chương 49: thủy lao giết người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ai động trước người đó liền mất tiên cơ, kỳ thật những lời này đối với cao thủ thật sự thì không đúng.

Đông Phương Bất Bại cùng Nhậm Ngã Hành cơ hồ ra tay cùng một lúc, Nhậm Ngã Hành liên tục thay đổi chiêu thức, bởi vì tốc độ quá nhanh nên nếu muốn tìm sơ hở trong đó khó càng thêm khó, tìm không thấy sơ hở, kia liền không tìm.

Nhậm Ngã Hành nhanh, Đông Phương Bất bại còn nhanh hơn, động tác cực kỳ đơn giản, không ngừng tấn công tử huyệt của Nhậm Ngã Hành.

Trong mắt Đông Phương Bất Bại, động tác càng hoa lệ càng là tốt mã giả cùi, bất quá chỉ dùng để khoe khoang, hù dọa người mà thôi.

Nhậm Ngã Hành rất nhanh liền đánh ra vài chưởng, chiêu thức thay đổi lúc trước chẳng qua là muốn tìm vận may, xem có thể cướp đoạt tiên cơ hay không. Mà lần xuất chưởng sau này của Nhậm Ngã Hành, chưởng pháp lại thập phần vụn về. Nếu là Sở Đông Thanh trước kia, đích thị là không thể nhìn ra huyền cơ gì. Bất quá hiện tại sau vài lần giao thủ, cộng thêm kế thừa tuyệt học Độc Cô Cửu Kiếm của Dương Thanh Phong trong cơ thể Lệnh Hồ Xung, đã gián tiếp giúp hắn hiểu được trận thức lúc này.

Nếu Đông Phương Bất Bại vẫn chưa luyện thành [Qùy hoa bảo điển], nếu không đề cập đến những cao thủ mai danh ẩn tích không hỏi thế sự, Nhậm Ngã Hành quả thật có thể xưng danh 'Võ lâm đệ nhất nhân'.

Đông Phương Bất Bại chuyển dời thân ảnh, thủ pháp xảo diệu tạo thành một đường cong, vài miếng tú hoa châm phóng tới sau lưng Nhậm Ngã Hành. Nhậm Ngã Hành nghiêng người tránh, chỉ tiếc trong một lúc vô ý bả vai liền bị trúng một châm.

Kim đâm tới tận xương, Nhậm Ngã Hành chỉ thấy một trận đau nhức kịch liệt từ trên vai truyền tới. Đông Phương Bất Bại nắm bắt thời cơ này, gia tăng thế công. Một đạo ngân quang uyển nhược du long hiện lên, ngay sau đó, ngân châm bay đầy trời như mưa. Nhậm Ngã Hành bị thương tự nhiên không tránh né kịp, rất nhanh từ vai đến khuỷu tay đều bị kim cắm chằng chịt.

Bại cục đã định, Nhậm Ngã Hành tự biết hôm nay khó tránh khỏi tử lộ. Gã hét lớn một tiếng, cưỡng chế bức tú hoa châm ra khỏi thân thể, dùng hết khí lực cuối cùng phóng về phía Đông Phương Bất Bại. Đông Phương Bất Bại lúc này không dùng kim, ngược lại đổi sang chưởng, hướng ngực Nhậm Ngã Hành đánh tới.

Y nào biết Nhậm Ngã Hành xưa nay vô cùng giảo hoạt, tự biết hôm nay phải chết không thể nghi ngờ liền lập tức quyết định dù chết cũng phải kéo theo một cái đệm lưng. Không cần phải nói, mục tiêu này tất nhiên là Sở Đông Thanh. Nhậm Ngã Hành trúng một chưởng này, ngay sau đó liền phi thân về phía Sở Đông Thanh đứng sau Đông Phương Bất Bại.

Người ta thường nói tiềm lực của con người là vô hạn, lời này đối với ngững kẻ sắp chết lại càng đúng. Đông Phương Bất Bại vội vàng phi thân qua ngăn cản Nhậm Ngã Hành, chỉ tiếc Nhậm Ngã Hành đã sớm có chuẩn bị, Đông Phương Bất Bại không có dự liệu trước nhất thời đánh mất tiên cơ.

Mắt thấy Nhậm Ngã Hành ngày càng tiến gần Sở Đông Thanh, hai mắt Đông Phương Bất Bại xích hồng, điên cuồng hét to một tiếng 'Thanh'.

Nhậm Ngã Hành thấy gian kế được thực hiện, khóe miệng câu lên một nụ cười đắc ý.

