Chương 40: Thẳng thắng thành khẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi tối, Đông Phương Bất Bại lười biếng nằm trong ngực Sở Đông Thanh, vuốt vuốt tay hắn, triển khai lại cầm, cầm lại triển khai. Sở Đông Thanh thấy y cao hứng cũng liền tùy ý y.

"Đông Phương, ta......."

Lời còn chưa nói hết, Đông Phương Bất Bại liền cướp lời, tràn ngập chờ mong nói: "Thanh, ngươi nói xem sau này chúng ta già rồi còn có thể như vầy không a?"

Đây là lần đầu tiên Sở Đông Thanh nghe Đông Phương Bất Bại nói về tương lai của bọn ho, sửng sốt một lúc liền gật đầu: "Đó là đương nhiên."

Khóe môi Đông Phương quả nhiên lộ ra tiếu ý, phối hợp với ngũ quan xinh xắn, nhất thời xinh đẹp không gì sánh được.

Sở Đông Thanh dùng ngón tay trơn mớn khóe mắt Đông Phương Bất Bại, trong lòng nhất thời cảm thấy thật thỏa mãn.

Đêm đã khuya, Đông Phương Bất Bại có chút mệt mỏi, ngáp một cái liền dựa sát vào Sở Đông Thanh ngủ say.

Sở Đông Thanh cứ như vậy nhìn dung nhan động lòng người đang ngủ trong lòng mình, không biết qua bao lâu phát ra một tiếng thở dài hầu như không thể nghe thấy. Tiếng thở dài này ẩn chứa bất đắc dĩ, phiền muộn, còn có rất nhiều thứ mà Sở Đông Thanh cũng không biết là gì. Vất vả lắm mới khiến cho Đông Phương có cảm giác an toàn, hoàn toàn tin tưởng vào tương lai của bọn họ, nếu như......

Sở Đông Thanh cười khổ một tiếng, nếu hắn đem lai lịch của mình nói cho Đông Phương Bất Bại chỉ sợ sẽ khiến y một lần nữa cảm thấy bất an a........

Đêm từ từ trôi, một đêm này khẳng định có rất nhiều người mất ngủ.

Mấy ngày nay Sở Đông Thanh luôn tìm cơ hội nói cho Đông Phương Bất Bại lại lịch thật sự của mình, chính là mỗi lần trông thấy mục quang của y liền không nói nên lời.

Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, Sở Đông Thanh quyết định hôm nay nhất định phải nói cùng Đông Phương.

Đông Phương Bất Bại một bên nhìn những đóa hoa đang nở rộ ngoài phòng, một bên uống trà lài, tâm tình thập phần thư sướng.

Sở Đông Thanh nhích ghế lại gần một chút: "Đông Phương, kỳ thật ta có chuyện muốn nói với ngươi..... Cái kia, nói với ngươi......"

Đây không phải lần đầu Sở Đông Thanh muốn nói lại thôi, Đông Phương Bất Bại giống như nghĩ tới điều gì đó, ngón tay run lên, trà trong chén đổ một ít ra ngoài: "Thanh, ngươi có chuyện gì cứ nói ra đi, ta, ta chịu được."

Sở Đông Thanh thấy Đông Phương Bất Bại bất an như vậy liền biết y lại nghĩ lung tung rồi, vội vàng tiếp lấy chén trà trong tay y, nhẹ nhàng đem người ôm vào lòng: "Chuyện này liên quang đến lai lịch của ta, cùng phương diện khác không quan hệ, ngươi đừng nghĩ nhiều."

Đông Phương Bất Bại nghe được Sở Đông Thanh không phải là muốn rời khỏi mình cuối cùng cũng yên lòng, ngẩng đầu nhìn Sở Đông Thanh: "Thanh, trước kia ngươi là đệ tử phái Hoa Sơn, chuyện ấy ta đã biết, chẳng lẽ còn chuyện gì khác sao?"

Sở Đông Thanh cẩn thận xử lý từ ngữ: "Đông Phương, thân thể này đúng là đệ tử Hoa Sơn, chính là......." Đến đây Sở Đông Thanh cũng không biết phải nói thế nào. Mượn xác hoàn hồn? Nhưng hắn biết, hắn tại thế giới đó vẫn chưa chết, chỉ là ngủ một giấc tỉnh lại liền như vậy. Linh hồn phụ thể? Này cũng qúa khoa trương, chẳng lẽ linh hồn còn có thể xuyên thời không sao?

Đông Phương Bất Bại cau mày, nắm bắt những từ mấu chốt: "Cái gì gọi là khối thân thể này?"

Sở Đông Thanh thở dài, quyết định phải nói rõ: "Đông Phương, kỳ thật ta không phải là người của thế giới này."

