chương 50: du ngoạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đông Phương Bất Bại nhìn câu thơ, hiếu kỳ hỏi: "Thanh có vẻ như rất thích những lời này ni?"

Sở Đông Thanh ôm eo y, không trả lời.

Ngày xưa, lúc cha mẹ hắn dạy hắn thư pháp, hắn thích ghi nhất chính là câu nói kia.

Muôn tía nghìn hồng luôn xuân, Sở Đông Thanh cảm nhận nhiệt độ trong ngực, lẳng lặng cười một chút. Đông Phương, có ngươi ở đây thế giới của ta lại là ánh nắng tươi sáng, muôn hồng nghìn tía, bất kể là ở nơi nào.

........

Trong trang mỗi ngày đều là cảnh đẹp mỹ tửu mỹ thực, trọng yếu nhất, Sở Đông Thanh nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, tươi cười mỹ mãn. Có mỹ nhân làm bạn, cuộc sống cứ như vậy trôi qua mấy ngày, Sở Đông Thanh có cảm giác bản thân trở nên lười nhác.

Ngày hôm đó, Sở Đông Thanh phá lệ thức dậy sớm, đem những chuyện mình đã liệt kê tốt lúc còn trên Hắc Mộc Nhai lấy ra, bắt đầu chọn lựa xem cái nào làm trước cái nào làm sau, cuối cùng ngoắc ngoắc họa họa. Sở Đông Thanh quyết định trước tiên thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, mang Đông Phương Bất Bại đi xem hát tuồng.

Nơi hát tuồng nổi tiếng nhất GIang Nam là Hoàng Anh quán, tổng cộng có bốn tầng: Thượng tầng là lầu canh, tầng thứ ba là khung thức sân khấu, tầng một hai là để kháng giả tới xem hát. Trong này chẳng phân biệt quan to quý tộc hay là dân chúng bình dân, tất cả mọi người đều có thể nghe hát, chỉ là vị trí quan sát có chút bất đồng mà thôi.

Bởi vì Sở Đông Thanh cùng Đông Phương Bất Bại tới sớm, lại tặng tiền thưởng nhiều nên lão bản đặc biệt cho bọn họ chỗ ngồi tốt nhất. Người đến dần nhiều hơn, hí kịch cũng sắp bắt đầu.

Theo một hồi nhạc mở đầu, nhân vật chính trong vỡ kịch cũng chậm rãi đi lên sân khấu.

Vỡ kịch hôm nay Sở Đông Thanh dẫn Đông Phương Bất Bại đi xem là [Tây Sương Ký], những tiết mục ngắn phong nhã thường được dân chúng bình dân hoan nghênh, cho nên hôm nay người đến xem hát cũng rất nhiều. Sở Đông Thanh lúc bắt đầu là hiếu kỳ, đến giữa trận đã lập tức buồn ngủ, có thể nói là một sự biến hóa thần kỳ.

Âm thanh 'Y y nha nha' từ trên đài truyền xuống, Sở Đông Thanh chỉ cảm thấy như ma âm xâu tai. Sở Đông Thanh là việc quả quyết, chú ý hiệu suất, không chấp nhận được người nói một câu cũng lề mà lề mề, giảng không đến đúng giờ tử thượng. Nhất là mỗi lần hắn sắp ngủ cũng sẽ lại bị đánh thức, ngẩng đầu chính là một đống gương mặt vẽ xanh xanh trắng trắng.

Mà những thứ trên, tuồng này đều thỏa mãn cả.

Sở Đông Thanh vụng trộm liếc nhìn Đông Phương Bất Bại một cái, nhìn thấy y xem đến say sưa, cũng không có quấy rầy, chỉ có thể một mình một người ngồi chán chết tại chỗ, cắn hạt dưa.

Sau khi tuồng hát chấm dứt, Sở Đông Thanh chỉ cảm thấy tâm thần đều mệt mỏi. Mới đầu Đông Phương Bất Bại còn không biết là chuyện gì, về sau nghĩ lại liền biết rõ nguyên nhân trong đó, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. Sở Đông Thanh ở những phương diện khác đúng thật là cố chấp đến đáng sợ, mà ngay cả yêu thích cũng như vậy.

