Drama #3: Drama đầu năm!?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người cuối cùng không ai khác ngoài thầy Mai Niệm Khanh, anh ta chỉ mặc nhẹ áo sơ mi đen tay dài đến cổ tay áo che lắp nửa lòng bàn tay, áo len ba lỗ màu xanh nhạt cùng với viền cổ áo và hai viền tay áo màu tím nhạt, phối nhẹ quần tây màu đen, mang giày bot màu đen nốt, mái tóc của anh có phần style lạ, màu tóc được trộn từ màu xám và màu trắng, làng tóc dài qua cổ được cột nhẹ thành "cây phất trần", trên trán còn đeo món trang sức dành cho trán, những hạt pha lê màu tím nối với sợi dây chuyền bạc tạo thành một món trang sức độc quyền của anh ta, anh ta đeo cặp kính giống quả bầu dục, có phần hơi dẹp và đủ kích thức của hai con mắt.

Tạ Liên nhìn thấy Mai Niệm Khanh có phần lạ lẫm liền nghĩ bụng: "Kỳ lạ, bình thường thầy tới đúng giờ lắm mà? Sao nay lại tới trễ vậy nhỉ!?"

Trên tay Mai Niệm Khanh cầm một sắp giấy tờ kèm theo cây thước gỗ màu đen như than có khắc tên của bản thân, tay còn lại bận bấm điện thoại, Mai Niệm Khanh chậm rãi bước vào không quên nhả một câu: "Tôi có việc bận nên tới trễ, đây là hồ sơ cho các giáo viên chủ nhiệm nhận lớp."

Vừa ngốc đầu lên thì thấy căn phòng ai ai cũng trố mắt ra nhìn mình như người lạ, Mai Niệm Khanh nhiếu mày hỏi: "Làm sao? Trên mặt tôi có dính gì sao?"

Hỏi xong thì tính lấy tay lau mặt nhưng cả hai tay đều bận nên không lau được, Tạ Liên cười nhẹ rồi rời khỏi chỗ đi tới cầm giúp Mai Niệm Khanh sắp hồ sơ đó rồi tiện giải thích: "Trên mặt thầy không có gì hết, chỉ là mọi người trong phòng thấy phong cách thời trang của thầy quá nổi bậc đó mà."

Mai Niệm Khanh cất điện thoại, tay cầm cây thước gỗ dài 45cm quơ quơ trước mặt Tạ Liên: "Còn nhóc trông cũng có gu ăn mặc lắm mà, chả phải nhà trường cho giáo viên thoải mái ăn mặc thời trang sao, biết có luật này ta mới phối đồ được đồ đẹp á!?"

Hiệu trưởng ho một tiếng khiến Mai Niệm Khanh dời mắt vào người, lão hiệu trưởng đứng dậy đi tới, bắt đầu mềm giọng: "Thầy Mai, haha tốt qua thầy tới rồi, haha!!"

Nói xong lão hiệu trưởng kéo Mai Niệm Khanh đi lại chỗ ngồi của mình rồi ấn Mai Niệm Khanh ngồi xuống dễ như trở bàn tay vì lực tay của lão hiệu trưởng cũng nặng đô không có nhẹ gì. Hiệu trưởng tóm tắt nội dung buổi hộp hôm nay và không quên cảnh báo với Mai Niệm Khanh hãy cẩn thận với Quân Ngô.

Mai Niệm Khanh hiểu được mọi chuyện, lại quay sang vỗ cái bốp vào lưng hiệu trưởng rồi rặn thành nụ cười mà nói: "Đau không?"

Hiệu trưởng xoa xoa ngay chỗ mình vừa bị đánh vừa mếu máo trả lời: "Đương nhiên rồi, bị đánh xong rồi bảo không đau???"

Vừa nói xong câu này Mai Niệm Khanh liền tặng mấy cú đánh vào lưng rồi thêm mấy câu chửi như hát cho lão hiệu trưởng nghe: "Biết đau hả?? Cho ông biết đau nè, vậy ai là người ban nãy vừa giải thích vừa đánh tôi bốp bốp không chừa một phát nào vậy!! Hả!!"