Sở Đông Thanh nhìn thấy Nhậm Ngã Hành phóng về hướng này liền biết rõ chủ ý của gã, hắn vẫn đứng yên một chỗ, cũng không tránh né.

Lần đầu tiên trong đời, Sở Đông Thanh cảm thấy cơ thể dâng lên từng trận sát ý. Sở Đông Thanh chỉ cần nghĩ đến trong [Tiếu ngạo giang hồ], Nhậm Ngã Hành bẻ gãy ngón tay của Dương Liên Đình làm Đông Phương Bất Bại phân tâm, từ đó bại trận, trong lòng liền hận không thể đem gã thiên đao vạn quả. Hôm nay, gã quả nhiên lại đánh chủ ý này.

Khinh người như thế, làm sao có thể không giận.

Sở Đông Thanh dùng chân đá một nhánh gỗ trên mặt đất lên, tay chụp lấy nhánh cây, đồng thời đâm về hướng Nhậm Ngã Hành.

Khi võ công đạt tới một cảnh giới nhất định, cành cây chiếc lá đều có thể đả thương người. Thân thể của Sở Đông Thanh hiện giờ vốn dĩ là của đại hiệp vô cùng lợi hại trong [Tiếu ngạo giang hồ] – Lệnh Hồ Xung. Trời sinh nhân vật chính đều ưu tú hơn so với người khác, Sở Đông Thanh xuyên vào liền có được Độc Cô Cửu Kiếm trong cơ thể Lệnh Hồ Xung. Hơn nữa, sát ý hôm nay có thể nói là có chỗ trút.

Nhậm Ngã Hành không nghĩ tới một tên tiểu tử trẻ tuổi lại mang trong người tuyệt thế võ công, cộng thêm gã hiện tại chính là nỏ mạnh hết đà, bất quá chỉ là cưỡng chế dùng hết chút khí lực cuối cùng mà thôi.

Chỉ một giây sau, Nhậm Ngã Hành liền bị Sở Đông Thanh dùng mộc kiếm đâm thấu lồng ngực, đi đời nhà ma.

Tử trạng của Nhậm Ngã Hành làm cho người ta nhìn mà sợ hãi, hai mắt trừng lớn, tựa như nói lên chủ nhân của nó trước khi chết chấn kinh cùng không cam lòng đến cỡ nào.

Nhất đại kiêu hùng cứ như vậy chết đi. Máu từ nhánh gỗ Sở Đông Thanh cẩm trên tay nhỏ giọt xuống. Lúc này, hắn cũng không thể nói rõ cảm giác của bản thân là gì, thoải mái hay là mê mang, người luôn một mực mang đến cảm giác nguy cơ cho hắn cứ như vậy mà chết.

Sở Đông Thanh thở dài, đi về hướng Đông Phương Bất Bại. Hắn vừa mới tới bên người Đông Phương Bất Bại liền bị y ôm cổ.

"Đông Phương?" Sở Đông Thanh thử kêu một tiếng.

Đông Phương Bất Bại cũng không có trả lời, chỉ là gắt gao ôm lấy Sở Đông Thanh.

Sở Đông Thanh cảm giác được toàn thân y đang run rẩy, liền không nói thêm gì nữa. Tuy không biết là nguyên nhân gì nhưng Sở Đông Thanh vẫn rất ôn nhu vỗ về Đông Phương Bất Bại, một câu cũng không hỏi lại.

Thật lâu, Đông Phương Bất Bại mới rời khỏi lồng ngực Sở Đông Thanh. Bàn tay y chậm rãi xoa xoa mặt hắn, từ lông mày đến đôi mắt, thẳng đến cánh mũi thẳng tắp, cuối cùng là đôi môi. Lần đầu tiên Đông Phương Bất Bại biết loại cảm giác được gọi là mất mà lại tìm về được.

Sở Đông Thanh cầm tay Đông Phương Bất Bại, khẽ nói: "Đông Phương, vô luận là thế nào đều đã là quá khứ."

Khóe môi Đông Phương Bất Bại câu ra một nụ cười ôn nhu, đúng a, đều đã là quá khứ, hiện tại, bọn họ chỉ cần quý trọng nhau là đủ rồi.

.............

Đông Phương Bất Bại cùng Sở Đông Thanh song vai đi ra ngoài, thẳng đến khi ra khỏi thủy lao. Đông Phương Bất Bại nhìn Đan Thanh Sinh đã sớm chờ ở bên ngoài, nhàn nhạt phân phó: "Đem bên trong thu thập sạch sẽ."