Trong lòng Sở Đông Thanh lúc này chỉ có một ý tưởng, lòng hiếu kỳ hại chết miêu, từ nay về sau đánh chết hắn cũng không đi xem hát nữa.

Đông Phương Bất Bại một bên cười thầm: "Thanh, ngươi đều như vậy còn muốn dẫn ta đi du ngoạn sao?"

Sở Đông Thanh lập tức làm ra bộ dạng nghiêm túc, đem tờ giấy ở trong lòng móc ra quơ quơ trước mặt Đông Phương Bất Bại: "Những chuyện này, vô luận là như thế nào, ta cũng muốn làm cho xong."

Đông Phương Bất Bại nhìn bộ dạng hiên ngang lẫm liệt của hắn, buồn cười không nói, một hồi sau mới lên tiếng: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"

Sở Đông Thanh sửng sốt một chút liền đáp: "Hay là Đông Phương ngươi quyết định đi."

Đông Phương Bất Bại nghĩ nghĩ, y thật sự có một nơi muốn đi, nhìn qua Sở Đông Thanh trêu ghẹo nói: "Hảo, vậy lần này do ta quyết định, bất quá đến lúc đó ngươi không được hô nhàn chán a."

Sở Đông Thanh lắc đầu khẳng định nói: "Làm sao có thể." Trong lòng lại yên lặng phỉ báng, trên đời này sao còn có thứ có thể nhàm chán hơn so với xem hát được ni?

Đông Phương Bất Bại cùng Sở Đông Thanh đi dạo, mãi cho đến khi đi tới trước một cửa hàng trang phục mới dừng lại.

Sở Đông Thanh hứng thú nói: "Đông Phương muốn mua y phục?"

Đông Phương Bất Bại 'Ân' một tiếng liền không đợi được mà đi vào.

Sở Đông Thanh nhìn một chút, cửa tiệm này quả thực không tệ, tuy cùng cửa hàng hắn đặt mua hỷ phục trước đây có chút chênh lệch. Nhưng ở khu vựa này cũng xem như là có quy mô, phỏng chừng cũng trương đối khá, vải cóc cũng rất đầy đủ. Sở Đông Thanh tùy ý dùng tay sờ soạng vải một chút, xúc cảm không tồi.

Tiểu nhị nhìn thấy có khách liền nhiệt tình chào đón. Lúc này khách trong tiệm cũng tương đối nhiều, bất quá nam tính vẫn tương đối thiếu, phần lớn đều là quản gia trong các phủ đến đặt mua một số vải vóc cần thiết.

Đông Phương Bất Bại không quan tâm những thứ này, từng chút từng chút tỉ mỉ nhìn, cũng không để ý đến tiểu nhị đang nhiệt tình chào hàng.

Cái nóng của mùa hạ rốt cục cũng thối lui, nháy mắt liền đến lập thu. Đông Phương Bất Bại đặc biệt chọn một số vải bông mỏng, thông khí lại giữ ấm. Sau khi thanh toán xong, Sở Đông Thanh có chút không hiểu hỏi: "Sao lại đột nhiên muốn mua vải ni? Những chuyện này trong giáo đã có người làm a."

Đông Phương Bất Bại cười nói: "Buổi tối trở về sẽ nói cho ngươi biết."

Sở Đông Thanh tuyệt không muốn Đông Phương Bất Bại vất vả, chuẩn bị cầm vải vóc đã gói kỹ lên. Kết quả Đông Phương Bất bại lại lắc đầu cự tuyệt, muốn tự mình ôm mới tốt. Sở Đông Thanh đành phải thời thời khắc khắc chú ý không để y mệt nhọc..........

Bởi vì trong tay còn ôm vải vóc, hai người cũng không tiện đi đến nơi khác đi dạo, liền trực tiếp trở về Mai Trang.

Đến cửa vào của Mai Trang, có mấy hài đồng đang ở trước cửa vui đùa ầm ĩ, trong đó có một đứa suýt nữa đụng vào Đông Phương Bất Bại cùng Sở Đông Thanh. Quản gia vội vàng chạy tới ôm đứa bé kia đi, sau đó xin lỗi nói: "Khuyển tử hồ đồ ham chơi, kính xin hai vị đại nhân đừng so đo."

