Chương 38: Đồng ý + Chương 39: Phát tác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 38: Đồng ý

"Đây là?" Sở Đông Thanh nhặt khăn thêu dưới đất lên, nghi hoặc nhìn Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại đứng tại chỗ luống cuống tay chân, muốn lấy lại khăn thêu lại không biết phải đối mặt với Sở Đông Thanh như thế nào.

Sở Đông Thanh cẩn thận mở khăn lụa ra, chỉ thấy bên trên thuê hình một đóa tịnh đế liên! Tịnh đế liên là vương trong ngàn loại sen, trân phẩm hiếm có, cũng rất ít người thêu về nó. Đường thêu của Đông Phương Bất Bại quả thực không tệ, mỗi đáo hoa đều thêu theo trình tự rõ ràng, rồi lại không lộn xộn làm cho người ta có cảm giác nụ hoa chớm nở.

Sở Đông Thanh ngẩng đầu nhìn Đông Phương Bất Bại, trong lời nói mang theo một tia kiêu ngạo: "Không hổ là Đông Phương của ta, kỹ thuật thêu tinh xảo như vậy a."

Đồng tử Đông Phương Bất Bại mạnh mẽ co rút, không thể tin nhìn Sở Đông Thanh, chuyện này, không phải hắn nên ghét bỏ y bất nam bất nữ hay sao? Vì cái gì, người trước mặt vẫn dùng ngữ khí tán thưởng nói ra.

Sở Đông Thanh giương khăn thêu lên: "Nương tử của ta thêu giỏi như vậy, vi phu cũng có thể thơm lây a."

"Thanh." Đông Phương Bất Bại có chút muốn nói lại thôi.

Sở Đông Thanh nhướng nhướng mày: "Làm sao vậy?"

Thấy Sở Đông Thanh cũng khác thường, Đông Phương Bất Bại thở phào một cái, yên lòng, đi đến bên cạnh hắn giải thích: "Kỳ thật lần này thêu có chút gấp, vốn cánh hoa còn có thể tinh tế hơn một chút."

Sở Đông Thanh cẩn thận thưởng thức tịnh đế liên, lơ đãng nói: "Ta còn tưởng rằng Đông Phương ngươi nếu muốn thêu khẳng định sẽ thêu mẫu đơn, không nghĩ tới lại là hoa sen."

Đông Phương Bất Bại sửng sốt 'Di' một tiếng.

Sở Đông Thanh lúc này mới ý thức được mình lỡ miệng, trong nguyên tác Đông Phương Bất Bại chính là yêu thích mẫu đơn. Hắn đã xem qua [Tiếu ngạo giang hồ] đương nhiên biết rõ, nhưng hiện giờ nói ra vẫn có chút đột ngột, sẽ khiến Đông Phương Bất Bại cảm thấy nghi hoặc.

Bất quá Sở Đông Thanh cũng không phải người khác, Đông Phương Bất Bại cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ có chút hứng thú hỏi thăm: "Thanh làm sao biết ta thích mẫu đơn?"

Sở Đông Thanh lắc đầu: "Chỉ là vô ý nói vậy thôi." Tuy là nói vậy nhưng trong lòng Sở Đông Thanh đã âm thầm quyết định tìm một thời cơ thỏa đáng nói cho y biết lai lịch thật sự của mình. Như vậy, ngày thường y nói chuyện cũng không cần quanh co lòng vòng như vậy nữa, xử trí đám người Nhâm Ngã Hành cũng sẽ thuận tiện hơn.

Kỳ thật những chuyện này cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu làm Sở Đông Thanh muốn nói ra chân tướng. Quan trọng nhất là, từ khi thành thân đến nay, Sở Đông Thanh càng ngày càng không muốn dấu Đông Phương Bất Bại bất cứ điều gì. Trong nhận thức của hắn, giữa phu thê phải thẳng thắng đối đãi nhau mới có thể bền lâu.

Đông Phương Bất Bại đem lụa thêu cất kỹ, bắt đầu thu thập đệm giường.Nhớ lại hành động vừa rồi của mình, Đông Phương Bất Bại không khỏi cảm thấy vận khí của mình thật tốt. Ở trong gia đình bình thường, nếu nương tử cố tình gây sự chỉ sợ đã sớm bị trục xuất khỏi gia môn, thế giới này phỏng chừng chỉ có Sở Đông Thanh mới có thể kiên nhẫn bao dung y như vậy.

Bất quá, Thanh có thể tiếp nhận chuyện y thích thêu thùa tất nhiên là tốt đến không thể tốt hơn, như vậy từ nay về sau y liền có thể quang minh chính đại may y phục cho Thanh. Nghĩ tới đây, Đông Phương Bất Bại không khỏi cười trộm trong lòng.

