Đệ nhị thập nhị chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đông Phương Bất Bại cùng Hồ Cách ngủ thẳng đến buổi chiều mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Hồ Cách mặc quần áo vào, sau đó đi đến phòng bếp tìm một ít thức ăn, hai người vẫn như trước giải quyết cơm chiều ở trên giường.

Sau khi thu dọn xong, Hồ Cách liền nằm trên đùi Đông Phương, nị nị vù vù không chịu đứng lên, cọ cọ, ngẩng đầu, lại cọ cọ. Đông Phương có chút bất đắc dĩ, nhưng trong lòng cũng thật ngọt ngào.

"Được rồi! Nghe lời, gọi Mục Thanh cùng Tĩnh Hân lại đây bàn chính sự a." Đông Phương sờ sờ khuôn mặt Hồ Cách nói.

"Vậy ngươi phải hôn ta một cái, ta mới đi." Hồ Cách ngẩn đầu lên, tự giác hướng Đông Phương dò xét. Đông Phương bất đắc dĩ, đành phải hôn một cái.

Hồ Cách vô cùng cao hứng rời khỏi, lưu lại một mình Đông Phương ngồi cuối đầu, khuôn mặt hồng hồng.

Kỳ thật Mục Thanh cùng Vương Tĩnh Hân đã sớm ở trong phòng chờ Hồ Cách đến gọi bọn họ, chỉ là không nghĩ tới lại phải chờ cả ngày. Thời điểm Hồ Cách bước vào, Mục Thanh thấy ánh mắt của Vương Tĩnh Hân có điểm kỳ quái. Nghĩ cũng phải, chờ cả ngày như vậy cảm thấy nhàm chán cũng là chuyện thường tình.

Mục Thanh cùng Vương Tĩnh Hân đi đến phòng của Hồ Cách, nhìn thấy Đông Phương Bất Bại bán tựa trên giường, bởi vì bị thương, quần áo phía trước rộng mở làm cho cả hai xem có chút ngây người.

Có lẽ do luyện Qùy Hoa Bảo Điển nên làn da của Đông Phương Bất Bại so với nam nhân bình thường nhẵn nhụi, trắng trẻo hơn nhiều. Mái tóc đen dài tùy ý buông xuống vai, sắc mặt tuy có chút trắng nhợt nhưng cũng không che giấu được nét tinh xảo. Nhưng dù sao y cũng là bệnh nhân, Vương Tĩnh Hân nhìn bộ dạng tiều tụy của Đông Phương, trong lòng không khỏi áy náy vạn phần.

"Đông Phương công tử, ta không phải cố ý. Lúc ấy ta......" Vương Tĩnh Hân đi đến trước giường, ngồi xuống, đáng thương hề hề giải thích với Đông Phương, đôi mắt hắc sắc mở to, giống như lập tức sẽ có nước chảy ra.

Đông Phương vội vàng khuyên nhủ an ủi, vươn tay, nhu nhu tóc Vương Tĩnh Hân: "Được rồi, Tĩnh Hân! Ngoan! Ta cũng không có trách ngươi a."

"Nhưng là ta......" Vương Tĩnh Hân ngẩng đầu nhìn Đông Phương, ánh mắt muốn giải thích.

"Ngươi nói cũng không có sai a! Nếu người lúc đó là Hồ Cách, ta khẳng định đã sớm đi lên rồi. Chuyện này thật sự không trách ngươi, nếu trách thì trách Mục Thanh võ nghệ không được, thua người ta một bật, người ta còn là nữ tử a." Đến cuối cùng, Đông Phương vui đùa một câu, làm giảm bớt không khí nặng nề.

Mục Thanh cũng phối hợp với Đông Phương Bất Bại, lập tức bổ nhào lên người Vương Tĩnh Hân, hai người lập tức té lăn. Mục Thanh làm bộ khóc sướt mướt mở miệng: "Tĩnh Hân, đều do ta. Nếu võ công của ta tốt, đứa nhỏ cùng ngươi đã không có việc gì rồi."

Hồ Cách chen chân vào đạp Mục Thanh một cước: "Được rồi được rồi. Đừng nháo a! Hiện tại thương lượng chính sự đi!" Nói xong đi đến bên giường, cởi giày leo lên.

Mục Thanh cùng Vương Tĩnh Hân có chút bất đắc dĩ kéo ghế lại, ngồi xuống cạnh giường.

"Phi Thản Nhiên còn...... Còn sống sao?" Đông Phương hỏi rất là hàm xúc.

"A!" Mục Thanh thở dài một hơi nói: "Hẳn là chưa có chết đi."

"Như thế nào còn chưa a? Ngày đó rõ ràng đã dùng....." Vương Tĩnh Hân nói một nửa đột nhiên dùng lại. Hồ Cách cảm thấy rất kỳ quái, vừa định mở miệng hỏi, Mục Thanh đã nói trước.