Đan Thanh Sinh rùn mình, vội vàng đáp: "Thuộc hạ tuân mệnh." Liền hướng thủy lao đi tới.

"Đúng rồi" Đông Phương Bất Bại đột nhiên nói: "Đem cỗ thi thể bên trong băm ra cho chó ăn cho bản tọa."

Đan Thanh Sinh xác định xuy nghĩ trong lòng, Nhậm Ngã Hành này sợ là đã chết rồi.

..............

Buổi tối trở về, sau khi Sở Đông Thanh cùng Đông Phương Bất Bại tắm uyên ương liền bắt đầu tính toán đêm nay phải ăn Đông Phương nhà hắn như thế nào.

Đông Phương Bất Bại còn không biết thời điểm y đang trang điểm, trong lòng Sở Đông Thanh đã đánh ra đủ loại mưu ma chước quỷ.

Đợi đến khi Đông Phương Bất Bại thổi tắt ngọn nến leo lên giường, Sở Đông Thanh đột nhiên chặn ngang ôm lấy y, hai người rất nhanh lăn trên giường. Đông Phương Bất Bại vừa định nói gì đó, môi liền vị Sở Đông Thanh hôn lên, phát ra một tiếng 'ngô'.

Bất quá rất nhanh, Đông Phương Bất Bại liền chủ động đem đầu lưỡi tiến vào. Một đêm này, Đông Phương Bất Bại phá lệ nóng bỏng cùng chủ động, thậm chí còn làm cho Sở Đông Thanh có chút không chống đỡ được.

.............

Hôm nay hai người đều ngủ sâu hơn thường ngày, mãi cho đến khi mặt trời lên cao mới thức dậy.

Đông Phương Bất Bại luời biếng nằm trong ngực Sở Đông Thanh không muốn đứng dậy, tay lên lên xuống xuống vuốt vuốt tóc Sở Đông Thanh.

Sở Đông Thanh mỉm cười nhìn y, đặt một nụ hôn xuống giữa lông mày Đông Phương Bất Bại: "Nói đi, tiểu yêu tinh, tối hôm qua sao lại ân cần như vậy?"

Đông Phương Bất Bại điểm điểm ngón tay, sau đó mới mở miệng nói: "Lúc kia, lúc kia......."

Sở Đông Thanh an ủi vuốt ve tóc y, ôn nhu nói: "Đừng nóng vội, từ từ nói."

Đông Phương Bất Bại nhắm mắt lại, tựa hồ không muốn nghĩ lại: "Lúc kia, ta nghĩ đến ngươi sẽ bị Nhậm Ngã Hành hạ độc thủ, chính ta lại hết lần này đến lần khác không có biện pháp cứu ngươi."

Sở Đông Thanh không nghĩ tới Đông Phương Bất Bại cư nhiên là vì chuyện này, cuối đầu nhìn gương mặt có chút trắng bệch của y, vội vàng chuyển sang chuyện khác, đùa giỡn nói: "Như thế nào, Đông Phương sợ hãi mất đi ta như vậy sao?"

Trong mắt Đông Phương Bất Bại hiện lên một tia ám quang: "Ai nói ta sẽ mất ngươi. Lúc kia, cho dù là ngươi chết, ta cũng không mất đi ngươi."

Sở Đông Thanh khó hiểu nhìn y.

Ngữ khí Đông Phương Bất Bại để lộ một tia âm tàn: "Nếu ngươi chết, ta liền giết Nhậm Ngã Hành báo thù cho ngươi, sau đó ta sẽ chết theo ngươi, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền. Tóm lại, Sở Đông Thanh, ngươi đừng mơ tưởng rời khỏi bản tọa!"

Đây là ngữ khí bá đạo đến cỡ nào, nếu người ngoài nghe thấy khẳng định vô cùng đáng sợ, nhưng lại làm cho Sở Đông Thanh cảm thấy mê muội.

..............

Mấy ngày nay, Đông Phương Bất Bại cùng Sở Đông Thanh một mực ở lại trong trang. Sở Đông Thanh đối với Mai Trang tỏ ra vô cùng nhiệt tình làm cho Đông Phương Bất Bại có chút kinh ngạc, sớm biết vậy lúc trước trực tiếp mang Sở Đông Thanh đến đây, vậy có thể làm cho hắn cao hứng.

Hôm nay, lần đầu tiên Sở Đông Thanh không có đòi đi ngắm hoa ngắm cảnh. Đông Phương Bất Bại có chút không thể tin được, Sở Đông Thanh chọc chọc khuôn mặt y, ân, mềm mềm, rất thoải mái.

