Đệ tứ chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cứ như vậy qua vài ngày, Hồ Cách vẫn không tìm được cơ hội nói rõ với Đông Phương. Nhưng hắn cũng thỏa mãn, mỗi ngày hắn đều cùng Đông Phương Bất Bại đi đến dòng suối nhỏ dưới Hắc Mộc Nhai, Hồ Cách tự cho rằng đây là hẹn hò.

Mỗi ngày Đông Phương Bất Bại đều đến đây vì y thấy rất hoang mang. Y không biết bên cạnh mình trừ bỏ tiểu hồ ly còn có ai.

Y có võ công thiên hạ đệ nhất nhưng có ai biết, y cũng là thiên hạ đệ nhất cô đơn? Thiên hạ đệ nhất, nói ra nghe buồn cười, y không hy vọng mình là thiên hạ đệ nhất, y chỉ muốn làm một người bình thường, có một gia đình thực ấm áp.

Đông Phương Bất Bại hy vọng trong nhà có một người, một người mỗi ngày đều quan tâm y. Trời lạnh, người kia sẽ vì y khoát thêm một kiện quần áo. Trời nóng, người kia sẽ đưa cho y một chén trà lạnh. Khi y đói, người kia sẽ nấu cơm cho y, chờ y cùng ăn bữa tối, dù nghéo khổ cũng không sao, chi chỉ cần một người cho y ấm áp, một người có thể cho y gia đình.

Đang lúc Đông Phương chìm trong ảo tưởnng của chính mình, tổng quản Dương Liên Đình đã biến mất mấy ngày nay lại đến đây. Đông Phương Bất Bại có chút giật mình, không che giấu được tâm tình kích động.

"Liên đệ, sao ngươi lại đến đây?" Đông Phương đứng lên, có chút rụt rè đi đến bên cạnh Dương Liên Đình.

"Đương nhiên là đến gặp ngươi, mấy ngày nay bộn bề công việc, không có thời gian đến thăm ngươi, ngươi có nhớ ta không?" Gã nói xong còn hôn lên gương mặt Đông Phương Bất Bại, y biết gã gạt người nhưng trong lòng cũng không tránh được vui vẻ hơn.

Hồ Cách nhìn thấy Dương Liên Đình đã cực kỳ tức giận, đã vậy gã còn dám hôn Đông Phương, Bạch Hồ tức muốn đi cào tường cho hả giận. Hồ Cách một mạch đi tới cạnh Dương Liên Đình, nâng chân phải lên, tiểu kê kê bắt đầu hư hư.....

Đông Phương Bất Bại ngây người, Dương Liên Đình ngây người, Hồ Cách sau khi hư hư xong cũng ngây người.

Kẻ có phản ứng đầu tiên là người bị hại Dương Liên Đình, gã cuối xống hấy một tiểu hồ ly trắng tuyết ở dưới chân, bộ dạng hồ ly thật chọc người yêu thích, nhưng là cảm giác ước sũng trên đùi làm Dương Liên Đình tức giận. Gã nâng chân lên, đá hồ ly sang bên cạnh.

Thấy tiểu hồ ly sớm chiều bên cạnh mình bị đá văng, trong lòng Đông Phương Bất Bại có chút biến hóa. Nhìn thấy Dương Liên Đình cũng không có bị cái gì, y liền đi đến bên cạnh Bạch Hồ, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể đang phát run của tiểu hồ ly, Đông Phương cho rằng hắn đang sợ hãi, nhẹ nhàng vuốt ve lỗ tai tiểu hồ ly, ôn nhu an ủi.

Dương Liên Đình thấy Đông Phương có vẻ rất thích con hồ ly này, lời nói hàm chứa ẩn ý: "Đông Phương, nếu ngươi thấy tiểu hồ ly này đẹp, để ta cho người đem đi làm thành áo choàng, mùa đông mặc vào chẳng những phòng lạnh mà còn ấm áp."

Đông Phương Bất Bại nghe Dương Liên Đình nói xong, chẳng những không vui , mà trong lòng còn có chút lộn xộn, lời nói có chút tức giận: "Đây là hồ ly ta dưỡng! Đừng đánh chủ ý hắn."

Dương Liên Đình sửng sốt, gã đã không còn nhớ lần trước Đông Phương tức giận với gã là lúc nào, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, thở phì phì nói: "Giaó chủ đại nhân hảo hưng trí! Là tiểu nhân nhiều chuyện." nói xong liền quay người rới đi.

Đông Phương Bất Bại vừa thấy Dương Liên Đình sinh khí, có chút thanh tỉnh, y cũng không biết sao mình lại làm vậy. Vội vàng đặt Hồ Cách xuống, bắt lấy góc áo Dương Liên Đình, mở miệng giải thích: "Liên đệ, ngươi đừng tức giận. Là ta sai, ta..."

