[ĐPBBCSNBC] Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 7: Cầu hôn

Sáng sớm, trên bầu trời xuất hiện ánh bình minh xinh đẹp, không khí nhẹ nhàng như một tấm lụa mỏng còn vướng chút sương, từng chút xuyên qua cửa sổ nhẹ nhàng vuốt ve hai người đang nằm trên giường.

Đông Phương Bất Bại từ từ mở mắt, phát hiện bản thân bị Tiêu ôm vào ngực, lại nghĩ tới những lời nói của hắn đêm qua trong lòng liền ngọt ngào, vẻ mặt ngượng ngùng. Ngượng ngùng qua đi, y bắt đầu chăm chú ngắm nhìn gương mặt của hắn, không thể phủ nhận Dương Tiêu có một gương mặt tràn đầy chính khí, cái mũi cao, đôi môi dày, còn có biểu tình sủng ái trên gương mặt, khiến Đông Phương không thể khống chế chậm rãi cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi của hắn, lúc định rời đi, lại một đạo khí tức từ lưng kéo trở về, môi cũng đã bị người công thành chiếm đất.

Dương Tiêu ngay khi Đông Phương bắt đầu nhìn lén đã tỉnh lại, ai có thể ngủ được dưới ánh mắt mãnh liệt đó chứ. Dĩ nhiên lại bắt được Đông Phương trộm hôn hắn, hắc hắc... Nghĩ đến là do y chủ động, Dương Tiêu càng thêm nỗ lực, ngậm lấy cái lưỡi đinh hương của đối phương không ngừng hút đi mật dịch, càn quét trong khoang miệng, chỗ nào cũng không buông tha, nước bọt từ môi chảy xuống. Cho đến khi Đông Phương ô ô kêu lên, không chịu được phải đẩy hắn ra mới dừng lại.

Dương Tiêu nhìn người trong lòng không ngừng thở dốc, trêu chọc nói: "Bảo bối, trộm hôn lại bị phu quân bắt được."

Hai gò má đang ửng đỏ của Đông Phương lại càng đỏ hơn, lấy tay đập vào ngực hắn, sẵng giọng nói: "Ngươi chỉ biết bắt nạt ta." Giọng nói và động tác lại khiến Dương Tiêu cười đến vui vẻ.

Dương Tiêu hầu hạ Đông Phương rửa mặt rồi ăn sáng xong liền rời khỏi. Hắn vì sao lại đi gấp như vậy? Đương nhiên là bởi vì chuẩn bị lễ vật cho bảo bối.

Hắn hiểu Đông Phương, cũng biết trong lòng y chắc chắn không yên tâm, cho nên Dương Tiêu muốn cho y một hôn lễ.

Vừa đến chính điện, Dương Tiêu liền gọi Vương Lục: "Ngươi đi chuẩn bị tốt hai bộ hỉ phục dùng cho việc thành hôn, nhớ phải là loại tốt nhất. Thêm 999 bông hoa hồng, còn có mấy trăm cây nến đỏ. Những thứ khác thì cứ dựa theo việc tổ chức hôn lễ bình thường mà chuẩn bị tốt cho ta."

Vương Lục khom lưng, cúi đầu nói: "Dương tổng quản yên tâm, ta nhất định sẽ làm tốt."

"Được rồi, tìm cho ta sư phụ làm đồ trang sức tốt nhất."

"Dạ, Dương tổng quản còn có yêu cầu gì khác không?"

"Không có. Ngươi đi chuẩn bị trước, nếu có việc ta sẽ gọi."

Vương Lục trong lòng đầy nghi vấn cung kính đi trước. Nghĩ thầm không biết Dương tổng quản muốn thành thân với ai. Nhưng mà chủ tử muốn thành thân với ai đâu có quan hệ gì đến gã, chỉ cần làm tốt việc được giao là được rồi. Nghĩ như vậy nên Vương Lục liền cố gắng đi làm.

