[ĐPBBCSNBC] Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 15

Ngày thứ hai, sau khi hai người dùng điểm tâm liền thu dọn đồ đạc khởi hành đi Hàng Châu. Dương Tiêu vui vẻ điều khiển xe ngựa chạy trên con đường lớn hoang vắng. Từ khi nói với Đông Phương về lai lịch của mình, hắn một chút áp lực cũng không có.

Dương Tiêu nhìn gò núi hoang tàn vắng vẻ, nghĩ không biết có sơn tặc ở đây có hay không bởi vì hắn đối với sơn tặc ở cổ đại có hứng thú rất lớn.

Không thể không nói suy nghĩ của Dương Tiêu đã thành sự thật. Một lát sau, Đông Phương từ trong xe ngựa đi ra nói: "Phu quân, phía trước có chút không đúng."

Dương Tiêu nghe xong thì hai mắt sáng ngời: "Chẳng lẽ là sơn tặc?"

Đông Phương thấy nét mặt hưng phấn của hắn thì khóe miệng không nhịn được co giật: "Có lẽ. Dựa theo tiếng bước chân thì có khoảng mười mấy người, nhưng võ công của bọn họ không cao."

Giáo chủ đại nhân vừa dứt lời liền thấy mười mấy người nhảy ra từ trong bụi cỏ, ngăn cản xe ngựa của Dương Tiêu.

Dương Tiêu có chút hả hê nhìn đám người không sợ chết dám chặn xe ngựa của Đông Phương lại. Có lẽ là bởi vì bọn họ muốn sớm đi đầu thai. Mong rằng kiếp sau đám người này sẽ không xui xẻo phải đi làm sơn tặc.

"Chúng ta chỉ cần tiền. Nếu không muốn mất mạng thì các người để bạc lại." Một người cao lớn thô thanh thô khí hô.

Đông Phương vừa muốn động thủ giết đám người này thì bị Dương Tiêu giữ lại, dùng ánh mắt bảo y chờ một lát.

Dương Tiêu ác ý hỏi: "Các ngươi đi cướp mà không có khẩu hiệu gì sao? Như vậy thì một chút khí phách cũng không có."

Đông Phương vừa bực mình vừa buồn cười. Y thực sự không biết trong lòng Dương Tiêu chứa cái gì.

Những sơn tặc kia cũng choáng váng. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Trong ánh mắt bọn họ đều lộ ra ý – người này thật kỳ quái. Nhưng vì tôn nghiêm của sơn tặc, bọn họ vẫn mười phần trung khí nói: "Đương nhiên là có. Ngươi bớt sàm ngôn. Mau giao bạc ra. Nếu không đừng trách chúng ta không khách khí."

Dương Tiêu giả vờ bất đắc dĩ thở dài: "Tiểu sinh là người buôn bán, thường phải bôn ba, cũng thường xuyên gặp phải kẻ cướp." Nói xong liền chuyển giọng: "Nhưng khẩu hiệu của bọn họ thật không sai. Mọi người có hứng thú muốn nghe không?"

Đông Phương thấy Dương Tiêu diễn vô cùng thật liền giật mình. Y cũng cho rằng lời nói của hắn là thật. Thấy đối phương hăng hái bừng bừng, giáo chủ đại nhân cũng mặc hắn hồ đồ. Y muốn xem hắn tính toán điều gì cho nên cũng chỉ lẳng lặng quan sát.

Đám người đó nghe vậy liền tò mò. Bọn họ là sơn tặc, cũng không thể quá mức lạc hậu. Kẻ cầm đầu đám người đó khẩu khí không vui nói: "Là cái gì, mau nói."

Dương Tiêu lộ ra nụ cười của hồ ly, chậm rãi du dương thì thầm: "Núi này do ta mở, cây này do ta trồng. Nếu muốn đi qua đây phải để lại tiền lộ phí."

Đông Phương bị bộ dạng của Dương Tiêu chọc cười. Rõ ràng là lời nói của kẻ cướp nhưng lại bị hắn đọc thành ý thơ.

