Chương 3: Hạt Giống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đông Phương Bất Bại đương nhiên cảm nhận được cái nhìn đầy dò xét của Sở Đông Thanh, cảm thấy không thoải mái, không khỏi thẹn quá hóa giận quát: "Còn dám vô lễ, cẩn thận bản tọa đem tròng mắt ngươi móc ra!"

Sở Đông Thanh biết mình vượt quá khuôn phép, thu hồi ánh nhìn, cúi đầu không nói thêm gì nữa.

Coi như tiểu tử này có chút hiểu biết, Đông Phương Bất Bại thu hồi sát khí, ra lệnh: "Cùng bản tọa đi đến chỗ của Dương tổng quản."

Sở Đông Thanh ứng thanh: "Là" liền vội vàng đuổi theo Đông Phương Bất Bại.

Trên đường đi Đông Phương Bất Bại cũng không nói gì thêm với Sở Đông Thanh. Nghiêm chỉnh suy nghĩ, Đông Phương Bất Bại còn muốn đi gặp Dương Liên Đình là do lần này thời gian gã đi Dương Châu có chút lâu, hôm qua gặp mặt cũng chỉ là vội vội vàng vàng, chưa cùng Liên đệ hảo hảo trò chuyện. Sở Đông Thanh đại khía cũng minh bạch suy nghĩ trong nội tâm của Đông Phương Bất Bại, có điều hắn cũng đoán được, lấy tính cách của Dương Liên Đình, kết qủa nhất định sẽ làm Đông Phương Bất Bại thất vọng.

Trên thực tế, Sở Đông Thanh cũng không có đoán sai, khi hắn cùng Đông Phương Bất Bại đi gần đến cửa phòng của Dương Liên Đình đã nghe thấy một số âm thanh, Đông Phương Bất Bại lập tức biến sắc, bước chân cũng nhanh hơn.

Tới trước cửa phòng, âm thanh càng lúc càng rõ rang, thậm chí có thể đoán được bên trong có không chỉ một nữ tử.

"Đại nhân, chậm một chút a!"

"Đại nhân, còn có Lục Bình a, đừng chỉ để ý một mình tỷ tỷ".

....... "Ân, bảo bối, đừng nóng vội, từng người đến a."

Mỗi câu nói bên trong như một lưỡi đao sắc bén, nặng nề đâm vào lòng Đông Phương Bất Bại, y vốn muốn phá cửa xông vào, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, y có lập trường gì mà ngăn cản Liên đệ? Chình mình dù sao cũng không phải là nữ tử, cũng không thể chân chính cho người yêu cảm giác cá nước thân mật...........

Sở Đông Thanh một bên nhìn Đông Phương Bất Bại từ phẫn nộ rồi đến bi ai, không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu, giờ phút này, hắn cảm thấy đau lòng thay cho Đông Phương Bất Bại. Người như vậy lại hết lần này đến lần khác bị tình yêu hãm hại cúng cùng mất mạng, hơn nữa lại còn yêu loại người cặn bã chính cống, thật sự là tạo hóa trêu ngươi.

Đông Phương Bất Bại lão đảo trở về, thậm chí còn quên mất sự tồn tại của Sở Đông Thanh, Sở Đông Thanh cũng thức thời không nói gì, hiện tại Đông Phương Bất Bại đang nổi nóng, nhắc nhở sự tồn tại của mình không phải là tự tìm không thoải mái sao?

Đêm lạnh như nước.

Sở Đông Thanh tắm rửa dưới ánh trăng, lần nữa cảm thán vận mệnh thần kỳ, bất luận là thời đại nào, dù không phải là chân thực, cho dù là hư ảo, cũng đều rất hưởng thụ ánh trăng, cảm nhận gió nhẹ thổi, đúng vậy, đây mới là tư vị sống.

