[ĐPBBCSNBC] Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 6: Hiểu lầm

Dương Tiêu nhìn giáo chủ đại nhân trong lòng ngủ say, nhớ đến "chính mình" còn nuôi rất nhiều mỹ nhân, nhất định phải xử lý. Nếu không bảo bối nhất định sẽ thương tâm. Suy nghĩ một chút, Dương Tiêu liền đứng dậy rời đi, chuẩn bị đi xử lý đám tiểu thiếp kia.

Khi Dương Tiêu mới ra khỏi phòng Đông Phương liền mở mắt. Giáo chủ đại nhân cũng không biết Dương Tiêu trong hai ngày này đã xảy ra chuyện gì, giống như biến thành một người khác, đối với y mọi cách yêu thương. Cũng không biết sau này Dương Tiêu sẽ đưa ra yêu cầu như thế nào, chỉ cần không phải là ly khai (rời đi) bản thân, cho dù... cho dù là đáp ứng hắn lấy vợ sinh con. Mặc dù y không muốn nhưng y biết bản thân cũng không phải nữ nhân, không thể giúp Dương Tiêu sinh con nối dõi. Nhưng chỉ cần nghĩ đến hắn sẽ đối xử với nữ nhân khác tốt như hiện tại hắn đối tốt với y, giáo chủ đại nhân liền có ý nghĩ giết tất cả nữ nhân trên đời, khiến Dương Tiêu chỉ có thể là của y. Đúng vậy, chỉ cần Tiêu không ly khai chính mình, hắn muốn cái gì y cũng thể cho hắn.

Nghĩ đến lời yêu hôm nay Dương Tiêu nói với chính mình, trong lòng giáo chủ đại nhân bán tin bán nghi (nửa tin nửa ngờ, túm lạ là không tin). Muốn tin tưởng, lại không thể tin được. Dù sao là nam nhân thì đều sẽ thích nữ tử thiên kiều bá mị, ai sẽ thích một nam nhân, hơn nữa còn là một nam nhân không trọn vẹn. "Hahaha..." Bản thân sau khi luyện Quỳ hoa bảo điển lại có thể giống như một nữ nhân cùng các nữ nhân khác tranh giành tình nhân sao? Giáo chủ đại nhân mỉm cười tự giễu.

Dương Tiêu đi đến nơi xử lí giáo vụ liền triệu kiến Vương Lục.

"Dương tổng quản, không biết người cho gọi tiểu nhân là có điều gì sai bảo?" ( cười bỉ ổi)

Dương Tiêu khóe miệng giật giật, hắn thực sự không muốn nhìn thấy nụ cười của kẻ kia:

(Ho khan một cái) "Cái kia... những nữ nhân kia ở nơi nào? Ngươi tập trung tất cả các nàng ở trong tiểu viện, đủ liền bảo ta, ta muốn đi một chuyến."

Vương Lục quyến rũ cười đáp

(Hắc hắc) "Dương tổng quản yên tâm, ta lập tức giúp người an bài ổn thỏa."

Dương Tiêu khóe mắt co rút, giơ tay lên ý bảo hắn có thể ly khai, Vương Lục liền cung kính rời đi. Chỉ trong chốc lát hắn liền làm xong, không thể không khen hiệu suất làm việc của người này thực cao.

Dương Tiêu đành bỏ xuống trong tay bề bộn chuyện tình, đi đến trong sân của tiểu thiếp, vừa bước vào tiểu viện liền nghe thấy thanh âm ríu rít, sau đó nhìn thấy một đám thiếu nữ đang tuổi thanh xuân, oanh oanh yến yến, mỗi người một vẻ, hắn cũng phải cảm thán Dương Liên Đình quả là biết hưởng thụ.

Đám oanh oanh yến yến trong sân nhìn thấy Dương Liên Đình đều cung kính thỉnh an, sau đó liền vây quanh hắn, một người làm nũng nói: "Liên tổng quản, sao lâu như vậy mới đến thăm chúng ta, chúng ta thực sắp nhớ ngươi muốn chết." Một tiểu thiếp mặc quần áo xanh lục cũng không chịu thua kém: "Liên tổng quản, ngươi xem, ta mỗi ngày đều chờ ngươi sủng hạnh đây." Một đám tiểu thiếp thực vô cùng náo nhiệt.

