Chương 13: Đoạt Vị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đông Phương Bất Bại trằn trọc đến nữa đêm, trong chốc lát tức giận xoay lưng về phía Sở Đông Thanh, trong chốc lát lại nhịn không được xoay người lại nhìn hắn. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Đông Phương Bất Bại có cơ hội nhìn kỹ diện mạo Sở Đông Thanh.

Y rón ra rón rén bò xuống giường, đi đến bên cạnh Sở Đông Thanh, cẩn thận nhìn ngắm bộ dáng lúc ngủ của hắn, càng xem càng thấy lòng tràn đầy tình yêu say đắm.

Tướng ngủ của Sở Đông Thanh cũng không tính là hảo, lúc này môi còn hơi giương giương, không biết có phải mơ thấy được ăn cái gì ngon không.

Đông Phương Bất Bại dùng ngón tay thon dài không ngừng vuốt vuốt cánh môi Sở Đông Thanh. Cuối cùng thật sự nhịn không được, cuối đầu chạm vào cánh môi Sở Đông Thanh, không ngừng liếm hôn.

Đông Phương Bất Bại tự nói với mình chỉ một chút thôi, nhưng vẫn là không khống chế được nụ hôn dần dần trở nên kịch liệt.

Người này, môi thế nào lại mềm như vậy, ngọt như vậy, suýt nữa làm cho y muốn ngừng mà ngừng không được.

Lúc này, trong mộng, Sở Đông Thanh thấy mình đang vui vẻ ăn KFC, kết quả không để ý giống như bị nghẹn, hô hấp không thoải mái, mặt cũng đỏ bừng. Sở Đông Thanh có chút khó chịu vặn vẹo khuôn mặt. Đông Phương Bất Bại giống như thỏ con bị chấn kinh, nhảy dựng lên, vội vàng hấp tấp trở lại giường nằm, chăn mền cũng không kịp chỉnh.

Sở Đông Thanh cố gắng mở hai mắt, mạnh mẽ hút lấy không khí, ngón tay phản xạ có điều kiện sờ sờ môi, tại sao lại có chút đau?

Sở Đông Thanh dùng kính trang điểm của Đông Phương Bất Bại nhìn một chút, phát hiện môi mình thật sự có chút sưng lên. May mắn hiện tại là buổi tối, Sở Đông Thanh vội vàng lấy một ít xác trà lạnh đắp lên chỗ bị sưng, nếu hiện tại là ban ngày làm sao ra ngoài gặp người a.

Nếu bị người ta hỏi, Sở Đông Thanh, môi của ngươi sao lại sưng lên. Chẳng lẽ muốn hắn trả lời, nằm mơ thấy gặm đùi gà, kết quả đem chính mình gặm cắn?!!!

Bởi vì chuyện này, Sở Đông Thanh nguyên bản đang buồn ngủ liền thanh tỉnh một nửa, ánh mắt quét tới bên giường của Đông Phương Bất Bại, Sở Đông Thanh nhíu mày đi tới.

Với công lực của Đông Phương Bất Bại tất nhiên cảm nhận được Sở Đông Thanh đang từng bước từng bước tiếp cận mình. Bất quá mới vừa làm việc trái với lương tâm, theo tiếng bước chân tới gần của Sở Đông Thanh, Đông Phương Bất Bại khẩn trương đến thân thể cứng còng.

Sở Đông Thanh đi đến bên giường của Đông Phương Bất Bại, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng hắn thở dài.

Đông Phương Bất Bại nghe tiếng thở dài cảm thấy như tuyệt vọng phô thiên cái địa đang đánh ập vào người. Chẳng lẽ Sở Đông Thanh phát hiện cho nên muốn tìm y chất vấn sao?

Cảm nhận được thân thể mình cùng chăn mền phía dưới bị nhẹ nhàng tách rời, Đông Phương Bất Bại khẩn trương đến lông mi cũng bắt đầu rung nhẹ một cái.

Sở Đông Thanh cẩn thận lấy chăn mền dưới người Đông Phương Bất Bại ra, sau đó phủ lên người y, tỉ mỉ đem bốn góc chăn dịch hảo, bất đắc dĩ tự nhủ: "Dù gì cũng là người lớn rồi, buổi tối đi ngủ còn đạp chăn mền." Bất quá nghĩ đến mình mơ tới ăn KFC mà đem miệng cắn sưng, Sở Đông Thanh đột nhiên có cảm giác mình không có tư cách chê cười Đông Phương Bất Bại.

Dù sao so với hành động của mình, Đông Phương Bất Bại xem như bình thường hơn nhiều.

Sở Đông Thanh quan sát sắc trời ngoài cửa sổ, xem chừng hiện giờ là giờ tý bốn khắc, cách hừng đông còn khoảng một thời gian dài. Vì vậy, Sở Đông Thanh đành nằm xuống chăn đệm trải dưới đất, bắt đầu tìm cảm giác buồn ngủ.

Đông Phương Bất Bại nghe tiếng hít thở vững vàng của Sở Đông Thanh, thân thể hướng vào trong chăn rụt rụt, cảm nhận độ mềm mại, thấy giọng cười mắng một câu: "Ngốc tử."

Một đêm này, trong mộng khóe miệng Đông Phương Bất Bại giương lên một độ cong thật là to.

..............

Buổi sáng, phản ứng đầu tiên của Sở Đông Thanh khi tỉnh dậy là sờ lên môi mình, sau đó vụng trộm liếc nhìn kính trang điểm của Đông Phương Bất Bại, phát hiện môi mình đã hết sưng, không nói cũng biết cao hứng biết bao nhiêu a.