Chưa hết, Mai Niệm Khanh còn nhéo nguyên cục mỡ của lão hiệu trưởng như muốn nứt ra: "Ông tưởng làm hiệu trưởng là ngon lắm à? Có thể cho vãn bối, hậu bối có cái nhìn tích cực từ ông được không??"

Hiệu trưởng bị đánh bị nhéo không thương tiếc, đoàn giáo viên trong phòng nhìn mà đau dùm, ai bảo động vào đuôi của ông thầy nghiêm khắc nhất trường làm gì?

Mai Niệm Khanh định bụng rời chỗ thì nhớ ra chuyện gì đó lại ngồi yên tại chỗ, hai tay khép hờ đặt lên bàn, ra vẻ mặt nghiêm trọng mà nói: "Có chuyện lớn rồi các cô các thầy à!"

Hiệu trưởng cắt ngang lời Mai Niệm Khanh: "Muốn nói gì thì thầy về chỗ ngồi của mình, còn chỗ này của tui."

Mai Niệm Khanh im lặng một chút rồi mới về lại chỗ cũ, vì đi vội nên không để ý thì vấp phải chân bàn của giám đốc mà cả người lớ quớ ngã về phía trước, chỉ còn 1s nữa là thầy Mai dập mặt, vào thời điểm đó thì bỗng có một bàn tay nắm lấy cổ tay kéo thầy đứng dậy, lúc mà Mai Niệm Khanh bị vấp bàn thì Tạ Liên cũng nhanh chóng bỏ sắp hồ sơ trên bàn rồi chạy lại tính đỡ thầy, mà có người tay nhanh hơn rồi.

Tạ Liên đi lại ân cần hỏi: "Thầy, không sao chứ??"

Mai Niệm Khanh được Quân Ngô tiện tay kéo dậy còn giúp Mai Niệm Khanh phủi phủi hai bên bờ vai của anh, hai con mắt của Mai Niệm Khanh cứ xoay thành chong chóng, cũng phải thôi vì trong thời điểm đó, chớp thoáng cái là xém dập mặt chớp cái lại được kéo đứng dậy trong vòng 1 phút, tầm nhìn lúc đó xoay mồng mồng rất chóng mặt, Tạ Liên nhìn thấy cặp kính của Mai Niệm Khanh rơi trên sàn liền nhanh chóng lượm lại rồi lau chùi, kiểm tra cặp kính của Mai Niệm Khanh có bị vỡ hay bị hư gì không, không bị hỏng gì hết thì mới nhẹ nhàng đeo lại cho thầy.

Mai Niệm Khanh lấy lại vía lẫn hồn lẫn tầm nhìn thì tầm ngắm đầu tiên mà mình thấy lại là hai khuôn mặt có cùng chung một điểm là đều có biểu cảm ôn hoà, dịu dàng, nếu không phải bị cận Mai Niệm Khanh còn tưởng là hai cha con thất lạc, Mai Niệm Khanh hơi nhướn mày nheo mắt nhìn hai khuôn mặt một trưởng bối, một hậu bối mà không nhịn được đưa hai bàn tay ra chạm nhẹ lên mặt của họ nhìn cho kỹ để đảm bảo bản thân mình không bị cận nặng.

Quân Ngô với Tạ Liên cũng giật mình nhẹ, sao hai người có cảm giác Mai Niệm Khanh bị mất trí nhớ tạm thời thế???
Cả hai cảm nhận được bàn tay thon thả và mềm mại của Mai Niệm Khanh rất rõ, cảm xúc thì cứ....lạ lẫm.

Mai Niệm Khanh kiểm tra xong rồi mới chỉnh áo lại thấp giọng cảm tạ: "Cảm ơn hai người, chắc tại tôi già trước tuổi rồi, cận nặng quá ta không thấy đường. Xin lỗi giám đốc, làm phiền ngài rồi."

Quân Ngô chỉ ậm ự rồi vỗ vai Mai Niệm Khanh, mà Quân Ngô chưa chịu thả tay ra còn đề phòng Mai Niệm Khanh lại vấp té nữa, tinh tế cân nhắc trước rồi tính sau.

