Đệ ngũ chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đông Phương Bất Bại nhìn thấy ánh mắt rõ ràng là chột dạ của Dương Liên Đình, trong lòng không còn cảm giác mê luyến như ngày xưa, mà ngược lại dấy lên mốt tia chán ghét không thể nhận ra, tiếp theo liền mở miệng nói: "Liên đệ, ta khuyên ngươi tốt nhất nên trả lời thành thật, hồ ly của ta rốt cuộc đang ở đâu?" Đông Phương Bất Bại nhấn mạnh hai từ "tốt nhất" cùng "rốt cuộc" làm người nghe được không khỏi rùn mình lạnh lẽo.

Lần nay Dương Liên Đình biết Đông Phương Bất Bại đã khẳng định việc tiểu hồ ly kia mất tích là có liên quan đến mình, chỉ có thể kiên trì chậm rãi mở miệng nói: "Ta... ta đã cho người bắt nó thả."

Đông Phương Bất Bại nghe gã nói, sắc mặt không khỏi trầm xuống, ngữ khí phi thường không tốt nói: "Ngươi đem nó thả đi đâu?"

Dương Liên Đình nhìn thấy loại khí thế khiến người ta không khỏi sợ hãi của Đông Phương Bất Bại, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, sợ hãi nói: "Ta đem nó thả xuống dưới Hắc Mộc Nhai." Đương nhiên, thả đi cùng ném xuống chỉ khác nhau có một chữ, nhưng thực tế cách xa vạn dặm. Dương Liên Đình đương nhiên biết phải nói như thế nào để Đông Phương Bất Bại bớt giận, nói thế nào để Đông Phương Bất Bại không đối với gã hạ sát thủ. Đây cũng là kinh nghiệm mà Dương Liên Đình mấy năm qua đúc kết được a!

Qủa nhiên, Đông Phương Bất Bại nghe xong lời Dương Liên Đình nói, thở dài nhẹ nhõm, hướng Dương Liên Đình nói: "Liên đệ, chuyện như vầy sau này tốt nhất không nên lặp lại, nếu không... hừ!" Đông Phương Bất Bại nói xong, cũng không để ý đế hai kẻ bị cơn tức giận của mình dọa tới xụi lơ, quay người bỏ đi.

Gió đêm mát mẻ thổi lên khuôn mặt của Đông Phương Bất Bại, sợi tóc đen huyền trên thái dương nhè nhẹ bay, y phụ đỏ thắm cũng tung bay trước gió, làm cho người ta có loại cảm giác không thuộc về nhân gian khói lửa. Đông Phương Bất Bại nhìn xuống dưới Hắc Mộc Nhai, dù y võ công cao cường, đôi mắt so với người thường tốt hơn nhiều, cũng không thể nhìn thấy tình hình bên dưới.

Vì thế, Đông Phương Bất Bại cứ như thế đứng trên Hắc Mộc Nhai mặc gió thổi cả đêm, nghĩ đến tiểu hồ ly trắng tuyết kia, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.

Đã sống nhiều năm như vậy, song thân cũng đã qua đời, không ai ở bên cạnh, cho dù chỉ đơn giản là làm bạn. Cô độc đã lâu, trong lòng y cực kỳ sợ hãi, cảm giác cô đơn một mình trên thế giới này vô cùng khủng bố. Gặp chuyện vui, không người làm bạn để cùng chia xẻ tâm tình vui sướng; lúc thương tâm, cũng chỉ có một mình một người, giống như dã thú tự mình liếm miệng vết thương, không ai đến an ủi, không người làm bạn.

Tuy tiểu hồ ly kia không phải là người, nhưng Đông Phương biết, từ khi gặp y, nó vẫn luôn ở bên cạnh làm bạn với mình, chưa từng rời đi, cũng không nghĩ sẽ đi. Trong lòng Đông Phương Bất Bại hiểu rõ, bản thân đa nghi, khó có thể tín nhiệm một ai, chỉ có tiểu hồ ly kia mới có khả năng làm y không lo bị phản bội, không sợ hãi bị lừa gạt, cũng có lẽ là vì tiểu hồ ly kia không phải là người.

Cứ như vậy nghĩ nghĩ, Đông Phương Bất Bại đứng trên Hắc Mộc Nhai suốt cả buổi tối, khuôn mặt bị gió đêm thổi không còn một tia ấm áp, bàn tay cũng lạnh như băng, nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích, ánh mắt nhìn thẳng xuống Hắc Mộc Nhai chưa từng chuyển động.

Cho đến khi trời lờ mờ sáng, y mới trở về tiểu viện của mình, một mình tưởng niệm tiểu hồ ly.

.................................