Dương Tiêu thấy nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời của Đông Phương thì trong lòng vô cùng vui vẻ. Nương tử nhà hắn càng ngày càng hay cười. Dương Tiêu nắm chặt lấy tay đối phương, mười ngón tương giao.

Sơn tặc dường như cũng nhận ra Dương Tiêu đang xem bọn họ như một đám khỉ mà đùa giỡn. Bọn họ tức giận tận trời: "Xem ra là bởi vì các người rượu mời không uống, chỉ muốn uống rượu phạt." Nói xong sơn tặc dẫn đầu giật cánh tay chỉ huy: "Các huynh đệ, lên."

Ngân châm trên tay Đông Phương giáo chủ đang vận sức chờ phát động lại nghe thấy một tiếng gầm mười phần trung khí: "Chờ một chút."

Đông Phương giáo chủ thu lại ngân châm, chuẩn bị nhìn tình huống hiện tại.

Sơn tặc tự nhiên cũng nghe thấy, bọn họ dừng lại mọi hành động, tức giận nói: "Ngươi là ai? Ta khuyên ngươi vẫn là không nên xen vào việc của người khác."

Một giọng nói thanh thúy truyền tới: "Hừ, thật không biết xấu hổ. Đám người các ngươi lại khi dễ hai kẻ không biết võ công." Nói xong một nam một nữ xuất hiện. Nam nhân thì tuấn dật, nữ nhân thì tràn đầy linh khí.

Dương Tiêu nghe thấy cô bé kia nói hai người không biết võ công thì khóe miệng liền co quắp. Hắn đúng là không biết võ công. Nhưng Đông Phương không cần phải nói. Chưởng môn của Ngũ nhạc nhìn thấy y thì sắc mặt liền thay đổi, đừng nói chỉ là đám lâu la này.

"Chuyện không liên quan đến các ngươi. Không nên bắt chó đi cày, xen vào việc của kẻ khác." Sơn tặc tức giận nói với hai người.

Cô bé khinh bỉ nhìn đám sơn tặc đó: "Hừ, bản cô nương ngày hôm nay nhất định phải quản chuyện này." Nói xong liền quay đầu nói với nam nhân đứng bên cạnh: "Đại sư huynh, lát nữa huynh nhất định phải cho bọn họ một bài học, để bọn họ nhớ lâu một chút."

Nam tử mỉm cười gật đầu, ánh mắt nhìn cô bé tràn đầy cưng chiều: "Được, tiểu sư muội, lát nữa ngươi đứng gần xe ngựa, thuận tiện chiếu cố hai người kia."

Hóa ra nam nhân đó chính là Lệnh Hồ Xung, nữ nhân chắc là Nhạc Linh San. Nhạc Linh San muốn xuống núi chơi, nói là muốn trải nghiệm cuộc sống. Lệnh Hồ Xung vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể để lại một bức thư cho sư nương, rồi lén cùng Nhạc Linh San xuống núi.

Hai người đã thương lượng cùng đi Hàng Châu chơi, không ngờ ở trên đường lại gặp sơn tặc đang đánh cướp. Tiểu chính nghĩa trong lòng Lệnh Hồ Xung và Nhạc Linh San liền bạo phát.

Sơn tặc lớn tiếng: "Muốn chết." Nói xong liền không kiên nhẫn lao lên, sử dụng đao kiếm trong tay.

Lệnh Hồ Xung liền cầm kiếm nghênh đón. Gã lắc mình một cái liền tránh thoát thanh đao đang lao đến, quay lại đá liền trúng ngực một gã sơn tặc. Người kia liền bay vào trúng mấy kẻ đang ngã ở trên mặt đất.

Một tên sơn tặc hô to, hai tây cầm đao muốn chém vào người Lệnh Hồ Xung nhưng Lệnh Hồ Xung vừa ra một chiêu, tên sơn tặc này liền bị đẩy lui về sau. Lệnh Hồ Xung tung người liền đem sơn tặc đánh ngã xuống đất.