"Như thế nào, chẳng lẽ phu quân ta trong mắt ngươi là một người suốt ngày chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt thôi sao?"

Đông Phương Bất Bại thật sự làm ra bộ dáng tự hỏi, Sở Đông Thanh nhìn giận đến nghiếng răng nghiếng lợi, mạnh mẽ nhào sang ôm lấy Đông Phương, cuối cùng chỉ kém không có đem y hành hình ngay tại chỗ thôi.

............

Sở Đông Thanh cùng Đông Phương Bất Bại dắt tay nhau đi trong trang, tuyệt không cấm kỵ: "Hôm nay ta muốn đi đến thư phòng luyện chữ, lâu rồi không luyện, tay cũng có chút cứng."

Đông Phương Bất Bại gật gật đầu: "Ân, ta cùng ngươi." Dứt lời liền gọi một gã sai vặt đến, tầm giọng ra lệnh: "Mang bọn ta đến thư phòng."

Sở Đông Thanh cười nói: "Như vậy không tốt lắm đâu, hay là chúng ta nói trước với trang chủ một tiếng."

Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nói: "Không cần, ngươi dùng đồ đạc của hắn là vinh hạnh của hắn."

Sở Đông Thanh 'Xì' một tiếng bật cười, phương thức xử sự duy ngã độc tôn này cũng chỉ có Đông Phương Bất Bại mới có thể làm ra.

.............

Thư phòng được bố trí phi thường đặc biệt, không gian không quá lớn, sách trên giá được phân loại, có nhiều quyển là bản gốc. Sở Đông Thanh đi đến trước bàn sách, trải lên một tấm giấy, sau đó nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, phá lệ ôn nhu: "Nương tử, có bằng lòng vì vi phu mài mực không a?"

Đông Phương Bất Bại nở nụ cười, đi nđến phía trước, tay áo hơi vén lên lộ ra da thịt như ngọc. Sở Đông Thanh lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, quá, quá mê người!

Mấy năm nay Đông Phương Bất Bại rất ít đi ra ngoài, da thịt tự nhiên trắng nõn, hơn nữa y là người tập võ, cơ bắp cân xứng rắn chắc, hai thứ này kết hợp cùng một chỗ thật sự là dụ hoặc không nói nên lời.

Thủ pháp mài mực của Đông Phương Bất Bại rất tốt, động tác nhẹ mà chậm, nghiêng mực thẳng đứng lượn vòng. Sở Đông Thanh một bên cười nói: "Xem ra thủ pháp mài mực của Đông Phương tựa hồ rất thuần thục a?"

Đông Phương Bất Bại chuyên chú mài: "Ngày xưa ta cũng là một đệ tử bình thường trong giáo từng bước đi lên, loại chuyện nhỏ nhặt này đương nhiên cũng phải học được một hai, phòng ngừa bất cứ tình huống nào."

Sở Đông Thanh đồng ý gật đầu, không nói nhiều, tuyệt bút vung lên, bắt đầu viết chữ.

Phong cách viết chữ của Sở Đông Thanh cùng tính cách của hắn giống nhau. Sở Đông Thanh từ trước đến nay làm việc cẩn thận, nét chữ của hắn cũng vô cùng xảo mật, bút hàm mặc no bụng. Động tác mài mực của Đông Phương Bất Bại ngày càng chậm lại, tầm mắt hoàn toàn bị tư thái lúc viết chữ của Sở Đông Thanh hấp dẫn đi.

Nét chữ cứng cáp, theo chuyển động bàn tay của Sở Đông Thanh, từng nét chữ dần xuất hiện, tranh sắt ngân câu, làm cho người ta tự ti mặc cảm.

Đông Phương Bất Bại đã từng đọc qua một ít sách, sau mưu quyền đoạt vị, lúc tiếp nhận giáo vụ cũng đã luyện qua một hồi. Y tự cảm thấy không tệ, nhưng hôm nay nhìn thấy thủ pháp của Sở Đông Thanh mới biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người trong phòng lại hồn nhiên không hề phát giác, thẳng đến khi vài nén hương trôi qua, Sở Đông Thanh mới buông bút lông, dừng lại.

Đông Phương Bất Bại phục hồi tinh thần, lúc này mới phát hiện trên các tờ giấy Sở Đông Thanh đều chỉ viết một câu:

Bình thường nhận biết động phong mặt, muôn tía nghìn hồng luôn xuân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net