Đệ tứ chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thủa hồng hoang, vạn vật đều có chung một nguồn gốc, được Nữ Oa đắp nặn nên từ đất và nước, khai sinh thiên địa.

Vào buổi đầu mới thành hình, những loài được sinh ra từ đất và nước sống chung với nhau, cùng sinh hoạt ở một nơi bằng phẳng. Nhưng đất có ba, bảy loại, khi nặn ra không phải loài nào cũng giống nhau, họ sớm đã xảy ra xung đột về sắc tộc và tín ngưỡng.

Căn cứ vào hình dáng, sức mạnh và khả năng thích nghi với môi trường sống, họ phân ra làm ba tộc với các đặc điểm riêng biệt.

Hào quang tỏa sáng, uống nước tinh khiết để sống, hấp thụ tinh hoa của trời đất để tồn tại chính là Thiên tộc. Họ cho rằng mình đứng trên vạn vật, là chủng tộc cao quý nhất trong muôn loài, chỉ những người có dòng máu Thiên tộc thuần khiết hoặc được thiên địa chứng giám, chịu mười hai đạo Thiên Kiếp phi thăng mới được công nhận là người đồng tộc.

Xấu xí ngu si, có dã tâm muốn làm bá chủ thiên hạ chính là Ma tộc. Không như Thiên tộc đề cao sự công bằng liêm chính, Ma tộc vì ngôi vị kẻ đứng đầu sẵn sàng xuất ra bất cứ thủ đoạn hèn mọn nào để dìm người khác nâng mình lên. Chúng chỉ tôn thờ và trung thành với sức mạnh tuyệt đối, nguyện bán mạng phục tùng vì một chủ, cho đến khi tìm ra người mạnh hơn thì tuyệt không hai lòng

Không so được với Thiên tộc và Ma tộc, Nhân tộc là chủng tộc yếu đuối mong manh nhất, có tuổi thọ ngắn nhất, nhưng trí thông minh và sự sáng tạo lại vượt xa hai chủng tộc kia. Họ chiếm số đông trong tam giới, phân nhỏ ra nhiều quốc gia khác nhau, thờ phụng tín ngưỡng cũng khác nhau. Họ có thể phi thăng thành thần, trở thành một thành viên của Thiên tộc, cũng có thể sa đọa tu ma, về làm tướng của Ma tộc.

Đứng đầu Thiên tộc là Thiên đế, cứ mười ngàn năm lại thay đổi một lần, theo tục cha truyền con nối mà lựa chọn. Thiên đế phải là người có dòng máu thuần khiết, không được kết hôn với những người ngoại tộc độ kiếp phi thăng. Họ sống trên chín tầng mây, gọi là Thiên giới.

Qua nhiều cuộc chiến nội bộ, kẻ chiến thắng cuối cùng của Ma tộc tự xưng Ma tôn, chúng tranh chấp đất với Nhân tộc, ở nơi cằn cỗi nhất trên thế gian này. Còn Nhân tộc học theo Thiên tộc, cũng học theo một chút của Ma tộc, người có khả năng lãnh đạo một quốc gia là Hoàng đế, giang sơn theo họ Hoàng gia, cha truyền con nối đến khi tìm được một người có khả năng lãnh đạo tốt hơn.

Trải qua ngàn vạn năm phân chia hình thành tam giới, đã chẳng còn ai nhớ đến một thế giới nhân, thần, ma cùng sinh sống nữa rồi.

***
"Đồ ăn có ngon không?" Lạc Băng Hà đút cho Thẩm Cửu một đũa cá sốt, còn ôn nhu lau đi nước sốt dính bên mép của y.

Từ lúc Thẩm Cửu tỉnh lại đến nay đã là ba ngày, trong ba ngày này, Lạc Băng Hà và y luôn như hình với bóng, đến ăn cơm cũng phải ngồi sát cạnh nhau.

"Ừm... ừm..." Thẩm Cửu có chút không để ý lắm, chỉ hàm hồ trả lời cho qua.