Đông Phương Bất Bại tất nhiên là chú ý tới hành động mờ ám của hắn, không khỏi sờ sờ cái mũi. Đương nhiên y sẽ không thừa nhận hết thảy do chính mình tạo thành.

................

Sau khi dùng xong điểm tâm, Đông Phương Bất Bại liền dẫn theo Sở Đông Thanh đến chỗ Dương Liên Đình lấy sổ sách. Sắc mặt Sở Đông Thanh không thể nói là tốt, hắn làm sao lại quản nổi chuyện này a! Tổng quản, chức vị thật dễ nghe, ai biết hắn có thể hay không không để ý mà ném mất cái mạng nhỏ.

Lúc này, Dương Liên Đình đang cùng mấy thị thiếp trong phòng điên loan đảo phượng, khoái hoạt vô cùng. Không nghĩ tới Đông Phương Bất Bại đột nhiên phá cửa xông vào, sợ tới mức chỗ kia lập tức mềm nhũn. Vừa định đối Đông Phương Bất Bại chửi ầm lên, chợt nhớ tới Đông Phương Bất Bại đối với gã không giống như trước, chính mình an phận vẫn tốt hơn.

Đông Phương Bất Bại nhìn thấy một màn này, sắc mặt không đổi, chỉ lạnh lùng quát Dương Liên Đình: "Ban ngày tuyên dâm, chuyện này nếu như bị người truyền đi thì không tốt, bản tọa niệm tình công lao trước đây của ngươi, tạm thời không tính toán."

Dương Liên Đình một bộ biết chắc Đông Phương Bất Bại sẽ không làm gì gã, cuối đầu giả bộ nhận lỗi. Không ngờ, câu nói tiếp theo của Đông Phương Bất Bại khiến tâm tình vừa hạ xuống của gã liền cương lên.

"Trước đó vài ngày bổn tọa thu hồi vị trí tổng quản của ngươi, vì sao còn chậm chạp không chịu đem sổ sách giao nộp lại?"

Dương Liên Đình một bộ chấn kinh không thôi, cũng không còn cố kỵ quy củ gì gì đó, trực tiếp ngẩng đầu nhìn Đông Phương Bất Bại. Chỉ tiếc, đối phương ngay cả ánh mắt cũng lười bố thí cho gã.

Gã vốn cho rằng ngày hôm đó Đông Phương Bất Bại chỉ nói nhảm, chờ qua vài ngày y hết giận tự nhiên sẽ quên chuyện hôm đó. Thật không nghĩ đến, lần này Đông Phương Bất Bại cư nhiên làm thật.

Không có vị trí tổng quản, Dương Liên Đình thật sự không dám nghĩ đến. Đồng Bách Hùng ngày thường gã hay đắc tội sẽ là người đầu tiên không buông tha gã, huống chi gã còn đắc tội một ít hương chủ khác ni?

"Giáo chủ." Dương Liên Đình một lần nữa cuối đầu, nhất thời làm người khác không thấy rõ nét mặt gã: "Thuộc hạ đối với quyết định của giáo chủ không dám có dị nghị, chỉ là thuộc hạ chưởng quản sổ sách đã nhiều năm. Những thứ này không thể một ngày không có người quản, không bằng hiện tại cho thuộc hạ tạm thời quản lý chức vị tổng quản này. Đợi đến khi giáo chủ tuyển được người thích hợp, thuộc hạ sẽ giao lại."

Gã không tin, trên dưới cao thấp có người dám đi tìm Đông Phương Bất Bại đòi chức vị này. Kẻ thô kệch như Đồng Bách Hùng tất nhiên gã không cần lo lắng, chỉ là một mãng phu thôi, chỉ hiểu được một ít võ học, làm sao biết quản lý sổ sách?

Trong mắt Đông Phương Bất Bại hiện lên hàn quang, một quả tú hoa châm không chút do dự đâm vào bả vai Dương Liên Đình, gã ngay tại chỗ ngã lăn ra đất.

Sở Đông Thanh lộ ra ánh mắt kinh ngạc, cho dù Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình cãi nhau hẳn y cũng sẽ không trừng phạt gã nha. Dù sao bả vai cũng là nơi yếu ớt, bị cưỡng chế đâm vào một châm, đối với người bình thường mà nói có thể xem như một loại cực hình. Trong nguyên tác, Đông Phương Bất Bại hẳn là nên đối với Dương Liên Đình nói sao nghe vậy, ủy khuất cầu toàn mới đúng chứ?

Kỳ thật, nhất cử nhất động của Dương Liên Đình đã sớm không còn ảnh hưởng đến Đông Phương Bất Bại. Sở dĩ y ra tay nặng như vậy, đơn giản là muốn ngắn gọn nói cho Sở Đông Thanh biết mình và người này sớm không còn bất luận quan hệ gì.

"Đem sổ sách giao ra, nếu còn để bổn tọa lập lại một lần nữa thì không chỉ là một tú hoa châm nho nhỏ như vậy đâu."

Dương Liên Đình lúc này cũng không dám làm loạn, cố nén đau đớn vội vàng đến ngăn tủ lấy sổ sách ra, một bên dâng lên cho Đông Phương Bất Bại, một bên không ngừng dập đầu xin tha thứ: "Giáo chủ tha mạng! Giáo chủ tha mạng!"

Đông Phương Bất Bại chán ghét nhìn bộ dạng sợ chết của gã, bắt đầu hoài nghi trước kia mình làm sao mà thích thượng loại người như vậy a.

Qủa nhiên người với người không thể so sánh, vừa so sánh Sở Đông Thanh cùng Dương Liên Đình, Đông Phương Bất Bại liền cảm thấy Dương Liên Đình ngay cả cặn bã cũng không phải.

i̯4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net