Chương 2: Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đại điện trống rỗng, Đông Phương Bất Bại nhận được tin tức Dương Liên Đình hôm nay trở lại, đặc biệt phân phó giáo chúng rời khỏi đại điện, nghe tiếng bước chân vào đại điện, Đông Phương Bất Bại hoan hỉ nghênh đón: "Liên....." chữ phía sau còn chưa kêu ra nhưng khi nhìn thấy nhóm người phía sau Dương Liên Đình, y đành phải đem xưng hô này thu trở về.

"Thuộc hạ tham kiến giáo chủ." Dương Liên Đình qua loa hành lễ, Đông Phương Bất Bại cũng không để ý, tranh thủ thời gian nói: "Liên... ách, Dương tổng quản mau đứng dậy." Dương Liên Đình ngẩng đầu lên nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, quả nhiên là trên mặt bôi đầy trang điểm, trong mắt Dương Liên Đình hiện lên một tia chán ghét. Đông Phương Bất Bại là ai? Đương nhiên chú ý tới biểu tình ghét bỏ của Dương Liên Đình, tuy nhiên Đông Phương Bất Bại nhiều lần tự nói với chính mình, không quan hệ, dù sao y cũng đã quen, nhưng tâm vẫn có chút nhói đau.

Dương Liên Đình dời tầm mắt về phía khác, miễn cho nội tâm ngột ngạt, sau đó bẩm báo: Đây là nhân thủ mới thuộc hạ đưa về từ Dương Châu". Dừng một chút, Dương Liên Đình lại nói: "Giáo chủ nếu như thiếu nhân thủ, có thể chọn một hai người hầu hạ." Dương Liên Đình dùng kế này có thể một viên đá bắn hai con chim, vừa có thể nịnh nọt Đông Phương Bất Bại, quan trọng nhất là, có người ngoài ở đây, Đông Phương Bất Bại ít nhiều sẽ kiên kỵ, không biểu lộ ra tình ý khiến hắn vừa nhìn đã chán ghét kia.

Trong long Đông Phương Bất Bại đương nhiên hiểu rõ ý nghĩ của Dương Liên Đình, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vô cùng mừng rỡ, Liên đệ lừa gạt y nghĩa là vẫn còn quan tâm đến y: "Ta đây không cần quá nhiều người, một người là đủ rồi." Dứt lời liền lạnh lùng nhìn đám người đứng sau lưng Dương Liên Đình nói: "Đều ngẩng đầu lên".

Kỳ thật Sở Đông Thanh từ lúc nghe thấy tiếng nói của Đông Phương Bất Bại đã muốn ngẩng đầu lên nhìn, bất quá vì không muốn bị để ý nên mới không làm. Nói thật, âm thanh của Đông Phương Bất Bại rất là dễ nghe, thoáng có chút khàn khàn trầm thấp, xen vào đó vài tia tang thương, có cảm giác của người từng trải, Một số người nơm nớp ngẩn đầu lên, nhìn thấy gương mặt Đông Phương Bất Bại trang điểm đậm liền như gặp quỷ lui ra sau một bước, thậm chí có người nhịn không được còn thét ầm lên. Sở Đông Thanh là người duy nhất trấn định, dù sao bộ dáng Đông Phương Bất Bại đã được miêu tả rất rõ ràng dưới ngòi bút của Kim Dung, hơn nữa, từ sâu trong nội tâm Sở Đông Thanh đối với Đông Phương Bất Bại có một tia thương tiếc, thời điểm đọc nguyên tác, hắn vẫn cho rằng nhân vật này nên đạt được hạnh phúc.

Đông Phương Bất Bại vốn chỉ để ý đến cách nhìn của một mình Liên đệ, nên mới hóa trang, lại không nghĩ rằng ....... Thiên hạ đệ nhất võ lâm đầy kiêu ngạo giờ phút này cảm thấy mình đồng dạng với loại tôm tép nhãi nhép. Dương Liên Đình nhìn thấy Đông Phương Bất Bại chịu nhục nhã, nén cảm giác mừng thầm xuống, dù sao người cuối cùng bị giận chó đánh mèo cũng không phải là hắn.

Dương Liên Đình đoán không sai, Đông Phương Bất Bại đang chuẩn bị động thủ giải quyết đám người kia, đầu ngón tay nắm mấy cây kim châm nhỏ, chỉ là y đột nhiên phát hiện có một người bình tĩnh đứng giữa đám người kia, người này thân hình thon dài, khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt lúc nhìn về phía y không có chán ghét cũng không có né tránh. Y thu liễm sát khí của mình, hướng Sở Đông Thanh hỏi :"Ngươi tên là gì?"