"Lúc ấy chúng ta dùng kiếm gỗ đào để giết Phi Thản Nhiên, chỉ là thời gian quá ngắn, ta còn chưa kịp trừ đi ma khí của nàng, nàng đã được người khác cứu đi. Cứu không sống thì tốt, nếu thật sự được cứu sống, đây khẳng định là đại họa."

"Vì cái gì cứu sống chính là đại họa?" Vương Tĩnh Hân tò mò hỏi.

"Kiếm gỗ đào là để trừ tà, nàng lại luyện ma công cho nên cả hai là tương khắc. Nhưng nếu được cứu sống, nhất định là người không đơn giản, ta nghĩ tổng cộng có hai khả năng." Mục Thanh thần sắc nghiêm túc giải thích: "Thứ nhất là uống ma huyết. Thứ hai là nhập ma thai."

"Uống ma huyết? Nhập ma thai? Là cái gì?" Hồ Cách hỏi.

"Đầu tiên, uống ma huyết sẽ dễ đối phó hơn nhập ma thai. Sau khi uống ma huyết, cùng lắm là trở thành con rối của ma chủ, giống với Miêu tộc. Nhưng nếu là nhập ma thai, liền tương đương với chung mẫu khống chế cốc, sau đó cốc còn có thể khống chế chung tôn." Mục Thanh giải thích.

"Nếu nói vậy, chung tôn của bọn họ là ai? Dân chúng sao?" Đông Phương trầm tư trong chốc lát, mở miệng hỏi.

"Sao lại hỏi vậy?" Hồ Cách ngẩng đầu, nhìn Đông Phương Bất Bại.

"Nếu đối tượng khống chế của bọn họ là dân chúng, vậy nhất định sẽ kinh động đến quan phủ khắc nơi. Mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần dính dáng đến quan phủ đều không hay lắm." Đông Phương Bất Bại hơi hơi ngừng một chút, giải thích.

"Ta nghĩ, bọn họ có khả năng lựa chọn khống chế người trong võ lâm." Mục Thanh nói.

"Vì sao?"

"Đầu tiên là thân thể của dân chúng bình thường khẳng định không tốt bằng người trong giang hồ. Lại nói, giang hồ hỗn loạn, ngày nào mà không có người chết a?" Đông Phương Bất Bại trực tiếp mở miệng.

"Chúng ta có cần nhanh đẩy nhanh chuẩn bị không a? Thương lương xem phải đối phó với bọn họ như thế nào?" Vương Tĩnh Hân có chút sốt ruột hỏi.

"Kỳ thật cũng không cần quá lo lắng. Uống máu huyết ma, cần có nửa tháng mới có thể hồi phục. Khi đó nội đan của Phi Thản Nhiên cùng ma huyết mới được tính là kết hợp hoàn toàn. Bất quá, nhập ma thai lại không có nhanh như vậy, cần khoảng hai tháng. Chính là đem nội đan của nàng đưa vào bụng ma chủ, một tháng sau, bên trong nội đan sẽ tràn ngập ma khí. Chỉ cần bảo vệ thốt thân thể là được, qua một tháng, đem nội đan thu trở về là được." Mục Thanh nói.

"Chúng ta cứ chờ đến thời điểm bọn họ xuất thủ không phải tốt lắm sao?" Đông Phương chậm rãi nói.

"Đúng vậy a! Cho nên, nhiệm vụ hiện tại của chúng ta là hảo hảo nghỉ ngơi dưỡng sức. Gần nhất bên Phi Thản Nhiên sẽ không có hành động gì. Nhanh nhất một tháng sau mới ra tay." Mục Thanh đứng lên, đem ghế dựa để lại chỗ cũ, kéo Vương Tĩnh Hân ra ngoài. Đến cửa, quay đầu lại nói: "Thương thế của Đông Phương đã không còn gì đáng ngại. Nghỉ ngơi vài ngày, mỗi ngày đổi thuốc một lần là được. Cho y ăn ngon một chút a! Y gầy như vậy, xương cũng sắp lòi ra."

"Ai cho ngươi nhìn loạn! Lần sau còn nhìn, ta đem Tĩnh Hân đi, nấu canh cho Đông Phương dùng." Hồ Cách trêu hắn.

Mục Thanh nháy mắt liền bốc cháy, banh quai hàm, thở phì phì nói: "Hừ! Nếu ngươi dám làm vậy với bảo bối Tĩnh Hân nhà ta, ta liền đánh ngươi! Đánh đến mụ mụ ngươi cũng nhìn không ra!"

Vốn Mục Thanh nghĩ Hồ Cách sẽ phản bác lời nói của mình, nhưng không nghĩ tới là, Hồ Cách trầm mặc. Cuối đầu, một câu cũng không nói, thân ảnh cô đơn cố gắng chống đỡ càng thêm đáng thương.

"Được rồi! Hồ Cách đừng đùa nữa. Tĩnh Hân, các ngươi về trước đi!" Đông Phương Bất Bại nháy mắt nhìn Vương Tĩnh Hân, để gã mang Mục Thanh rời khỏi.

