Chap XIII: Túy Hương Viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Túy Hương Viện]

Hiện tại ở đây đang náo nhiệt vô cùng.

[Ở một nơi khác]

-Ư, đau đầu quá đi mất...

Cô choàng tỉnh dậy, thấy mình đã nằm trên giường từ lúc nào thì không hết ngạc nhiên, là ai đã đem ta về? Cô nhìn quanh thì thấy Diệu Nhu và Hinh Nhi đang ngủ ngon lành dưới đất, thở dài bước xuống kêu họ dậy:

-Hinh Nhi, ca ca, hai người dậy đi.

-Khò...khò, Tiểu Nguyệt để ta ngủ thêm đi...

-Ồ, vậy hai người tiếp tục ngủ đi nhé! Sáng nay ta sẽ xuất cung một mình.

Quả nhiên có tác dụng, hai người kia nghe xong thì nhanh chóng ngồi dậy, chạy nhanh vào phòng tắm rửa mặt, thay đồ, 10' sau đã xuất hiện trước mặt cô, Diệu Nhu mỉm cười tiêu sái:

-Thế nào hả Tiểu Nguyệt? Bây giờ thì sao?

-Ừm, chúng ta đi!

[Ngoài cung Ngụy Quốc]

-Người ở đây chờ bọn ta quay lại!

-Nô tài rõ ạ!

-Oa, Ngụy Quốc thật là náo nhiệt a!

Hinh Nhi cảm thán, cô và Diệu Nhu thì dán mắt vào cái bức điêu kia, Diệu Nhu than:

-Túy Hương Viện! Cụ thể là ở đâu thì tại sao lại không có viết a!

-Vậy là chúng ta đành phải tự tìm thôi.

 Hinh Nhi ngửi thấy mùi thức ăn thì sáng mắt ra.

-Tiểu Nguyệt muội có đói không?

-Ừm, dù sao chúng ta cũng chưa ăn sáng.

-Đợi ta chút nhé!

Diệu Nhu bước tới quầy bánh bao, ném túi tiền cho ông chủ kia.

-Chờ đã. Bánh bao bọn ta lấy hết.

-Được, có ngay, ba vị cô nương xin chờ chút!...Cô nương, bánh của ngài, cầm đi. Hoan nghênh lần sau lại tới!

Diệu Nhu cầm túi bánh đưa cho cô, cô chỉ thản nhiên cầm rồi ăn, ai ngờ lũ người kia lúc thấy Diệu Nhu mua đồ thì đuổi theo, trên tay cầm những món ăn để mời khách, chậc, người dân ở đây đáng sợ thật! Chỉ một lúc mà cái túi thức ăn của ba người đã đầy ngập, thế nhưng bọn họ vẫn rượt theo, ta nói các người đừng có dai như vậy được không? Trong cái rủi có cái may, trong khi bị đuổi theo thì Diệu Nhu đã vô tình tìm thấy Túy Hương Viện, nàng kêu lên:

-Tìm thấy rồi!

Hai người nghe vậy thì dừng lại, Diệu Nhu cười cười:

-Đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử mà, đang rầu không thấy mà thấy luôn.

(Đạp phá thiết hài vô mịch xử: tìm mòn gót giày mà không thấy)

-Chúng ta mau vào thôi.

-Từ từ đã đừng vào.

Hinh Nhi kéo tay Diệu Nhu lại thì thầm:

-Hoàng thượng bảo là nơi này thật à?

-Nơi này?

Hinh Nhi chỉ tay vào đằng kia, có một nữ nhân thanh tú ăn mặc hở hang đang làm công việc mà người hiện đại thường gọi là 'mời khách', Diệu Nhu suy nghĩ:

-Hóa ra là thế, vậy thì đây có lẽ không phải nơi phù hợp cho chúng ta.

-Vậy thì chúng ta cần phải làm cho nó phù hợp thôi, hai người đi theo ta.

Cả hai gật đầu đi theo Hinh Nhi vào tiệm áo quần, một lúc sau thì cả ba đã nữ giả nam trang, trông đẹp mắt vô cùng.