Bên kia, tiểu hồ ly ngủ một giấc ngon lành mới lười biếng tỉnh lại.

Đêm qua, sau khi bị hai thủ hạ của Dương Liên Đình bỏ lại, hắn tìm được một huyệt động thiên nhiên, vì huyệt động này không lớn nên hắn biến trở về nguyên hình, tìm một nơi khô ráo, nhắm mắt lại ngủ. Tuy một đêm không mộng mị, nhưng Hồ Cách chính là nghĩ đến tương lai tươi sáng củamình với Đông Phương mới ngủ được.

Hồ Cách được nghỉ ngơi tốt nên tinh thần cũng tốt hơn. Hắn thả bộ đến bên dòng suối nhỏ, nơi mà trước đây hắn đã đến cùng Đông Phương, nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, cảm nhận không khí có chút ẩm ướt vào buổi sáng sớm. (cưng thảnh thơi trong khi mỹ nhân nhà tôi mất ngủ cả đêm, trừ một điểm)

Những năm gần đây, hắn sinh hoạt trong thành phố lớn, giao thông cùng cuộc sống tương đối ổn định, cực kỳ tiện lợi, chỉ là không khí vốn dĩ rất hảo dần trở nên phi thường không tốt, có thể nói là vô cùng tệ, cho nên hiện tại có cơ hội hít thở bầu không khí trong lành, Hồ Cách đương nhiên không khách khí.

Loáng thoáng đâu đó, Hồ Cách cảm nhận được một tia yêu khí, yêu khí này thật sự rất nhạt, nếu không cẩn thận hít sâu, Hồ Cách cũng không thể phát hiện được. Vì thế, hắn nhắm chặt hai mắt, chăm chú ngưng thần, yên lặng cảm nhận tia yêu khí như có như không kia đến từ đâu.

Đột nhiên, Hồ Cách mở mạnh đôi hắt hêp dài của mình. Một ngón tay chỉ về phía dòng suối nhỏ, một đạo bạch quang từ ngón tay Hồ Cách bay về phía đáy dòng suối, sau đó một tiểu kim ngư nhảy lên. Trong nháy mắt tiểu kim ngư đụng trúng bạch quang, liền biến thành một hắc y mĩ thiếu niên.

Hồ Cách nhìn hắc y mỹ thiếu niên kia, tựa như vừa lòng đối với pháp lực của mình, nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng nói: "Uy! Tiểu tử ngươi tên là gì a?"

Hắc y thiếu niên có chút nghi ngờ, cũng có chút sợ hãi pháp lực của Hồ Cách, có chút nơm nớp lo sợ nói:"Ta gọi là Vương Tĩnh Hân, ngươi là ai? Tại sao lại giúp ta biến thành người?"

Hồ Cách nhìn hắc y thiếu niên, mở miệng cười: "Ta là hồ ly gia gia của ngươi. Nguyên thần chính là nhất chích hồ ly, giúp ngươi vì thấy ngươi và ta có duyên phận, thấy ngươi đạo hạnh còn thấp, liền giúp ngươi một phen!" Kỳ thật Hồ Cách chính là lão hồ ly muốn lạt mềm buột chặt, thu thập tiểu kim ngư, sau này tùy mình sai phái.

Vương Tĩnh Hân nhìn Hồ Cách, cũng không nhúc nhích, Hồ Cách cũng thản nhiên đứng ở đó, cho hắn từ trên xuống dưới đánh giá một lần. Qua một hồi lâu, Vương Tĩnh Hân mở miệng nói: "Công tử, nếu ngươi không chê ta, ta nguyện ý ở bên cạnh công tử, hầu hạ công tử." Nói xong cũng lập tức quỳ xuống, hồ ly trong lòng giơ hai ngón tay, thành công. (chia buồn cùng em, em đã bị dụ)

Hồ Cách lập tức bước lên phía trước, vươn tay đỡ Vương Tĩnh Hân đứng lên, nở nụ cười hòa ái dễ gần: "Tốt lắm, Mau đứng lên! Dù sau ta ở trong này cũng có thể xem như không quen biết ai, ngươi nếu nguyện ý lưu lại liền lưu lại đi! Ngươi cũng vừa thành niên, có nhiều chuyện chưa biết, chúng ta ở chung có thể chiếu cố lẫn nhau."

Vương Tĩnh Hân nghe xong, cuối đầu tự hỏi chốc lát, tiếp theo ngẩng đầu lên nói với Hồ Cách: "Được, ta gọi người ta công tử. Về sau chúng ta lấy thân phận chủ tớ đối đãi nhau."