Bầu không khí yên bình như làm thời gian trôi chậm hơn, vô thức khiến con người ta muốn đắm chìm trong ảo mộng, mãi mãi không tỉnh dậy.

"Quân thượng, Mạc Bắc tộc trưởng cầu kiến."

Tiếng thị nữ vang lên kéo Lạc Băng Hà trở về thực tại, "Truyền hắn vào", gã đặt đũa, nhấp một ngụm trà lạnh trên bàn, đầu óc cũng dần thanh tỉnh khỏi ảo mộng.

Mạc Bắc Quân kéo theo một thân đầy tuyết quỳ xuống, khuôn mặt lạnh ngàn năm không đổi lặng im không nói gì, hắn vốn là thân tín của Lạc Băng Hà, giữa hai người trăm năm qua đã có sự ăn ý không cần nói ra cũng hiểu, việc thỉnh an hay những nghi lễ quân thần đã bỏ qua từ lâu rồi.

Mạc Bắc Quân không ngẩng đầu, nói: "Đông thành đã bị Thiên tộc chiếm."

Lạc Băng Hà dường như đã lường trước điều này, gã đảo mắt suy nghĩ trong phút chốc rồi nói: "Đông thành chủ dẫu sao cũng chỉ là một con cóc, vô năng không làm được việc lớn, bị công thành là chuyện sớm muộn."

Ma tộc đứng đầu là Ma tôn, dưới có ba thành chủ chia nhau cai quản ba thành lớn lần lượt là Đông thành, Đẳng Hoạt thành và Bắc Tịnh thành. Ma cung của Lạc Băng Hà ở Vô Gián thành bao giữa ba thành trực thuộc, con sông Viêm Nhiệt làm ranh giới giữa Đông thành và Bắc Tịnh thành, chỉ cần chiếm được một trong hai thành, băng qua Viêm Nhiệt là có thể đến thẳng Vô Gián thành. Vậy mà giờ này khi nghe tin Đông thành bị chiếm gã vẫn điềm nhiên như không.

(Minh hoạ cho mọi người dễ hiểu, đây toàn bộ là thiết lập riêng của mình, không dính xíu xiu nào trong nguyên tác)


Mạc Bắc Quân có chút chán nản, thở dài ngao ngán đáp: "Quân thượng, ta biết ngài chướng mắt Đông thành chủ lâu rồi, nhưng ngài không thể để mặc Thiên tộc đồ thành như vậy chứ. Đến lúc dọn dẹp lại rất phiền."

Chiến thần ma xưa nay phe bị áp đảo vẫn luôn là ma, lần này Thiên đế hạ lệnh thu gọn bớt lãnh thổ của Ma tộc cũng tin vào điều đó. Ma tôn Lạc Băng Hà xuất thế chỉ mới gần trăm năm uy danh đã lan xa, Thiên đế làm sao mà chịu nhắm mắt bỏ qua để gã bành trướng lớn mạnh thêm được chứ, vậy là quyết định khai chiến trước hòng chiếm tiên cơ, đánh cho gã tan tác đến không thể đứng dậy nữa mới thôi.

"Cứ để lão chơi cho thỏa đi. Ma tộc mang danh ngu dốt thiển cận cũng lâu rồi, lần này coi như một đợt sàng lọc, có đầu óc thì sống, lũ ngu si chết hết đi cho rộng chỗ. Điển hình như con cóc kia, mới bị đánh một trận đã tan đàn xẻ nghé, thật khiến người khác thất vọng."

Thiên đế đời này vẫn còn trẻ, căn bản chưa hiểu rõ vạn sự trên đời, thấy Ma tôn không hợp mắt liền phát động chiến tranh mà không nghĩ trước tính sau, kiêu ngạo không coi ai ra gì.

Uy danh của Lạc Băng Hà nổi lên nhanh như vậy, chắc hẳn phải có điều gì ẩn dấu đằng sau, Thiên đế lại vội vàng muốn dập tắt nó mà hoàn toàn không để ý tới tiền căn hậu quả, chỉ mới chiến thắng một Đông thành nhỏ bé yếu ớt nhất trong bốn thành đã vọng tưởng có thể diệt sạch Ma tộc.