Đông Phương Bất Bại khẽ giật mình, vươn tay sờ trán Sở Đông Thanh. Không có sốt a? Như thế nào lại bắt đầu mê sảng rồi?

Biết ngay sẽ như vậy mà. Sở Đông Thanh bất đắc dĩ đem tay Đông Phương Bất Bại kéo xuống, chậm rãi giải thích.

.........

Lý trí Đông Phương Bất Bại không tin mấy chuyện ma quỷ tà thần này nhưng không biết vì cái gì, trực giác cho y biết Sở Đông Thanh không có lừa y.

Thời gian từng giây từng giây trôi qua, Đông Phương Bất Bại vẫn im lặng cuối đầu trầm tư. Sở Đông Thanh cũng không quấy rầy y dù sao muốn người bình thường tiếp nhận chuyện này cũng cần có thời gian.

"Nói như vậy." Biểu cảm của Đông Phương Bất Bại không hề thay đổi, chỉ là lông mi nhẹ nhàng run rẩy: "Ngươi tùy thời đều có khả năng sẽ trở về có phải không?"

Sở Đông Thanh dùng sức ôm chặt Đông Phương Bất Bại: "Từ thời khắc ta quyết định tiếp nhận tình ý của ngươi thì cũng đã buông tha chuyện trở về nhà."

Mục quang Đông Phương Bất Bại lộ ra chờ đợi: "Thanh, ngươi nói có thật không? Thật sự sẽ không rời khỏi ta?"

Sở Đông Thanh mỉm cười gật đầu.

Thân thể Đông Phương Bất Bại lúc này mới thả lỏng xuống.

Đứa ngốc, ta sao có thể nhẫn tâm rời khỏi ngươi? Sở Đông Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm.

Cho đến lúc này chuyện ngươi quan tâm cũng chỉ là ta có rời khỏi ngươi hay không. Đông Phương, ngươi bảo ta làm sao có thể nhẫn tâm buông ngươi ra?

Nơi ở Hướng Vấn Thiên.

Hôm nay Lục Dung đổi một bộ trang phục màu lam nhạt, khuôn mặt vốn kiều mỵ vô song lúc này càng thêm xinh đẹp động lòng người, không giống những mỹ nữ khác. Trên đầu Lục Dung chỉ cài một cây trâm đơn giản, không cài hoa, chỉ như vậy thôi lại làm cho người ta có cảm giác thanh lệ thoát tục. Nữ tử này từ trong khung phát ra cỗ linh tính.

Hướng Vấn Thiên nhìn Lục Dung, không mất đồng ý nói: "Đến bây giờ chúng ta vẫn chưa bắt đầu thực hiện kế hoạch, nếu cứ tiếp tục chậm trễ chỉ sợ sẽ lỡ thời cơ tốt."

Lục Dung cười nhạt: "Nếu chỉ có một mình Đông Phương thúc thúc kế hoạch đương nhiên có thể tùy thời tiến hành, nhưng bây giờ Đông Phương không phải chỉ có một mình."

Hướng vấn Thiên vỗ bàn: "Vậy thì sao, chỉ là một tiểu mao đầu miệng còn hôi sữa mà thôi, có thể có năng lực gì?!"

"Đông Phương thúc thúc tính tình cực ngạo, y muốn làm chuyện gì căn bản sẽ không che giấu. Không phải không thể mà là khinh thường, nam tử bên cạnh y lại bất đồng, làm việc rất cẩn thận. Đông Phương thúc thúc có hắn chỉ sợ kế hoạch của chúng ta không thể hoàn thành trong ba năm. Mà ba năm sau, hắn lông cánh đầy đủ chỉ sợ khó càng thêm khó."

Hướng Vấn Thiên cười lạnh một tiếng: "Ngươi đây là nâng cao chí khí địch nhân, hạ thấy uy phong của mình. Ta không thể tiếp tục nhượng bộ, tóm lại, kế hoạch phải bắt đầu thực hiện."

Lục Dung mặt không đổi sắc 'Di' một tiếng, gã còn tưởng nàng sẽ không đồng ý.

Lục Dung đi tới cửa, ngọn gió nhẹ thổi phần tóc trên trán nàng bay tán loạn, điềm tĩnh nở nụ cười: "Hướng thúc thúc, ngươi tin tưởng sao?"

Hướng Vấn Thiên có chút khó hiểu: "Tin tưởng cái gì?"

Lục Dung lắc đầu, không nói thêm gì nữa, kết cục này nàng đã sớm đoán được.

Bất quá, Lục Dung chậm rãi duỗi tay, kết cục có liên quan gì đến nàng? Nhiều một tấc thiều quang tốt nhất, thiếu một bôi chính là nàng quá mức tham.

Hướng thúc thúc, ngươi có tin trên đời này thật sự tồn tại cái gọi là vừa gặp đã yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net