Tạ Liên nói đỡ: "Không phải đâu, hôm trước em thấy thầy tháo kính ra nhìn mấy bảng giá tiền treo trên sạp ngoài chợ lẻ không rời mắt, không những thế còn đọc ra chữ rất rõ cơ mà? Còn cãi tay đôi với bà bán cá vì giảm giá không đúng mức."

Mai Niệm Khanh đẩy nhẹ hai bàn tay của Quân Ngô còn đặt lên vai mình ra rồi chỉnh lại cổ tay áo chua giọng đáp lời: "Bộ nhóc theo dõi tôi hay gì mà nhìn ra được tôi đang săn sale."

Tạ Liên miễn cưỡng trả lời: "À không em chỉ tình cờ gặp thôi chứ em cũng đang săn sale..."

Quân Ngô nhướn mi trầm giọng hỏi: "Bộ nhà bỏ đói con hay gì mà ghiền săn sale thế!?"

Tạ Liên gãi đầu thật thà trả lời: "Đồ ăn ở nhà bị em lấy ra tập nấu ăn nhưng toàn bị hỏng thôi, kết quả quay qua quay lại hết sạch đồ ăn, cũng may lúc đó siêu thị hay chợ lẻ gì á đang giảm giá nên tranh thủ đi mua."

Quân Ngô: "....."

Mai Niệm Khanh: "....."

Bùi Minh thấy bầu không khí có chút thú vị bèn kéo Nam Cung Kiệt với Sư Vô Độ mà bàn tán: "Có giống một gia đình không?"

Nam Cung Kiệt gật gù giở giọng tỏ vẻ hiểu biết: "Có chút giống, ban nãy thầy Mai đặt tay lên chắc tưởng giám đốc với thầy Tạ là cha con, ban nãy lần đầu gặp mặt giám đốc nói chuyện với thầy Tạ tớ cũng có suy nghĩ giống thầy Mai."

Sư Vô Độ che miệng thủ thỉ với hai người: "Việc thầy Mai đặt tay lên mặt hai người kia không ai dám làm luôn đó, không sợ bị chỉ trích sao?"

Sư Thanh Huyền từ đâu chen vào, chỉ chốt một câu rồi quay lại chỗ ngồi: "Cứ giữ ý nghĩ rằng, ba người đó là một gia đình đi. Có điều, thầy Mai đại diện cho từ nghĩa thầy tình mẹ là sự thật 100%."

Sư Vô Độ: "Hả??"

Bùi Minh: "!!!!"

Nam Cung Kiệt: "...."

Hạ Huyền cuối cùng cũng chịu nhúc nhích, đợi Sư Thanh Huyền về chỗ ngồi thì Hạ Huyền mới trầm giọng hỏi: "Cậu quen thầy ta sao?"

Sư Thanh Huyền cười khì khì, huýt vai một cái rồi bắt đầu trêu đùa: "Ủa nay tự động bắt chuyện với tui luôn sao?? Có tiến bộ rồi nha!"

Hạ Huyền nhẹ nhăn mày, Sư Thanh Huyền cười hề hề khoát vai Hạ Huyền kể khí thế: "Cũng là bao ngày tớ đi mua sắm quần áo thì bắt gặp thầy ở trong cửa hàng thời trang dành cho phái nam lẫn nữ, phải nói là thầy có gu ăn mặc thời trang lắm, tuy không thời thượng nhưng tôn lên vẻ đẹp riêng biệt của thầy, vì cùng chung một sở thích mua sắm dạo nên tớ mới bạo gan đi đến hỏi thăm, nói chuyện một hồi thầy dẫn tớ vào phòng thay đồ rồi đứng chờ ở ngoài đợi tớ thử đồ, bộ nào cũng không vừa mắt thầy nên thầy mới bỏ cả đóng bộ ra mà tớ rất thích, đặc biệt là mấy cái đầm xoè với thời trang dành cho nữ, rồi thầy tự tay chọn đồ cho tớ, có thể cậu chưa biết, mấy cái trang sức với bộ quần áo ở nhà là thầy chọn giúp tớ không đó, tuy là thời trang dành cho nam nhưng rất bắt mắt nha! Phải nói là lúc đó thầy quản việc mua đồ của tớ gắt lắm."