Dương Tiêu đầu liền đau, vội quát

"Tất cả câm miệng, ta hôm nay tới đây muốn nói cho các ngươi, ngày mai mỗi người đều đến phòng thu chi nhận 2000 lượng bạc rồi xuống núi.

Lúc này, một đám tiểu thiếp liền hoảng loạn, khóc nói dù chết cũng không muốn ly khai Dương Liên Đình.

Dương Tiêu cả mặt liền đen. Hắn cảm thấy mấy nữ nhân này khóc thực phiền, nhưng khi nhìn thấy Đông Phương khóc liền đau lòng muốn chết. Quả nhiên là bọn họ không thể cùng Đông Phương so sánh, nếu không liền giống như Phượng Hoàng cùng Ma Tước (chim sẻ)

Dương tiêu không kiên nhẫn nói:

"Nếu ngày mai không đi, tất cả đều trượng tất (đánh đến chết)"

Một đám nữ nhân nghe vậy liền im lặng, chỉ là vẫn nức nở. Mặc dù có người là bị Dương Liên Đình mạnh mẽ cướp đoạt, nhưng mà hắn đối với bọn họ không tệ, khiến bọn họ ăn mặc không lo. Hiện tại bảo bọn họ quay lại cuộc sống khốn khổ ngày trước, tất nhiên là không ai muốn.

Chờ Dương Tiêu xử lí tốt những... tiểu thiếp này, trời cũng đã khuya. Không biết Đông Phương có chờ đến lo lắng không, Dương Tiêu nghĩ tới đây liền vội vã quay về.

Mà lúc này, trong sân giáo chủ đại nhân đã ăn cơm xong, ngồi chờ Dương Tiêu trở về. Nhưng y trái chờ, phải chờ cũng không thấy người, trong lòng liền có chút mất mát, không biết Tiêu đi nơi nào, tại sao vẫn chưa trở lại? Có thể gặp nguy hiểm hay không? Đông Phương miên man suy nghĩ.

Rốt cục y ngẩng đầu nói: "Ám nhất, Dương tổng quản đi nơi nào?"

Ám nhất: "Bẩm giáo chủ, Dương tổng quản đi đến tiểu viện dưới chân Hắc Mộc Nhai."

Trên người Đông Phương đột nhiên xuất hiện sát khí, khiến Ám nhất quỳ trên đất không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, nuốt xuống ngụm máu sắp tràn ra khỏi miệng.

Đông Phương sắc mặt trắng bệch nói: "Đi xuống đi."

Ám nhất cảm tạ Đông Phương ơn không giết liền biến mất trong đêm tối.

Đông Phương thần hồn phách lạc đứng dậy đi vào trong phòng, để mặc nước mắt rơi xuống, bên tai còn nghe Dương Tiêu nói lời yêu, hắn nói cả đời yêu y, cưng chiều y, khi y không vui sẽ dỗ y hài lòng, khi y tức giận có thể đánh hắn, mắng hắn, muốn y đem cả đời giao cho hắn, hắn sẽ ở bên y cả đời, bất ly bất khí. Bây giờ nghĩ lại cảm thấy thực buồn cười, đây chính là yêu mà hắn nói? Đông Phương Bất Bại ngươi còn chờ mong cái gì, biết rõ ràng là không thể, vì sao còn không biết đủ. Lúc đầu không phải nghĩ chỉ cần đối phương chấp nhận chính mình là được rồi sao, hiện tại bản thân là đang mong chờ điều gì, quả nhiên là bắt đầu cảm thấy không đủ sao? Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, lại không bằng đau đớn trong lòng. Càng nghĩ y càng kích động, tâm tình không ổn định, trong lòng buồn bực không thể hô hấp, đột nhiên khí tức rối loạn, từ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi liền ngã xuống đất.