Bất quá chỉ là đứa bé mà thôi, Sở Đông Thanh tự nhiên không cùng nó so đo, liền cùng Đông Phương Bất Bại đi vào trang. Trước khi vào, Sở Đông Thanh vô ý nhìn thoáng qua hai hàng nước mắt treo trên mặt đứa bé, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn thật là đáng yêu. Sở Đông Thanh nhịn không được quay đầu đùa giỡn tiểu hài tử một chút.

Đông phương Bất Bại nhìn một màn này, ngón tay hơi hơi run lên một tiếng.

............

Buổi tối, sau khi Đông Phương Bất Bại cùng Sở Đông Thanh dùng cơm xong, Đông Phương Bất Bại rót cho Sở Đông Thanh một ly trà: "Trước chờ một chút, ta muốn hỏi quản gia vài thứ."

Sở Đông Thanh phất tay: "Không có việc gì, chì cần đừng để ta một mình trông phòng là được rồi."

Kết quả chính là, trước khi Đông phương Bất Bại rời khỏi còn dùng sức bấm eo Sở Đông Thanh một cái. Sở Đông Thanh nhẹ nhàng xoa xoa eo, cảm thán nói, đây quả thực là mưu sát chồng a!

Một lát sau, Đông Phương Bất Bại ôm một vài thứ trở về. Sở Đông Thanh tập trung nhìn, hai mắt lập tức tỏa sáng, nhào tới, hướng Đông Phương Bất Bại kêu vài tiếng 'Lão bà thân thân'. Thấy Đông Phương Bất Bại mặt đỏ tim đập nhanh, Sở Đông Thanh lúc này mới yên tĩnh lại, kích động hỏi: "Đông Phương, có phải ngươi muốn may quần áo cho ta không a?"

Hai tai Đông Phương Bất Bại ửng hồng, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Sở Đông Thanh kích động hôn hôn y vài ngụm.

Đông phương Bất Bại cười nói: "Đừng làm rộn, đứng đàng hoàng a, ta đo kích thước cho ngươi."

Sở Đông Thanh lập tức ngoan ngoãn đứng lại, dang hai tay ra, động tác ngoan ngoãn như tiểu hài đồng để Đông Phương Bất Bại thuận tiện đo đạc hơn. Đông Phương Bất Bại thấy hắn phối hợp như vậy, cuối đầu cười vài tiếng. Những nữ nhân kia dù có thể sinh hài tử thì đã như thế nào, trên đời này không ai có thể so với mình càng yêu Thanh hơn, hiểu rõ yêu thích của hắn hơn y.

Ánh nến đem ảnh ngược của hai người chiếu lên cửa sổ giấy, nếu bên ngoài có người đi ngang qua, đại khái sẽ cảm thấy ấm áp vui thích a.

.............

Sở Đông Thanh tựa vào giường sủng nịch thâm tình nhìn Đông Phương Bất Bại. Thân ảnh Đông Phương Bất Bại thêu thùa dưới ánh nến phá lệ mê người, cả người như có một vầng sáng nhàn nhạt chói lọi.

Sở Đông Thanh đột nhiên cảm thấy hứng thú nói: "Đông Phương, ngươi lúc cầm mấy thứ này đi đã nói với quản gia như thế nào a?"

Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu, trong mắt mang theo một tia mê man: "Nói như thế nào? Đương nhiên nói thẳng ta muốn lấy thước cuộn để may vá a."

Sở Đông Thanh trầm thấp cười vài tiếng, quả là phong cách độc hữu của Đông Phương Bất Bại. Hắn đã có thể tưởng tượng được khuôn mặt không biết nói gì của quản gia khi đó rồi.

............

Ngày hôm sau, Sở Đông Thanh cùng Đông Phương Bất Bại dậy thật sớm. Lần này thời gian đi ra ngoài cũng không nhiều, trong giáo không thể lâu không có người, cho nên Sở Đông Thanh chỉ lựa chọn một số danh lam thắng cảnh trọng yếu để đi du ngoạn. Hôm nay là ngày đi Hoàng Hạc lâu.