Hạ Huyền không những không vui mà còn trách ngược Sư Thanh Huyền: "Cậu cũng vô tư quá rồi, bộ cứ thấy người lạ là tới gần bắt chuyện như thế à?"

Sư Thanh Huyền chỉ biết cười rồi vô tư đáp lời: "Trông không có gì xấu xa nên mới tới bắt chuyện thôi, đừng lo, cậu vẫn là bạn thân nhất của tui!"

Sư Vô Độ nghe không nổi bèn trách mắng em trai: "Em ngồi yên không được hay sao?? Cứ khoát vai, bá cổ rồi thân mật với một nam nhân như thế làm gì?"

Bùi Minh kéo Sư Vô Độ lại với mục đích là ngăn Sư Vô Độ "cắn" Hạ Huyền với Sư Thanh Huyền, không quên bồi mấy câu: "Bình tĩnh, bình tĩnh, có gì từ từ nói, em trai cậu chưa kiệp thân mật với nữ nhân thì bị cậu doạ cho nữ nhân cách xa 100km ra và cấm được tiếp xúc với Thanh Huyền dù chỉ một mét thì thôi đi, cứ giữ của gắt thế này rồi mai mốt lấy ai mà gả Thanh Huyền đi?"

Sư Vô Độ lại chuyển sang tóm cổ Bùi Minh la lói om sòm: "Không đời nào!!! Đừng có mà mơ!! Nhỡ nó lấy nhầm vị gia trưởng khắc khe hay cô tiểu thư cổ hủ nào đó cưới về với ý định cướp tài sản của em nó thì làm sao??"

Sư Thanh Huyền mới chịu thả Hạ Huyền ra vừa kéo vừa ấn Sư Vô Độ ngồi yên không quên gào thét mấy câu: "Anh trai yêu quý à!!! Đây là nơi nhiều người, không thể cư xử lỗ mãng thế được!!"

Sư Vô Độ lại chuyển sang đối tượng, giảng một tràng đạo lý để Sư Thanh Huyền thông suốt, có nhiều điểm bất đồng, Sư Thanh Huyền mới nháo nhào lên: "Không, em muốn chơi với ai là quyền của em!! Tại sao anh chơi với một người thì ngựa đực, một người thì chỉ biết sống trong bách khoa toàn thư một cách thoải mái còn em thì lại không được kết bạn chứ??? Em không cam tâm!"

Vừa dứt lời Sư Thanh Huyền ôm cổ, dựa sát vào người Hạ Huyền, không quên lè lưỡi với anh trai mình, Sư Thanh Huyền phòng má nói ngang: "Chừng nào em có hành động như thế này thì anh có cấm em, em cũng sẽ làm cho anh coi!".

Vừa chóng đối anh mình xong lập tức quay sang hôn nhanh vào má phải của Hạ Huyền thì lập tức dời đi rồi mới đối mặt với anh mình mà phòng má tỏ vẻ không công bằng.

Hoa Thành nhìn Hạ Huyền cười đểu, như kiểu «cuối cùng cũng có người rước của nợ này đi, mày đi dùm tao cái chứ mày qua nhà tao mượn tiền quài riếc rồi két tủ nhà tao sắp hết luôn á, có ghệ giàu làm gì, theo nó đi cho tao!»

Hạ Huyền thấy nụ cười của thầy Hoa Thành lập tức mặt đen xì xì, như kiểu «đồ ích kỷ, nhà giàu bỏ mẹ ra mà không cho người ta một ít tiền để ăn sáng....mà tên này đúng phiền vãi ra, sao mà theo được?»

Hoa Thành nở nụ cười thâm tình, như kiểu «Thế thì trả tiền đây! Nghèo mà bày đặt lên mặt hả mạy? Nếu phiền tại sao mày vẫn thường xuyên ra ngoài đi mua sắm, đi chơi đêm với nó suốt mà không tới trễ hay nghỉ chơi với nó một lần nào vậy, lại không nỡ để nó đi một mình, sợ nó buồn à?»

Hạ Huyền: "....."