Dương Tiêu trở về nhìn thấy thức ăn trên bàn chưa được động đến, hơn nữa nguội lạnh, nghĩ đến Đông Phương liền không ăn cơm, xoay người tiến vào phòng ngủ. Trong phòng không đốt đèn, lại ngửi thấy mùi máu tươi như có như không, trong lòng lo lắng, thầm nghĩ không ổn, nhờ ánh trăng nhìn rõ toàn bộ căn phòng, thấy một thân quần áo đỏ rực té ngã trên đất, không cần nghĩ cũng biết đó là Đông Phương.

Dương Tiêu nhanh chóng đến bên người Đông Phương, đem y đặt lên giường, đốt đèn, lại sai người đi mời Bình Nhất Chỉ.

Dương Tiêu cẩn thận, chăm chú nhìn Đông Phương, dường như rất sợ trong chớp mắt đối phương sẽ biến mất, nhìn thấy bảo bối trong lòng sắc mặt trắng bệch, không một tia huyết sắc, còn có hàng lông mày vẫn luôn nhíu chặt khiến hắn đau lòng không thôi.

Trong chốc lát, Bình Nhất Chỉ liền đến. Kết quả chẩn đoán lại là hỏa giận công tâm, bi thương quá độ khiến tâm mạch bị tổn thương. Bình Nhất Chỉ khai (kê) phương thuốc liền cần đi sắc.

Dương Tiêu vừa nghĩ liền biết Đông Phương đã biết chuyện mình xuống núi, nhất định lại suy nghĩ linh tinh. Ngoài bản thân ra, ai có thể có lực ảnh hưởng đối với Đông Phương lớn như vậy?

Dương Tiêu ngồi trước giường Đông Phương, nhìn thụy nhan (dung nhan khi ngủ) của y, trong ngực là vô hạn đau lòng. Khi nghĩ đến y cư nhiên không tin hắn khiến hắn có chút bất đắc dĩ. Bảo bối của hắn trước đây đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, chịu bao nhiêu phản bội mới đem tình ý hắn dành cho y nói rõ ràng còn bán tín bán nghi. Dương Tiêu bất đắc dĩ thở dài, cởi áo khoác trèo lên giường ôm Đông Phương vào lòng.

Khi Đông Phương tỉnh lại phát hiện bản thân đang nằm trong lòng Dương Tiêu, ngẩng đầu liền nhìn thấy dung nhan tuấn lãng của hắn, trong lòng một trận si mê. Đột nhiên nghĩ đến chuyện tối hôm nay, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch, vành mắt ửng đỏ, hàm răng cắn chặt vào môi.

Dương Tiêu vừa nhìn liền thấy môi y xuất hiện tia máu, không khỏi cao giọng:

"Đông Phương, ngươi đang làm gì? Mau mở miệng."

Giáo chủ đại nhân nghe thấy đối phương mắng y như vậy, dường như quay trở lại cuộc sống trước đây, nước mắt liền không thể khống chế rơi xuống. Thanh âm nức nở, ngắt quãng giống như là bởi cực lực khắc chế (kìm nén) nhưng vẫn không thể ngừng lại.

Dương Tiêu thấy tình cảnh ấy, hận không thể cho bản thân hai cái tát, vội ôm lấy y bắt đầu dỗ dành:

"Đông Phương, bảo bối, nương tử, điềm tâm, ta xin lỗi, thực xin lỗi. Ta không phải là cố ý. Ngươi đừng khóc có được không?"

Giáo chủ đại nhân đã bao lâu không được nghe qua giọng nói ôn nhu như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, bắt đầu lớn tiếng khóc: "Ô ô ~ ~ ~ ~ ô ~ ~ ~"

Dương Tiêu nhìn thấy vậy liền đau lòng gần chết:

"Đông Phương, nếu không ngươi đánh ta, chỉ cần ngươi không khóc thì muốn làm gì cũng được. Nghe ngươi khóc trong lòng ta thật đau. Bảo bối, ngươi đừng khóc nữa có được không?"

Nói xong liền cầm tay y hướng về mặt mình đánh.

Đông Phương nghẹn ngào thu tay lại, không chịu đánh Dương Tiêu, tiếng khóc cũng nhỏ dần, nhưng nước mắt vẫn mãi không ngừng.