Nhạc Linh San vô cùng hưng phấn, lớn tiếng trợ uy: "Đại sư huynh, hảo, mau đánh bọn họ đến hoa rơi nước chảy."

Lúc này Dương Tiêu cũng đang ôm lấy eo Đông Phương giáo chủ mà nhìn cuộc vui. Hắn cúi đầu ở bên tai y, nhẹ nhàng nói: "Nương tử, nhìn mệt không, ta giúp ngươi xoa xoa." Nói xong liền chậm rãi xoa eo cho đối phương.

Đông Phương giáo chủ ừ một tiếng, con mắt híp lại hưởng thụ sự phục vụ của Dương Tiêu. Y nửa người vùi ở trong lòng hắn thưởng thức biểu diễn trước mắt.

Lệnh Hồ Xung vẫn đang cùng đám sơn tặc đánh nhau. Qua lại một lúc, sơn tặc đều đã ngã xuống đất, thân thể lăn lộn rên rỉ.

Cuối cùng, Lệnh Hồ Xung dẫm lên ngực kẻ cầm đầu đám sơn tặc, chất vấn: "Sau này các ngươi có còn làm những... chuyện thương thiên hại lý này không?"

Nhạc Linh San thấy đám sơn tặc đều đã bị thu phục liền vô cùng cao hứng chạy tới đạp lên đám người đó vài cái, trong miệng còn lẩm bẩm: "Cho các người làm chuyện xấu, cho các người làm chuyện xấu."

Sơn tặc vội vàng cầu xin tha thứ: "Xin đại hiệp bỏ qua cho chúng ta. Chúng ta sau này cũng không dám làm chuyện xấu nữa. Các ngươi có thể cho chúng ta một cơ hội không?"

Lệnh Hồ Xung và Nhạc Linh San dù sao cũng còn nhỏ tuổi, lại ít khi xuống núi, tâm địa thiện lương. Hai người thấy đám sơn tặc đã thành tâm hối cải liền tha cho bọn họ: "Ta đây cho các ngươi một cơ hội. Sau này không thể tiếp tục làm những chuyện thương thiên hại lý. Các người đi đi." Nói xong Lệnh Hồ Xung liền nhấc chân lên.

"Tạ ơn đại hiệp tha mạng. Chúng ta nhất định sẽ không làm chuyện thương thiên hại lý nữa." Đám sơn tặc vội vàng bò dậy, dắt dìu nhau rời khỏi tầm mắt của Lệnh Hồ Xung.

Đông Phương giáo chủ đối với hành động của Lệnh Hồ Xung cũng chỉ cười nhạt. Người này thực sự tin là đám sơn tặc kia sẽ ăn năn sao.

Dương Tiêu thấy Lệnh Hồ Xung giải quyết đám phiền phức kia. Tuy rằng gã không giúp đỡ được gì, nhưng cũng coi như là diễn kịch giải buồn cho hắn và Đông Phương. Nhìn vào việc Lệnh Hồ Xung ra sức, Dương Tiêu chắp tay nói: "Đạ tạ thiếu hiệp tương trợ. Nếu không phu thê chúng ta cũng không biết phải làm gì."

Lệnh Hồ Xung mỉm cười, chậm rãi đi về phía xe ngựa. Nhạc Linh San tự nhiên cũng đi theo gã. "Huynh đài không cần khách khí."

Khi đi đến trước xe ngựa, Lệnh Hồ Xung mới nhìn thấy rõ nữ nhân ở bên cạnh Dương Tiêu. Gương mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt xếch quyến rũ, lông mi vừa cong vừa dài, đôi môi không điểm mà hồng, vẻ mặt ngạo khí. Hồng y trên người nàng càng làm nổi lên tư thái phong hoa tuyệt đại. Lệnh Hồ Xung có chút giật mình. Lúc nãy gã lo ứng phó với đám sơn tặc nên chưa có nhìn kỹ nàng. Gã cũng không nhớ ra việc nhìn chằm chằm vào một nữ tử là hành vi rất lỗ mãng.

