Đệ tam chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Cửu tỉnh lại từ cơn mơ, cảm thấy chân tay rã rời, đầu óc có chút trì độn.

"Ta... là ai?"

Thật kỳ lạ, ngoài cái tên Thẩm Cửu ra thì cái gì y cũng không nhớ. Y chỉ nhớ một màu đỏ rực như lửa, cơ thể nóng như bị đốt cháy, giống như lục phủ ngũ tạng bị luộc sôi, nhưng không thể phản kháng lại.

"Tiên sinh, ngài tỉnh rồi. Ta đem đồ ăn đến cho ngài đây."

Một giọng nữ nhân lanh lảnh vang lên, người tiến vào là một tiểu cô nương váy màu xanh nhạt, tóc búi cao, chân đi giày thêu hoa, mắt hạnh mở to, nhìn có vẻ thông minh lanh lợi. Thẩm Cửu có chút ngờ nghệch nhìn nàng, đôi mắt hiện vẻ mê mang vô định.

"Quân thượng lại ra ngoài mất rồi, chắc phải vài ngày nữa mới trở về", tiểu cô nương có má núm đồng tiền xinh xinh, lúc cười rộ lên trông rất đáng yêu, nàng ngồi xuống cạnh giường của Thẩm Cửu, đặt lên đùi y khay cơm nhỏ, "Tiên sinh đừng lo, Quân thượng sẽ sớm quay về thôi. Dạo gần đây bên phía Thượng giới có động tĩnh lớn quá, người không đến đó, sợ là lão Thiên đế sẽ nhân cơ hội làm bậy."

Thẩm Cửu chạm tay vào tô cháo trong lòng, "Nóng quá". Y nhíu mày, mặt ghét bỏ nhìn sang tiểu cô nương kia. Y không dám đưa trả tô cho nàng vì sợ đụng phải nóng, cái nóng bùng lên từ tận cốt tủy đến giờ vẫn làm y khó chịu.

Tiểu cô nương vội lấy lại khay cơm, nàng cầm tô cháo còn bốc hơi nghi ngút trên tay, miệng không ngừng xin lỗi Thẩm Cửu.

"Kh.ông... nón,g sao...?"

"Tiên sinh nói sao á? Đang lo ta bị nóng à?"

Cổ họng Thẩm Cửu khô khốc, nhưng dường như y không nhận ra điều đó, mắt vẫn luôn dõi theo đôi tay trần chạm vào tô cháo mà không bị bỏng của tiểu cô nương.

"A! Vậy mà quên béng mất! Thật xin lỗi tiên sinh. Ta xin tự giới thiệu, ta là nhi nữ của Mạc Bắc Quân, tên Mạc Hoa. Cơ thể ta vốn thể hàn, không bị bỏng được đâu, ngài đừng lo."

Mạc Hoa cười hì hì đưa tô cháo vào tay Thẩm Cửu. Không biết nàng đã làm gì với tô cháo mà nhiệt độ đã giảm đi rất nhiều, vừa với tay y.

Khi nãy tiểu cô nương có nói một câu khá dài, nhưng Thẩm Cửu không để ý, y còn bận ngắm nghía tô cháo được chạm khắc cầu kỳ trong tay.

Thật đẹp quá nha!

Rất đẹp luôn đó!

Hai từ "đẹp" liên tiếp xuất hiện, bởi vì ngoài từ "đẹp" ra, y thực sự không biết phải diễn tả cái tô này như thế nào.

Mạc Hoa đứng lên, chỉ chiếc chuông ở đầu giường: "Khi nào tiên sinh ăn xong hãy lắc chiếc chuông này, Hoa nhi sẽ vào thu dọn chén đũa nhé."

Mạc Hoa rời khỏi, Thẩm Cửu cũng không hay biết. Y nhìn cái tô đủ rồi thì đặt sang một bên, xương cốt trong người mỏi nhừ, liền ngả mình xuống đệm giường êm ái.

Đệm giường của Thẩm Cửu rất được chú trọng nha, chỗ nào cũng lót gối mềm, nằm mà cứ như đang được bay trên mây vậy, bồng bềnh bồng bềnh rất thích luôn!

Lười biếng được khoảng một khắc, Thẩm Cửu mở mắt nhìn quanh căn phòng mình đang ở, không quá rộng cũng không quá nhỏ, cách một tấm bình phong lớn chắc là cửa ra vào, cửa sổ đã được đóng hết nên trong phòng hơi tối.

Y vươn vai ngáp, quay đầu nhìn lên màn giường. "Rột rột"... Cái cảm giác bụng khó chịu này đã có từ lúc tỉnh dậy, khi nãy miệng phát ra mấy âm thanh kỳ quái cũng làm Thẩm Cửu chú tâm đến, cổ họng thì bỏng rát, chép chép miệng bao nhiêu lần cũng không đỡ khô đi chút nào.