Dương Tiêu thấy nước mắt của bảo bối nhà mình liền cúi đầu hôn lên, nhẹ nhàng mở miệng hỏi

"Đông Phương, tại sao khóc? Đã xảy ra chuyện gì? Có thể nói với ta, được không?"

Ánh mắt Đông Phương có điểm trốn tránh, không nhìn Dương Tiêu, cũng không nói.

Dương Tiêu yên lặng thở dài, bảo bối nhà hắn chịu ủy khuất không chất vấn hắn, cũng không phát giận, chỉ là yên lặng chịu đựng, y tại sao lại ngốc như vậy. Cuối cùng, suy nghĩ một lúc Dương Tiêu vẫn là nói

"Có phải là bởi chuyện ngày hôm nay ta xuống núi?"

Đông Phương vừa nghe thấy Dương Tiêu thở dài, cả người liền bắt đầu run lên. Hắn quả nhiên là không nhịn được nữa sao? Không có cách nào chịu đựng y nữa sao? Muốn ly khai (rời khỏi) y sao? Y đã từng cảm nhận sự yêu thương của Dương Tiêu, đã từng sống cuộc sống được hắn cưng chiều, chính y giờ đây còn có thể quay lại cuộc sống cô đơn một mình chờ đợi được nữa sao? Không! Không thể để Tiêu ly khai (rời khỏi) chính mình. Giáo chủ đại nhân hốt hoảng nói:

"Tiêu, ta sai rồi. Ta không nên ghen. Ta không nên đố kị. Ô ô ~ ~ ~ ~ ô ~ ~ ~. Ta sau này sẽ không quản chuyện ngươi đi tìm nữ nhân. Ngươi đừng ly khai (rời đi) ta có được không?"

Khi y nói xong thì nước mắt cũng đã rơi đầy mặt.

Dương Tiêu trong lòng cảm thấy vô cùng đau, dùng sức ôm chặt người trong lòng, vội vã giải thích:

"Đông Phương, mọi việc đều không giống như ngươi nghĩ. Ta xuống núi là để giải quyết xong chuyện của đám nữ nhân kia. Sau này ta chỉ muốn một mình ngươi, bởi vì ta chỉ thích ngươi. Nhất sinh nhất thế nhất song nhân. (một đời, một kiếp, một đôi)"

Dương Tiêu trịnh trọng hứa hẹn.

Đông Phương lúc này mang vẻ mặt không thể tin, mở to đôi mắt nhìn hắn, muốn từ trên gương mặt đối phương nhìn ra điều gì đó. Thế nhưng lại chỉ nhìn thấy sự ôn nhu và chăm chú, còn có sủng nịch (yêu thương) trong ánh mắt. Tiêu... Ý của Tiêu là cả đời này chỉ cần một mình y sao?

"Tiêu... thật vậy sao? Ngươi... ngươi không gạt ta, không được gạt ta?"

"Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão." – Dương Tiêu nắm chặt lấy bàn tay của Đông Phương.

"Lời nói của ngươi, ta nhớ kỹ. Nếu như có một ngày ngươi phụ ta, cho dù là chân trời góc biển bản tọa cũng nhất định sẽ giết chết ngươi." – Đông Phương nói xong, trong mắt liền xuất hiện một tia quyết tiệt.

"Sẽ không, sẽ không. Đông Phương, tin tưởng ta, đời này chúng ta bất ly bất khí. ( ) Cho dù sau này ngươi chán ghét ta, ta cũng sẽ dính chặt lấy ngươi, giống như cái đuôi của ngươi, mỗi ngày đều quấy rầy (làm phiền) ngươi khiến ngươi lại thích ta một lần nữa. – Dương Tiêu nhẹ nhàng vuốt ve lưng y giúp y tâm tình y thả lỏng.

"Ngươi tên oan gia, ta làm sao có thể không thích ngươi. Chỉ sợ sau đó ngươi lại chán ghét ta, lại đi nơi khác tìm nữ nhân." – Đông Phương bị những lời lẽ khoa trương của Dương Tiêu chọc cười, sau nghĩ tới thân thể không trọn vẹn, ánh mắt liền buồn bã, bi thương không dám nói vì sợ hắn sẽ mất hứng.