"Giaó chủ không có sai? Người sai là ta, ta không nên quan tâm ngài, không nên quên mất thân phận của mình! Ngữ khí Dương Liên Đình vẫn ác liệt như trước. Hồ Cách trong lòng đã sớm, đem Dương Liên Đình ra giết cả ngàn lần, nhưng hắn biết mình không thể làm vậy. Chính là trên đầu chữ nhẫn có một thanh đao a! Hồ Cách thầm nói với chính mình: nhịn xuống, nhịn xuống.

Đông Phương Bất Bại cái gì cũng không nói, đáng thương hề hề nắm góc áo Dương Liên Đình không buông. Hồ Cách xem mà đau lòng, xót xa.

Dương Liên Đình nghĩ gì đó, cười kéo tay Đong Phương Bất Bại; "Được rồi, Đông Phương! Về sau đừng như vậy nữa là được, ta không giận." Đông Phương có chút hoài nghi ngẩng đầu lên, quả nhiên Dương Liên Đình dừng một chút liền nói tiếp: "Đông Phương a! Gần đây bạch đạo chửi mắng chúng ta là tà giáo, ta nghĩ không bằng chúng ta..."

Đông Phương Bất Bại không chờ Dương Liên Đình nói xong liền mở miệng: "Ta hiện tại không muốn để ý đến chuyện giang hồ đánh đánh giết giết. Võ công, địa vị, ta đều xem là mây khói, ta chỉ muốn cùng ngươi tìm một nơi an ổn mà sống, ta..."

Dương Liên Đình bỏ bàn tay mới vừa rồi còn lôi kéo Đông Phương ra, hung tợn nói: "Ngươi biết cái gì? Nếu bây giờ chúng ta không để ý đến chuyện này, tương lai thần giáo ra sao ngươi có nghĩ tới không? Đến lúc mọi người tru chi, không phải chỉ còn chờ chết sao?"

"Chúng ta có thể đem giáo chủ vị truyền cho..."

Được rồi! Ngươi dựa vào cái gì mà muốn đem vị trí này nhường cho người khác? Ta không đồng ý, ngươi chính mình nhìn lại đi." Nói xong Dương Liên Đình thở phì phì bỏ đi, để lại Đông Phương một mình đứng đó.

Hồ Cách trong lòng thở dài một hơi, đi đến trước mặt Đông Phương, yên lặng nhìn chăm chú vào y.

Qua một lúc lâu, một người một hồ vẫn không động đậy.

Đêm đến, Dương Liên Đình đi đi lại lại trong tiểu viện của Đông Phuơng Bất Bại, cười vui vẻ với Đông Phương, nói muốn dẫn y đi ăn cơm. Vốn Đông Phương Bất Bại không thích nơi náo nhiệt, nhưng nhớ tới chuyện sảy ra lúc sáng, y không muốn làm Dương Liên Đình mất hứng, liền miễn cưỡng cùng gã đi.

Hồ Cách nhìn Dương Liên Đình và Đông Phương Bất Bại rời đi, trong lòng có chút mất hứng nhưng cũng không làm gì, đành phải một mình nằm trên giường, tính ngủ một giấc, chờ Đông Phương trở lại.

Hắn vừa nằm xuống liền nghe thấy tiếng bước chân của hai người, đang đi tới hướng này, Hồ Cách còn chưa biết chuyện gì sảy ra đã bị hai người kia bỏ vào trong một cái túi. Bạch Hồ vốn muốn dùng pháp thuật thoát thân, nhưng nghĩ nghĩ, lại không động thủ, hắn muốn xem hai người kia định làm gì, liền ngay cả giãy dụa cũng không có, ngoan ngoãn để người khác bắt đi.

Qua một hồi lâu, hắn từ trong bao nghe được hai người kia nói chuyện: "Huynh đệ, hay chúng ta đừng ném xuống, tìm một chỗ nào đó đổi lấy rượu uống."

"Không được, nếu Dương tổng quản biết chúng ta không có ném nó xuống, chúng ta chỉ còn con đường chết."

Nam nhân thứ nhất có vẻ e ngại Dương Liên Đình, không mở miệng. Ngược lại nam nhân thứ hai lại nói: "Ném xuống là chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ! Cũng không biết tiểu súc sinh này làm gì đắc tội Dương tổng quản?"

Bạch Hồ trong lòng nghĩ: ngươi mới là súc sinh! Gia gia ngươi là hồ ly tinh! Nghiêng nước nghiêng thành hồ ly tinh! Nhưng là không ai để ý tới Hồ Cách nội tâm phun tào.

