Đệ lục chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đông Phương Bất Bại cũng không biết mình ngủ vào lúc nào, cảm giác mơ mơ màng màng khiến y mệt chết đi, sau đó nhắm mắt lại, chậm rãi ngủ thiếp đi.

Đông Phương Bất Bại là vì có người đi vào tiểu viện của mình mà tỉnh lại. Sau một hồi định thần liền ngồi dậy, lẳng lặng nhìn ra cửa, đợi chốc lát, liền nghe tiếng đập cửa, tựa như có chút cẩn thận.

Đông Phương Bất Bại trong lòng âm thầm thở dài một hơi, sau đó thản nhiên mở miệng: "Vào đi."

Cửa phòng bị đẩy ra, Dương Liên Đình mang theo bộ mặt tươi cười nịnh nọt xuất hiện trước mặt Đông Phương Bất Bại, y bất giác nhíu mày lại.

Dương Liên Đình cầm tay Đông Phương Bất Bại, cười nói: "Đông Phương a! Ngươi xem, chúng ta đã lâu không có hảo hảo ở cùng nhau. Đêm nay ta ở lại với ngươi..... Thế nào?" Tuy có chút mập mờ nhưng Đông Phương Bất Bại vẫn hiểu rõ ý tứ trong đó, Dương Liên Đình nói xong còn thổi nhẹ vào tai Đông Phương Bất Bại.

Nếu là ngày trước, Đông Phương Bất Bại khẳng định rất cao hứng. Nhưng hiện tại đã khác, y không biết mình rốt cuộc bị làm sao, sao lại vì sự biến mất của tiểu hồ ly mà chán ghét Dương Liên Đình.

Nhưng là, Đông Phương Bất Bại từ trước đến nay tình cảm chân thành chỉ với một người.

Y đứng lên, không chút dấu vết buông tay Dương Liên Đình, lãnh đạm nói: "Liên đệ, nếu ngươi có thời gian, vẫn là nên trở về cùng mấy kiều nữ trong kim ốc của mình đi!" Đông Phương Bất Bại thấy ngữ khí của mình quá mức cứngngắt, vì thế nói them một câu: "Lưu lại cho mình một hậu nhân, cũng là cấp cho tổ tong của mình một cái công đạo."

Dương Liên Đình nghe thấy câu nói lúc sau của Đông Phương, liền cho rằngĐông Phương Bất Bại vẫn ỷ lại vào mình, dù không thích gã tìm nữ nhân nhưng vẫn không muốn rời xa gã. Dương Liên Đình cảm thấy yên tâm vì thế đứng lên, đi đến bên cạnh, ôm lấy Đông Phương Bất Bại, nói: "Tốt lắm, Đông Phương, đối với ta, ngươi quan trọng hơn những việc vặt vãnh loạn thất bát tao kia nhiều. Cho dù là chuyệnnối dõi tong đường cũng vậy, ta cam nguyện vì ngươi mà buông tha, liệt tổ liệt tong bên kia, ta sẽ tự mình giải thích. Ngươi là ái nhân của ta, không ai có thể trọng yếu hơn ngươi."

Đông Phương Bất Bại nghe Dương Liên Đình nói xong, cũng không phản ứng gì, cứ mặc gã ôm. Qua một hồi lâu, Đông Phương Bất Bại mở miệng nói: "Liên đệ, ta mệt mỏi, ngươi lui xuống trước đi."

Dương Liên Đình nhờ đến nha hoàn trong phòng mình, hiện tại Đông Phương cũng đã tha cho mình, vì thế từ chối một chút rồi bước đi.

Đông Phương Bất Bại một mình ngồi cạnh bàn, nhìn khăn tay thêu hình tiểu hồ ly, nhớ lại lúc trước, mỉm cười..... Thống khổ, sau đó đứng dậy, rời khỏi tiểu viện đi tới Hắc Mộc Nhai.

Cuối đầu nhìn sơn cốc sâu không thấy đáy, trong lòng Đông Phương Bất Bại xẹt qua một tia đau khổ. Y lẳng lặng nhắm mắt lại, cảm thụ gió lạnh thổi vào hai má, sợi tóc giống như nghịch ngợm phất qua mặt, có chút ngứa, nhưng cũng thật thoải mái.

Bên dưới sơn cốc ngẫu nhiên truyền đến một vài tiếng dã thú tru, một ý tưởng bỗng hiện lên trong đầu Đông Phương Bất Bại.

Y nhảy xuống Hắc Mộc Nhai, gió thổi mạnh bên tai nghe vù vù, hai má không khỏi có chút đau đớn, nhưng Đông Phương Bất Bại cũng không vì thế mà giảm bớt tốc độ rơi, y vẫn như trước lao nhanh xuống vực.