Đột nhiên, một tiếng "Răng rắc" từ trong phòng của Đông Phương Bất Bại truyền đến, ngay sau đó là một hồi tiếng rên rỉ, Sở Đông Thanh vội vàng đứng dậy chạy vào đại sảnh, nhớ đến lời Đông Phương Bất Bại, Sở Đông Thanh đành phải dừng ngoài sảnh, vội vàng hỏi thăm.

"Giáo chủ, sảy ra chuyện gì?"

"Ô........ Đừng, không được vào......."

Đông Phương Bất Bại cường thế lại phát ra âm thanh đau đớn như vậy, phản ứng đầu tiên của Sở Đông Thanh là đã sảy ra chuyện lớn, nhưng hắn vẫn buột mình phải tỉnh táo lại. Sau đó, Sở Đông Thanh nghĩ, Đông Phương Bất Bại trong nguyên tác chính là đại boss, hẳn là không dễ dàng treo ở lúc này đâu, lí trí bảo Sở Đông Thanh xoay người rời đi, nhưng nghe thấy âm thanh đứt quảng kia, Sở Đông Thanh vẫn là nhịn không được mà chạy vào.

Vừa vào phòng, Sở Đông Thanh đã bị căn phòng mất trật tự kia làm cho chấn kinh, Đông Phương Bất Bại trong nguyên tác thật sự rất yêu sạch sẽ, nhưng bây giờ trong phòng, trên mặt đất là chén ngọc bị ném vỡ nát cộng thêm mười vỏ chai rượu, chăn nêm cũng tán loạn trên mặt đất, không khí trong phòng nồng đậm mùi rượu, mà Đông Phương Bất Bại một tay vịn bàn, một tay ôm lấy bụng mình, gương mặt vốn có chút tiều tụy lại biến thành trắng bệch. Môi Đông Phương Bất Bại đã bị cắn nát, nhưng vẫn gắt gao cắn răng, phát ra từng tiếng than nhẹ.

Đông Phương Bất Bại thất Sở Đông Thanh chạy vào, không khỏi cả giận nói: "Ai kêu ngươi vào! Ra! Đi ra ngoài!!!"

Sở Đông Thanh thấy Đông Phương Bất Bại đau thành như vậy, cũng bất chấp, vội vàng đem chăn nệm đặt bên dưới Đông Phương Bất Bại, quẳng lại một câu: "Chờ ta trở lại" liền nhanh chóng chạy ra bên ngoài, Đông Phương Bất Bại nhìn thân ảnh đang chạy vội ra ngoài của Sở Đông Thanh, cuối cùng tú hoa cah6m cầm trong tay cũng không có bắn ra.

Chờ trong chốc lát, Đông Phương Bất Bại thấy Sở Đông Thanh vẫn chưa về. không khỏi có chút nôn nóng, hiện tại y đau đến một chút khí lực cũng không có, nếu Sở Đông Thanh là gian tế, lúc này cừu gia đến y liền không có cách nào chống trả. Nghĩ đến đây, Đông Phương Bất Bại thầm bực mình bản thân vì sao nhất thời mềm lòng không giết Sở Đông Thanh. Không còn biện pháp nào khác, Đông Phương Bất Bại đành nhịn đau đuổi theo phương hướng Sở Đông Thanh đã ly khai.

Đông Phương Bất Bại dò xét tình hình bốn phía một chút, không phát hiện thân ảnh của Sở Đông Thanh. Ngay tại thời điểm muốn buông tha, ở nơi cách đây không xa truyền đến một hồi tiếng vang. Đông Phương Bất Bại đi theo hướng âm thanh, cuối cùng tìm thấy Sở Đông Thanh lúc này đang đứng cùng một người khác. Đông Phương Bất Bại núp trong bóng tối, đề phòng hai người này có mưu đồ bất chính.......