Buổi tối, khi Dương Tiêu chậm rãi trở về trong sân của giáo chủ, trong tay cầm 11 bông hoa hồng vừa đi vừa khẽ hát. Kỹ thuật của vị sư phụ làm trang sức kia không tệ, làm nhẫn vô cùng tinh xảo, không biết Đông Phương có thích không. Nghĩ đến lát nữa sẽ muốn cầu hôn y, trong lòng hắn không khỏi khẩn trương.

Dương Tiêu len lén vào trong phòng y, lặng lẽ đem hoa đặt xuống: "Đông Phương, ta đã về." Đi qua bình phong, tiến vào khuê phòng, hắn liền thấy Đông Phương đang vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc. Dương Tiêu vừa nhìn liền biết là y đang thêu, hóa ra Đông Phương vẫn luôn che giấu sở thích của bản thân.

Đông Phương nhìn Dương Tiêu ngơ ngác như ngồi trên đống lửa, nói: "Tiêu, ngươi, ngươi đều thấy sao? Ngươi có phải là không thích không? Ngươi nếu như không thích, ta sau này sẽ không bao giờ... thêu nữa."

Dương Tiêu không nói gì đi tới, cầm lấy hoa sen y đang thêu, lại nắm lấy tay Đông Phương, khích lệ nói: "Nương tử của ta thật khéo tay, thêu đẹp như vậy. Nương tử nếu như buồn chán liền thêu đi, ta thích ngươi thêu. Nếu không, nương tử ngươi làm y phục cho ta, được không?"

Đông Phương trợn tròn hai mắt: "Tiêu, ngươi không cảm thấy một đại nam nhân như vậy, như vậy rất kỳ quái sao?"

"Sẽ không. Ta chỉ là cảm thấy nương tử của ta thật giỏi, lo lắng sau này sẽ có rất nhiều người cùng ta tranh giành nương tử. Cho nên muốn đem ngươi đi giấu kỹ." Dương Tiêu khoa trương nói.

Đông Phương bị hắn chọc cười, nói: "Tiêu, vậy ngươi thích y phục có hình dạng và kiểu dáng như thế nào, ta làm cho ngươi."

"Đông Phương ngươi chọn cho ta đi. Ta tin tưởng ánh mắt của Đông Phương. Nếu không thì ngươi làm sao có thể chọn ta." Người nào đó đắc ý, đâu còn sự trầm ổn lúc trước.

Đông Phương Bất Bại cười đồng ý.

Dương Tiêu sờ vào chiếc nhẫn ở trong lòng, đem Đông Phương ôm đến giường: "Đông Phương, ngươi chờ ta một chút, ta lập tức quay lại." Nói rồi liền xoay người đi ra ngoài.

Đông Phương muốn hỏi hắn định làm gì thì đã thấy Dương Tiêu một tay cầm 11 bông hoa hồng, một tay lại cầm một chiếc hộp nhỏ, bên trong là hai chiếc nhẫn không biết là để làm gì.

Dương Tiêu từ từ đến gần Đông Phương, quỳ một chân xuống.

Đông Phương vội vàng muốn nâng hắn đứng dậy. Người ưu tú như Dương Tiêu làm sao có thể quỳ trước y: "Tiêu, ngươi làm gì vậy? Mau đứng lên."

Dương Tiêu không chút dịch chuyển, giơ lên hoa hồng trong tay: "Đông Phương, ta thật lòng muốn nói với ngươi, cả đời này ta đều sẽ yêu ngươi, thương ngươi, cưng chiều ngươi. Ngày hôm nay ta thành tâm cầu hôn ngươi. 11 bông hoa hồng này muốn nói ta sẽ yêu ngươi cả đời. Chiếc nhẫn này có khắc tên của ta, chỉ cần ngươi đeo lên, cả đời này chúng ta sẽ cùng nhau, bất ly bất khí (không rời không bỏ), chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão. Đông Phương, ngươi đồng ý gả cho ta không?"