"Hả?" Thẩm Cửu nhăn nhó, vậy là y bị sao?

Lại ngồi ngây người thêm một khắc, bụng vẫn không đỡ khó chịu, bây giờ thì Thẩm Cửu hoảng sợ thật rồi.

Từng giọt nước mắt rơi xuống, bất giác ngày càng nhiều hơn, làm chăn gối ướt đẫm một mảng. Thẩm Cửu giơ hai tay hứng lấy nước mắt của mình, khóc thút thít mãi không ngừng.

Thời gian cứ thế trôi, đến khi ánh mặt trời đã lên đến đỉnh, Ma cung vốn lạnh lẽo dường như có một cỗ hàn khí xông vào cùng thân ảnh nọ.

Hắc bào theo bước chân uyển chuyển tung bay, hoa văn rồng trên y phục được thêu bằng sợi tơ tằm thượng hạng, tôn lên vẻ cao quý cho người ấy. Nam tử trên trán có ấn ký ma tộc rực đỏ, khuôn mặt tuấn tú bức người nghiêm nghị mà đi.

"Hoa nhi." Nam tử trầm giọng gọi, rất nhanh bóng hình nhanh nhẹn của tiểu cô nương đã xuất hiện trong tầm mắt.

"Có thuộc hạ!"

Mạc Hoa cười tươi đón lấy áo choàng phủ đầy tuyết trắng từ tay Quân thượng, đưa cho gã một chiếc khăn ấm để gã lau mặt.

"Người đâu?"

Mạc Hoa biết người gã đang hỏi là Thẩm Thanh Thu, nhanh nhảu đáp, "Người đã tỉnh rồi ạ, mới sáng nay thôi, mà còn chưa ra ngoài nữa."

"Chưa ra ngoài?" Lạc Băng Hà nhíu mày, gã trả lại khăn cho Mạc Hoa, cũng không thèm nghe câu trả lời đi thẳng tới sương phòng của Thẩm Thanh Thu.

***
Trong đầu Thẩm Cửu hiện tại rối thành một đoàn, thời gian càng trôi, tiếng bụng réo càng to hơn, y cũng cảm thấy mệt mỏi hơn.

Bởi vậy, y hết sức bối rối, mắt nhìn thẳng vào tay lâu ơi là lâu mà chẳng nghĩ ra biện pháp gì, thế là nước mắt cứ tự chảy xuống, mếu máo suốt cả buổi sáng.

"Thẩm Thanh Thu?"

Nghe tiếng gọi, Thẩm Cửu cũng không ngẩng đầu lên, mắt vẫn dán vào lòng bàn tay đầy nước.

Lạc Băng Hà nhìn thấy cảnh này, nhướn mày không tỏ rõ thái độ gì, chỉ đi lại cạnh bàn rót một chén trà nguội rồi ngồi lên giường.

"Thẩm Thanh Thu."

Không có câu trả lời.

"Thẩm Thanh Thu."

Lạc Băng Hà kiên nhẫn gọi, Thẩm Cửu có nghe thấy, nhưng thủy chung chưa từng ngẩng đầu lên.

"Gọi ngươi đó, Thẩm Thanh Thu."

Bàn tay bị kéo ra làm nước rơi hết xuống chăn, Thẩm Cửu lúc bấy giờ mới chú ý tới người bên cạnh.

"Thẩm... Thẩm Thanh, Thu. Khô.ng phải" Y như một đứa trẻ bi bô tập nói, đôi mắt sưng húp híp vào cố gắng mở to nhìn nam nhân anh tuấn nọ, môi mấp máy, khô khốc nói nửa ngày mới được một câu. So sánh y với Thẩm phong chủ tao nhã nội liễm trong quá khứ, chắc ngoài tấm da thì chẳng ai tin được họ vốn là cùng một người. "C... Cửu." Nói rồi giơ ngón tay chỉ vào mình.

Lạc Băng Hà mặt lạnh tanh, gã đưa chén nước đến trước miệng Thẩm Cửu, lời ít ý nhiều mà nói:

"Há miệng."

Thẩm Cửu ngơ ngác vẫn chưa tiếp thu được mệnh lệnh, Lạc Băng Hà liền thô bạo bóp cằm y, đổ nước vào miệng.

"Ưm...!" Thẩm Cửu bị sặc, đấm đấm ngực ho khù khụ, chỉ cảm thấy nam nhân anh tuấn này sao mà thật thô lỗ quá đi! Không biết gã đã làm gì mình mà cảm thấy rất khó thở, cổ họng như bị tắc nghẽn, không ngừng phát ra những âm thanh kỳ quái.

