[ĐPBBCSNBC] Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 16

Bởi vì đã đi suốt một ngày, cho nên sáng hôm sau Lệnh Hồ Xung và Nhạc Linh San khi chính ngọ mới thức dậy. Nhạc Linh San mặc một bộ y phục màu xanh biếc. Bộ y phục này khiến cô càng thêm phần thanh tú, ngây ngô đơn thuần.

Hai người chậm rãi đi xuống tầng. Tiểu nhị vội vàng chạy tới chào hỏi: "Hai vị khách quan tối hôm qua ngủ có ngon giấc không?"

Lệnh Hồ Xung khẽ gật đầu: "Cũng không tệ. Tiểu nhị, mang những món đặc sản ở đây lên cho ta."

"Có ngay. Khách quan chờ một chút." Tiểu nhị nói xong liền chạy đi chuẩn bị.

Nhạc Linh San và Lệnh Hồ Xung chọn một chỗ tương đối thanh tĩnh ngồi xuống.

"Đại sư huynh, vì sao không nhìn thấy Dương công tử và Dương phu nhân?" Nhạc Linh San nhìn đông ngó tây rồi mới hỏi Lệnh Hồ Xung.

Lệnh Hồ Xung lắc đầu: "Ta không biết. Có lẽ hai người họ vẫn chưa rời giường." Nói xong liền nhìn ra ngoài cửa sổ, thể hiện việc không muốn tiếp tục đề tài này.

Nhạc Linh San thấy dáng vẻ đại sư huynh rầu rĩ không vui cũng không tiếp tục hỏi vấn đề đó: "Nga~"

Lúc này, trong phòng Dương Tiêu đang diễn ra những việc khiến người khác phải đỏ mặt. Bởi vì, sáng sớm nay, khi giáo chủ đại nhân giúp Dương Tiêu mặc y phục lại cố ý gây rối.

Dương Tiêu đã đen mặt cảnh cáo người này nhưng đối phương không những không nghe mà còn làm ra những hành động quá đáng hơn. Khi đã mặc xong y phục, Dương Tiêu liền kéo giáo chủ đại nhân vào trong lòng, ôm lấy eo y rồi đè người xuống giường.

Dương Tiêu cũng không đợi Đông Phương phản ứng đã cúi đầu ngậm lấy môi y thực hiện một nụ hôn sâu. Hắn quấn quýt chơi đùa với cái lưỡi đinh hương. Nước bọt từ khóe môi đỏ mọng chảy xuống phá lệ sắc tình.

Cho đến khi Đông Phương không chịu được kêu lên, không thể hô hấp bình thường, gương mặt đỏ bừng thì Dương Tiêu mới chịu buông tha. Hắn rời khỏi đôi môi dro mọng. Giữa hai người xuất hiện chỉ bạc khến khung cảnh càng thêm phiến tình.

Dương Tiêu cười một tiếng. Hắn ôm lấy người trong lòng, bàn tay to đánh vài cái lên mông y: "Cho ngươi trêu ta. Hiện tại đã biết hậu quả sao?" Giọng nói của hắn lộ ra vô hạn sủng ái.

Đông Phương phản ứng kịp, gương mặt liền đỏ hồng, phối hợp với đôi môi sưng đỏ liền có vẻ mị hoặc không gì sánh được.

Hai người chỉnh sửa lại y phục. Khi Đông Phương cầm gương đồng muốn trang điểm liền thấy đôi môi sưng đỏ. Gương mặt giáo chủ hiện lên nét không vui.

"Phu quân, ngươi xem môi ta đã sưng lên, làm sao có thể đi ra ngoài gặp người?" Hai hàng lông mày y nhăn lại, oán trách nói.

Dương Tiêu không chút để ý, tráng trực nói: "Nương tử, đây là hình phạt vì ngươi không nghe lời ta. Sau này nếu ngươi còn không nghe lời..."

Đông Phương tức giận nhìn gương. Y không để ý tới Dương Tiêu: "Ta không muốn xuống dưới ăn cơm."

