Đệ nhị thập nhất chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cứ như vậy một hồi lâu, mãi cho đến khi Hồ Cách cảm thấy miệng mình đã có chút chết lặng, máu nơi bả vai Đông Phương mới dần chuyển sang màu đỏ tươi. Chỉ là lúc này khắp căn phòng đã tràn ngập múc tử thi, rất lâu cũng không tán đi. Hồ Cách xúc miệng, sau đó quay trở lại giường.

Mục Thanh đành phải đi đến mở cửa sổ ra: "Hồ Cách, đắp cho y cái chăn a."

Hồ Cách nhanh giúp Đông Phương Bất Bại đắp tốt chăn, sau đó nhìn Mục Thanh đợi chỉ thị tiếp theo.

"Đợi cho mùi vị trong phòng tản đi, ngươi đem cửa sổ đóng lại. Sau đó lấy một chậu nước ấm cẩn thận lau miệng vết thương cho y, nước ấm là được rồi, không cần quá nóng." Mục Thanh từ trong người lấy ra một lọ dược, đưa cho Hồ Cách: "Sau đó dùng thuốc này là được, để cho y hảo hảo ngủ một giấc. Ngày mai hằn là có thể tỉnh lại, bất quá vẫn phải tĩnh dưỡng một thời gian. Chuyện của Phi Thản Nhiên, đợi ngày mai y tỉnh chúng ta sẽ nói sau."

Đợi cho Mục Thanh, Vương Tĩnh Hân rời khỏi phòng, Hồ Cách lập tức đi tới bếp lấy một chậu nước lạnh, nhanh chóng đem đến bên giường. Tiếp theo lấy ra một khối vải bông trắng, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt Đông Phương. Sau đó đứng lên, vươn đầu lưỡi hôn hôn, liếm liếm đôi môi khô nứt của y.

Hồ Cách lần nữa thấm ướt vải bông, nhẹ nhàng xốc chăn lên, nhìn miệng vết thương dữ tợn không khỏi có loại xúc động muốn rơi lệ. Năm đạo vết thương sâu đến ghê người, da xung quanh đều bong hết ra ngoài, có thể thấy rõ ràng nộm thịt cùng tơ máu bên trong.

Hồ Cách cố ném cảm giác phẩn nộ cùng đau lòng, tay run run nhẹ nhàng lau sạch miệng vết thương cho y. Có lẽ miệng vết thương bị vải bông chạm vào có chút đau, Đông Phương Bất Bại bất giác giật nhẹ người. Hồ Cách bị dọa nhảy dựng, vì thế lại càng thêm ôn nhu cẩn thận lau miệng vết thương.

Đợi cho nước ấm dần biến thành màu đen, Hồ Cách đi đổi một chậu khác, lại cẩn thận lau. Đến khi mọi chuyện đều xong, trời cũng đã gần sáng.

Hồ Cách rót một ly trà, ngậm một ngụm nước trong miệng, cẩn thận chạm lên môi Đông Phương, chậm rãi chậm rãi cho y uống. Bời vì sợ Đông Phương bị sặc nước nên Hồ Cách uy với tốc độ rất chậm, uy từng chút một. Một chén nước, đã uy rất lâu.

Bên ngoài loáng thoáng có thể nhìn thấy ánh sáng, Hồ Cách khom người hôn hôn đôi môi tái nhợt của Đông Phương một cái, sau đó liền đi ra ngoài.

Vốn dĩ Hồ Cách muốn đổi quần áo cho Đông Phương nhưng tựa hồ nghĩ tới chuyện gì đó nên ngừng lại. Hồ Cách biết, Đông Phương đối với thân thể không trọn vẹn của mình rất là tự ti. Nếu có khả năng, hắn không hy vọng sẽ gây cho Đông Phương bất cứ áp lực cùng không tự nhiên nào. Vì thế, Hồ Cách chỉ cởi ngoại bào của y, sau đó ém tốt góc chăn, chuẩn bị đi ra ngoài làm điểm tâm.

Hồ Cách đi vào phòng bếp, nhìn bếp lò cháy đỏ rực, từ trong túi không gian lấy ra hơn mười con tôm, thả vào trong nước rửa sạch, đem chỉ đen trên lưng tôm lấy ra, sau đó để nồi lên nấu, đợi cho toàn thân tôm chuyển đỏ thì lấy ra.

Sau đó dùng nước lạnh rửa qua một lần, vớt tôm ra để lên thớt. Tiếp theo dùng nước tôm nấu cháo, nước vừa vặn không quá mặn cũng không quá ngọt.

Hồ Cách đến bên cái thớt thuần thục lột vỏ tôm, đám tôm trơn trượt phấn nộm nhanh chóng được bóc vỏ xong, để qua một bên.

Tiếp theo, Hồ Cách lấy ra một cái tô lớn, cho trứng chim cùng bột mì vào, đổ ngước bắt đầu quấy đều. Lấy một cái chảo, cho chút dầu ăn vào, đợi cho dầu nóng trứng cùng bột mì cũng đã được khấy đều. Hồ cách lấy ra một cái thìa lớn múc bột trứng bỏ vào trong, đợi cho định hình thì trở mặt lại.