Sư Vô Độ bị em trai chặn họng không biết nói gì ngoài câu bất lực, rất muốn phun ngụm máu lăng tiêu lên tận trời xanh cho bỏ tức, Bùi Minh lấy quạt giấy của hiệu trưởng, dùng sức phẫy quạt kịch liệt để giúp Sư Vô Độ hạ nhiệt và thanh lộc cơ thể cho mát mẻ.

Bạch Cẩm ngồi cạnh Nam Cung Kiệt chọt chọt cổ tay của cô, Nam Cung Kiệt chú ý tới rồi quay sang nhìn anh, Bạch Cẩm trầm giọng hỏi nhỏ, chỉ hai người nghe: "Kiệt Kiệt sống trong bách khoa toàn thư thật hả?"

Nam Cung Kiệt cười khổ liền đỡ trán, vỗ vai Bạch Cẩm rồi nhẹ nhàng đáp: "Không phải đâu, tại vì tôi hay bận đầu bù với mấy sắp giấy tờ và xung quanh toàn rừng giáo án nên mới bị người ta nói là thường sống trong bách khoa toàn thư..."

Bạch Cẩm gật gà gật gù lại ân cần hỏi: "Thế sao em không nhờ tôi giúp, biết đâu tôi có thể giúp đỡ một phần mà?"

Nam Cung Kiệt cảm động trong lòng, ngoài miệng vẫn cười nhẹ vỗ vai Bạch Cẩm nói: "Cảm ơn, nhưng tôi không dám phiền anh đâu....nếu anh muốn giúp thì để vào năm học đi rồi tính."

Bạch Cẩm chỉ ngoan ngoãn "ừm" một tiếng rồi ngồi ngay ngắn lại. Nếu không để ý thì Bạch Cẩm cứ liếc Bùi Minh mãi trong thầm lặng vì cái tội cứ thân mật với Nam Cung Kiệt.

Mai Niệm Khanh với Tạ Liên cũng đã ngồi vào vị trí từ lâu, Mai Niệm Khanh tùy tiện chọn ngồi cạnh Phong Tín vì chỗ này có thể làm nhiều người chú ý đến mình hơn.

Mai Niệm Khanh ho một tiếng để mọi người tập trung trong cuộc hộp, đây cũng tính là buổi hộp dài nhất bao năm qua, phải tìm cách kết thúc buổi hộp thôi. Hiệu trưởng ngồi hóng bên kia "nhà gái" không chấp nhận "con rễ", bên này một mùi family hint đến từ vị trí của Quân Ngô, Tạ Liên, Mai Niệm Khanh. Hiệu trưởng ngồi hóng đã rồi mới vào việc chính, ngắn gọn tích xúc:

"Tạ Liên, chủ nhiệm 6A. Hoa Thành, chủ nhiệm 8E. Sư Vô Độ, chủ nhiệm 11A. Cô Hoàng, chủ nhiệm 10B. Phong Tín, chủ nhiệm 11D. Mai Niệm Khanh, chủ nhiệm 12C. Lang Thiên Thu, chủ nhiệm 7C. Quân Ngô, chủ nhiệm 9B."

Tạ Liên không ngờ rằng năm nay mình được làm chủ nhiệm lần nữa, năm ngoái vì làm chủ nhiệm rất tốt, khiến lớp đứng đầu xếp hạng điểm thi đua, nên năm nay lại thêm một lớp học may mắn.

May mắn thứ hai là lớp nào trúng cô Hoàng thì lớp đó cũng thường xuyên được nhiều phần thưởng lắm.

Còn xui nhất là cái lớp nào trúng Sư Vô Độ thì lớp đó chỉ biết quỳ lạy xưng "tôn" thôi.

Xui thứ hai là lớp nào gặp Quân Ngô chủ nhiệm thì lớp đó chắc kiếp trước nghiệp lắm.

Lang Thiên Thu, Phong Tín là một giáo viên dạy tốt nên không học sinh cũ nào không mến thầy, tuy nhiên cũng rất là nghiêm túc trong việc dạy học.

Xui tận mạng là cái lớp 12C và 8E, nếu để Mai Niệm Khanh hoặc Hoa Thành ghim là cái lớp đó tới công chuyện với hai thầy.

----- End chap 3 -----


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net