Lúc bắt đầu trèo lên Hoàng Hạc lâu Sở Đông Thanh còn không có cảm thưởng gì, dù sao ở thời hiện đại hắn cũng đã đi đến nơi này. Bất quá, đến khi trèo lên đỉnh Hoàng Hạc lâu, Sở Đông Thanh nhìn thấy song nước mênh mông cuồn cuộn bên dưới, trong lòng nhất thời ngàn vạn cảm thán: "Nếu tháng năm đến đây thì sẽ tốt hơn a."

Đông Phương Bất Bại buồn cười nói: "Cảnh sắc không phải cũng chỉ vậy thôi sao, còn phân cái gì xuân hạ thu đông."

Sở Đông Thanh lắc đầu nói: "'Hoàng Hạc lâu thổi sáo ngọc, Giang Thành tháng năm hoa mai rơi' ta thật sự rất muốn tận mắt nhìn thịnh cảnh này."

Đông phương Bất Bại theo cây sồi xanh nhìn ra xa: "Ba sở thắng cảnh, Giang Lăng đẹp nhất. Trên sông thuyền tập như dệt, Hoàng Hạc lâu trời đất tạo nên."

Sở Đông Thanh thở dài: "Ta khá thích mấy thứ hoa hoa thảo thảo, cha mẹ ta cũng vậy, ngươi mặc ta đi. Ta chung quy vẫn thấy những vật này cực kỳ có linh tính, ngày tháng dần dần trôi qua, ta liền bắt đầu thích thưởng thức cảnh đẹp."

Lúc này Đông Phương Bất Bại mới kịp phản ứng, Sở Đông Thanh là đang nói cho y biết về cha mẹ chân chính của hắn ở thế giới đó. Đông Phương Bất Bại cầm tay Sở Đông Thanh, chân thành nói: "Tháng năm năm sau, chúng ta sẽ trở lại nơi này."

Sở Đông Thanh rời khỏi hồi ức, ánh mắt mang theo ý cười: "Hảo, đợi đến năm sau chúng ta lại đến Giang Lăng."

Đến Hoàng Hạc lâu một chuyến làm cho tâm hai người cũng gần nhau hơn một chút.

..........

Thời điểm Sở Đông Thanh từ Hoàng Hạc lâu đi xuống, đột nhiên nghĩ, kỳ thật tập võ cũng rất tốt, ít nhất từ nay về sau leo trèo cũng không sợ bị đau lưng.

Trên đường có nắn mặt người, thổi đồ chơi bằng kẹo đường, biểu diễn tạp kỹ, còn có rất nhiều xâu mức quả làm cho người ta vừa thấy liền thèm ăn.

Sở Đông Thanh có chút hưng phấn, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cách làm đồ chơi bằng đường truyền thống này. Ở hiện đại, những thứ nghề truyền thống này đã nhanh chóng tuyệt tích, hắn cũng từng cảm thấy tiếc hận. Nhất là đồ chơi làm bằng đường này, mỗi lần xem ti vi, hắn đều nhịn không được tâm dương khó chịu, muốn tự mình nhìn một cái xem bản thân lớn lên có bộ dáng gì.

Đồ chơi làm bằng đường này thật đẹp mắt, hảo ngoạn, lại ăn ngon, mấy hài tử ven đường đều không chịu đi tiếp, cứng rắn lôi kéo người lớn mua cho một cái. Sở Đông Thanh lôi kéo Đông Phương Bất Bại chen vào, bỏ xuống một thỏi bạc, sau đó nói với người bán hàng rong: "Chiếu theo hình dáng bọn ta thổi một cái đồ chơi bằng đường, làm thành hai phần giống nhau, nhớ rõ phải thổi hai người chúng ta cùng một chỗ."

Người bán hàng rong mặc dù có chút nghi hoặc nhưng vẫn chiếu theo lời Sở Đông Thanh mà làm.