Dương Tiêu trợn tròn mắt, hắn chưa từng nhìn thấy Đông Phương giận dỗi như vậy, giống như một đứa trẻ. Giáo chủ đại nhân càng ngày càng có nhiều cảm xúc, cũng không còn tự ti giống như trước. Y còn có thể thể hiện sắc mặt cho hắn xem. Quả nhiên, nữ nhân sau khi kết hôn đều biến thành hổ cái.

Dương Tiêu sờ sờ mũi, thành thật hống người: "Nương tử, xin lỗi, ta đã biết sai rồi. Ta xin hướng chúa Giê – xu sám hối."

Đông Phương nghiêng đầu nghi ngờ hỏi: "Chúa Giê – xu là gì?"

Dương Tiêu thấy Đông Phương rốt cuộc để ý đến hắn, vui vẻ trả lời: "Chúa Giê – xu không phả là đồ vật, không đúng, chúa Giê – xu là đồ vật, không đúng, dạ ~~~Đơn giản mà nói giống như là thượng đế."

Đông Phương càng thêm hiếu kỳ hỏi: "Thượng đế là gì?"

Dương Tiêu: "..." Ta thực sự là đào hố chôn mình.

Dương Tiêu ho nhẹ nói: "Nương tử, hôm nào đó ta sẽ giải thích cho ngươi. Chúng ta hiện tại đi ăn cơm."

Đông Phương thấy sắc trời đã sáng, hai người kia có lẽ cũng đã dậy liền gật đầu đồng ý.

Lệnh Hồ Xung và Nhạc Linh San ngồi nhàm chán, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu. Chủ yếu là bởi vì Lệnh Hồ Xung không có hứng thú. Trong đầu gã luôn hiện ra khuôn mặt của người kia. Gã lắc đầu nỗ lực để bản thân không suy nghĩ đến.

Nhạc Linh San thấy hành động kỳ quái của Lệnh Hồ Xung liền quan tâm hỏi: "Đại sư huynh, huynh làm sao vậy? Huynh không thoải mái sao?"

Lệnh Hồ Xung mỉm cười lắc đầu: "Tiểu sư muội, ta không sao. Muội đừng lo."

"Khách quan, đồ ăn tới." Tiểu nhị bưng khay đi tới, đem thức ăn đặt lên bàn: "Khách quan, đồ ăn đã đủ, mời chậm dùng." Nói xong liền đi sang bên cạnh.

Nhạc Linh San nhìn đồ ăn đủ sắc hương vị, lòng thèm ăn liền tăng lên: "Đại sư huynh, nhìn thật ngon. Chúng ta nhanh ăn thôi."

Lúc này, Lệnh Hồ Xung vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Dương Tiêu cùng hồng y nữ tử đi từ cầu thang xuống, hai người dường như đang muốn tìm chỗ ngồi. Gã vội vàng đứng lên khiến Nhạc Linh San hoảng sợ.

Lệnh Hồ Xung hướng về phía Dương Tiêu, lớn tiếng chào hỏi: "Dương công tử, chúng ta cùng nhau dùng bữa. Đồ ăn vừa mang lên. Chúng ta cũng gọi rất nhiều."

Dương Tiêu mỉm cười; "Vậy quấy rầy." Nói xong liền lôi kéo Đông Phương đi tới.

Lệnh Hồ Xung cảm thấy đôi tay đang nắm chặt của hai người đặc biệt chói mắt. Dương Tiêu đem mọi cử động của gã thu vào đáy mắt. Trong lòng hắn cười nhạo nhưng ngoài mặt lại không tỏ vẻ gì. Dương Tiêu thầm nghĩ – ngươi không muốn nhìn thấy chúng ta ân ái, ta lại càng phải ân ái cho ngươi xem.

Niềm vui của Dương Tiêu ta chính là có được từ sự đau khổ của người khác, đặc biệt là sự đau khổ của ngươi.

