Chương 56: Ấm áp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quân Thục Nghi cùng Lăng Lạc Trần cẩn thận né tránh đi đám người Hàn gia truy sát, hành tung của bọn họ đều là do Quân Thục Nghi một cái bản đồ sống dẫn đường. Suốt cả hành trình Lăng Lạc Trần tay cũng không rời Quân Thục Nghi một cái. Có lẽ đã đánh mất quá lâu cho nên giờ phút này tìm lại được , cảm giác thật sự khiến hắn không muốn buông ra.

Ra khỏi thung lũng Vân Sơn, hai người tiếp tục hướng ra bên ngoài tiến đến. Một đường đi thật sự là rất thuận lợi.

Đừng lúc nào cũng nghĩ làm cái gì cũng có khó khăn cùng nguy hiểm trùng trùng. Kỳ thực cuộc sống là như vậy đơn giản không phải lúc nào cũng nhất định có khó khăn. Huống hồ Quân Thục Nghi lại là một cái bản đồ sống, nếu so về địa hình ở đây thì người Hàn gia không ai hơn được nàng.

....

Tại Hoàn Lăng Quốc.

Tại trong đám người đông đúc tấp nập, bất thường xuất hiện lưỡng nhân dung mạo bất phàm. Nam anh tuấn, tiêu sái, mạo tựa trích tiên, một thân bạch y thanh khí xuất trần. Nữ dung mạo diễm lệ tựa như yêu tinh một loại, câu tâm động phách, dưới một tầng y phục bọc kín đáo nhưng cũng không khó để người ta có thể nhận thấy được là một thân hình vưu vật. Một người xinh đẹp như vậy sẽ không tránh được sẽ bị người ta nhớ thương, nhưng bọn hắn cũng chỉ có sắc tâm không dám có sắc đảm bởi vì người này chính là Quân Thục Nghi, ba năm trước chính mắt bọn hắn đã thể nghiệm nàng là cỡ nào cường đại, lại nói, hiện tại một cái nam tử bên người vừa nhìn cũng liền biết thân phận bất phàm không dễ chọc.

Đối với một đám nhìn soi mói Lăng Lạc Trần khẽ cau mày. Hắn biết của hắn A Nghi là rất xinh đẹp, hắn rất tự hào, nhưng là hắn cũng không muốn đám người này dùng ánh mắt như thế ngắm nhìn thê tử của hắn.

Liếc nhìn một vòng đám người, Lăng Lạc Trần cánh tay nhấc lên chính xác đặt tại trên eo nhỏ nhắn của Quân Thục Nghi, có chút giận dỗi kéo nàng lại bên người, hành động này đồng thời gián tiếp tuyên bố chủ quyền. Đối với hành động này Quân Thục Nghi có chút bất đắc dĩ.

Thật là, ngày càng giống trẻ con a.

Lại liếc nhìn một cái nhỏ nhắn thân hình ngồi vững vàng trên vai của Lăng Lạc Trần không an phận hiếu kỳ xoay qua xoay lại. Quân Thục Nghi lòng tựa như có một làn gió xuân thổi quét qua, mềm nhũng. Thật sự là ngàng càng đáng yêu a, cái này một lớn một nhỏ.

Mấy ngày nay người một nhà cùng đồng hành, Quân Thục Nghi phóng Lăng Tử Sâm ra khi hắn đều một mực dán Lăng Lạc Trần. Ngồi trên vai Lăng Lạc Trần tiểu hài tử thích thú ngó đến ngó đi, không thể không nói, Lăng Lạc Trần chiều cao là rất lí tưởng, ngồi trên vai hắn Lăng Tử Sâm này một cái tiểu tử thật sự có thể vui thích phóng rộng tầm mắt.

Hiện tại bọn họ đến Hoàn Lăng Quốc cũng là bởi vì Quân Thục Nghi tuy là một cái tán tu nhưng đại diện cho thân phận nàng lại là một cái tán tu đến từ Hoàn Lăng Quốc cho nên dù gì khi trở lại nàng cũng nhất định phải đến một chuyến gặp hoàng đế.

Tại cửa cung đã có người chờ đợi sẵn, là Hoàng Mục, Nhìn thấy Quân Thục Nghi liền tiến lên chào hỏi, bất quá lần này ánh mắt của hắn nhìn nàng thực sự có chút kỳ quái nhưng là kỳ quái chỗ nào Quân Thục Nghi cũng không rõ lắm.

Lăng Lạc Trần cũng nhận ra, hắn đem Lăng Tử Sâm ôm đến trong lòng, tiểu hài tử có chút rầu rĩ. Ngước mắt nhìn hắn.

" Cha, ta vẫn chưa xem xong"

Thấy nhi tử như vậy Lăng Lạc Trần lòng cũng nhột , ai bảo này là con hắn đâu. Hắn, Lăng Lạc Trần có thể lạnh mặt đối với người khác nhưng tuyệt đối dậy không nổi lạnh mặt đối với nương tử cùng với nhi tử của hắn. Ở phương diện gia đình mà nói, Lăng Lạc Trần thực sự là một hảo phụ thân và tốt trượng phu. Hắn cười từ ái xoa đầu Lăng Tử Sâm.

" Ngoan ngoãn, một lát chúng ta liền sẽ đi ăn thứ ngon nhất ở đây".