Dương Tiêu nhìn thấy sự kinh diễm trong ánh mắt của Lệnh Hồ Xung thì trong lòng vô cùng khó chịu. Nương tử của Dương Tiêu này, kẻ như gã sao có thể mơ ước, hắn liền cố ý nói: "Ta là Dương Tiêu. Đây là nương tử của ta. Nàng tên Đông Phương. Không biết thiếu hiệp tên gọi là gì?" Nói xong còn ôm chặt lấy người trong lòng.

Đông Phương nhu thuận nằm trong lòng hắn. Khi giáo chủ đại nhân nghe thấy Dương Tiêu giới thiệu với kẻ khác y là nương tử của hắn thì trong lòng vô cùng hạnh phúc. Tuy rằng Tiêu ở trước mặt người khác ôm y khiến y có chút xấu hổ, nhưng chỉ cần hắn hài lòng liền có thể. Người khác nghĩ thế nào là việc của họ. Nếu bọn họ không đồng ý, giết là xong.

Lệnh Hồ Xung nghe thấy hai người là phu thê trong lòng thất lạc. Gã thấy nàng đỏ mặt, nhu thuận nằm trong lòng đối phương thì càng không dễ chịu. Lệnh Hồ Xung nỗ lực ngăn chặn cảm giác kỳ quái trong lòng, vừa cười vừa nói: "Dương công tử, không cần gọi là thiếu hiệp gì cả. Huynh gọi ta là Lệnh Hồ Xung là được." Nói xong liền giới thiệu: "Đây là tiểu sư muội của ta. Nàng tên Nhạc Linh San."

Dương Tiêu vừa nghe thấy tên Lệnh Hồ Xung, là Lệnh Hồ Xung đã từng nhục mạ Đông Phương giáo chủ thì trong lòng liền tức giận. Hắn lầm bầm, xem ta làm thế nào thu thập ngươi, vì Đông Phương báo thù.

Dương Tiêu tính toán nói: "Lệnh Hồ công tử và Nhạc cô nương không biết là muốn đi đâu?" Trong lòng thì nghĩ cách khiến Lệnh Hồ Xung đi cùng hắn để hắn vì Đông Phương trút giận.

Không đợi Lệnh Hồ Xung trả lời, Nhạc Linh San đã chen vào: "Ta và đại sư huynh chuẩn bị đi Hàng Châu du ngoạn. Ngươi và Dương phu nhân muốn đi đâu?"

Dương Tiêu mỉm cười với Nhạc Linh San: "Vậy thật là trùng hợp. Phu thê chúng ta cũng muốn đi Hàng Châu."

Đông Phương giáo chủ thấy Dương Tiêu để ý đến hai người kia, còn cười vô cùng ôn nhu với Nhạc Linh San, trong lòng có chút khó chịu, còn có chút bất an. Nữ nhân tên Nhạc Linh San đó lớn lên linh khí động nhân, tú lệ động lòng người. Một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân. Không giống y là một nam nhân, còn là một nam nhân không hoàn chỉnh. Trong lòng giáo chủ đại nhân luôn lo lắng. Y không khỏi nắm chặt lấy áo khoác của Dương Tiêu.

Lệnh Hồ Xung nhìn người trong lòng Dương Tiêu: "Dương công tử, không bằng chúng ta cùng đi? Trên đường còn có thể giúp đỡ nhau. Ngươi thấy thế nào?"

Nhạc Linh San lập tức phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy. Nếu như các người lại gặp phải sơn tặc và vân vân thì làm sao a? Chúng ta cùng nhau đi, vừa náo nhiệt lại vừa vui vẻ."

Dương Tiêu thấy mục đích đã đạt được liền mỉm cười: "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh."

Cứ như vậy, bốn người cùng nhau rời đi. Tuy mục đích khác nhau nhưng hành động lại vô cùng thống nhất.