...........

Đều nói nam nữ phối hợp, làm việc không phiền lụy, những lời này đổi thành 'vợ chồng' cũng giống vậy.

Đông Phương Bất Bại cùng Sở Đông Thanh cùng một chỗ trải giường chiếu, tất nhiên cảm thấy vô cùng mỹ mãn.

Hai người rất nhanh làm xong việc, Sở Đông Thanh ngẩng đầu liền nhìn thất Đông Phương Bất Bại đang si ngốc nhìn y, không nhịn được khẽ cười một tiếng, học bộ dạng côn đồ, ngữ khí trêu ghẹo: "Đây là tiểu nương tử nhà ai lại nhìn ta chằm chằm như vậy a, chẳng lẽ chuẩn bị không phải quân không gã?"

Đông Phương Bất Bại đi đến bên cạnh Sở Đông Thanh, ôm lấy eo hắn, rất là chân thành nói: "Không phải đã gã rồi sao?"

Sở Đông Thanh bị bộ dạng cực manh này của Đông Phương Bất Bại đánh gục, thuận thế đem y đặt trên giường, rất nhanh, những cái hôn như cuồng phong bão táp rơi xuống da thịt y.

Đông Phương Bất Bại cũng không làm bộ làm tịch, tự cởi bỏ quần áo cùng Sở Đông Thanh hôn hôn.

Sở Đông Thanh nhìn người dưới thân một bộ mặc quân đến hái, đáy lòng dâng lên cảm giác thương tiếc. Từ sau khi bọn họ cùng một chỗ, Đông Phương Bất Bại đối với hắn đều là hữu cầu tất ứng, người này vốn là phải kiêu ngạo tùy ý. Bất quá, ánh mắt Sở Đông Thanh tối sầm lại, người này thiên kiều bá mị, phong hoa tuyệt đại, vĩnh viễn chỉ có thể bày ra trước mặt mình.

Đông Phương Bất Bại ý loạn thần mê, đột nhiên cánh tay truyền đến một trận đau nhức, bởi vì ngươi bên cạnh là Sở Đông Thanh nên y nửa điểm cũng không phản kháng, chỉ cắn chặt răng chịu đựng đau đớn.

Thời điểm Sở Đông Thanh mở miệng ra, cánh tay Đông Phương Bất Bại đã lưu lại dấu răng rất sâu, bởi vì bị dùng sức cắn máu không ngừng chảy ra, chỉ sợ sau khi lành cũng sẽ lưu lại sẹo.

Sở Đông Thanh hôn lên vết thương của Đông Phương Bất Bại: "Đau không?" (hỏi ngu thế)

Đông Phương Bất Bại mị nhãn như tơ, gắt giọng: "Ngươi cứ nói xem, đều đã chảy máu rồi a."

Sở Đông Thanh dùng ngón trỏ đảo quanh dấu răng: "Chỉ mong vết thương này không liền hẳn, nếu không lại phải làm thêm lần nữa."

Đông Phương Bất Bại ngắt hông Sở Đông Thanh một cái, cười nhạo nói: "Còn chưa cắn đủ sao?"

Thái độ Sở Đông Thanh phi thường nghiêm túc: "Đương nhiên không phải, Đông Phương, tóm lại vô luận thế nào ta đều muốn dấu vết này lưu lại trên người ngươi."

Đông Phương Bất Bại vuốt đuôi lông mày hắn: "Hảo, ngươi nói thế nào thì thế ấy."

Sở Đông Thanh ban thưởng hôn lên đỏ môi đỏ mọng mê người: "Dấu vết trên cánh tay, cổ nhân nói 'Cắn cánh tay tam sinh', minh ước yêu nhau vĩnh viễn không phân ly."

Đông Phương Bất Bại không ngờ Sở Đông Thanh cắn y là vì nguyên nhân này, nhất thời vừa cảm động lại vừa buồn cười: "Hảo, bất quá ta không chỉ muốn cùng ngươi tam sinh."

Sở Đông Thanh nghĩ nghĩ: "Ùm, điểm này chúng ta đều nghĩ giống nhau. Tóm lại, cuộc đời này Đông Phương ngươi đừng mong thoát khỏi ta."

Nói xong, Sở Đông Thanh liền cởi sạch quần áo trên người ra, bắt đầu hoàn thành chuyện còn đang dang dỡ.

Lần hoan ái này không kịch liệt như dĩ vãng, ngược lại tế thủy trường lưu. Hai người chậm rãi thăm dò thân thể đối phương, động tác nhu hòa, hôn triền miên.