Sở Đông Thanh không ngờ Đông Phương Bất Bại đột nhiên nói chuyện với mình, bất quá hắn phản ứng rất nhanh, ôm quyền đáp :"Tiểu nhân Sở Đông Thanh".

"Sở Đông Thanh sao, rất tốt, từ nay ngươi giúp bản tọa quản lý hậu hoa viên."

Sở Đông Thanh khom người hành lễ :"Tiểu nhân đã biết." Dương Liên Đình có chút kinh ngạc, Đông Phương Bất Bại vậy mà không giết đám người đó, bất quá Dương Liên Đình rất nhanh quên đi chuyện này, hắn quan tâm nhất chính là đám nữ nhân mang về từ Dương Châu khi nào mới có thể....

Sở Đông Thanh đi theo Đông Phương Bất Bại vào hậu viện, nơi này chỉ có một mình Đông Phương Bất Bại ở, phòng tuy không lớn nhưng được bày trí rất khéo léo, xung quanh màu sắc rực rỡ, giống như đại viện được miêu tả trong [Hồng lâu mộng] 'Hoa viên gấm đám, sáng thấu linh lung, hậu viện mãn khung tường vi, bảo tướng, vùng cái ao.'

Bất quá Sở Đông Thanh vừa bước vào đại sảnh liền phát hiện ở đây cái gì cũng không có, đại sảnh chỉ được bố trí qua loa, bốn phía tùy ý treo vài bức tranh, ngoài ra cái gì cũng không có. Đông Phương Bất Bại xoay người hướng Sở Đông Thanh cảnh cáo: "Ngươi tốt đa chỉ có thể đi vào đại sảnh, nếu dám vượt khuôn, mạng của ngươi ta không cam đoan."

Sở Đông Thanh cuối đầu nói: "Tiểu nhân hiểu rõ, bất quá giáo chủ, tốt nay tiểu nhân trụ ở nơi nào?"

Đông Phương Bất Bại lạnh lùng lướt qua Sở Đông Thanh: "Ngươi tự nghĩ biện pháp, chuyện này cũng muốn ta giải quyết dùm ngươi?" Nói xong liền đi vào trong, không hề để ý tới Sở Đông Thanh.

Chỉ có thể vào đại sảnh, lại còn phải tự mình tìm chỗ ở, nơi này nhìn sơ qua chỉ thấy có một gian phòng ở, chỗ đó chắc hẳn là của Đông Phương Bất Bại, Sở Đông Thanh nghĩ nghĩ thấy có chút buồn cười, đây không phải là bắt hắn buổi tối ngủ trên mặt đất sao?

Lộ thiên ngủ trên mặt đất , này cũng không sao cả, Sở Đông Thanh hiểu rõ con người vĩnh viễn phải đi thích nghi với cuộc sống, mà không phải cuộc sống sẽ đi thích nghi ngươi. Đông Phương Bất Bại cũng không dặn dò gì thêm, hắn liền bắt đầu ngày làm việc đầu tiên của mình, chăm sóc hoa viên, nói trắng ra chính là trồng hoa, bất quá Sở Đông Thanh cũng không ghét bỏ chuyện này, tốt xấu gì cũng có ăn có mặc, lại nói, trồng hoa so với đi phòng bếp đốn củi các loại tốt hơn nhiều.

Vừa ra đến hoa viên, một mùi hương nhàn nhạt liền bay đến, mùi hương này rất dễ chịu, không quá nồng, cũng không quá nhạt, xem ra Đông Phương Bất Bại cũng có chút nghiên về hoa. Sở Đông Thanh chạm tay vào mặt đất kiểm tra độ ẩm, nhận thấy có lẽ hoa này vừa được tưới vài ngày trước, để tránh hoa chết do tưới quá nhiều nước, Sở Đông Thanh chỉ nhổ cỏ dại, sau đó bắt đầu cân nhắc việc tìm chỗ ngủ tối nay.

Trong vườn hoa đương nhiên là không được, thực ra Sở Đông Thanh có chút dị ứng với phấn hoa, bất quá cũng không quá nghiêm trọng, nhiều nhất cũng chỉ nổi chút sởi thôi. Sở Đông Thanh đi dạo một vòng trong hậu viện, cuối cùng phát hiện dưới đại sảnh có mái hiên tránh gió, khá thích hợp để ngủ, liền quyết định lấy cỏ dại vừa nhổ làm một cái gối đầu đơn giản. Làm xong hết thảy, Sở Đông Thnah bắt đầu cảm thấy may mắn, may mắn bây giờ là mùa hè, hắn không cần lo lắng sẽ bị đông chết.