Không lâu sau, trứng chim vàng óng nổi liền ra lò.

Hồ Cách nhân tranh thủ nhìn độ lửa bên nồi cháo, cảm thấy không sai biệt lắm liền đem tôm đã bóc vỏ cho vào trong, nhẹ nhàng đảo đều.

Sau đó, Hồ Cách lấy ra thêm một ít khoai tây cùng cà rốt rửa sạch rồi để đên thớt, thuần thục cầm dao cắt thành sợi. Đợi cho cháo trong nồi sôi ùng ục nổi lên bọt khí, dùng pháp thuật đem lửa khống chế nhỏ lại.

Cho trứng chim vừa làm vào trong nồi, đợi nóng lên liền đem cà rốt cùng khoai tây bỏ thêm vào. Nháy mắt mùi hương liền xông lên, Hồ Cách hài lòng cười cười.

Cà rốt và khoai tây được cắt thành sợi nên chín rất nhanh, không bao lâu thì đã nấu xong, sau đó Hồ Cách vẽ thêm một tầng tương ngọt lên trên trứng chiên.

Hồ Cách đem trứng chiên được khoai tây cùng cà rốt sợi phủ đầy để ra đĩa, múc cháo ra, lấy thêm hai cái chén nhỏ, hai cái thìa đặt lên khay mang về phòng.

(Cái khúc nấu ăn này có chỗ nào đọc không hiểu thì ta cũng chịu, ôi nấu ăn, môn nghệ thuật khó, edit mà hoa cả mắt, chả hiểu gì sất @_@)

Hồ Cách vừa vào cửa liền phát hiện Đông Phương Bất Bại tỉnh, vội vàng đem thức ăn đặt lên bàn, bước nhanh tới giường: "Thế nào? Có đỡ hơn không? Có chỗ nào không thoải mái? Miệng vết thương còn đau không? Có cần tìm Mục Thanh đến không?"

Đông Phương Bất Bại nhìn bộ dáng khẩn trương của Hồ Cách khóe miệng không tự giác cong lên: "Không có việc gì. Bất quá..... bụng ta rất đói a."

"Ân ân, ta biết, vừa rồi lúc ngươi còn chưa tỉnh ta có đến phòng bếp làm chút đồ ăn. Đợi lát nửa rửa mặt xong rồi ăn, nếm thử tay nghề của ta xem, người nhà ta nói muốn bắt một người trước tiên phải bắt được bao tử của y." Hồ Cách nói, sau đó cũng không nhàn rỗi, đi ra ngoài lấy nước cho Đông Phương rửa mặt súc miệng.

Đông Phương Bất Bại muốn đứng lên ăn cơm, bị Hồ Cách cản lại.

"Ngoan, nghe lời, đừng lộn xộn a. Hiện tại trên người ngươi có thương tích, ăn ở trên giường là được rồi. Ta đem thức ăn lại đây, không được lộn xộn." Không đợi Đông Phương trả lời liền lấy ra một cái bàn nhỏ đặt trên giường, cái bàn gỗ này vốn dĩ là bàn trà. Hồ Cách đam mê thu thập đồ vật này nọ như nên túi không gian của hắn tựa như một cái hộp nữ trang.

Tuy Hồ Cách làm trái ý mình nhưng Đông Phương Bất Bại vẫn cảm thấy thật cao hứng. Y biết nam nhân trước mắt này là thật tâm quan tâm y, không vì bất cứ nguyên nhân nào khác.

Thời điểm vừa tỉnh lại, chuyện y lo lắng nhất không gì ngoài bí mật thân thể mình. Khẩn trương kiểm tra quần áo, phát hiện không có gì thay đổi liền yên tâm thở ra một hơi.Đông Phương Bất Bại nhìn miệng vết thương đã được xử lý qua, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.

"Thất thần làm gì? Đồ ăn sẽ lạnh mất." Hồ Cách nhéo nhéo khuôn mặt Đông Phương, cười tủm tỉm: "Ăn nhiều một chút, là ta tự tay làm nga!"

Hồ Cách dùng thìa múc một muỗng cháo, thổi thổi, đưa đến bên miệng Đông Phương Bất Bại, cười nhìn y. Đông Phương có chút ngượng ngùng nhưng cũng không cự tuyệt, ngoan ngoãn mở miệng ăn vào.

Hồ Cách uy muỗng thứ hai, thứ ba.... Mãi cho đến khi uy xong một chén cháo mới buông bát, đưa cho Đông Phương một đôi đũa.

"Nếm thử trứng chiên này xem có ngon không?"

Đông Phương dùng đũa gắp miếng trứng vàng xốp, nhẹ nhàng cắn một ngụm, nhất thời hương khí đầy miệng. Trứng chiên vốn có chút tanh nhưng Hồ Cách lại quết một tầng tương ngọt vừa vặn ngăn mùi tanh lại. Khoai tây cùng cà rốt sợi cắn vào phát ra ân thành giòn tan, hòa cùng trứng chim mềm mềm thật sự ăn rất ngon.