Đối với loại suy nghĩ trẻ con này, Lạc Băng hà chỉ cười khẩy không chấp.

Thẩm Cửu bưng canh nóng lên thổi phù phù, tiếng húp nước soàn soạt thành công thu hút sự chú ý của Mạc Bắc tộc trưởng. Hắn nhíu mày liếc mắt nhìn Thẩm Cửu một cái rồi thôi, đời này hắn đã nguyện trung thành với Lạc Băng Hà, dẫu có phải lên núi đao hay xuống biến lửa cũng tận trung phò tá, vậy nên khi Lạc Băng Hà tỏ ý muốn đem Thẩm Cửu về, hắn chẳng nói thêm nửa câu mà bắt tay vào làm việc ngay.

"Ăn no chưa?" Lạc Băng Hà lau miệng cho Thẩm Cửu, ôn nhu hỏi y.

"No rồi!"

"Ngoan lắm", Lạc Băng Hà cười tươi, "Thôi, ngươi đi quan sát tiếp hành tung của Thiên tộc, bố trí phòng thủ trên phòng tuyến sông Viêm Nhiệt. Đợi lão Thiên đế mang binh đến gần, chúng ta sẽ quyết chiến ngay dưới chân thành Vô Gián."

Mạc Bắc Quân hiểu suy nghĩ của Lạc Băng Hà, gã đang muốn lợi dụng ma khí từ vực thẳm Vô Gián gần sông Viêm Nhiệt, trợ lực cho chúng quỷ trong trận chiến sắp tới. Dù việc này có tính mạo hiểm cao khi Ma cung cách đấy không xa, nếu chiến bại bị đồ thành thì Ma tôn sẽ hết đường lui, nhưng nếu có thể vận dụng tối đa nguồn ma khí khổng lồ thì trận chiến sẽ đánh được rất nhẹ nhàng.

Lạc Băng Hà đánh cược tuyệt đối vào sự mạo hiểm ấy, mà hắn là thân tín của gã, bằng mọi giá phải giúp gã chiến thắng trận này.

"Vậy ta cáo lui."

Nói cũng đã nói hết lời, Mạc Bắc Quân có chút chán ghét hình ảnh hoà thuận giả dối trước mắt, dù hắn biết Lạc Băng Hà sẽ sớm chán chơi trò sư đồ tình thâm này thôi, nhưng ngay bây giờ hắn đã không thể chịu được rồi.

Sắc đỏ ngoài trời trở nên đậm hơn, Lạc Băng Hà dắt tay Thẩm Cửu đưa y đến thư phòng của mình, dạy y học chữ.

Kỳ thực phong chủ Thanh Tĩnh Phong ngọc thụ lâm phong khi xưa có một nhược điểm nho nhỏ ít người biết đến, đó là thi và thư.

Thẩm Thanh Thu không phải là người có trí thông minh tột đỉnh, cũng chẳng phải người chăm chỉ cần cù gì cho cam, y xuất thân cô nhi, ngần ấy năm sống ở Thu gia không người dẫn dắt, tu tiên còn tốt, chứ viết chữ ngâm thơ thì hơi kém.

"Thiên lý hoàng vân bạch nhật huân,
Bắc phong xuy nhạn tuyết phân phân,"

(Biệt Đổng Đại kỳ II - Cao Thích)

Lạc Băng Hà lót một lớp bông mềm mại dưới ghế cho Thẩm Cửu, chen chúc ngồi cùng y, chỉ bảo y từng câu từng chữ, dưới ánh nến lay động, giọng đọc ấm áp trầm thấp của y như mật ngọt rót vào tai, Lạc Băng Hà vui vẻ dỏng tai lên lắng nghe không bỏ sót một từ nào.

Tâm trạng của gã hiện tại vô cùng tốt, khoé môi Thẩm Cửu bất giác cũng cong cong, giống như một hài tử lên sáu đang tập đọc, trưởng bối bên cạnh thì cười tươi tỏ ý khen ngợi.