Buổi tối đầu tiên Sở Đông Thanh đến Hắc Mộc Nhai, dùng trời làm chăn, dùng đất làm chiếu, làm cho sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại toàn thân đau nhức không thôi. Vận động tứ chi một chút, bất kể nói thế nào, tâm tình Sở Đông Thanh bây giờ chẳng những không tệ mà ngược lại còn cảm ơn hậu viện cực kỳ xinh đẹp Đông Phương Bất Bại. Không khí buổi sáng rất là tươi mát, trên mỗi đóa hoa cành lá đều đọng lại sương sớm, lòe lòe rực rỡ, góp phần làm cho những đóa hoa càng thêm đáng yêu kiều nộn. Một trận gió thổi qua, hương hoa bay tản ra, thấm vào tận gan ruột.

Sở Đông Thanh nhìn những đóa hoa này cảm thấy rất khả quan, Đông Phương Bất Bại và hắn đều là những người thích trồng hoa, có cảm giác tùy ý phong lưu nói không nên lời. Chỉ đáng tiếc, người này cùng hắn không thân quen. Sở Đông Thanh muốn đem những đóa hoa này trưng bài thật đẹp. Hắn qua phòng thu chi xin phép chưởng quản sổ sách, trong ánh mắt kỳ quái của mọi người đi đến kho hàng bị vứt bỏ. Hắn tìm thấy một chiếc bình bạch ngọc khá xinh đẹp, sau đó đi vào vườn hoa, chọn mấy bông hoa đẹp nhất cắm vào trong bình. Hoàn tất, Sở Đông Thanh đứng dậy nhìn những đóa hoa này, nhất thời cảm khái, cái gọi là chạy đến đồ mi bất quá cũng chỉ như thế này thôi.

Lúc Đông Phương Bất Bại rời giường, trạng thái tinh thần không được tốt cho lắm. Buổi tối hôm qua y không hề ngủ, cứ như vậy nằm từ tối đến hừng đông. Đông Phương Bất Bại phát hiện thời gian y mất ngủ càng lúc càng nhiều, người cũng dễ nổi giận hơn. Y thở dài, Liên đệ sợ là lại có tân hoan, giờ này cũng chưa thấy đến đây.

Tâm tình không tốt, Đông Phương Bất Bại quyết định đi ra ngoài hít thở không khí, lúc đi qua đại sảnh lại phát hiện trong một góc khuất, không biết tự lúc nào xuất hiện một lọ hoa tươi, hoa nở cực thịnh, tuy là bày trí trong một góc nhỏ nhưng lại thu hút ánh mắt người khác. Trong nháy mắt, Đông Phương Bất Bại nghĩ tới Dương Liên Đình, nhưng y rất nhanh phủ định, không nói đến chuyện Dương Liên Đình không phải là loại người phong nhã gì, cho dù có tất cả cũng chỉ dùng để mua vui trên người nữ nhân rồi.

Hậu viện truyền đến tiếng động, Đông Phương Bất Bại tay cầm kim, phi thân ra bên ngoài. Y nhìn thấy một người chui trong bụi hoa không biết làm gì, nghiêm nghị quát: "Kẻ nào? Dám đến hoa viên của bản tọa làm loạn".

Sở Đông Thanh cũng không có dừng tay, chỉ hơi nâng người lên, không chút hoang mang nói: "Hồi giáo chủ, tiểu nhân hôm qua được giáo chủ phái đến hậu viện chăm sóc hoa." Đông Phương Bất Bại hồi tưởng lại, hình như là có chuyện này, hôm qua Liên đệ dẫn vài người về, y cũng tiện tay chọn một người đến quản lý hậu viện, thấy Sở Đông Thanh bận rộn chăm sóc hoa, y chất vấn: "Hoa trong đại sảnh là ngươi để?"

Sở Đông Thanh ứng tiếng "Ân", cũng không nói gì them, tiếp tục cuối đầu làm việc.

Đông Phương Bất Bại thấy hắn vô lễ, không khỏi cả giận nói: "Nhìn thấy bản toa, sao không tới hành lễ?"

Sở Đông Thanh đành phải dừng tay lại, ngẩng đầu lên, tự tiếu phi tiếu đánh giá Đông Phương Bất Bại, nguyên lai người này cũng không hoàn toàn giống với Kim Dung miêu tả 'Y cạo sạch chòm râu, trên mặt đầy son phấn, quần áo trên người nam không ra nam, nữ không ra nữ', Đông Phương Bất Bại lúc này vẫn chưa lịp thoa son đánh phấn, dung mạo tựa như Phan An, da trắng nõn nà, mày như kiếm, mi như mục họa, mặt như múi đào, mắt như thu ba, một điểm môi son muốn nói lại thôi, tuy khuôn mặt có chút tiều tụy nhưng ảnh hưởng chút nào đến mỹ mạo của y. Hắn nhớ lại khuôn mặt đầu phấn son ngày hôm qua của Đông Phương Bất Bại không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, xem ra người trước mắt này thật sự không biết cách trang điểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net