Bộ trang phục của cô cũng khá giống với Diệu Nhu, chỉ khác là nó màu xám đen, đậm hơn một chút( không tìm thấy ảnh)

[Túy Hương Lâu]

Cả ba vừa bước vào là tú bà kia đã để ý, bà ta chạy tới:

-Ba vị công tử tới Túy Hương Viện, có gì phân...

Bà ta chưa nói hết thì đã bị bức tranh trên tay Diệu Nhu chặn lại:

-Giá cao mua thứ trên tranh, nhìn cho kỹ vào.

Hương ma nhìn vào bức long điêu kia rồi cười nham hiểm.

-Thứ này là trấn điểm chi bảo của Túy Hương Lâu chúng ta, làm sao có thể tùy ý bán được...

Hinh Nhi khoanh tay, mặt không thể ngầu hơn nói:

-Bớt léo nhéo đi, lấy đồ ra đây, tiền không quan trọng!

Hương ma nghe tới chữ tiền thì sáng mắt ra, cười nịnh nọt:

-Được được, ba vị công tử xin chờ, ta liền đi lấy đồ ngay!

Nói xong liền bỏ đi, trong lúc ba người đang mỉm cười nhẹ nhõm thì bỗng nhiên có ai đó đẩy một cái làm Hinh Nhi ngã vào người cô, bên kia những người kia lớn tiếng.

-Chớ cản đường!

Nữ nhân ở Túy Hương Lâu thấy người thì reo lên:

-A! Mục công tử kìa!

Những người xung quanh bàn tán.

-Mục công tử? Là thế lực nào?

-Người không biết à? Cha hắn xưng bá một phương ở Ngụy Quốc đó.

Hắn ta trách mắng thuộc hạ:

-Đã nói bao nhiêu lần rồi, làm việc đừng thô lỗ như vậy...Vị tiểu huynh đệ này, người không sao chứ?

Hinh Nhi âm trầm nhìn hắn rồi hất tay hắn ra, hắn ngỡ ngàng, thuộc hạ của hắn lên tiếng:

-To gan, dám hất tay Mục công tử!

Từ trên lầu tú bà bước xuống khuyên ngăn:

-Ấy ấy, chư vị công tử bình tĩnh, tới Túy Hương Viện của ta đều là khách quý, nên nhường nhịn nhau, dĩ hòa vi quý a!

-Ba vị công tử, đồ đã tới rồi, xin các vị xem hàng!

Cả ba xem xét món hàng cẩn thận, Hinh Nhi hài lòng.

-Hảo, một tay giao hàng, một tay trao tiền!

Mục công tử đứng bên cạnh nhếch môi lên tiếng:

-Đợi đã, thứ này bổn công tử muốn.

Diệu Nhu nhăn mày cãi lại.

-Nào có lý đó, là bọn ta tới trước mà.

Hinh Nhi tức giận trực tiếp cướp món đồ ở trên tay tú bà kia.

-Chúng ta đã bàn giá xong rồi, mau giao nó ra đây!

-Nếu như các người không phục, thì có một cách, tới đấu võ với ta, kẻ nào thắng thì đồ sẽ thuộc về kẻ đó.

Diệu Nhu bẻ tay rôm rốp.

-Có gì khó chứ, ta đây đấu với người!

Cô ngăn lại.

-Ca ca, đừng quên thân thể này của huynh rất yếu đó, để ta đấu thay cho.

Đột nhiên Mục công tử kia kéo cô lại.

-Nếu như các người không phục, thì có một cách...

Cô đen mặt hất tay hắn ra.

-Đừng động chạm, chúng ta có thể từ từ đấu.

Hắn ngạc nhiên, xong lại nhếch môi, thú vị rồi đây.

-Hảo, mời người đánh trước!

Ở trên kia một nữ nhân đi thông báo cho mọi người xung quanh.

-Dị Thủy Nguyệt cố lên!

-Tiểu Nguyệt cố lên!

Tử Uyển nghe xong thì phun ra hết nước trong miệng, cúi đầu nhìn xuống thì thấy hai nam nhân đang đấu võ với nhau, mắt nàng ta trùng xuống, không phải cô ấy...

Công lực của tên này phải nói là cũng rất mạnh, cũng do cái cơ thể yếu ớt này, sau này chắc chắn phải tăng cường tập luyện thôi, cô bay tới đá mạnh vào lưng hắn một cái, hắn mất cảnh giác ngã xuống, người xung quanh cổ vũ:

-Oa, vị công tử kia đẹp trai quá, thật lợi hại.