Dương Tiêu ôm lấy hông Đông Phương. Hai người ngồi sát nhau, trên một băng ghế. Thấy gương mặt có chút thất lạc của Lệnh Hồ Xung, Dương Tiêu liền nhiệt tình chào hỏi: "Tối qua, Lệnh Hồ công tử và Nhạc cô nương ngủ có ngon không?"

"Vô cùng tốt." Lệnh Hồ Xung nói xong, khẩn trương nhìn Đông Phương giáo chủ, hỏi: "Tối hôm qua Dương phu nhân ngủ thế nào?"

Giáo chủ đại nhân lãnh đạm trả lời: "Được." Y cũng không liếc mắt nhìn Lệnh Hồ Xung.

Lệnh Hồ Xung nắm chặt đôi đũa trong tay. Nhạc Linh San lễ phép hỏi thăm hai người nhưng Đông Phương giáo chủ vẫn là biểu tình lạnh lùng. Cả người tỏa ra hàn khí.

Bốn người ở trong bầu không khí lúng túng đó ăn sáng. Nhưng chính xác mà nói thì Đông Phương và Dương Tiêu không chút ảnh hưởng nào. Không tin mời xem!

"Nương tử, đến nếm miếng thịt này. Rất ngon miệng." Dương Tiêu gắp một đũa thức ăn đặt bên miệng giáo chủ đại nhân, nhìn y yên lặng ăn.

"Nương tử, cá này rất non, ta đã đem xương lấy ra." Dương Tiêu lại tiếp tục gắp cho y.

"Nương tử, cái trắng rất có dinh dưỡng, chứa đựng vitamin C phong phú, nên ăn nhiều một chút." Dương Tiêu tiếp tục gắp, Đông Phương giáo chủ tiếp tục ăn.

Lệnh Hồ Xung thấy hai người ngọt ngào ân ái liền cầm lấy một cái đùi gà hung hăng cắn. Dương như chiếc đùi gà đó có thâm cừu đại hận với gã. Trong lòng gã không ngừng hỏi vì sao gã không gặp nàng sớm hơn, vì sao người ở bên cạnh nàng không phải là gã.

Nghĩ tới đây, trong lòng Lệnh Hồ Xung phiên giang hải đảo. Gã vì sao lại đối với một nữ tử mới quen biết để ý đến vậy. Đối phương còn là người đã có phu quân.

Trong lòng Lệnh Hồ Xung không thể bình tĩnh. Gã buông tha cho cái đùi gà đáng thương trong miệng, nói: "Ta đã ăn no. Ta về phòng trước. Mọi người ăn từ từ." Nói xong cũng không đợi mọi người nói gì mà đã chạy trối chết.

Nhạc Linh San không hiểu nhìn đại sư huynh: "Đại sư huynh, huynh không ăn sao?" Lệnh Hồ Xung cũng không trả lời, chỉ lưu lại một bóng lưng cho nàng. Nhạc Linh San cảm thấy có chút bất đắc dĩ, sau đó lại vùi đầu tiếp tục ăn.

Trong lòng Dương Tiêu cười to, trên mặt cũng hiện vẻ đắc ý. Hắn tiếp tục phục vụ Đông Phương dùng bữa.

Đông Phương giáo chủ bất động thanh sắc nhìn màn kịch này. Y không ngờ Lệnh Hồ Xung lại có tâm tư đó. Hừ, nếu gã biết y là giáo chủ ma giáo, không biết sẽ có phản ứng gì.

Phu quân dường như cũng ghét tiểu tử thúi kia. Hắn còn cố ý vào lúc ăn cơm tú ân ái kích thích Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung cũng không ngoài sở liệu không chịu được phải rời đi. Mong rằng gã sẽ biết điều một chút. Nếu không đừng trách giáo chủ đại nhân thủ đoạn độc ác. Trong mắt Đông Phương ẩn chứa quang mang lạnh lùng.

