Chương 55: Gia đình đoàn tụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng Lạc Trần nhìn tại trước mắt mình hai mẹ con, hình ảnh này khiến cho tim hắn không nhịn được dâng lên một cỗ ấm áp khó tả.

" Sao sư huynh lại ở đây?"

Quân Thục Nghi bất chợt lên tiếng hỏi, giọng nói của nàng không nhanh không chậm tựa hồ chỉ là tùy ý hỏi mà thôi. Lúc đó Quân Thục Nghi mặc dù ý thức mơ hồ nhưng cũng không có nghĩa nàng cái gì cũng không rõ, bóng trắng lúc đó xuất hiện chắn trước mặt của nàng chính là Lăng Lạc Trần, lần này hắn cơ hồ cứu nàng một mệnh thì theo lẽ thường nàng cũng sẽ rất lòng cảm tạ hắn, nhưng là Quân Thục Nghi cũng không phải kẻ ngốc. Thung lũng Vân Sơn này không phải ai cũng biết, lại nói lối vào cũng rất khó tìm, Lăng Lạc Trần lại tại trong lúc nàng nguy cấp cứu nàng một mệnh nói là tình cờ thì không có khả năng. Hắn xuất hiện đúng lúc như vậy chỉ có thể nói hắn ngay từ đầu liền theo dõi nàng. Còn về phần từ lúc nào bắt đầu thì không cần nói cũng biết, chỉ có thể trách nàng tu vi không bằng người không có phát hiện ra. Nhưng Quân Thục Nghi vẫn là muốn biết hắn rốt cuộc vì cái gì lại đi theo nàng, chẳng phải nói hắn có cảm tình với Mộ Chỉ Ly sao?

" Ta..." Lăng Lạc Trần nhất thời không biết nói gì. Mà cũng không kịp để hắn trả lời, của hắn hảo nhi tử Lăng Tử Sâm đã tranh trước lên tiếng.

" Nương a, là phụ thân đã cứu cứu chúng ta a, cái kia con báo liền bị hắn đánh chết, người hẳn là cũng giống Sâm nhi cảm thấy phụ thân rất lợi hại đi"

Phụ thân!

Này hai chữ sau khi nghe đến liền đem thân mình Quân Thục Nghi định trụ, chiếm cứ nàng toàn bộ đầu óc. Nàng một mặt nghi hoặc nhìn về phía Lăng Lạc Trần.

Tự xưng phụ thân cũng không phải là tác phong của hắn đi.

Nhưng là chưa để Quân Thục nghi kịp hỏi chuyện là sao thì bản thân nàng liền rơi vào một vòng tay. Hai cánh tay rắn chắc của hắn ôm chặt lấy nàng cùng với Lăng Tử Sâm vào trong ngực, giọng nói trầm thấp vang lên từ trên đỉnh đầu.

" Ta từng nói sẽ không để ngươi một mình A Nghi, ta trở lại" Nói rồi hắn lại nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu nàng một nụ hôn. Tay của hắn cũng không có buông ra.

Giọng nói của Lăng Lạc Trần cũng không phải là rất hay nhưng Quân Thục Nghi cảm thấy giờ phút này lỗ tai nàng muốn mang thai mặc dù nàng không phải một cái thanh khống.

Giọng điệu này nàng tưởng như đã không còn có cơ hội nghe thấy. Hồi ức từng đợt ùa về, đã qua bao lâu rồi nàng không nghe thấy nó. Chính nàng cũng không nhớ rõ.

Quân Thục Nghi cố gắng nén lại ba đào chuyển động trong lòng, nàng vùi mặt vào trước ngực Lăng Lạc Trần hít một hơi bình ổn tâm tình. Giọng mang theo chút khàn khàn nói

" Ngươi lại nói một lần"

" Ta đã trở lại, A Nghi"

Không phải là nàng không tin hắn, nhưng hạnh phúc đến quá đột nhiên, Quân Thục Nghi tạm thời còn cảm thấy không thực.

Chả trách, chả trách nàng đối với hắn luôn cảm thấy một tia rất quen thuộc. 