Chỉ thấy người bán hàng rong dùng một cái xèng nhỏ lấy một ít nước đường nóng đặt lên bàn tay dính đầy bột xoa nắn, nhìn gương mặt Sở Đông Thanh cùng Đông Phương Bất Bại, tay không ngừng hoạt động. Đợi đến thời gian không sai biệt lắm, lập tức dùng miệng ngậm một đầu, đợi sau khi thổi phồng lên, người bàn hàng rong liền đưa đồ chơi chơi thành hình kia đặt trong một cái khuôn mộc được bôi bột tan, dùng dức thổi một hơi. Một lát sau khuôn mộc được mở ra, phiên bản thu nhỏ của Sở Đông Thanh cùng Đông Phương Bất Bại hiện ra.

Người bán hàng rong dùng que gỗ nhỏ dính nước đường dán trên đồ chơi bằng đường, sau đó lại làm thêm một cái đưa cho Sở Đông Thanh. Thời điểm Sở Đông Thanh củng thấy nhiệt độ không sai biệt lắm mới đưa cho Đông Phương Bất Bại. Người bán hàng rong thấy hai người muốn rời đi, cuống quít nói: "Công tử, tiền thối của ngài còn chưa lấy ni!"

Sở Đông Thanh quay đầu lại cười nói: "Ngươi thật thành thật a, món đồ chơi bằng đường này ta rất hài lòng, còn lại coi như tiền thưởng cho ngươi."

Người bán hàng rong nhìn thỏi bạc, kích động gật đầu nói: "Đa tạ công tử, đa tạ công tử."

Đông Phương Bất Bại nhìn món đồ chơi bằng đường trong tay, nở nụ cười thật tươi. Sở Đông Thanh bằng đường dáng điệu ngây thơ chân thành, mà chính mình đứng bên cạnh lại có vài phần ngu đần, ngơ ngác. Đông Phương Bất Bại chỉ vào món đồ chơi làm bằng đường lầm bầm nói: "Nếu nắm tay thì tốt hơn."

Sở Đông Thanh lập tức nói: "Ta lập tức quay lại bảo hắn làm cho chúng ta một cái."

Đông Phương Bất Bại vội vàng giữ chặt tay hắn: "Không cần, như vậy đã tốt lắm rồi."

Sở Đông Thanh nhìn kỹ Đông Phương Bất Bại, phát hiện y có vẻ thật sự cao hứng mới yên lòng, nhẹ nhàng liếm xuống món đồ chơi bằng đường trên tay.

Đông Phương Bất bại nhìn thấy động tác của Sở Đông Thanh, mặt lập tức đỏ lên. Chỗ Sở Đông Thanh liếm vô tình hữu ý thế nào mà ngay cái bộ phận kia của Đông Phương Bất Bại làm bằng đường.

Hết lần này đến lần khác Sở Đông Thanh còn quay sang nói với Đông Phương Bất Bại một câu 'Hảo ngọt', sau đó còn liếm liếm khóe miệng tượng trưng.

Đông Phương Bất Bại thấp giọng mắng 'Vô sỉ', chỉ là vệt đỏ trên khuôn mặt vẫn chưa lui.

Sở Đông Thanh tiếp tục nói: "Bất quá ta càng thích ăn chủ nhân nguyên bản của nó a."

Không cần phải nói, mặt Đông Phương Bất Bại càng đỏ hơn.

Sở Đông Thanh thấy thế nhịn không được cười ha ha: "Đông Phương, khi còn nhỏ ngươi nhất định giống mấy hài tử không ngoan kia a, thấy đồ chơi bằng kẹo liền không muốn đi tiếp."

Đông Phương Bất Bại lắc đầu: "Thuở nhỏ gia cảnh ta bần hàn, ngay cả ăn trứng gà cũng là điều xa xỉ, nào có tiền dư mua đồ chơi bằng đường ni? Cùng các hài tử khác tụ lại một chỗ, bất quá chỉ là xem náo nhiệt mà thôi."

Sở Đông Thanh có chút đau lòng nhưng vẫn cười nói: "Cho nên nói ông trời là vì muốn ta trở thành người đầu tiên mua kẹo cho ngươi, cố ý an bài a."

Đông Phương Bất Bại cả giận nói: "Ăn nói vô căn cứ."

Hai người liếc nhìn nhau, nhịn không được nở nụ cười.

Cả hai cứ như vậy một đường cười cười nói nói quay trở về.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net