Nhưng khi âm thanh kỳ quái ấy kết thúc, hít thở thông thuận hơn một chút thì y cảm thấy rất tốt. Thứ nhớt nhớt nhầy nhầy giống như thứ vừa xuất hiện ở mắt y xuống đến bụng liền không réo nữa, mệt mỏi trong người cũng đỡ đi phần nào.

"A, a, a..." Cổ họng không còn thấy khô khốc bỏng rát nữa, Thẩm Cửu vui vẻ cười tươi, ánh mắt lấp lánh nhìn nam nhân anh tuấn.

"Nữa... nữa đi."

Lạc Băng Hà rót thêm một chén nước nữa cho Thẩm Cửu, lần này gã để y cầm chén tự uống, chống má một bên nhìn y.

Thẩm Cửu hiếu kỳ chu môi ngậm lấy chén, y nhớ lại khi nãy được nam nhân anh tuấn đút cho, ngửa cổ há to miệng đổ cả chén nước vào.

"Khụ khụ khụ!"

Một màn khôi hài này toàn bộ được Lạc Băng Hà thu vào trong mắt, gã đặt tay lên lưng Thẩm Cửu vuốt vuốt cho y nhuận khí, "Bụng đau?", gã để ý đến bát cháo còn nguyên ở trên bàn, không đầu không đuôi hỏi.

Nhưng Thẩm Cửu lại hiểu được ý của gã, y gật đầu lia lịa, chớp chớp mắt phượng vì ho quá nhiều mà nổi một tầng nước trong suốt, sắc mặt ửng hồng, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, trông giống như một con thỏ nhỏ vô hại bị ức hiếp.

Lạc Băng Hà nhếch môi cười, gã vòng tay xuống mông nhấc y lên, cũng không chê người y nước mắt nước mũi tèm lem mà ôm vào trong lòng.

Thẩm Cửu có chút hoảng hốt: "Làm gì thế?!"

"Thay đồ thôi, người ngươi bẩn lắm rồi."

Tay Thẩm Cửu buông thõng xuống, theo bước chân Lạc Băng Hà khẽ đung đưa. Lạc Băng Hà cũng chẳng thèm nhắc nhở, hướng thẳng về phía trước mà đi.

Gã ôm Thẩm Cửu băng qua hành lang dài của tẩm cung, sàn đá dưới chân đen tuyền, điểm xuyết những vẩn trắng đục trông như đá cẩm thạch đen. Tẩm cung rộng lớn có những cây cột trụ cũng to lớn như vậy, chúng đen tuyền một màu, chạm trổ những đường vân rồng uy nghi. Mỗi cây cột đều gắn một viên dạ minh châu to bằng quả trứng, ánh sáng không mạnh quá cũng không yếu quá, đủ chiếu sáng Ma cung rộng lớn, rất vừa mắt người.

So với Hoàng cung của loài người, hay Thiên cung của thần tiên, Ma cung của Ma tôn thiếu đi hơi thở của sự sống, nhiều hơn quỷ khí thâm trầm, khiến người ta không thể ngừng run rẩy sợ hãi.

Nhưng Thẩm Cửu lại không nháo không loạn, dường như khung cảnh xung quanh có thay đổi như thế nào cũng không thể làm y thay đổi tâm trạng, chỉ tập trung vào mình Lạc Băng Hà. Từ lúc gã bồng y lên, y đã nghểnh cổ nhìn gã, mắt không chớp lấy một lần, đến khi băng qua hành lang dài trong Ma cung, tròng mắt y đã đỏ ngầu.

Lạc Băng Hà đem Thẩm Cửu đến một hồ nước sâu dưới Ma cung. Làn nước lạnh buốt, kết một tầng băng mỏng ở mặt trên.

"Phải tắm rửa mới sạch sẽ được."

Gã thả Thẩm Cửu xuống hồ, từng lớp băng như đụng phải lửa, tan ra rất nhanh, nhiệt độ cũng tăng thêm, chẳng mấy chốc đã bốc hơi nghi ngút.

Thẩm Cửu tò mò quẫy quẫy nước, đôi chân của y vẫn hơi tê, không thể duỗi ra được, đành dồn hết sự hiếu kỳ vào tay liên tục đập lên mặt nước.

Lạc Băng Hà cởi sạch y phục, tiến tới kéo Thẩm Cửu ra chỗ nước sâu hơn. Gã tháo từng lớp áo của Thẩm Cửu, để hai cơ thể trần trụi dính sát vào nhau rồi đặt tay lên lưng y, móng tay gãi gãi từ trên xuống một đường, không biết chạm tới huyệt vị nào trên người khiến Thẩm Cửu thích thú cười khúc khích, thả lỏng thân thể dựa hoàn toàn vào Lạc Băng Hà.