Có trách chỉ có thể trách lão thiên luôn thích đùa người. Người ở ngay bên cạnh nàng, nàng cư nhiên còn không có nhận ra.

" Lại nói một lần"

Quân Thục Nghi không tha lại nói, Lăng Lạc Trần cũng chẳng thấy phiền lại nói thêm một lần.

" Ta đã trở lại, A Nghi"

" Lại một lần "

" Ta đã trở lại, A Nghi"

" Lại một lần"

" Ta đã trở lại......"

"...."

....

Hai người cứ thế ngươi bảo ,ta đáp chẳng biết chán.

Trong lòng thực sự có nhau khi không cần phải là thề non hẹn biển, không cần phải là những lời đường mật ngọt bị biểu thị trong lòng thực sự có đối phương, phương thức của họ ở chung rất đơn giản " Ta yêu ngươi chúng là sẽ không để ngươi một mình, không để ngươi cô đơn" những lời này không cần phải nói ra khỏi miệng, chỉ diễn tả bằng hành động thôi đã đủ rồi.

Chỉ cần một câu nói "ta đã trở lại" kia liền đủ.

Không cần phải lúc nào cũng luôn bên nhau nhưng là lúc nào cũng nghĩ về nhau. Ngươi đi ta chờ, ta ở đâu ngươi tìm đến".

Quân Thục Nghi cả mấy đời mấy kiếp tôi luyện ra tính tình thành thục ổn trọng, nhưng chỉ khi đối mặt với Lăng Lạc Phong liền lộ ra một mặt dễ dàng ngượng ngùng. Này chính là hiển lộ bộ mặt sơ hở nhất của bản thân đối với người bản thân tin tưởng.

Lăng Lạc Trần từ ban đầu quyết định theo sau Quân Thục Nghi chỉ là bởi vì hắn đối với nàng có tình cảm, muốn biết về nàng thật nhiều một chút. Chính là hắn không nghĩ đến chờ đợi hắn lại là lớn như thế kinh hỉ. Không chỉ những thắc mắc xưa nay được giải đáp, bản thân còn tìm lại được ký ức, ký ức chấp niệm bị chôn chặt sâu trong linh hồn qua mấy ngàn năm luân hồi chỉ thoáng chốc liền như cởi bỏ phong ấn một dạng chen chúc vào trong đầu hắn, từng hình ảnh mờ ảo khiến hắn tâm thần không yên trước kia dần được trùng điệp rõ ràng hơn, hắn rốt cuộc nhớ rỗ bản thân là ai, nhớ rõ nàng là ai.

Chỉ trong chớp mắt hắn liền biết hắn vì cái gì đối với nàng cảm giác như thế đặc biệt, bởi vì nàng là thê tử của hắn, là thê tử duy nhất đời đời kiếp kiếp hắn nhận định. Giữa hắn và nàng luôn có một sợi dây liên kết vô hình, chỉ sợ là không có tiền kiếp ký ức, nhưng như cũ khiến hắn dù là trong biển người mênh mông cũng có thể tìm thấy nàng, lại lần nữa yêu nàng. 

Đời đời kiếp kiếp, lời thề trọng điệp, khắc cốt minh tâm. Chỉ sợ là cho dù không lại gặp nhau nhưng cũng không bao giờ quên, đợi khi tìm đến ngươi chúng ta như cũ nắm lấy nhau, đi tiếp tục.

Mọi thứ hắn đều nhớ đến, nhớ rất rõ ràng. Thậm chí hắn cũng hiểu vì cái gì lại thích Lâm Tử Sâm đến vậy, bởi vì đó là con trai hắn, con trai duy nhất của bọn họ.

Đối với cha mẹ cảm xúc Lăng Tử Sâm không hiểu, hắn chỉ cảm thấy cha mẹ cuối cùng cũng cùng một chỗ, như vậy thật tốt. Cảm xúc vui mừng đến nỗi bản thân hiện ra nguyên hình lúc nào không biết, cái đuôi còn quẩy quẩy.