Nhạc Linh San cũng không phát hiện điều gì, ăn từng ngụm từng ngụm lớn. Ai, quả là một đứa trẻ trì độn.

Dương Tiêu thấy Đông Phương đã ăn bảy tám phần liền ôn nhu hỏi: "Nương tử, ngươi no chưa?"

"Dạ ~ ~ ~ ăn no." Đông Phương trả lời. Hàn khí quanh thân y khi đối mặt với Dương Tiêu liền biến mất.

"Chúng ta về phòng." Dương Tiêu ôm Đông Phương đứng lên, nói với Nhạc Linh San: "Nhạc cô nương, chúng ta về phòng trước. Ngươi chậm rãi ăn."

Nhạc Linh San cũng không để ý nói: "Dạ dạ, hảo."

Đông Phương vừa bước vào phòng liền hỏi: "Phu quân, có phải là ngươi không thích Lệnh Hồ Xung không? Ta đi giết gã." Trong mắt phượng tràn đầy sát khí.

Dương Tiêu vô cùng cảm động. Vợ luôn thật tốt với hắn, nhưng mà bây giờ chưa phải lúc có thể tùy tiện thay đổi nội dung trong tiếu ngạo giang hồ. Hắn sợ sẽ làm ảnh hưởng đến chính mình. Nếu hắn đột nhiên trở về thì sao? Đông Phương phải làm gì. Hậu quả là điều không thể tưởng tượng nổi.

Dương Tiêu đi tới ôm lấy giáo chủ đại nhân phong hoa tuyệt đại: "Nương tử, hiện tại chưa cần. Nếu ta muốn giết gã thì sẽ nói với ngươi, được không?"

Đông Phương suy nghĩ một chút liền đồng ý với lời nói của Dương Tiêu.

Dương Tiêu cúi đầu hôn lên tóc đối phương: "Nương tử, chúng ta xuống phố mua sắm đi. Điều này có lợi cho tiêu hóa." Hắn tiếp tục kế hoạch dụ dỗ.

Đông Phương giáo chủ bất đắc dĩ lắc đầu. Mỗi khi đầu óc Dương Tiêu không được bình thường đều sẽ nói một số từ ngữ kì quái ở thế giới của hắn, như chúa Giê – xu, vitamin C,...

Hai người đi dạo trên phố. Thấy mọi người trên đường đều quay lại nhìn giáo chủ đại nhân, Dương Tiêu liền mỉm cười đắc ý. May mà hắn đã tính toán trước, để Đông Phương đeo khăn che mặt. Nếu không chắc chắn sẽ khiến giao thông hỗn loạn.

Thế nhưng Dương Tiêu lại không để ý đến ánh mắt ngượng ngùng lén nhìn hắn của những thiếu nữ. Đông Phương giáo chủ cũng không phải không thấy, trong lòng y đều là máu, hận không thể giết tất cả. Bọn họ dám mơ tưởng đến phu quân.

Đông Phương quay đầu nhìn thấy nụ cười mà Dương Tiêu treo trên mặt, càng mời gọi nhiều hoa đào liền không vui nói: "Hừ, phu quân thật sự là hảo phúc khí. Ngươi có thể lọt vào mắt xanh của nhiều thiếu nữ như vậy." Nói xong liền giãy khỏi tay hắn, bước đi nhanh hơn.

Dương Tiêu sửng sốt. Đông Phương đây là... ghen? Hắn vội vàng đuổi theo nắm chặt lấy tay giáo chủ đại nhân: "Nương tử, ta chỉ yêu một mình ngươi, nhược thủy tam thiên, chỉ thủ nhất biều." (dòng sông có ba nghìn giọt nước, chỉ cần một gáo – chỉ sự thủy chung)

Đông Phương giáo chủ mím môi không nói lời nào, chỉ là gương mặt đã vui vẻ hơn một chút. Xem ra lời ngon ngọt của Dương Tiêu là hữu dụng.

