên, chưa có lúc nào nàng lại cảm thấy tên rác rưởi này nói chuyện êm tai như lúc này.

Con gái của nàng đương nhiên là xứng với Thế tử, cho dù là Thái tử điện hạ cũng có thể! Chỉ là đáng tiếc, thân phận thứ nữ đã để Vận nhi mất đi bao nhiêu cơ hội tốt a!

" Tam tiểu thư, ngươi cũng biết tỷ tỷ ngươi thân phận là thứ nữ, làm sao có thể xứng với Thế tử đây?"

Chà chà, cũng biết khiêm tốn cơ đấy, quả thật là giả mù sa mưa mà.

Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng cười lạnh nhưng trên mặt lại hoàn toàn là vẻ thiên chân vô tà " Tuyết di sao lại nói vậy? Tuyết di ngài đoan trang hiền lương, lại thêm vào tài năng cùng vẻ đẹp của nhị tỷ, phụ thân sớm nên dìu ngươi lên làm chính thất a."

Tuyết di nương trên mặt toát ra vẻ mừng rỡ như điên. Phế vật này quả nhiên rất dễ dụ, nhiều năm như vậy cũng không phí công nàng hao tổn tâm tư bày mưu nghĩ kế.

Nàng cực lực che dấu vẻ mừng rỡ, ngoài miệng lại kinh hoảng nói " Tam tiểu thư ngươi cũng đừng có trêu chọc Tuyết di nữa, ta làm sao dám tranh vị trí của Trưởng công chúa đây?"

Hừ, vị trí của Trưởng công chúa đương nhiên không thể cho ngươi được, bất quá để ngươi mơ mộng một chút vẫn là có thể.

" Mẫu thân đại nhân đã qua đời nhiều năm như vậy, trong nhà không thể không có chủ mẫu a."

Nhiều năm như vậy, nha đầu rốt cục cũng chịu thua rồi!

Xem ra ngày hôm qua bị đả kích quá lớn đã làm cho giấc mộng của nàng tan vỡ. Nếu không thể gả vào phủ An quốc công thì nàng chỉ có thể đầu nhập vào dưới trướng của mình mà thôi.

Tuyết di nương phi thường đắc ý. Khoảng thời gian này vận may cứ liên tục đến với nàng a!

Chờ nàng trở thành chủ mẫu, Vận nhi trở thành dòng chính nữ của Trưởng công chúa phủ, Tiết Triệt kia chưa chắc bọn họ thèm để ý đến!

Trong lòng đắc ý nhưng trên mặt ả lại rầu rĩ nói

" Chỉ tiếc phụ thân ngươi lại vô cùng chiều chuộng ả Cầm tiện nhân kia, hơn nữa nàng lại còn sinh được trưởng tử. E rằng không bao lâu sau phụ thân ngươi sẽ để ả làm chính thất phu nhân a."

Tuyết di nương nói, làm bộ chùi chùi nước mắt.

" Ta và Nhị tỷ của ngươi ngược lại không sao, bị chút oan ức cũng không đáng là gì. Chỉ là Tam tiểu thư ngươi lại không có ai để dựa vào, Cầm tiện nhân kia lại thường xuyên ngược đãi ngươi, Tuyết di thấy vậy rất đau lòng a. Nếu nàng chưởng gia, cuộc sống sau này của ngươi phải làm sao bây giờ?"

Hoàng Bắc Nguyệt cau mày, ưu buồn suy tư một trận " Lúc trước Cầm di trong buổi cung yến cả gan câu dẫn phụ thân, Thái hậu lão nhân gia người đối với việc này hết sức bất mãn, bởi vậy nàng cũng không thích Cầm di nương. Nếu như phụ thân muốn đưa nàng lên làm chính thất, có thể Thái hậu sẽ không đồng ý."

" Thái hậu quả nhiên không thích ả tiện nhân kia!" Tuyết di nương như là lĩnh ngộ được cái gì đó, vô cùng cao hứng!

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu " Trước kia phụ thân thu nàng vào phòng, Thái hậu biết được đã để Hoàng Thượng phạt phụ thân tiền bổng lộc một năm. "

" Đúng, đúng vậy!" Tuyết di nương vui mừng nói. Chuyện này năm xưa vô cùng nổi tiếng, chỉ có điều nàng không dám nói ra mà thôi!

Cầm di nương là thứ nữ của phủ Thừa tướng, không có địa vị lại dám ở trong cung yến công khai dụ dỗ phò mã gia, bởi vậy mới khiến cho phò mã gia đem nàng thu vào trong phòng làm di nương. Chẳng qua hiện tại không có người nào dám nhắc tới chuyện đó!

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn vẻ vui mừng trên mặt Tuyết di nương, trong lòng nàng biết ả sắp lọt vào cái bẫy nàng giăng ra rồi.

" Chỉ có điều đã nhiều năm như vậy rồi, không biết Thái hậu có còn nhớ hay không nữa, nếu như lão nhân gia đã quên thì......."

" Không thể để cho Thái hậu quên chuyện này được!"

Tuyết di nương trong ánh mắt lộ ra quang mang cay nghiệt " Không những vậy, ta còn muốn cả thành này đều phải nhớ lại chuyện đó!"

Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng cười cười, đúng a, ta đây cũng muốn như vậy.

" Nhưng là......"