Đứng đối diện Sở Đông Thanh là một nam nhân thân hình gầy gò, mặt y phục vải bố, bộ dạng có chút khinh thường nhìn Sở Đông Thanh: "Ngươi cho rằng ngươi là giáo chủ hay là Thiên Vương lão tử, tối thế này còn bắt ta đốt lửa cho ngươi, ta phi, bất quá cũng chỉ là một gã sai vặt, lão tử........"

Lời còn chưa nói hết, nam nhân đã bị Sở Đông Thanh xách lên, trong nhất thời sắc mặt đỏ tím, thở không ra hơi. Sở Đông Thanh liếc nhìn đầu bếp, lạnh lùng nói: "Bảo ngươi làm, ngươi liền làm, có người cần dùng gấp, đừng nhiều lời nói nhảm!"

Hai chân đầu bếp đá loạn giữa không trung: "Ô, ta, ta làm." Vừa dứt lời, Sở Đông Thanh liền buông tay, đầu bếp ngồi bệch trên mặt đất, nội tâm sợ hãi sờ lên cổ mình. Sở Đông Thanh thấy hắn ngồi bất động, hung hang đạp chân hắn, quát lên: "Còn không mau đi!" Đầu bếp vội vàng đứng lên chạy ra đằng sau bếp.........

"Thái nhiều hành một chút!"

"Ngươi là đang nấu cơm sao? Đem xương chặc nhỏ một chút, lỡ như bị mắc nghẹn thì làm sao?"

Sở Đông Thanh nhìn động tác nơm nớp lo sợ của đầu bếp, đoạt lấy dao, chính mình động thủ. Chỉ trong chốc lát, một chén cháo nóng hổi thơm ngào ngạc liền nấu xong. Sở Đông Thanh đem cháo đặt lên khay, chuẩn bị đem đi cho Đông Phương Bất Bại. Đầu bếp cuối cùng cũng tiễn được ôn thần đi, vội vàng thở phào một cái.

Đông Phương Bất Bại tránh ở phía sau thấy hết mọi chuyện, nội tâm hiện lên một cỗ ấm áp, dạ dày cũng không còn quá đau. Thất Sở Đông Thanh chuẩn bị rời khỏi phòng bếp, Đông Phương Bất Bại tranh thủ thời gian nhanh chóng rời khỏi, trở lại phòng.........

Sở Đông Thanh trở lại phòng Đông Phương Bất Bại, đem khay đặt ở trên bàn, sửa sang lại giường đệm, đỡ Đông Phương Bất Bại lên giường, kê gối đầu cho y tựa lưng xong liền bưng cháo lên. Đông Phương Bất Bại cả ngày không có ăn gì, nghe thấy mùi thơm tất nhiên là thèm ăn. Sở Đông Thanh múc một ít nước cháo, nhẹ nhàng thổi thổi, đem muỗng đến bên môi Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại thoáng sửng sốt.

Lcú này y hẳn là nên mắng mỏ hành động vô lễ của Sở Đông Thanh, nhưng khi nhìn vào đôi mắt hàm chứa ý cười của người này, giống như cái gì cũng có thề bao dung. Ma xui quỷ khiến Đông Phương Bất Bại mở miệng ra, chậm rãi đem cháo nuốt xuống, tinh tế thưởng thức, cảm nhận mùi thơm quanh quẩn.

Sở Đông Thanh nhìn Đông Phương Bất Bại khó có được nghe lời như vậy, đem cháo nuốt xuống, khóe miệng ngoéo một cái, cẩn thận nói: "Bụng rỗng uống rượu rất tổn thương dạ dày, sau này nhớ bảo đầu bếp làm một chút đồ trước, còn có......"

Đông Phương Bất Bại nghe Sở Đông Thanh nói cũng không có trả lời, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu.

Lúc này Đông Phương Bất Bại vẫn còn chưa biết, Sở Đông Thanh đã gieo xuống một hạt giống trong lòng y. Sau đó, mọc rễ, nảy mầm, đến cuối cùng hung hăng cắm rễ vào lòng y, ai cũng không nhổ được, thay thế được........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net