Đông Phương cuối cùng cũng không kìm được mà bật khóc, y sắp bị cảm giác hạnh phúc này giết chết.

Dương Tiêu tiếp tục nói với người đang vô cùng cảm động: "Đông Phương, nếu ngươi đồng ý liền cầm hoa hồng trên tay ta, có được không?"

Đông Phương không ngừng nghẹn ngào: "Ta đồng ý. Tiêu, ta đồng ý trở thành thê tử (vợ) của ngươi, bất ly bất khí." Tay y run lên khi cầm hoa hồng.

Dương Tiêu cầm lấy tay trái của y, hai mắt nhìn thẳng vào người đối diện: "Đông Phương, sau khi đeo nhẫn thì ngươi chính là vị hôn thê của ta. Từ nay về sau chúng ta sẽ luôn cùng nhau. Ba ngày sau là đại hôn của hai ta, ngươi nói có được hay không?"

Nói rồi hắn chậm rãi đeo nhẫn vào ngón áp út của Đông Phương giáo chủ.

"Đông Phương, ngươi cũng đeo nhẫn cho ta được không?"

Đông Phương run run đeo nhẫn cho hắn, sau đó nhào vào trong lòng Dương Tiêu, không ngừng nghẹn ngào: "Tiêu, ta thật hạnh phúc. Rất hạnh phúc. May mà còn có ngươi cùng ta."

Dương Tiêu cũng ôm lấy y.

"Ta cũng rất hạnh phúc. Không biết kiếp trước ta đã đốt bao nhiêu nén nhang khiến ông trời có thể cho ta gặp ngươi. Đông Phương, ngươi chính là mạng của ta, là tất cả của ta."

Sau đó, hắn ôm y đưa lên giường.

"Còn có, nương tử, chúng ta cũng đã trao nhẫn. Ngươi nên gọi ta là phu quân, nếu không thì ta sẽ phạt ngươi."

Dương Tiêu ở bên tai Đông Phương nhẹ nhàng nói. Sau đó còn cắn vành tai của đối phương một chút, khiến bảo bối trong lòng run lên.

"Dạ, a ~~~~~~~~~ Ta đã biết. Phu quân ~~~~~~~~~" Đông Phương hai mắt ẩn tình nhìn Dương Tiêu. Giọng nói như hoàng oanh. Toàn thân dường như không có xương mà tựa trên người hắn.

Dương Tiêu thấy người trong lòng như vậy, bụng dưới liền nóng lên. Ánh mắt tối sầm lại, giọng nói có chút khàn đi, thổi khí ở bên tai đối phương "Nương tử, đêm khuya rồi, chúng ta mau đi nghỉ ngơi. Trước hết, ngươi phải để vi phu thu chút tiền đặt cọc." Nói rồi cúi đầu hôn người. Ở trên mặt và cổ Đông Phương nỗ lực trồng ô mai.

"Dạ ~~~~~~~~ a~~~~~~~~~~ phu quân, nhân gia thật nóng." Đông Phương dùng thân thể của mình cọ lên người hắn.

"Nương tử, không nên lộn xộn." Nhìn Đông Phương chủ động như vậy, khiến lang tính của hắn bộc phát, bàn tay thò vào trong áo, nắm lấy một viên hồng nhũ mà dùng sức xoa nắn.

"A~~~~~~~~~ phu quân, phu quân, không nên như vậy." Đông Phương mềm giọng cầu xin tha thứ.

"Nương tử, không nên như thế nào, ngươi không muốn cái gì? Nếu không nói rõ thì ta làm sao có thể biết được?" Dương Tiêu tà ác chơi đùa người trong lòng.

Đông Phương xấu hổ một câu cũng không thể nói ra. Hai mắt rưng rưng trừng đối phương. Nhưng đối với Dương Tiêu, một chút lực uy hiếp cũng không có, trái lại khiến hắn cảm thấy người vô cùng khả ái.

