Chương 12: Không Hiểu Phong Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cái gì, ngủ ở phòng Đông Phương Bất Bại?

Đông Phương Bất Bại sau khi nói xong câu đó liền cảm thấy xấu hổ. Có chút không yên, liên lục đổ mồ hôi còn có hơi run rẩy, người này liệu có đáp ứng không?

Sở Đông Thanh không biết nên nói gì, đành phải xấu hổ nhếch nhếch miệng, chối từ: "Chuyện này không....."

Đông Phương Bất Bại vừa nghe tới chữ 'không' sắc mặt liền lập tức tái nhợt, mồ hôi rơi xuống, muốn nói gì đó lại không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ có thể cười khổ một tiếng.

Đúng vậy, y có tư cách gì, lưu lại người trước mắt.

Có lẽ là biểu tình của Đông Phương Bất Bại quá mức rõ ràng, Sở Đông Thanh có chút cảm nhận được y đang khổ sở. Trong nháy mắt, hắn có cảm giác mình cự tuyệt người trước mắt chính là thiên lý bất dung. Ma xui quỷ khiến, lời vừa ra tới miệng Sở Đông Thanh liền biến thành: "Vậy thuộc hạ làm phiền."

Đông Phương Bất Bại có chút không thể tin ngẩng đầu nhìn Sở Đông Thanh, không nghĩ tới đã bước tới tuyệt lộ lại đột nhiên chuyển hướng: "Ngươi nói có thật không?"

Lời vừa ra miệng, Đông Phương Bất Bại liền sâu sắc phỉ nhổ chính mình, đây quả thực là hỏi nhảm a!

Đông Phương Bất Bại che tay áo ho nhẹ môt tiếng, không dám nhìn ánh mắt Sở Đông Thanh, nói thẳng: "Buổi tối dù sao cũng có chút lạnh, chúng ta nhanh thôi."

Sở Đông Thanh nghe lời từ trên mặt đất ngồi dậy, đuổi theo cước bộ của y.

..............

Tuy không phải lần đầu đến phòng của Đông Phương Bất Bại, nhưng nhìn gian phòng được quét tước sạch sẽ Sở Đông Thanh vẫn không khỏi sinh ra loại cảm giác vô cùng xấu hổ.

Gian phòng kiếp trước của hắn so với đại đa số trạch nam khác không có gì bất đồng. Trên đất đầy tất bẩn, đĩa phiến, mặt đất còn một đống mì ăn liền, chăn mền không gấp, mô hình máy bay điều khiển cũng nằm trên đất, ngoài ra còn có đủ loại chủy thủ tinh xảo.

Gian phòng của Đông Phương Bất Bại hoàn toàn tương phản, bàn trang điểm được thu dọn vô cùng gọn gàng, trên cái bàn gỗ nhỏ trong phòng được bày một bộ trà cụ vô cùng tinh xảo, đầu giường có treo tua màu vàng nhạt trên mành nhìn càng đẹp mắt, phía dưới được buột vòng hoa mẫu đơn vô cùng tỉ mỉ phụ trợ cả căn phòng càng thêm thanh lịch sạch sẽ.

Việc đầu tiên Sở Đông Thanh làm là hạ mắt nhìn bốn phía, không có bất cứ chăn đệm dư thừa nào, nơi duy nhất có thể làm chỗ ngủ cho hắn chính là cái bàn gỗ nhỏ. Sở Đông Thanh ngửa đầu nhìn trần nhà, từ ngủ lộ thiên trên mặt đất sang ngủ trên bàn, cái này xem như là môt loại gián tiếp thăng cấp sao?

Bên kia, Đông Phương Bất Bại vì Sở Đông Thanh đồng ý yêu cầu của mình mà tiếu ý trên môi không thể nào che đậy được, đối Sở Đông Thanh nói ra sắp xếp của mình: "Từ nay về sau ngươi ngủ trên giường này là được rồi."

Từ nay về sau? Đông Phương Bất Bại ngẫm lại từ này cảm thấy trong lòng tràn đầy ngọt ngào.

Sở Đông Thanh sửng sờ, cuống quít từ chối: "Như vậy sao được, còn giáo chủ người......."

Đông Phương Bất Bại kiên trì nói: "Đây là mệnh lệnh của bản tọa."

Sở Đông Thanh nhìn Đông Phương Bất Bại vừa rồi còn tiếu ý doanh doanh hiện tại lại ra vẻ nghiêm túc, vui mừng trong lòng không khỏi hạ xuống. Trong lúc vô tình hắn tựa hồ đã phân biệt ra được Đông Phương Bất Bại đang thật sự tức giận hay là giả bộ. Giống như hiện tại, Đông Phương Bất Bại tuy là sắc mặt căng cứng, nhưng hắn có thể cảm nhận được nội tâm của y thật ra đang hoan hỉ.

"Như vầy đi." Sở Đông Thanh nhìn lướt qua, chăn đệm trên giường coi như dày đặc: "Giáo chủ chỉ cần cho thuộc hạ một ít chăn đệm là tốt rồi, thuộc hạ có thể xuống đất ngủ."