Qua một lúc, Đông Phương Bất Bại chạm đất. Nhìn bốn phía, tìm tiểu hồ ly từng mang đến cảm giác ấm áp cho mình, nhưng một chút manh một cũng không có. Đông Phương Bất Bại nổi giận, thỏa hiệp, thương tâm, khổ sở, thống khổ? Đông Phương Bất Bại không biết vì sao mình lại có cảm giác này, giống như có cài gì đó đặt ở ngực, có chút không thở nổi. Áp lực giống như sắp chết đi, y dựa vào than cây, chậm rãi ngồi xuống.

Cứ như vậy lẳng lặng ngồi, qua một thời gian, Đông Phương Bất Bại đứng dậy, rảo bước đi quanh sơn cốc.

Đi tới đi lui, Đông Phương Bất Bại bất giác tới bên dòng suối nhỏ, nơi mà trước đây y thường tới cùng tiểu hồ ly, từ xa đã thấy một căn nhà gỗ bên cạnh dòng xuối. Hình ảnh không thể nói có bao nhiêu hài hòa, nhưng là dị thường ấm áp, Đông Phương Bất Bại bị ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, căn nhà đơn sơ, bản thân phải thấy chướng mắt mới đúng, sao lại có ý tưởng này?

Tựa hồ có điểm do dự, nhưng cuối cùng Đông Phương Bất Bại vẫn đi về phía căn nhà gỗ nhỏ.

Y vừa đến cách căn nhà khoảng năm mươi thước, liền thấy một hắc y thiếu niên bước ra, thiếu niên giống như biết có người đến nơi này, hơi hạ thấp người, mở miệng nói: "Công tử, công tử nhà ta mời ngài vào trong uống chén trà." Thiếu niên nói xong cũng không chờ Đông Phương Bất Bại phản ứng, liền một mình tiêu soái đi vào căn nhà gỗ.

Đông Phương Bất Bại thấy có chút tò mò, mặc dù lo lắng không biết đối phương có ác ý với mình hay không, nhưng y là Đông Phương Bất Bại, võ công thiên hạ đệ nhất, cho nên tự tin này vẫn phải có, vì vậy y liền đi theo hắc y thiếu niên bước vào căn nhà gỗ. (Có ai thắc mặc tiểu Hân là kim ngư mà sao cứ mặc đồ đen giống ta không?)

Bên trong căn nhà có một cái bàn gỗ, chứa được khoảng năm sáu người, một công tử mặc bạch y xinh đẹp đang ngồi cạnh bàn. Thấy Đông Phương Bất Bạt tiến vào, liền đứng dậy, vội vàng chắp tay nói: "Công tử, mời ngồi! Nếu như không chê, mới dùng chén trà?" Nhìn nam tử diện mạo tuấn mỹ trước mặt, Đông Phuơng Bất Bại lại không hề chán ghét, bản thân y cũng cảm thấy bất khả tư nghị, y khẽ gật đầu, xem như trả lơì..

Thấy Đông Phương Bất Bại gật đầu, Hồ Cách đương nhiên là vô cùng vui vẻ, hắn phất phất tay, đối Vương Tĩnh Hân nói: "Tiểu Hân, mau rót trà mơì công tử dùng."

Vương Tĩnh Hân thản nhiên nói: "Vâng, công tử.", sau đó chuyển hướng về phía Đông Phương Bất Bại: "Công tử, thỉnh chờ một lát." Nói xong cũng không đợi Đông Phương Bất Bại trả lời, rất nhanh liền tiêu soái đi ra cửa.

Giờ phút này trong căn nhà gỗ nhỏ chỉ còn lại Đông Phương Bất Bại và Hồ Cách. Trong lòng hồ ly kia đang rất vui vẻ a, thống khoái a, kích động a, hạnh phúc a....

Hồ Cách nhẹ nhàng ho khan một tiếng, chủ động nói: "Công tử, tại hạ họ Hồ danh Cách, không biết công tử xưng hô như thế nào?"

Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu, thản nhiên nhìn nam nhân trước mặt, nhẹ nhàng nói: "Đông Phương", nói xong lại có chút nghi hoặc: "Ngươi tại sao lại ở nơi hoang vắng này? Người thường sẽ không ở những nơi như vầy."