Dương Tiêu cười xấu xa. Hai tay cởi áo của Đông Phương ra. Đập vào trong mắt hắn chính là hầu kết khêu gợi, xương quai xanh tinh xảo, da thịt như ngọc, còn có hai đầu nhũ phấn nộn hơi run rẩy vì lạnh. Dương Tiêu cảm thấy bản thân sắp chảy máu mũi. Hắn cúi đầu hôn từng chút một, từ hầu kết đến xương quai xanh, khi tới gần đầu nhũ, mang theo ý đồ xấu xa mà thổi một hơi, phát hiện thân thể người dưới thân run rẩy, hắn lại đưa một đầu nhũ ngậm vào trong miệng, giống như trẻ con bú sữa mẹ, tạo ra tiếng động, tay kia cũng không nhàn rỗi mà xoa bóp đầu nhũ còn lại.

"A~~~~~~ Dạ, phu quân, nhẹ chút." Cả người Đông Phương ửng đỏ, giọng nói khàn khàn.

Mà hạ thân của Dương Tiêu cũng vô cùng sưng đau, muốn tiến vào thân thể của y, hung hăng chiếm giữ, khiến y phải ở dưới thân hắn cầu khóc, xin tha thứ, bày ra mị thái, nhưng ngày hôm nay lại không thể. Hắn chưa chuẩn bị tốt đồ cho Đông Phương, sẽ khiến y bị thương, hơn nữa Dương Tiêu cũng muốn ở đêm động phòng hoa chúc chiếm được y.

Nghĩ tới đây hắn liền khôi phục được chút cảm xúc, đem đối phương kéo vào trong ngực, chỉnh sửa lại quần áo của cả hai rồi mở miệng nói: "Nương tử, khuya rồi, mau đi ngủ."

Tiểu Dương Tiêu vô cùng khó chịu, nhưng trong lòng Dương Tiêu lại thầm nhủ, yêu tinh này, đêm động phòng xem hắn sẽ thu thập y như thế nào.

Đông Phương không thể hiểu được, ở trong lòng Dương Tiêu thở dốc, lại bắt đầu suy nghĩ miên man: "Phu quân vì sao không tiếp tục? Chẳng lẽ hắn không thích y? Không, sẽ không? Nếu phu quân không yêu thì hắn cũng sẽ không quỳ xuống cầu hôn y. Chẳng lẽ, chẳng lẽ là bởi vì không thích thân thể không trọn vẹn này sao?" Ánh mắt của y liền tối đi.

Đông Phương muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là hỏi ra: "Phu quân, phu quân vì sao không tiếp tục?"

Dương Tiêu nghe được sự cẩn thận trong giọng nói của y, biết người này là lo lắng: "Nương tử, là bởi vì ta chưa chuẩn bị tốt đồ, ta sợ ngươi sẽ bị thương. Hơn nữa ta cũng muốn vào ngày chúng ta thành thân có thể chính thức có được nương tử." Lại kéo lấy tay của Đông Phương đưa tới hạ thân của hắn "Nương tử, ngươi có cảm nhận được không? Tiểu phu quân của ngươi thực kích động, muốn "ăn" tiểu Đông Phương ngươi. Nương tử, ngươi biết hắn muốn "ăn" tiểu Đông Phương ngươi như thế nào không?"

Lúc đầu, Đông Phương nghe những lời nói của hắn trong lòng liền thoải mái, chỉ cần phu quân không ghét bỏ y là được rồi. Nhưng sau đó lại bị lửa nóng nơi hạ thân của Dương Tiêu dọa sợ, rồi nghe thấy những lời nói không biết xấu hổ đó của phu quân nhà mình, còn hỏi y vấn đề... vấn đề như vậy. Nhất thời, gương mặt đỏ bừng, lắc đầu nói "Không, ta không biết."