Đông Phương Bất Bại nghĩ đến tính cách của Sở Đông Thanh, nếu mình còn cự tuyệt hắn nhất định sẽ đòi ngủ trên bàn gỗ [không thể không nói, giáo chủ đã đoán đúng chân tướng, Sở Đông Thanh vừa tiến vào liền đánh chủ ý lên đó]. Đông Phương Bất Bại liền đồng ý, xoay người đem đệm chăn cho Sở Đông Thanh. Sở Đông Thanh thì tiếp tục quang sát bố cục tinh xảo trong phòng.

Thẳng đến khi động tĩnh bên kia có chút lớn, Sở Đông Thanh mới thu hồi mục quang nhìn về phía Đông Phương Bất Bại bên kia.

Vừa mới nhìn Sở Đông Thanh liền bị chọc cười.

Thân hình Đông Phương Bất Bại vốn có chút đơn bạc, cố tình y lại ôm một đống lớn chăn mền ra ngoài, trên giường chỉ còn lại một tầng ga giường mỏng.

Sở Đông Thanh đi đến phía trước giúp Đông Phương Bất Bại ôm chăn đệm. Sau đó trong ánh mắt không tán đồng của y mang chúng trở lại, một lần nữa trải lên giường.

Sau, Sở Đông Thanh một lần nữa đứng tại chỗ bất động trước mặt Đông Phương Bất Bại, tiếp nhận số chăn mền còn lại, trải lên mặt đất. Sau đó, hắn quay đầu, ánh mắt tự tiếu phi tiếu nhìn Đông Phương Bất Bại. Đông Phương Bất Bại lập tức quẫn bách đến mặt đỏ bừng, khẩn trương, không biết nên làm thế nào cho phải.

"Giáo chủ, thuộc hạ là ngủ trên mặt đất." Dừng một chút, Sở Đông Thanh nghĩ tới đống chăn mền thật dày trên giường vừa rồi chỉ còn có tấm ga, buồn cười nói: "Chẳng lẽ ngài chuẩn bị ngủ giường với ga giường không sao?"

Đông Phương Bất Bại có chút không tình nguyện nói: "Ban đêm thật lạnh, ngươi nên lấy thêm một ít đệm chăn."

Sở Đông Thanh chuẩn bị nằm lên chăn đệm đã trải tốt dưới đất, nghe được lời nói của Đông Phương Bất Bại, bất đắc dĩ lắc đầu, giận dữ nói: "Giáo chủ, hiện tại là mùa hè."

Đông Phương Bất Bại thấy thái độ kiên quyết của Sở Đông Thanh cũng đành nhượng bộ: "Vậy ngươi đem chăn đệm dời vào trong một chút."

Sở Đông Thanh nghi hoặc nhìn Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại xoay người sang chỗ khác, làm ra vẻ chuẩn bị lên giường. Y cũng không thể nói cho Sở Đông Thanh biết y muốn hắn lại gần y một chút a. Đông Phương Bất Bại hướng ánh mắt về phía cửa sổ: "Ngươi cách cửa sổ gần quá, buổi tối không để ý dễ bị phong hàn."

Sở Đông Thanh vửa nghe liền cảm thán Đông Phương Bất Bại thận cẩn thận, quả nhiên nghe lời đem chăn đệm chuyển lại gần giường của y.

Đông Phương Bất Bại nghe tiếng Sở Đông Thanh di động đệm giường, trong lòng không khỏi cao hứng, tràn đầy sung sướng cuối đầu chuẩn bị cởi bỏ dây lưng, sau đó chìm vào giấc ngủ. Ngay lúc này, chỗ Sở Đông Thanh truyền đến một âm thanh rất nhỏ, Đông Phương Bất Bại chợt nhớ trong phòng không phải chỉ có một mình y.

Ngón tay dừng ở chỗ đai lưng thật lâu không có động tĩnh, nửa ngày, Đông Phương Bất Bại mới cắn răng, y cảm thấy dđược đây chính là một cơ hội tuyệt hảo ni.

Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng kéo nút buột trên đai lưng, gương mặt tràn đầy ngượng ngùng tựa như mối tình đầu của thiếu nữ. Quần áo chậm rãi cởi ra để lộ đầu vai trắng nõn, Đông Phương Bất Bại quyết định quay đầu nhìn về hướng Sở Đông Thanh.

Trong đầu Đông Phương đã nghĩ đến kết quả tệ nhất, thậm chí đầu óc không ức chế được hiện ra cảnh tượng Sở Đông Thanh mắng y vô liêm sỉ. Thật không nghĩ đến, thời điển y xoay người nhìn qua dĩ nhiên là, dĩ nhiên là......

Sở Đông Thanh lúc này tứ chi mở rộng, miệng hé mở, không biết từ lúc nào đã tiến vào mộng đẹp.

Đông Phương Bất Bại nhìn thấy một màn như vậy, không biết là nên khóc hay nên cười.

Sở Đông Thanh, ngươi đồ gia hỏa không hiểu phong tình!!

ần ı˫7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net