Hồ Cách đã sớm biết Đông Phương bản tính đa nghi, sẽ hoài nghi động cơ của hắn nên đã sớm cùng Tĩnh Hân thông đồng giả tạo thân thế, trong giọng nói mang theo cảm giác đáng thương: "Tại hạ vốn là thư sinh sơn hạ Hồ gia thôn, gia cảnh cũng coi như khá giả, về sau phụ mẫu qua đời, chỉ còn một mình ta trên đời. Tiểu sinh phải thường xuyên bán một số vật dụng trong nhà, trong lòng rất khổ sở, vì vậy quyết định cùng quản gia chuyển tới nơi này. Ở đây không có nhiều người, rất thanh tĩnh, không khí cũng trong lành, ta chỉ dẫn theo một một tùy tùng để lo việc cơm nước mà thôi." (Đoạn này ta cũng không hiểu lắm)

Đông Phương rất thưởng thức tính cách thống khoái này của Hồ Cách, sắc mặt cũng tốt hơn. Một lát sau, Vương Tĩnh Hân bưng trà vào, để hai chén trà lên bàn gỗ nhỏ, một cho Hồ Cách, một cho Đông Phương: "Công tử, thỉnh dùng trà." Sau đó lui sang một bên đứng cạnh Hồ Cách.

Đông Phương bưng chén trà lên hít một hơi, một trận nhiệt khí bay vào vào mặt, theo đó là một mùi hương thơm ngát, không giống như trà bình thường, vì thế ngữ khí thăm dò mở miệng nói: "Này... Có vẻ như không giống trà, kia... Là cái gì?"

Hồ Cách cũng cầm chén, nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi, hơi nóng hầm hập bay về phía trước, gần như ngay lập tức lông mi cũng ướt sũng, Đông Phương Bất Bại nhìn thấy có chút giật mình.

"Naỳ có thể xem như trà hoa quả đi!" Hồ Cách nhìn bộ dạng xinh đẹp của Đông Phương, cảm thấy hết sức khả ái, cuối đầu nhấp một ngụm trà, khóe môi nhếch lên mở miệng nói: "Này chính là hoa quả cắt thành lát, sau đó ngâm trong mật, tiếp theo phơi khô, thế nào? Hương vị không tệ đi? Này chính là thiên hạ vô song a~!"

Đông Phương Bất Bại cũng cầm lấy ly, thưởng thức trà hoa quả thiên hạ vô song này, sau đó khẽ cười nói: "Ân! Hương vị... quả thực không sai."

Hồ Cách vừa lòng cười cười, tiếp theo quay đầu nhìn ra cửa sổ, sau đó quay người lại, đối diện Đông Phương Bất Bại, mở miệng nói: "Công tử, trời không còn sớm. Không bằng ở lại dùng cơm?"

Đông Phương Bất Bại cảm thấy nơi nà tương đối thoải mái, vì thế gật đầu đồng ý: "Làm phiền."

Hồ Cách cuối đầu nhẹ nhàng cười, Đông Phương Bất Bại mấy năm qua chưa từng ăn nói khách khí như vậy, hôm nay vừa nói, giọng điệu có chút cứng ngắc.

Sau khi cười xong, Hồ Cách thấy Đông Phương Phương Bất Bại nhìn mình đầy nghi hoặc, cười nói: "Công tử đừng khách khí, chỉ là bữa cơm rau dưa mà thôi, bất thành kính ý!"

Đông Phương nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Hồ Cách, nhất thời không biết mở miệng như thế nào, chỉ đành yên lặng nhìn hắn.

Bị Đông Phương Bất Bại nhìn một hồi, Hồ Cách cũng có chút ngượng ngùng.

"Khụ! Khụ! Cái kia, công tử ngươi trước tiên ngồi ở đây một lát a! Ta đi nấu cơm, cho ngươi nếm thử tay nghề của ta." Hồ Cách đỏ mặt, nói xong liền vội vàng đi ra ngoài, mặc dù có chút cuống quít nhưng vẫn tiêu soái.

Không lâu sau, Vương Tĩnh Hân đẩy cửa bước vào, Đông Phương Bất Bại nghi hặc nhìn hắn giống như muốn hỏi sao hắn không phụ Hồ Cách làm cơm, Vương Tĩnh Hân bình tĩnh mở miệng: "Công tử nhà ta sợ ngài tịch mịch, bảo ta đến nói chuyện với ngài." Nói xong cũng ngồi xuống bên cạnh Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hỏi: "Không biết công tử nhà ngươi bảo ngươi đến...... Làm cái gì?"

"Công tử chưa nói." Vương Tĩnh Hân thành thật trả lời.

"Vậy ngươi tính thế bồi ta như thế nào?" Đông Phương Bất Bại giương khóe mắt, có chút nghiền ngẫm nói.

"Ngồi." Vương Tĩnh Hân cuối đầu trầm tư một lúc nói.

Đông Phương Bất Bại khóe miệng có chút giật giật.

hết chương 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net