Dương Tiêu cùng Đông Phương đi vào trong xe ngựa. Từ khi mới bắt đầu hắn đã cảm thấy y không bình thường. Vừa vặn Lệnh Hồ Xung tự động đi đánh xe. Nói là bởi vì Dương Tiêu điều khiển xe ngựa đã lâu, nhất định mệt mỏi.

Dương Tiêu đi vào ngồi bên cạnh Đông Phương. Giáo chủ đại nhân không nói gì cũng không nhìn hắn. Tay y đem rèm trên xe ngựa vén lên, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hai tay Dương Tiêu đặt ở đầu vai Đông Phương, muốn người quay lại nhưng giáo chủ đại nhân lại muốn giẫy ra.

Trong lòng Dương Tiêu quýnh lên, cố sức đem Đông Phương quay lại, nhẹ giọng hỏi: "Nương tử, sao vậy? Vì sao ngươi không để ý tới ta?"

Đông Phương mím môi không chịu mở miệng.

"Nương tử, có phải ta đã làm chuyện gì khiến ngươi thương tâm phải không? Ngươi nói chuyện với ta có được không? Ta chỉ là vô tình." Dương Tiêu thấp giọng dụ dỗ.

Đông Phương thấy Dương Tiêu ăn nói khép nép như vậy cũng không đành lòng, nhẹ nhàng mở miệng: "Phu quân, ngươi vì sao đồng ý đi cùng hai người kia? Còn nhiệt tình với bọn họ như vậy?" Sau đó liền ai oán chỉ trích: "Ngươi còn đối với nữ nhân kia cười ôn nhu như vậy."

Dương Tiêu liền hiểu ra. Hóa ra là vì bảo bối nhà hắn đang ghen. Hắn không nhịn được trêu đùa y: "Ta ngửi thấy mùi dấm thật chua. Nương tử, ngươi có ngửi thấy không?"

"Ta mới không có..." Đông Phương giáo chủ còn chưa kịp phản ứng. Y dùng đôi mắt xếch trừng Dương Tiêu đang nói lung tung: "Ta mới không có ghen."

"Ha ha ha ha..." Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng đáng yêu của giáo chủ đại nhân, Dương Tiêu liền cười to: "Tiểu bảo bối của ta, lòng ta đối với ngươi có nhật nguyệt chứng giám. Sau này không cần ăn giấm loạn. Ngươi tin tưởng ta, được không?" Dương Tiêu thâm tình nói.

Đông Phương cũng biết là do y hồ nháo. Nhưng ai bảo Dương Tiêu luôn cưng chiều y, khiến y không thể chịu đựng nổi dù chỉ là một chút ủy khuất.

Đông Phương dựa vào trong lòng Dương Tiêu: "Phu quân, ngươi đem ta làm hư rồi."

Dương Tiêu vỗ nhẹ lên lưng y: "Ta chính là muốn đem ngươi làm hư. Như vậy ngươi sẽ không bao giờ rời xa ta."

Đông Phương giáo chủ nhẹ giọng nói: "Ta vĩnh viễn cũng sẽ không rời xa ngươi." Hai người cứ như vậy ôm nhau, cảm nhận bầu không khí ấm áp.

Dần dần, mặt trời thu lại ánh sáng đã tỏa ra. Bốn người Dương Tiêu cũng đã tới Hàng Châu trước khi hoàng hôn buông xuống. Trên đường phố là những nhân vật hình hình sắc sắc. Công tử nhà giàu cưỡi ngựa, tiền hô hậu ủng, đi qua đám người. Phụ nhân (phu nhân của nhà giàu) thì ngồi trong kiệu nhỏ. Người đến người đi trên đường vô cùng náo nhiệt.

Nhạc Linh San hưng phấn nhìn xung quanh, đột nhiên hô lên: "A!! Đại sư huynh, nơi đó có một khách điếm. Chúng ta nhanh đi đến đó nhìn một chút đi."