Cảm giác ngâm trong nước nóng thật sự thoải mái, mắt Thẩm Cửu díp lại, cả người như đang lơ lửng trên mây, bay bay bồng bềnh.

Da thịt hồng hào mềm mại, chạm vào như thể chảy được cả mật ngọt. Lạc Băng Hà lại ôm Thẩm Cửu lên, khoác tạm áo choàng cho y, mình thì khoả thân trở về căn phòng của Thẩm Cửu.

Bên trong phòng, đệm giường ướt nước khi nãy đã được thay mới, đặt trên đó là hai bộ y phục một đen một trắng. Lạc Băng Hà dùng nội lực làm khô tóc của mình và Thẩm Cửu rồi thay đồ cho cả hai.

"Thẩm Cửu, ăn chút gì đi nào."

Thẩm Cửu lúc này đã lim dim buồn ngủ, Lạc Băng Hà đặt y xuống giường, lót thêm lớp gối chăn ở dưới, để y bán nằm trên giường.

Ở chiếc bàn bên cạnh đó đặt sẵn một tô cháo nóng hổi. Cung nữ ở Ma cung được dạy bảo vô cùng tốt, tuy hậu cung của Lạc Băng Hà nhiều vô số kể, nhưng chưa bao giờ xảy ra vấn đề hay xung đột gì, một phần là do Lạc Băng Hà luôn quan tâm đến tất cả các nàng, không lạnh lùng với bất kỳ ai, phần còn lại là những cung nữ này, họ hầu hạ chủ tử, nịnh nọt chủ tử rất tốt, lúc nào cũng làm cho chủ tử một bộ dáng vui vẻ, không còn suy tính tới việc tranh giành vị trí đứng đầu hậu cung nữa.

"Ăn...?"

"Ừm, mở miệng ra nào", không đợi y trả lời, Lạc Băng Hà đã múc một muỗng cháo đút vào miệng Thẩm Cửu, "Hoạt động cơ miệng, nhai nó đi."

Thẩm Cửu ngơ ngác trước cái nóng nóng ấm ấm trong miệng mình, nghe nam tử anh tuấn nói vậy liền làm theo lời gã nhai nhai. Có một hương thơm ngọt từ đầu lưỡi lan ra khắp khoang miệng, y càng nhai càng thích, cơn buồn ngủ cũng theo đó mà bay sạch.

Lạc Băng Hà múc thêm một muỗng nữa, trên môi nở nụ cười tà mị, gã chăm chú nhìn Thẩm Cửu đang vui vẻ nhai kia.

"Nuốt vào đi."

Thẩm Cửu khó hiểu nhìn gã: "Nuốt?"

Lạc Băng Hà vuốt xuôi cháo xuống cổ họng y, "Ừm".

Thẩm Cửu hai mắt sáng như sao, cảm giác cháo xuống đến bụng vô cùng tốt!

Cái bụng cả ngày không có gì sớm đã đình công réo to từ lâu, nay được một muỗng cháo trắng làm cho thoả mãn. Cũng không cần nói nhiều nữa, Lạc Băng Hà đút một muỗng lại một muỗng cho Thẩm Cửu, tô cháo được xử lý rất nhanh, chẳng mấy chốc đã gần hết.

"Ấm... Ấm lắm nha...!"

Thẩm Cửu vui vẻ nắm ống tay áo Lạc Băng Hà lắc qua lắc lại. Hoá ra sáng nay tiểu cô nương đưa cho y tô cháo này là để ăn! Đến bây giờ y mới biết, hại cái bụng đau khổ suốt nửa ngày trời, may là có nam nhân anh tuấn này chỉ bảo y, gã đúng là người tốt!

Căn phòng chỉ thắp một cây nến nhỏ, dù là chính ngọ thì ánh sáng mặt trời cũng không thể chiếu vào tận đến đây. Khóc cả buổi sáng, bụng được ăn no và ánh đèn mờ ảo khiến cơn buồn ngủ dâng trào, Thẩm Cửu lại lim dim mắt vùi đầu vào gối mềm.

Dưới ánh nến, khuôn mặt Lạc Băng Hà hiện lên vẻ mê mang vô định. Gã rút bớt gối kê đầu, dém chăn cho Thẩm Cửu rồi chống má nằm cạnh y.

Trong cơn mơ, Thẩm Cửu trở mình ôm lấy eo Lạc Băng Hà, không còn lạnh lùng xa cách như ngày xưa.

"Rốt cuộc..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net