Đông Phương Bại ăn xong một nửa, nhẹ nhàng sờ sờ bụng, thỏa mãn nói: "Ăn ngon thật! Ta ăn thật no a."

Hồ Cách vô cùng vui vẻ, một bên ăn thức ăn còn lại của Đông Phương Bất Bại, một bên nhìn y cười ngây ngô: "Nếu ăn ngon như vậy, ta mỗi ngày đều làm cho ngươi ăn." Có lẽ do nhìn thấy Hồ Cách ăn thức ăn còn lại của mình nên Đông Phương Bất Bại có chút ngượng ngùng nhìn hắn.

Hồ Cách ăn thật vui vẻ, nghĩ đến cũng là, cả buổi tối chưa hề ngủ, khẳng định là mệt chết rồi a.

"Có cần gọi nhóm người Mục Thanh đến thương lượng chuyện của Phi Thản Nhiên không?" Hồ Cách một bên nuốt xuống muỗng cháo cuối cùng, một bên nhìn Đông Phương Bất Bại nói.

Đông Phương Bất Bại nhìn khuôn mặt có chút tiều tụy của Hồ Cách, trong lòng đã đoán được đại khái. Người này khẳng định là chiếu cố mình nên không có nghỉ ngơi tốt, nội tâm y dâng lên một loại cảm giác vừa toan lại vừa ngọt.

Đông Phương có chút yêu thương vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Hồ Cách, có chút đau lòng cười: "Trước tiên ngủ một giấc, hảo hảo nghỉ ngơi một chút, chuyện này chúng ta bàn sau." Đông Phương thấy Hồ Cách dường như muốn phản bác, hôn hôn hai má hắn trấn an: "Ngoan."

Hồ Cách nghe thấy từ 'ngoan' nhuyễn hồ hồ này, nháy mắt biến thành đại cẩu, gật gật đầu.

Lúc Hồ Cách thu dọn tốt mọi thứ xong, đi tới bên giường, Đông Phương Bất Bại đã nhích người vào trong.

Đông Phương thấy Hồ Cách do do dự dự đứng ở cạnh giường, kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy? Sao không lên a?"

"Cái kia.... Ta có quấy rầy ngươi nghỉ ngơi không?" Hồ Cách có chút bất đắc dĩ nói.

"Ngốc tử! Ta lạnh, mau đến ủ ấm cho ta." Đông Phương có chút buồn cười nhìn hắn, thuận miệng lấy một cái cớ.

Hồ Cách nhanh chóng cởi áo khoát, sau đó chui vào trong chăn của Đông Phương Bất Bại, nắm lấy tay y hôn một cái, sau đó nhét vào trong quần áo của chính mình.

Hồ Cách mơ màng ngủ. Đông Phương nhìn gương mặt mệt mỏi của hắn không khỏi đau lòng.

Đông Phương Bất Bại cũng không biết cảm giác hiện tại của mình là như thế nào, y chỉ biết mình yêu thượng Hồ Cách, nhưng lại không biết bản thân có thể yêu đến tình trạng này, sẽ vì hắn mà bị thương.

Y biết bản thân kỳ thật là một người lãnh huyết ích kỷ, chưa từng có người nào có thể làm cho y không oán không giận trả giá sinh mệnh của mình, Hồ Cách là người đầu tiên. Trước đây, thời điểm y cho là mình yêu Dương Liên Đình đến mức tận cùng, bản thân lúc ấy luyệu có thể vì gã mà chết không? Y nhớ rõ, lúc ấy mình có thể, nhưng chết này là chết cùng một chỗ. Mà với Hồ Cách, y tình nguyện Hồ Cách yêu thượng người khác, tình nguyện để Hồ Cách một mình sống sót, chính là hy vọng hắn được hạnh phúc.

Đông Phương không biết bản thân rốt cuộc bị làm sao, có lẽ yêu thượng một người sẽ làm bản thân thay đổi rất nhiều đi? Y ích kỷ, nhưng lại vì Hồ Cách vô tư. Y lãnh huyết, nhưng lại vì Hồ Cách sôi trào. Y tàn nhẫn, nhưng lại không đành lòng để Hồ Cách chịu bất kỳ một tia thương tổn nào.

Yêu chính là yêu, đây chính là ý tưởng cuối cùng của Đông Phương trước khi chìm vào giấc ngủ.

Bên ngoài trời đã sáng, trong phòng hai người vẫn ôm nhau ngủ đến ngọt ngào.

.......

"Có muốn đi tìm hai người bọn họ thương lượng chuyện Phi Thản Nhiên không?"

"Thân ái! Ngươi nên cho hai người kia một chút thời gian a~"

"Nhưng là........"

"Yên tâm đi nga! Thời gian sắp tới Phi Thản Nhiên sẽ không trở lại gây chuyện. Đến, chúng ta cũng sống cuộc sống của hai người đi ~~ thân ái."

"....."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net