Hồ Cách đột nhiên cảm thất mình bị quăng ra, hắn biết Dương Liên Đình ghi hận hắn chuyện buổi chiều cho nên muốn đem một sủng vật vô hại như hắn đây giết giải hận.

Hồ Cách trong lòng niệm chú ngữ, cái túi bao quanh thân thể hắn tỏa ra bạch quang, khi bạch quang biến mất, trong không trung bỗng xuất hiện một bạch y nam tử tóc dài. Hồ Cách chậm rãi rơi xuống, tự hỏi có nên về hay không.

Bạch Hồ Hồ Cách một mình đi lại dưới Hắc Mộc Nhai, chẳng mất chốc đã đi đến dòng suối nhỏ trước đây từng tới cùng Đông Phương. Một ý tưởng hiện lên trong đầu hắn, khóe miệng Bạch Hồ lộ ra vẻ tươi cười, nụ cười này nhìn vào vô cùng tuyệt mỹ, như bên trong cũng bao hàm giả dối, bởi vì hắn là hồ ly, hơn nữa là Lão Hồ Ly.

Phía trên Hắc Mộc Nhai, sau khi Đông Phương quay về tiểu viện liền phát hiện không thấy tiểu hồ ly. Trong lòng dâng lên cảm giác mất mác nói không nên lời. Y không biết tại sao mình lại để ý tới một tiểu súc sinh như vậy, có lẽ vì bản thân cô đơn quá lâu, chỉ có hồ ly trắng kia nguyện làm bạn cùng y?

Đông Phương Bất Bại ngồi trên giường, khóe miệng nở một nụ cười tự giễu, như là nói với chính mình: "Tiểu hồ ly, ngay cả ngươi cũng ghét bỏ ta sao? A! Cũng không nguyện ý ở bên cạnh ta sao?" Đông Phương nói xong, trên mặt lộ ra một tia ủ rũ.

Y ngã người về phía sau, nắm trên giường, trợng tròn mắt, Đông Phương phát hiện trong đầu y toàn là hình ảnh lúc bên cạnh tiểu hồ ly.

Hình ảnh không ngừng hiện lên trước mắt y, lúc tiểu hồ ly vừa tới, lúc tiểu hồ ly ăn, tiểu hồ ly ở bên dưới Hắc Mộc Nhai, còn có tiểu hồ ly kia hư hư lên quần áo của Liên đệ.

Nhớ đến đây, Đông Phương chợt nghĩ đến cái gì đó, đứng dậy chạy vội ra ngoài, đến cửa phòng cũng không thèm đóng. Trong lòng Đông Phương có chút không yên, y không biết tiểu hồ ly kia có phải đã bị Dương Liên Đình bắt đi rồi không, y không có chứng cứ chứng minh Dương Liên Đình đã bắt tiểu hồ ly đi, nhưng y muốn thử một lần.

Đông Phương Bất Bại cảm thấy chuyện tiểu hồ ly mất tích cùng Dương Liên Đình có liên hệ không nhỏ.

Đông Phương Bất Bại lo lắng cho an nguy của tiểu hồ ly, y đi rất nhanh. Chẳng mất chốc Đông Phương đã đi đến nơi ở của Dương Liên Đình.

Mặc kệ âm thanh tán tỉnh ở bên trong, Đông Phương đẩy cửa bứơc vào. Dù biết Dương Liên Đình ở bên ngoài ció nữ nhân, nhưng biết cùng chứng kiến là hai chuyện khác nhau. Đông Phương cảm thất lòng mình tựa hồ có chút co rút đau đớn, Dương Liên Đình cũng nhìn Đông Phương đến ngây người, Đông Phương rất ít đến đây tìm gã.

Dương Liên Đình nhẹ nhàng khục một tiếng, liền nở nụ cười: "Đông Phương, sao ngươi lại đến đây? Có chuyện cần tìm ta?"

Đông Phương quét mắt nhìn bọn họ, nữ nhân quần áo không chỉnh tề kia cuối đầu xuống, Dương Liên Đình cũng cảm nhận được hàn ý của Đông Phương, lá gan có lớn đến bao nhiêu cũng lắp bắp: "Cái kia... Đông.... Đông Phương, ngươi không phải là.... Có việc?"

Ngữ khí của Đông Phương so với trước kia nghiêm túc hơn rất nhiều: "Liên đệ, ngươi có nhìn thấy chồn bạc của ta không? Hôm nay sau khi dùng cơm với ngươi trở về liền không thấy nó." Tuy y gọi Liên đệ, nhưng tiếng gọi này làm cho Dương Liên Đình trong lòng run sợ, mở miệng: "Không... không có."

Đông Phương Bất Bại vẫn như trước thản nhiên nhìn Dương Liên Đình, gã liền cảm thấy hoảng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net