Dương Tiêu trong lòng suy nghĩ mọi cách hống giáo chủ đại nhân hài lòng. Quả nhiên, khi hắn gặp phải việc liên quan đến đối phương thì liền đại loạn.

Đột nhiên hắn thấy người bán mứt quả. Có. Hai mắt Dương Tiêu sáng lên: "Nương tử, ngươi chờ một chút."

Đông Phương nghi hoặc nhìn Dương Tiêu, không biết hắn muốn làm gì. Ánh mắt của giáo chủ đại nhân vẫn luôn theo sát Dương Tiêu, phát hiện ra hắn... hắn mua mứt quả cho y.

Dương Tiêu cầm hai xâu mứt quả đi tới trước mặt Đông Phương giáo chủ, tươi cười nói: "Nương tử, mứt quả này rất ngọt. Ngươi nếm thử." Nói xong liền đem đồ trong tay đưa cho y.

Đông Phương lăng lăng nhìn mứt quả trong tay Dương Tiêu. Từ khi còn bé y đã rất thích ăn thứ này. Nhưng khi đó nhà nghèo, thỉnh thoảng, cha đã bán rất nhiều đồ mới có thể mua cho y một xâu, giáo chủ đại nhân lúc đó còn ngốc nghếch không nỡ ăn hết. Kết quả, phần để dành bị hỏng khiến y khóc rất lâu.

Sau khi cha mẹ qua đời y chưa từng ăn mứt quả. Đông Phương mỉm cười đối với Dương Tiêu. Mắt y cong cong, thập phần xán lạn, khiến Dương Tiêu nhìn đến thất thần.

Đông Phương nhận láy xâu mứt quả, nhu nhu nói: "Cảm ơn phu quân."

Hai người nắm tay đi dạo một lúc rồi trở về khách điếm. Dương Tiêu biết Đông Phương không thích nơi ầm ĩ.

Nhạc Linh San sau khi ăn xong đi tìm Lệnh Hồ Xung nhưng lại phát hiện hắn không ở trong phòng. Nàng bĩu môi, tự đi ra ngoài chơi.

Lệnh Hồ Xung sau khi bị kích thích trở về phòng, làm thế nào cũng không thể bình tĩnh lại. Gã đành cầm kiếm rời khỏi khách điếm, đi tới một rừng trúc liền múa kiếm để phát tiết. Lá trúc bay tán loạn, rơi xuống đầy đất. Lệnh Hồ Xung chỉ dừng lại khi đã kiệt sức.

Gã không hiểu vì sao lại để ý hồng y nữ tử đến vậy. Vì sao gã lại đố kị với Dương Tiêu? Vì sao khi thấy hai người họ ân ái gã lại khó chịu như vậy? Chẳng lẽ gã đã thích hồng y nữ tử? Nhưng gã không phải vẫn luôn thích tiểu sư muội sao? Trong lòng Lệnh Hồ Xung loạn lên.

Lệnh Hồ Xung một chân quỳ trên đất, tay nắm chuôi kiếm, thở hổn hển. Gã chậm rãi bình tĩnh lại. Trời không còn sớm, sợ rằng Nhạc Linh San nếu không thấy gã sẽ lo lắng. Lệnh Hồ Xung hít một hơi, thu lại trường kiếm trở về khách điếm.

Lệnh Hồ Xung vừa bước vào khách điếm liền bị Nhạc Linh San bắt lấy: "Đại sư huynh, huynh đi đâu vậy? Huynh cũng không nói gì với muội, hại muội lo lắng gần chết."

"Không có việc gì. Huynh chỉ là tùy tiện ra ngoài đi dạo một chút." Lệnh Hồ Xung cũng không dám nhìn thẳng Nhạc Linh San mà nói.

Nhạc Linh San tuy thấy đại sư huynh hôm nay kỳ lạ nhưng lại không biết phải nói như thế nào, đành mở miệng oán hận: "Huynh cũng không biết mang muội theo."