Lạc Băng Hà chỉ vào bức tranh trên bàn: "Đây là giang sơn cẩm tú."

Thẩm Cửu hỏi: "Giang sơn cẩm tú?"

"Ừm, núi non sông nước, bãi bể hoá nương dâu, dòng chảy thời gian là vô tận, cảnh đẹp ý vui thu vào trong mắt, thiên hạ này chỉ của riêng mình ta."

"Đẹp như vậy sao?" Hai mắt Thẩm Cửu lấp lánh nhìn Lạc Băng Hà, "Cho ta được không?"

Ba ngày này ở chung, Thẩm Cửu đã quen việc muốn gì được nấy, Lạc Băng Hà chưa từng từ chối y bất cứ điều gì, tất cả đều để dành cho y.

Lạc Băng Hà bật cười: "Cái này phải ngươi phải tự đoạt lấy."

"Tự đoạt lấy?"

"Đúng vậy. Sắp tới có thể ta sẽ đi vài ngày, ngươi ở nhà tự chăm sóc bản thân đấy."

Thẩm Cửu gật đầu, cũng không biết có nghe hiểu ý của Lạc Băng Hà không, chỉ làm theo bản năng mách bảo.

"Mạc Hoa sẽ chăm sóc cho ngươi."

Thẩm Cửu gật đầu lần nữa, chuyên tâm nhìn vào bức hoạ Giang Sơn Cẩm Tú như thể tìm được thứ gì thú vị lắm vậy.

Ánh mắt Lạc Băng Hà vẫn luôn dõi theo từng cử chỉ của Thẩm Cửu. Ở đây có hai người, một đứa ngốc và một đại ma đầu.

Bàn tay Thẩm Cửu hơi lạnh, được Lạc Băng Hà bao lấy nắm gọn trong tay mình, da thịt mọc ra từ xương cốt không hoàn chỉnh phải thay thế bằng những vật khác. Tỷ như thân cây của thần mộc thượng cổ nơi hạ giới.

Linh đan kết thành kinh mạch, tạo ra một "sợi dây" trói buộc sự sống giữa hai con người với nhau, đồng sinh cộng tử, ngay cả cảm xúc cũng có thể bị ảnh hưởng ít nhiều.

Nhưng thụ động tiếp nhận, đương nhiên sẽ để lại di chứng.

Lao ngục lạnh lẽo ẩm thấp bên dưới Ma cung là nơi thời gian dừng lại, những sinh vật sống ở đó không chết, cũng không sống, chúng là sản phẩm bị lãng quên bởi thời gian, không tiến hoá, không thoái hoá, sống như không sống, chết như không chết.

Xác Thẩm Thanh Thu đã bị rỉa đến tận xương, trăm năm trôi qua trong dòng chảy vô định dưỡng ra một thân thể ngày hôm nay.

Trí não trì độn, chỉ số thông minh lúc cao lúc thấp. Nói năng lộn xộn không rõ câu chữ, ngơ ngác với mọi thứ xung quanh, sức khoẻ vô cùng kém, nhưng lại vô cùng hoạt bát, hào hứng với tất cả những gì mình thấy.

Lạc Băng Hà bôn ba tìm kiếm linh đan cộng sinh về chỉ để luyện hoá ra một thứ người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm.

"Lạc Băng Hà... Lạc Băng Hà có nghĩa là gì?"

Cũng chẳng biết y có phải là Thẩm Thanh Thu cao cao tại thượng trước kia không.

"Đứa trẻ được tìm thấy dưới sông Lạc."

"Hắn bơi sao?"

Tiếng cười trầm thấp đầy từ tính vang lên, Lạc Băng Hà tặc lưỡi cảm thán, thôi, dù sao thì bộ da này vẫn rất hợp ý gã, đến lúc nào chơi chán rồi hẵng hay.

"Không phải, hắn bị bỏ rơi, cô độc xuôi theo dòng nước, may mắn có người phát hiện ra, nếu không đã bị sóng đánh vùi thây xuống đáy sông từ lâu rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net