Mục công tử nhếch môi, tên này cũng thật thú vị đi (người này M à? Bị đánh còn khen người ta nữa). Hắn đứng dậy sau đó tấn công cô, cô cũng né tránh và tấn công lại, hai người một người tránh một người né như vậy cho đến khi cả hai gần kiệt sức, phía dưới Hinh Nhi tiếp tục cổ vũ:

-Dị Thủy Nguyệt! Nguyệt tỷ...ca ca! Cố lên!

Tử Uyển đứng từ trên cao thấy Hinh Nhi thì sực nhận ra điều gì đó:

-'Ta nhớ lại rồi, cái đứa con gái xấu xí đó...lúc đó cả bốn người chúng ta cùng nhau xuyên việt...Vậy có nghĩa, nam nhân dưới kia thật sự là...Nguyệt Nhi sao? Nhưng, nếu thế thì người còn lại chính là...Dị Thủy Noãn rồi!'

Nghĩ tới đây Tử Uyển thầm ghen tị, tại sao người ở cùng với cô lại không phải là hắn chứ? Tử Uyển nắm tay, quay sang cười nham hiểm:

-Ha...Thực ra cũng chẳng có gì to tát cả, tới địa bàn của ta, làm gì có chuyện cho các người quay về. 'Dị Thủy Noãn, người giành quyền thừa kế với ta, người cướp người yêu của ta, khiến cô ấy ghét ta, ta sẽ không để cho người quay về đó đâu, người và đứa con gái xấu xí kia...phải ở lại đây mãi mãi...'

Khụ...khụ...Tiếng ho làm Tử Uyển chú ý, nhìn xuống phía dưới thì thấy cả cô và tên kia đều đang bị thương, tim Tử Uyển như thắt lại, chạy tới chỗ tú bà đang cổ vũ nhiệt tình kia:

-Hương ma, có một vụ sinh ý mà chỉ kiếm không bồi, có làm không?

Hương ma sáng mắt lên.

-Chỉ kiếm không bồi? Tử Uyển cô nương coi trọng thì chắc chắn là phải làm rồi!

-Ha...đừng để ý vị công tử đang đánh nhau kia, hai vị công tử đang cổ vũ dưới kia, nếu cứ cổ vũ như vậy thì chắc chắn Mục công tử chắc chắn sẽ thua...Không bằng dùng mê dược đánh mê cả hai, sau đó bán bọn họ cho thị trường nô lệ, vị công tử ở trên cũng không biết, được không?

-Nhưng...nếu như là hai cái kẻ vất vưởng ở đâu thì người không nói ta cũng làm, chỉ là không rõ bọn họ là công tử nhà nào, ngộ nhỡ...

-Hương ma đừng lo, ta ở trong cung có gặp qua bọn họ, chẳng qua chỉ là hai tên hạ nhân của vị công tử kia mà thôi.

Hương ma vui mừng ra lệnh.

-Người đâu! Chuẩn bị ít trà cho ta!

Ở dưới hai người tuy đã bị thương nhưng vẫn đánh như thường, Mục công tử lên tiếng cảm thán:

-Không tồi nhỉ? Nếu như không phải chúng ta đang tranh giành món đồ kia thì ta sẽ nhận người làm huynh đệ.

-Bớt nói nhảm.

Cô lao vào đánh tiếp, phía dưới hai người Diệu Nhu đang cổ vũ cho cô thì Hương ma từ đâu xuất hiện bê trà đến.

-Hai vị công tử cổ vũ như vậy chắc cũng mệt rồi ha! Mau uống ly trà đi.

'Buổi trưa ăn quá nhiều với lại nãy giờ cổ vũ cũng khát nước thật!' Không nghi ngờ, Diệu Nhu và Hinh Nhi cầm ly trà lên uống sạch, uống xong thì Diệu Nhu cảm thấy choáng đầu, nhìn qua thấy Hinh Nhi cũng như vậy thì nhíu mày, trà này có vấn đề... Rồi ngất đi, Hương ma ra lệnh cho bọn hạ nhân:

-Đưa bọn họ tới thị trường nô lệ.

-Rõ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net