Dương Tiêu nhìn thiên hạ trong lòng lại bắt đầu xấu hổ, nhất thời nổi lên lòng trêu đùa "Hắn là muốn tiến vào nơi này của nương tử." Nói xong tay cũng đặt ở trên cái mông của Đông Phương giáo chủ lưu luyến không rời, cuối cùng còn cố sức ấn một cái.

"A ~~~~~~~~~~~ phu quana~~~~~~~~~~~~~~~" Đông Phương xấu hổ nhìn Dương Tiêu, sắc mặt đỏ bừng, có chút sợ hãi hỏi "Phu quân, phu quân khó chịu lắm sao?"

"Đương nhiên là khó chịu, nhưng cũng không sao, lát nữa sẽ tốt thôi."

Đông Phương cắn răng, xoay người đè lên Dương Tiêu, đặt hắn ở dưới thân, cúi đầu hôn.

Dương Tiêu sửng sốt, nhanh chóng đổi khách thành chủ, cùng Đông Phương hôn không phân biệt được cái gì nữa.

Đông Phương giáo chủ chỗ nào có thể là đối thủ của Dương Tiêu, xấu hổ trừng mắt nhìn hắn. Sau đó điểm huyệt đối phương. Y không cho người cơ hội phản ứng, nhanh chóng ngăn chặn lại cái miệng của hắn. Rồi y dần dần cởi y phục của Dương Tiêu, đối với thân thể mạnh mẽ của hắn ngượng ngùng cúi đầu hôn lên. Một tay cầm lấy tiểu Dương Tiêu, sờ nắn lên xuống.

Dương Tiêu ngay lúc bị Đông Phương nắm lấy hạ thân liền hừ một tiếng, thúc giục: "Nương tử tốt, nhanh một chút, nhanh một chút giúp phu quân dập lửa."

Đông Phương giáo chủ vừa nghe, tăng nhanh tốc độ ở tay, sau đó cởi ra quần của hắn, chậm rãi cúi đầu ngậm lấy tiểu Dương Tiêu, để nó tiến tiến xuất xuất ở trong miệng y, hai tay cũng không nhàn rỗi mà liên tục xoa nắn, còn phát ra tiếng ân ân a a.

"Phu quân, thật lớn, nhân gia ngậm không được." Đông Phương giáo chủ khóe mắt rưng rưng, ủy khuất nói.

Dương Tiêu ngay khi bảo bối ngậm lấy dương vật của hắn đã vô cùng kích động, thật không ngờ Đông Phương có thể vì hắn làm đến mức này.

"Nương tử, không sao. Ngươi trước giải huyệt đạo cho vi phu."

Dương Tiêu không ngừng thở dốc nói.

Đông Phương giơ tay giải huyệt đạo cho hắn.

"Vậy nhân gia giúp phu quân ngậm." Nói xong lại tiếp tục cúi đầu ngậm lấy tiểu Dương Tiêu, nỗ lực dùng đầu lưỡi hút lấy, ngẩng đầu nhìn thấy sự thoải mái của hắn liền cảm thấy bản thân thật hạnh phúc.

"Ách, nương tử, thật thoải mái, cố sức." Dương Tiêu bị Đông Phương giáo chủ câu dẫn không thể chịu được, lấy tay đè đầu y, tiến nhập thật sâu trong miệng đối phương, ra ra vào vào, nghe thanh âm nức nở gián đoạn của Đông Phương. Cuối cùng ở trong miệng y tiết ra.

Đông Phương có chút khó chịu mà ho khan. Hắn vội vàng ôm lấy đối phương, chạm nhẹ lên mái tóc của người đó. "Nương tử, cực khổ." Lại cúi đầu hôn lên môi y.

Hai người giằng co nửa ngày đều đã mệt mỏi, Dương Tiêu liền ôm Đông Phương chuẩn bị đi vào giấc ngủ, nhẹ nhàng hôn lên trán y "Nương tử của ta, ngủ ngon."

"Phu quân của ta, ngủ ngon." Đông Phương mềm mại trả lời. Phu phu hai người hẹn gặp nhau ở trong mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net