Nghe đến ăn Lăng Tử Sâm liền sáng mắt. Ngoan ngoãn im lặng trong lòng Lăng Lạc Trần. Chung quy cũng là một tiểu hài tử a, có ăn liền dỗ được.

Quân Thục Nghi cũng không nghĩ nhiều liền đi theo Hoàng Mục vào hoàng cung.

Lão hoàng đế vừa nhìn thấy nành cả mắt đều sáng. Này tuy là một tên tán tu nhưng dù sao thì cũng là nhân tài đi ra từ Hoàn Lăng Quốc a. Mặc dù một đám người cùng nàng đi vào chiến trường Thiên Huyền không kẻ nào còn sống để đi ra, trong đó cũng không thiếu đệ tử Của các gia tộc lớn trong quốc, không khỏi khiến người ta nổi lên nghi ngờ, nhưng là không sao cả, nàng đã đem đến vinh quang cho Hòan Lăng Quốc thì hắn cũng sẽ không để cho bất cứ kẻ nào động đến nàng.

.....

Bởi vì Quân Thục Nghi thân phận là một gã tán tu cho nên toàn bộ những gì lão hoàng đế ban thưởng đều nằm gọn trong túi càng khôn của nàng.

Ra khỏi cung sau hai người liền biết có kẻ âm thầm đi theo sau, trong tình huống không biết mục đích của đối phương là gì thì tốt nhất cứ để như vậy.

Như đã hứa, Lăng Lạc Trần cõng Lăng Tử Sâm vào một nhà tửu lâu, Quân Thục Nghi cũng theo phía sau cùng tiến đến. Một đường đi đến bây giờ nếu không là trong tay có nhiều kim tệ chỉ sợ nàng cùng với Lăng Lạc Trần kim khố đều bị cái này ăn hàng nhi tử cho ăn sạch rồi.

Lăng Tử Sâm là một cái háu ăn, chỉ là ăn cách mấy cũng không thấy thân hình của hắn phát triển lên chút nào, vẫn cứ một khối nho nhỏ như vậy. Đối với này Quân Thục Nghi cũng là bất đắc dĩ, hài tử ăn nhiều Quân Thục Nghi không nói, dù sao nàng cũng là ý định nuôi cho Lăng Từ Sâm thành một mập mạp đáng yêu tiểu hài đồng, nhưng là tiểu tử này ăn lại nhiều hơn nữa cũng vẫn không mập lên a.

Cho nên nói, nàng cái này mẹ có phải hay không quá thất bại rồi.

Bất quá Quân Thục Nghi cũng không biết Lăng Tử Sâm thân thể vốn là cái đặc thù, ăn cách mấy thì hắn cũng không thể phát triển thêm, hay nói đơn giản chút chính là hắn sẽ nhỏ như vậy hoài, trừ phi hắn thăng cấp tu vi.

Lăng Lạc Trần không hổ là tốt phụ, hắn gọi cho Lăng Tử Sâm rồi lại kiên nhẫn đút cho nhi tử từng chút một, Lăng Tử Sâm chỉ việc ngồi trong lòng hắn há miệng và chờ ăn, thỉnh thoảng còn tự chỉ đạo muốn ăn cái gì.

Quân Thục Nghi gắp một miếng thịt vào bát Lăng Lạc Trần không ngoài dự kiến liền nhìn thấy hắn vẻ mặt tươi cười như gió xuân nhìn nàng. Nha, còn cho nành nháy mắt một cái.

Đối với cái nàng, Quân Thục Nghi biểu hiện nàng không còn gì để nói.

Người một nhà trên bàn ăn hỗ động khiến khung cảnh càng thêm âm áp, nhìn từ ngoài vào bọn họ tựa như cùng thế giới tch biệt hoàn toàn, quả thật không ai muốn phá vỡ nó.

Nhưng chung quy chính là có một số người luôn là không hiểu chuyện như vậy.

Quân Thục Nghi vừa cho nhi tử lau miệng xong từ bên ngoài liền phóng vào một đám người mặc áo đen bịt kín mặt nhằm vào phía bàn bọn họ phóng xuất vũ kỹ.

Nhìn cái này một màn Quân Thục Nghi cũng là đen mặt.

Nga, hình tượng này.... là sát thủ?!

Lăng Tử Sâm tiêur hài phản ứng đầu tiên chính là rút vào trong lòng mẫu thân. Làm xong hết thảy hắn mới rầu rĩ phát hiện, nói tốt cường đại đâu, nói tốt bảo vệ cha mẹ đâu.

Bảo vệ cái rắm a.

Cho nêm nói, hắn là một cái vô dụng đi.

Lăng Tử Sâm rầu rĩ Quân Thục Nghi không biết, nàng lúc này mắt lạnh nhìn đám người mới tới. Lúc nảy cũng là Lăng Lạc Trần phản ứng mau, phóng xuất thiên lục ngăn cản lại tấn công.

........

Cái này là chương mới.

Thật không còn cách, ngày nào đi học cũng nhìn thấy trước cổng trường đặt một bảng to đùng " Còn 11 tuần nữa là thi" . Ta cũng muốn đăng nhiều chương mới, nhưng là ta cũng không phải Naruto hay Tề Thiên Đại Thánh a.!!! TT_TT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dongnhan