Một đêm này, Đông Phương Bất Bại ngủ phá lệ an tâm.

Dấu tích trên cánh tay, từ nay về sau kính yêu nhau, tình không thay đổi.

Chương 39: Phát tác

Thời điểm Đông Phương Bất Bại từ trong ngực Sở Đông Thanh tỉnh dậy đã là sau giờ Tỵ, ngày hôm qua hoan ái cũng không quá kịch liệt, bất quá Đông Phương Bất Bại vẫn cảm thấy thân thể có chút chua xót.

Thấy Sở Đông Thanh vẫn còn đang ngủ, Đông Phương Bất Bại vụng trộm hôn lên khóe mắt hắn. Dường như cảm nhận được gì đó, lông mi Sở Đông Thanh nhẹ nhàng run lên một cái, Đông Phương Bất Bại lại tiếp tục hôn xuống.

Mày kiếm mắt sáng, phong thần tuấn lãng, lại còn tình ý thắm thiết, đối với y chăm sóc tỉ mỉ, Đông Phương Bất Bại cười kẽ một tiếng, trên đời này sao lại có người hoàn mỹ như vậy ni? Còn hết lần này đến lần khác để y gặp được.

Đông Phương Bất Bại một lần nữa làm ổ trong ngực Sở Đông Thanh, cảm thụ nhiệt độ của hắn. Lại nói từ sau khi cùng Sở Đông Thanh cùng một chỗ, y càng ngày càng thích loại tình sự này.

.............

Điểm tâm là súp phù dung trứng cùng bánh bao, Sở Đông Thanh vì thời gian có chút muộn, trời cũng nóng hơn nên chẳng có chút khẩu vị gì, chỉ qua loa ăn vài miếng liền chuẩn bị đi xử lý sổ sách.

Đông Phương Bất Bại thấy Sở Đông Thanh nuốt không nổi cơm, bản thân cũng mất khẩu vị theo, lo lắng nói: "Có phải là không hợp khẩu vị, gần đây Thanh ăn rất ít."

Sở Đông Thanh hôn lên trán Đông Phương Bất Bại, an ủi: "Chỉ là thời tiết khô nóng, không có khẩu vị."

Đông Phương Bất Bại tuy không nói gì nhưng trong lòng lại hạ quyết tâm phải nhanh chóng nghiên cứu cách làm bánh bao gạch cua. Lần trước Thanh đối với nó tựa hồ rất hứng thú, chỉ có điều cuối cùng lại bị một đám người phá hỏng hưng trí.

Sau khi cùng Đông Phương Bất Bại dùng điểm tâm xong, Sở Đông Thanh lập tức chạy về chính điện khiểm toán, đi rất gấp, vừa ra sân liền va vào một người.

Sở Đông Thanh nhìn nữ tử bị hắn đụng ngã trên đất, vội vàng nói 'thật xin lỗi'. Nữ tử cũng không tỏ thái độ bất mãn, chống tay xuống đất, tự mình đứng dậy.

Sở Đông Thanh lúc này mới phát hiện nữ tử này có chút quen mắt, giống như đã gặp ở đâu đó.

"Công tử, là ngươi a!" Đôi mắt xin đẹp lộ ra kinh hỉ.

Sở Đông Thanh nhíu mày, xem ra thật sự có gặp qua.

Thấy Sở Đông Thanh giống như không nhớ, nữ tử thử nhắc nhở: "Công tử quên rồi sao? Tốt hôm qua chỗ Hướng tả sứ....."

Là vũ cơ kia? Sở Đông Thanh híp híp mắt, cuối cùng cũng nhớ ra. ngày hôm qua vẫn muốn trứ như thế nào làm cho Đông Phương không tức giận, đối cái này tạo thành hắn phiền toái nữ tử ngược lại nhìn mấy lần.

Nữ tử đối Sở Đông Thanh hành lễ, đầu hơi cuối: "Không nghĩ tới Lục Dung vẫn còn may mắn được gặp lại công tử."

Sở Đông Thanh cười lạnh một tiếng, may mắn sao? Sợ là từ sáng sớm đã thủ ở chỗ này rồi đi.

Sở Đông Thanh không để ý tới nữ tử, vượt qua nàng đi đến chếch điện.

Sở Đông Thanh đi một hồi lâu, Lục Dung mới một lần nữa trở lại viện của Hướng Vấn Thiên.

"Thành công không?" Hướng Vấn Thiên vừa thấy Lục Dung trở về liền đợi không được mà hỏi thăm.