Lệnh Hồ Xung bất đắc dĩ nhìn tiểu sư muội không có chút hình tượng nào, điều khiển xe ngựa theo hướng Nhạc Linh San chỉ. Khi đến trước cửa khách điếm, Lệnh Hồ Xung xuống xe rồi mới nói với người ở bên trong: "Dương công tử, Dương phu nhân. Đã đến nơi, hai người có thể xuống xe."

Dương Tiêu nhảy xuống xe trước rồi mới xoay người, dùng tay phải nắm lấy tay Đông Phương giáo chủ, tay trái lại ôm lấy eo y đem người đỡ xuống xe.

Lệnh Hồ Xung nhìn thấy hành động thân mật của hai người thì trong lòng cảm giác là lạ. Gã xoay người không muốn nhìn tiếp.

Dương Tiêu hạ quyết tâm trút giận cho Đông Phương. Hắn quan sát Lệnh Hồ Xung tỉ mỉ, tự nhiên nhận ra hành động cố ý của gã, trong lòng Dương Tiêu liền cười lạnh. Đông Phương đâu phải là người ngươi có thể mơ ước.

Bốn người cùng nhau đi vào khách điếm. Tiểu nhị nhìn thấy bọn họ ăn mặc bất phàm liền vội vàng nghênh đón. Bốn người sau khi lấy ba gian phòng lại phân phó người đưa bữa tối vào phòng liền tự về phòng nghỉ ngơi.

Dương Tiêu và Đông Phương vào phòng liền lên giường nghỉ ngơi. Dù sao hai người ngồi xe ngựa một ngày, đường luôn xóc nảy, thực không dễ chịu.

Dương Tiêu nhìn Đông Phương, trong đầu liền xuất hiện trò đùa: "Nương tử, ngươi có mệt không? Ta giúp ngươi xoa bóp." Nói rồi hai tay liền giúp giáo chủ đại nhân xoa bóp, đấm lưng...

Thế nhưng hắn càng ngày càng không thành thật. Tay không ngừng ở trên người Đông Phương giáo chủ ăn đậu hũ. Chơi đùa vui vẻ lại đem đối phương đã không còn sức chống cự kéo vào lòng tiếp tục sỗ sàng.

"Khách quan, cơm nước đã xong." Giọng nói của tiểu nhị ở ngoài cửa vang lên.

Dương Tiêu chỉ đành ngừng tay, ở trên trán của đối phương nhẹ nhàng in lên một nụ hôn: "Nương tử, ngươi chờ ta đi mở cửa." Nói xong liền đối với tiểu nhị đứng ngoài cửa nói: "Tới."

Khi Dương Tiêu mở cửa phòng ra, tiểu nhị đem thức ăn đặt lên bàn, nói mời dùng liền thức thời rời đi.

Hai người sau khi ăn xong liền lên giường nghỉ ngơi. Dương Tiêu kéo Đông Phương vào trong lòng. Hắn cũng không ngủ luôn mà còn tính toán nên chỉnh Lệnh Hồ Xung như thế nào. Thế nhưng dù sao Dương Tiêu cũng đã đi suốt một ngày đường nên cũng chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Nhưng hắn lại mơ được mộng đẹp. Trong mơ, hắn thấy Lệnh Hồ Xung bị tiểu sư muội di tình biệt luyến, bị Nghi Lâm chê, bị Nhậm Doanh Doanh chán ghét, còn bị trục xuất sư môn, hai bàn tay trắng.

"Hắc hắc..." Dương Tiêu ở trong mộng cười gian, nhưng không ngờ hắn thực sự cười ra tiếng.

Đông Phương bị tiếng cười của Dương Tiêu đánh thức. Y lấy tay sờ sờ trán hắn. Không có việc gì. Đông Phương giáo chủ tò mò không biết Dương Tiêu mơ thấy điều gì mà lại cười như vậy. Ngày mai y nhất định phải hỏi hắn. Giáo chủ đại nhân suy nghĩ một lúc cũng từ từ đi vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net