Dương Tiêu nâng đầu y lên, ánh mắt giao nhau: "Đông Phương, ta yêu ngươi, không liên quan đến việc ngươi là nam hay nữ, bởi chính bản thân ngươi. Cả đời này ta đều sẽ ở bên cạnh ngươi, ta yêu ngươi, trước đây là như vậy, hiện tại vẫn như vậy, sau này cũng sẽ như vậy." Nói xong liền cúi xuống hôn môi y, bốn phiến môi chạm vào nhau, mãi đến khi đối phương hai má đỏ bừng, không thể hô hấp mới dừng lại.

"Đông Phương, ngươi thấy ta hạ sơn để đuổi đám nữ nhân đó cũng không đi hỏi ta, lại suy nghĩ linh tinh, chẳng lẽ không tin tưởng ta?" – Dương Tiêu giả vờ tức giận nói.

"Tiêu, ngươi không nên tức giận. Xin lỗi, ta sau này sẽ không như vậy." – Đông Phương thấy hắn tức giận vội vàng giải thích.

"Như vậy ngươi có nên thể hiện một chút thành ý, an ủi tâm hồn đã bị tổn thương của ta." – Dương Tiêu vừa nói, cánh tay vừa đặt trên lưng y trượt xuống mông, xoa xoa nắn nắn.

"A... Tiêu... Tiêu... Ngươi nói nên làm như thế nào?" – Đông Phương rên rỉ, cả người như muốn nhũn ra, hai gò má đỏ ửng.

"Ngươi kêu phu quân cho ta nghe một chút." – Dương Tiêu tà ác nói.

"Phu quân ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~." – Đông Phương mềm mại kêu, hai mắt ẩn tình.

Dương Tiêu nghe được thanh âm này, bụng dưới liền nóng lên, giả vờ khó xử nói:

"Vậy vẫn chưa đủ."

Đông Phương nghiêng đầu, như đang suy nghĩ: "Phu quân, làm sao bây giờ?" Nói xong lại dùng tay vẽ vòng tròn trên ngực hắn.

Dương Tiêu cảm thấy bụng dưới càng lúc càng nóng, đôi tay đang đặt trên mông y liền đánh xuống: "Hừ. Ngươi không tin ta. Đáng đánh."

Lúc này, Đông Phương cả tai đều ửng đỏ, y lớn như vậy còn bị đánh đòn, thật quá xấu hổ. Đồng thời, lại cảm nhận được cảm giác tê dại từ mông truyền đến, vội mở miệng xin tha:

"A... Tiêu... Đừng đánh. Ta biết sai rồi."

Dương Tiêu buồn cười nhìn người trong lòng biến thành đà điểu, động tác của tay cũng dừng lại, đem người ôm thật chặt, muốn mở miệng lại nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa. Thị nữ đem thuốc của Bình Nhất Chỉ đến.

Dương Tiêu nhận lấy chén thuốc, kiểm tra một chút thấy nhiệt độ vừa vặn (thích hợp), liền đỡ Đông Phương dậy: "Đông Phương, tâm mạch của ngươi ngày hôm nay bị tổn thương. Ta đã để Bình Nhất Chỉ kê thuốc, nhất định phải uống." Dương Tiêu cường ngạnh yêu cầu.

Đông Phương vẻ mặt ghét bỏ nhìn chén thuốc đen ngòm nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt của hắn, sợ hắn tức giận, chỉ có thể cau mày đem thuốc uống hết.

Dương Tiêu nhìn thấy y ngày hôm nay nghe lời như vậy, lập tức tiến tới một chút, liếm lấy đôi môi của y, ôn nhu nói: "Ngoan, đây mới là nương tử tốt của ta, nương tử ngủ đi, ngày hôm nay ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt." Rồi liền ôm người chui vào chăn.

Đông Phương nghe thấy hai chữ "nương tử" ngực liền giống như ăn mật, sắc mặt ửng đỏ, khóe miệng xuất hiện một nụ cười xinh đẹp, ngoan ngoãn chui vào trong lòng Dương Tiêu lắng nghe tiếng đập hữu lực từ trái tim người kia, tiến mộng đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net