Không biết trải qua bao lâu, đợi cho có tiếng vang lên ở ngoài cửa động Lăng Lạc Trần mới chầm chậm buông ra Quân Thục Nghi.

Thiên Hùng một bộ mặt ngờ ngác đứng ở cửa động thò đầu vào, nhìn bộ dạng ngốc hề hề kia Quân Thục Nghi không khỏi phì cười.

Như một dạng trao đổi thông tin Thiên Hùng kêu ồm ồm vài tiếng. Lăng Tử Sâm nghe xong liền chạy vào nhảy vào lòng Quân Thục Nghi.

" Mẫu thân a, hùng hùng nói người xấu sắp đến"

nói xong liền quẩy quẩy cái đuôi cầu khen ngợi. Thấy vậy Quân Thục Nghi cũng là cười cười ôm hắn vào lòng nhuận mao.

Chỉ là ....Người xấu?!

Như nhận ra Quân Thục Nghi nghi hoặc, Lăng Lạc Trần liền nói
" Là người Hàn gia, một đoạn đường đến đây bọn họ vẫn là đang truy tìm chúng ta"

Nói đến cũng thực là xui xẻo, Quân Thục Nghi vừa đột phá xong Liệp Lôi Báo liền tìm đến, Lăng Lạc Trần vừa giải quyết hoàn Liệp Lôi Báo Hàn gia đệ tử liền tìm đến. Để tránh phiền phức Lăng Lạc Trần cũng là nhất tay liền giết tên đệ tử kia, chỉ là... còn chưa kịp đem thi thể cho xử lí liền buộc phải rời đi vội vàng. Cho nên ngiời Hàn gia đến giờ vẫn còn đang tìm kiếm bọn họ.

Nghe đến đây Quân Thục Nghi khẽ cau mày.

" Hiện tại chúng ta đang ở đâu?"

" Là sâu trong thung lũng" lúc giết xong đệ tử Hàn gia kia Lăng Lạc Trần liền biết hiện tại không thể ra ngoài được cho nên liền ôm Quân Thục Nghi cùng với Lăng Tử Sâm chạy vào sâu trong thung lũng. Vốn một nhà ba người chạy cũng chẳng có gì kì quái bởi vì thân phận của họ đặc thù. Nhưng là Thiên Hùng mập mạp to lớn cũng đặng đặng chạy theo cho nên Lăng Lạc Trần liền đem nó sai làm canh giữ .

Nói đến cũng khéo, bọn họ tìm đến hang động này liền chính là hang động của Liệp Lôi Báo.

Quân Thục Nghi hôn mê chỉnh chỉnh một ngày trong lúc này cũng đều là Lăng Lạc Trần túc trực ở bên cạnh thay nàng lau đi huyết ô trên người, giúp nàng mặc y phục cũng đều là hắn tự mình làm, nửa bước không rời.

Hiện tại Quân Thục Nghi đã tỉnh, nói vậy họ cũng nên rời đi.

Quân Thục Nghi mặc cho Lăng Tử Sâm phản đối, phất tay liền đem hắn đưa vào Tử Kính không gian. Còn lại Thiên Hùng đối diện vẻ mặt đáng thương hề hề nhìn nàng. Vốn là nàng định từ biệt Thiên Hùng nhưng nhìn thấy nó bộ dáng này thì không cần nghĩ cũng biết con gấu này là muốn đi cùng. Quân Thục Nghi cũng là hết cách, nếu nàng không cho nói không chừng nó liền lẽo đẽo đi theo, đến lúc đó chủ sợ hành tung liền bại lộ dù sao thì hình thể của Thiên Hùng cũng không là nhỏ. Cho nên nàng lại đưa nó vào trong không gian, dù sao cũng không phải là nàng không nuôi nổi.

Chớp mắt trong hang động chủ còn lại Quân Thục Nghi cùng với Lăng Lạc Trần hai người.

Lăng Lạc Trần mỉm cười, bàn tay to lớn nắm lấy tay nhỏ bé của Quân Thục Nghi, ôn nhu nói
" Đi thôi".

-----------

Không biết còn ai theo dõi không, thời gian quá lâu TT^TT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dongnhan