Tuyết di nương đảo đảo tròng mắt, vờ hiện ra vẻ do dự " Tiện nhân kia hai năm qua cũng coi như phong quang vô hạn. Phủ thừa tướng bên kia cũng vì vậy mà có xu hướng tha thứ cho nàng, nếu để nàng biết ta làm như vậy, chẳng phải là...."

Nhà mẹ đẻ của Tuyết di nương cũng chỉ là một gia đình bình dân ở Mật Dương Hòa mà thôi. Trước kia khi nàng cùng đường mạt lộ thì Huệ Văn Trưởng công chúa đã cứu giúp cả gia đình nàng, còn thu nàng bên người nuôi dưỡng giúp nàng tìm một gia đình tốt mà gả vào. Nào ngờ nàng lại vụng trộm quyến rũ Tiêu Viễn Trình lúc đó vẫn chưa là Phò mã. Thanh danh bị phá huỷ, Huệ Văn Trưởng công chúa cũng chỉ có thể giúp nàng làm chủ, cho Tiêu Viễn Trình cưới nàng về làm tiểu thiếp.

Tuyết di nương vừa không có thân phận lại vừa không có bối cảnh nhưng lại được Tiêu Viễn Trình vô cùng sủng ái, dù sau khi hắn làm Phò mã cũng không hề thay đổi. Chỉ là khi Tiêu Viễn Trình cưới Cầm di nương về, địa vị của nàng mới bị lung lay.

Thêm vào Cầm di nương cũng không chịu thua kém, vừa cưới về không bao lâu đã sinh trưởng tử cho Tiêu Viễn Trình, khiến hắn càng ngày càng yêu thích nàng.

Mãi cho đến khi Tiêu Viễn Trình lấy thêm vài thị thiếp nữa, sinh thêm hài tử cho hắn thì Tuyết di nương mới sinh ra Tiêu Vận. Nếu không phải lúc năm tuổi Tiêu Vận thức tỉnh thiên phú Triệu hoán sư thì bây giờ không biết nàng hiện tại đang chui rúc trong xó nào mặc người khi phụ nữa.

Nhiều năm như vậy, nhờ có Tiêu Vận làm chỗ dựa nên Tuyết di nương mới có thể có địa vị ngang bằng với Cầm di nương, có điều chỉ cần nhắc tới gia thế bối cảnh thì Tuyết di nương đã bị bỏ xa cả ngàn dặm rồi.

Cầm di nương dù sao cũng là thứ nữ của phủ Thừa tướng. Đó là một tòa núi lớn nha! Bởi vậy cho nên Tuyết di nương vô cùng kiêng kỵ thế lực của Cầm di nương.

Nếu như thừa tướng biết nàng giở trò sau lưng để hại con gái hắn thì nàng không chịu nổi sự tra thù đó đâu.

Điểm này đương nhiên Hoàng Bắc Nguyệt cũng đã cân nhắc qua. Nàng đã dám thiết kế thì tuyệt đối chắc chắn kẻ đó sẽ cam tâm tình nguyện đi vào.

Ho nhẹ hai tiếng, nàng yếu ớt nói " Tuyết di, nàng có phủ Thừa tướng làm chỗ dựa, ta cũng có Thái hậu làm chỗ dựa a. Nàng ngược đãi ta nhiều năm như vậy, ta chịu đủ lắm rồi. Ngươi đối xử tốt với ta như vậy, ta tự nhiên sẽ đứng về phía của ngươi, nếu như xảy ra chuyện gì, ngươi cứ nói đó là ý của ta là được."

Tuyết di nương thiếu chút đã cười ra tiếng rồi. Nàng chờ đợi câu nói này từ rất lâu rồi a. Nha đầu ngu ngốc này qua nhiều năm như vậy cuối cùng cũng chịu đồng ý rồi.

" Tam tiểu thư, ngươi yên tâm đi. Chỉ cần ta làm chính thất, ta nhất định sẽ coi ngươi như là nữ nhi ruột thịt mà đối đãi." Tuyết di nương vờ vịt dụ dỗ.

" Nhiều năm như vậy được Tuyết di "chiếu cố", trong lòng ta thực sự vô cùng cảm kích."

Tuyết di nương tự tay nhận lấy chén thuốc từ trong tay nha hoàn, mỉm cười " Hiện tại ta chỉ mong ngươi mau hết bệnh để chúng ta có thể cùng nhau diệt trừ Cầm di nương, như vậy ngươi sẽ không cần phải chịu khổ nữa!"

Tuyết di nương này cũng không phải là một cái bao cỏ nha , thời điểm này còn không quên cho nàng uống một chén thuốc độc. Tâm tư cẩn thận như vậy cũng coi như là một nhân vật không kém a.

Hoàng Bắc Nguyệt tiếp nhận chén thuốc, thở dài nói " Nếu không phải mỗi ngày Tuyết di đều mang thuốc cho ta thì e rằng ta đã sớm ngã xuống rồi."

Nói xong, nàng lập tức đem chén thuốc uống cạn.

Tuyết di nương này vô cùng giảo hoạt, mỗi lần đều phải tận mắt thấy nàng uống thuốc thì mới chịu rời đi.

" Không có gì, Tam tiểu thư vốn là người có phúc khí mà." Tuyết di nương thoả mãn nở nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net