Hồ Cách cũng không cùng hắn tranh cãi vấn đề này, quan hệ của bọn họ cứ như vậy xác lập, Hồ Cách vẫn như trước nở nụ cười thản nhiên nói: "Chúng ta trước mắt cứ ở nơi này đi?! Ta thấy nơi này hoàn cảnh rất tốt, có chim bay cá nhảy có thể chắc bụng, không sai đi?" Hồ Cách dụng giọng nói hàm ý muốn hỏi ý kiến Vương Tĩnh Hân, làm hắn nghe xong trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.

Vương Tĩnh Hân gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Hồ Cách đối với đáp án này của hắn cựu kì vừa lòng, tiếp theo nói: "Ngươi đồng ý là tốt rồi, chúng ta ở đây làm một căn nhà, như vậy oở cũng thoải mái hơn!"

Vương Tĩnh Hân đương nhiên không có ý kiến gì với đề nghị của Hồ Cách, trong một ngày, bọn họ thực hiện công trình vĩ đại kiến thiết phòng ốc. Hồ ly trong lòng nghĩ đến Đông Phương Bất Bại nên động tác rất lưu loát, bọn họ xây dựng ba gian phòng chỉ trong một ngày, dù sao cũng là yêu tinh, chỉ cần dùng pháp lực.

Trời vừa tối, cạnh dòng suối nhỏ bên dưới Hắc Mộc Nhai xuất hiện một căn nhà gỗ ba gian.

Trong phòng đốt rất nhiều nến, Hồ Cách và Vương Tĩnh Hân ngồi trước chiếc bàn gỗ đặt trong phòng. Hồ Cách một bên uống trà, một bên thản nhiên nói: "Tiểu Hân a, ta nói cho ngươi nghe một bí mật!" Nói xong còn có chút thần bí nheo đôi mắt hẹp dài lại, Vương Tĩnh Hân thấy bộ dáng này của Hồ Cách, không khỏi ngồi thẳng lưng lên, một bộ dạng chú tâm lắng nghe.

Nhìn bộ dạng ngơ ngát của Vương Tĩnh Hân, Hồ Cách nhịn không được mỉm cười nói: "Thực rat a đến nơi hoang vắng này là có mục đích." Dừng một lúc, Hồ Cách nhìn thấy bộ dạng thắc mắc của Vương Tĩnh Hân mới vừa lòng nói tiếp: "Ta đến đây để truy lão bà tương lai."

Kỳ thật Hồ Cách nói chuyện này với Vương Tĩnh Hân là lo lắng về sau hắn đối với mình có tình cảm. Không phải Hồ Cách tự kỷ, mà là vấn đề bộ tộc. Ai cũng biết, từ xưa đến nay, hồ ly có vẻ đẹp kinh thiên quỷ thần khiếp, huống chi bộ dáng của Hồ Cách vốn không kém, thậm chí có thể nói bên trong tiểu hồ ly này có ẩn chứa một loại khí phách vô hình, có khả năng hấp dẫn mấy tiểu đệ đệ mới thành niên.

Vương Tĩnh Hân gật gật đầu, ngữ khí xem xét nói: "Công tử, nếu cần ta giúp đỡ ngài cứ lên tiếng, Tĩnh Hân nhất định không chối từ, cho dù là đi đoạt người về cho ngài ta cũng..."

Không đợi Vương Tĩnh Hân nói xong, Hồ Cách liền đánh gãy: "Được rồi, tiểu ngốc tử, ta là muốn đi truy lão bà, cũng không phải khách làng chơi, một lần là đủ rồi. Ngươi cứ việc làm tốt những chuyện ta đã an bài, cơm nước xong nghỉ ngơi sớm một chút đi! Sáng mai dậy sớm, chúng ta làm một cái hầm, sau đó tự mình ủ rượu, làm một vài loại thức ăn, ân ân, không sai không sai." Hồ Cách chìm đắm trong thế giới tốt đẹp do chính mình ảo tưởng.

Ứơc chừng một khắc mới hồi phục tinh thần, Hồ Cách có chút xấu hổ, khụ khụ nói: "Uy! Còn không làm cơm? Nhanh lên nhanh lên, ta còn muốn ngủ sớm một chút." Vương Tĩnh Hân nghe xong, lập tức hoàn hồn, đi ra ngoài làm cơm.

Hồ Cách một mình lưu lại, tự ảo tưởng tương lai tốt đẹp của mình với Đông Phương.............

Ăn cơm xong, hai người nói chuyện phiếm một chút liền lập tức đi ngủ.

Ba gian phòng ở, hai người mỗi người một gian, còn lại là thư phòng.

Đêm, thời gian chậm rãi trôi qua.

Sao đêm nhấp nháy tựa hồ nghịch ngợm nháy mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net