Thẳng đến khi Mục Thanh cùng Vương Tĩnh Hân đi ra ngoài, trong phòng vang lên tiếng đóng cửa, Hồ Cách mới hoàn hồn lại. Hắn ngẩng đầu, sắc mặt có chút không tốt, nhưng vẫn cười cười trấn an Đông Phương.

Không biết tại sao, Đông Phương Bất Bại bỗng nhiên có chút đau lòng hồ ly ngốc trước mắt. Chuyện gì cũng không nói, người khác không đề cập đến thì coi như bản thân đã quên. Phỏng chừng thời điểm ở một mình sẽ lại nghĩ đến những thống cùng không cam lòng trước kia đi?

"Tốt lắm. Đến, chúng ta tâm sự một chút đi! Gần đây sảy ra nhiều chuyện, đã lâu không thả lỏng." Đông Phương cố ý muốn chuyển đề tài. Y biết, có một số việc không phải cứ ép hỏi là sẽ có được đáp án. Đông Phương Bất Bại hy vọng Hồ Cách là cam tâm tình nguyện nói cho y biết.

"Đông Phương.... Ta...."

"Ân, ta biết! Ai mà không có chuyện khó xử đâu? Ta sẽ đợi đến khi ngươi muốn nói cho ta biết, ta sẽ không ép ngươi." Tựa như muốn trấn an, Đông Phương nhẹ nhàng hôn lên mặt Hồ Cách một cái.

"Không phải ta không muốn nói, chỉ là ta không biết ngươi có muốn nghe hay không. Dù sao đây cũng là một ít việc riêng của ta, ta sợ ngươi cảm thấy nhàm chán." Hồ Cách gãi gãi tóc, có chút ngượng ngùng, ngốc ngốc giải thích.

"Đều là người một nhà, sao lại cảm thấy nhàm chán a? Ở cùng ngươi chính là lạc thú lớn nhất." Chính Đông Phương cũng không biết, từ lúc nào y có thể nói mấy lời buồn nôn đến vậy. Có lẽ không phải là không thể mà là không muốn, nhưng nếu đối tượng là Hồ Cách, Đông Phương thật ra rất thích nói.

Vì thế, trong màn đêm tĩnh lặng, Đông Phương cùng Hồ Cách lẳng lặng nằm trên giường. Y nghe Hồ Cách kể những chuyện mà hắn đã trải qua, nói đến sự tình phát sinh trước kia, bất đắc dĩ cùng đau lòng, những hỗn loạn lúc còn nhỏ.

Đông Phương vươn tay, gắt gao ôm lấy Hồ Cách, gối đầu lên vai hắn, âm thanh ôn nhu nhẹ nhàng vang lên: "Ngoan! Mọi chuyện đều đã qua! Chỉ cần ngươi biết ta vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ngươi là được. Cho dù là tử vong, cũng sẽ không. Nếu có một ngày ta chết, vậy trước khi chết ta nhất định sẽ giết ngươi. Nếu ngươi chết trước ta, vậy ta liền ôm thi thể của ngươi, cùng tiến vào quan tài."

Bàn tay hữu ý vô tình nhẹ nhàng vuốt ve lưng Hồ Cách, một chút lại một chút, không biết mệt mỏi. Mãi đến khi Hồ Cách ngủ, Đông Phương mới ngừng lại, nhưng bàn tay nắm lấy tay hắn vẫn không buông ra, tựa như nắm cả thế giới.

Đông Phương trong lòng âm thầm thở dài, không biết phải làm sao. Thời điểm nghe Hồ Cách kê chuyện, y cảm thấy vô cùng thương tâm cùng tức giận. Thì ra mình lại có khả năng tức giận đến vậy, nhớ đến Dương Liên Đình lúc đó, Đông Phương Bất Bại không khỏi có chút nghi hoặc. Có lẽ từ trước đến giờ, y căn bản không hề yêu gã.

Có lẽ lúc đó Đông Phương Bất Bại còn đang hoang mang. Y không biết mình rốt cuộc là nam nhân hay nữ nhân, có ai có thể chấp nhận thân thể không trọn vẹn nào của y a? Không thể ôm nữ nhân, chẳng lẽ tìm nam nhân sao? Ngay thời điểm Đông Phương Bất Bại tràn ngập tâm sự, Dương Liên Đình xuất hiện, mọi cách ôn nhu, muôn vàn săn sóc, rất nhanh liền lừa được Đông Phương tới tay.

Nhưng gã không hảo hảo quý trọng. Cũng đúng, vốn chính là lợi dụng, cần gì phải quý trọng?

Đông Phương bỗng nhiên cảm thấy mình thật đáng buồn, nhưng đồng thời cũng thật may mắn. Buồn vì người ta ở bên cạnh y là có mục đích, may là vì y gặp được hồ ly ngốc Hồ Cách này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net