Lục Dung che miệng nở nụ cười: "Nếu chiêu thức vụng về như vậy hắn cũng mắc mưu, vậy thì không xứng làm đối thủ của chúng ta."

Hướng Vấn Thiên không đồng ý lắc đầu: "Đã như vậy, ngươi không nên chủ động đến trêu chọc hắn."

Lục Dung một bộ không sao cả, đi đến bên cửa sổ, nhìn liễu xanh chập chờn bên ngoài, màu sắc rực rỡ, trong mắt hiện lên phiền muộn: "Không vội, từ từ tính tiếp."

...........

Một canh giờ trôi qua, Sở Đông Thanh khép sổ sách lại, duỗi lưng một cái. Cuối cùng cũng xong rồi, nghĩ đến có thể lập tức có thể trở về nhà nhìn nương tử, Sở Đông Thanh rất chi là cao hứng.

Gần đây sổ sách trong giáo được Sở Đông Thanh dốc lòng điều chỉnh rốt cuộc cũng đã khôi phục trật tự ngay ngắn, tuy còn chưa thể gọi là tận thiện tận mỹ nhưng sso với thời điểm Dương Liên Đình tại vị thì đã xem như tốt đến không thể tốt hơn, ít nhất không có lỗ hỏng quá lớn nào.

Sở Đông Thanh vẫn cảm thấy rất vui mừng, dù sao trên phương diện này hắn cũng coi như là hạ đại công phu. Đợi cho sự tình trong giáo được giải quyết ổn thỏa một chút, hết thảy đi vào quỹ đạo, ngày hắn cùng Đông Phương Bất Bại ẩn cư tiêu dao cũng trở nên gần hơn.

.........

Bên ngoài nóng như đổ lửa, bình thường ngẩn đầu một chút liền nhìn thấy hoa dại cỏ dại, hiện tại đều một bộ ủ rủ gục đầu.

Đông Phương Bất Bại đuổi dầu bếp đi, ở trong phòng bếp chịu đựng cái nóng, bắt đầu kế hoạch làm bánh bao gạch cua. Lần trước khi từ Dương Châu trở lại, Đông Phương Bất Bại cố ý cho dân bản xứ một ít bạc, lén lúc hỏi cách làm bánh bao gạch cua.

Tự mình nấu cơm, nếu trước đây có ai dám nói với Đông Phương Bất Bại răng y sẽ làm chuyện này nhất định sẽ bị y một chưởng chụp chết. Nhưng bây giờ, y thật tâm thật ý muốn cùng người nọ cùng một chỗ, hơn nữa, trên thế giới này cũng chỉ có Sở Đông Thanh có thể làm cho y có loại suy nghĩ này. Chân thành đối đãi, ủng hộ lẫn nhau, Đông Phương bất Bại vừa nghĩ đến sau này có thể cùng Sở Đông Thanh sống cuộc sống như vậy đến hết một đời, tiếu ý trên môi không cách nào nhịn được.

Ân, nhân hành mạt, khương mạt xào hương, Đông Phương Bất Bại tâm tình vô cùng tốt đem hành cùng khương cho vào nồi bạo khương, cho thịt cua càng ngạch cua vào chung, trở mình xào đến cua ra dầu.....

(ầy, không biết nói gì lun, mấy cái vụ nấu ăn rùi nguyên liệu nấu này ta một chít cũng không biết, ai biết giúp với không thì mình cứ xem đỡ vậy đi a.)

.............

Trình tự làm bánh bao gạch cua tương đối phức tạp Đông Phương Bất Bại dùng canh gà nấu da đông lạnh cũng không làm cho nó dẻo được, nhưng là, tổng thể mà nói, ngày hôm nay kỹ xảo của y thành công chín rất nhiều.

Trong chếch điện.

Sở Đông Thanh nở nụ cười, đem quyển khoản cuối cùng xem hết. Thời điểm thu thập xong trở về, Sở Đông Thanh một lần nữa cảm nhận được cỗ thị huyết dâng lên trong cơ thể. Đau đớn mãnh liệt đánh sâu vào khiến sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, gắt gao cắn chặt môi, cưỡng chế áp cỗ xúc động này trở lại.

Đợi đến khi bình phục toàn thân Sở Đông Thanh đều là mồ hôi lạnh, môi cũng sớm bị hắn cắn nát, máu tươi không ngừng chảy xuống.

Hai tay gắt gao nắm lại, Sở Đông Thanh vô lực tưa trên ghế. Xem ra hắn nhất định phải mau chóng nghĩ biện pháp tìm thấy Bình Nhất Chỉ. Mà trước đó, hắn cần phải nói rõ lai lịch của mình với Đông Phương Bất Bại.....

ở 4?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net