Lệnh Hồ Xung cũng không tiếp lời. Trong tình cảnh vô cùng xấu hổ, bụng Nhạc Linh San lại vang lên.

Lệnh Hồ Xung không nhịn được nở nụ cười. Nhạc Linh San cũng cảm thấy xấu hổ, lập tức trừng mắt nhìn gã: "Đều tại huynh. Hại muội chờ huynh lâu như vậy vẫn chưa được ăn cơm."

Lệnh Hồ Xung cười: "Tiểu sư muội cực khổ. Chúng ta đi ăn cơm." Nhạc Linh San thấy thái độ của gã cũng coi như thành khẩn liền không tiếp tục so đo.

Hai người gọi một ít đồ ăn liền ngồi trên bàn vừa ăn lạc rang vừa chờ.

"Đại sư huynh, huynh có muốn gọi Dương công tử và Dương phu nhân xuống ăn chung không?" Nhạc Linh San hỏi.

Trong lòng Lệnh Hồ Xung liền nghĩ tới hồng y nữ tử. Gã rất muốn gặp nàng, vậy là liền bình tĩnh nói: "Để huynh đi lên lầu gọi họ. Muội chờ một chút." Nói xong gã liền rời đi.

Khi đi tói cửa phòng, Lệnh Hồ Xung liền nghe thấy thanh âm kỳ quái. Gã phóng nhẹ cước bộ tỉ mỉ lắng nghe. Dường như có tiếng nước và cả thanh âm thân thể va chạm vào nhau.

Gã tò mò tiến tới gần hơn liền nghe thấy tiếng rên rỉ đè nén ở bên trong. Thanh âm thực cốt tiêu hồn. Dường như còn có xu thế càng ngày càng cao.

Đột nhiên từ bên trong truyền ra tiếng khóc nỉ non của hồng y nữ tử: "Dạ a ~ ~ ~ phu, phu quân. Chậm một chút, ô ô ~ ~ ~ quá nhanh. Ta, ta không chịu nổi, tha cho ta đi."

Lệnh Hồ Xung nắm chặt hai tay, gân xanh trên trán nhảy lên. Trong lòng gã dường như có vô số vết đao. Gã nỗ lực khắc chế tâm tình, vẻ mặt khổ sáp lặng lẽ rời đi.

Bên trong phòng, Đông Phương giáo chủ từ khi đi dạo phố về liền bị Dương Tiêu đòi hỏi. Dương Tiêu nói nếu y không thích vận động là tản bộ vậy liền làm vận động ở trên giường.

Trong nháy mắt trước khi ngất đi, giáo chủ đại nhân còn nghĩ sau này vẫn là nên chọn tản bộ.

Dương Tiêu nhìn thân thể đối phương đều là dấu vết mà hắn để lại. Tóc y tán loạn, mồ hôi khiến ngọn tóc trở nên ướt, dính sát vào gò má đỏ ửng. Trên lông mi thật dài còn vương nước mắt. Trong miệng y còn vô thứ thì thào cầu xin tha thứ. Quả thực là câu hồn.

"Tiểu yêu tinh, lần sau lại thu thập ngươi." Dương Tiêu cười mắng một câu. Nếu hắn đã đạt được mục đích tự nhiên không thể khiến Đông Phương tiếp tục mệt nhọc.

Dương Tiêu nghĩ đến Lệnh Hồ Xung lúc nãy đã nghe được nhiều như vậy, buổi tối luyện công có khi nào sẽ tẩu hỏa nhập ma hay không?

Hắn vô cùng vui vẻ giúp Đông Phương giáo chủ tắm rửa. Y cũng chưa từng tỉnh lại. Xem ra là vô cùng mệt mỏi. Dương Tiêu đem nương tử nhà hắn lau khô rồi đặt lên giường, nhắm mắt ngủ để bổ sung thể lực.

Phu phu hai người ngủ vô cùng ngọt ngào. Vậy nhưng có người ngồi trên nóc nhà để gió thổi, uống rượu suốt một đem.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net