Chương 53: âm mưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đông Phương Bất Bại nhìn bộ dạng lắc đầu không ngừng của Sở Đông Thanh, cười nói: "Qủa nhiên Thanh cũng không phải rất thưởng thức cảnh trí nơi này."

Sở Đông Thanh gật đầu thở dài: "Vốn dĩ cũng không ôm bao nhiêu kỳ vọng, tới chỗ này bất quá là do nó có ngụ ý tốt mà thôi."

Đông Phương Bất Bại cũng gật đầu: "Thật hy vọng có thể dính một ít phúc khí của nơi này."

Sở Đông Thanh lặng lẽ cầm tay Đông Phương Bất Bại: "Cho dù không có cái phúc khí này, chúng ta nhất định cũng sẽ nắm tay đến già."

Thời điểm Đông Phương Bất Bại cùng Sở Đông Thanh rời khỏi Đoạn Kiều, Sở Đông Thanh đột nhiên tâm huyết dâng trào, chạy đến vỉa hè mua một cái dù, hướng Đông Phương Bất Bại đắc ý nói: "Xem đi, hồng tuyến của Hứa Tiên cùng Bạch Nương Tử đang bị ta nắm trong tay, hiện tại liền làm hồng tuyến cho hai chúng ta." (hồng tuyến là dây tơ hồng đó bà con)

Đông Phương Bất Bại lắc đầu, cười mắng một câu: "Tánh tình trẻ con."

..........

Thời gian so với dự đoán của Sở Đông Thanh dư giả hơn rất nhiều, buổi chiều lúc hai người trở về khách điếm trời vẫn chưa tối hẳn. Bởi vì ngày mai còn phải đi sớm, sau khi hai người rửa mặt rất nhanh liền đi ngủ.

Sở Đông Thanh vừa về tới Hắc Một Nhai cũng không ngờ được bản thân lại bị cưỡng bách trở về trạng thái khẩn trương cao độ. Mai Trang bị huyết tẩy không thể nghi ngờ chính là một hồi chuông cảnh báo dành cho Sở Đông Thanh. Cho dù võ công của Sở Đông Thanh cùng Đông Phương Bất Bại cao cường nhưng cũng chưa chắc bảo hộ được mọi người.

Sở Đông Thanh mở sổ sách ra, chuẩn bị kiểm toán.

Đột nhiên, Sở Đông Thanh cảm thấy có chỗ nào không đúng, đem sổ sách trước trước sau sau lật ra một lần, sau đó lại run lên hai cái. Ngay sau đó, Sở Đông Thanh dùng hai tay ấn lấy huyệt thái dương, chau mày.

Buổi tối, Đông Phương Bất Bại thấy Sở Đông Thanh một bộ lo lo lắng lắng trở về, vội vàng nghênh đón, giữ chặt tay hắn, lo lắng hỏi: "Có phải đã sảy ra chuyện gì không?"

Ngón trỏ của Sở Đông Thanh vô thức gõ lên bàn, nửa ngày sau mới nói: "Có người động tay vào sổ sách của ta."

Đông Phương Bất Bại nhìn sang: "Chuyện này làm sao có thể."

Sở Đông Thanh gật đầu đồng ý, nói: "Tuy chếch điện có rất nhiều thủ vệ, phòng ngự cũng không kém, nhưng cũng không phải là không có chỗ hở, nhất là thời điểm giao ca."

Trong mắt Đông Phương Bất Bại hiện lên một tia ngoan lệ: "Người ngày đã có gan nhìn lén sổ sách của Thanh, chúng ta chỉ cần ôm cây đợi thỏ, sớm muộn gì cũng bắt được hắn."

Sở Đông Thanh cười nói: "Không cần phiền toái như thế."

Đông Phương Bất Bại hứng thú hỏi: "Thanh, ngươi có biện pháp gì tốt hơn sao?"

Sở Đông Thanh làm ra vẻ bí ẩn: "Chưa dám nói là tốt nhất, bất quá lại tương đối thực dụng."

"Nha?"

Sở Đông Thanh chỉ vào sổ sách, lộ ra nụ cười giảo hoạt: "Tương kế tựu kế, bắt ba ba trong hũ."

.............

Sau khi thổi tắt nến, Đông Phương Bất Bại oa trong ngực Sở Đông Thanh, một mực không ngừng truy vấn hắn làm thế nào mà phát hiện sổ sách đã bị động tay vào.

Sở Đông Thanh bất đắc dĩ ôm lấy y: "Bất quá chỉ là một chút tiểu xảo, căn bản không lên được mặt bàn."

Hắn vừa nói như vậy, Đông Phương Bất Bại lại càng hiếu kỳ, cứng rắn muốn truy tìm ra nguyên cớ.

Sở Đông Thanh thấy việc đã đến bước này, không nói chỉ sợ không được. Bất quá, Sở Đông Thanh nhíu mày, tròng mắt vừa chuyển, có tiện nghi đưa đến cửa cũng không thể không chiếm a.

Sở Đông Thanh chỉ chỉ khuôn mặt của mình, bộ dạng vô lại nói: "Ừ, hôn lên chỗ này một cái, tiểu gia liền nói cho ngươi biết."

Đông Phương Bất Bại dùng sức nhéo hông Sở Đông Thanh một cái. Sở Đông Thanh hít vào một ngụm lãnh khí, bất quá vẫn như trước chưa tới phút cuối chưa thôi, tiếp tục nói: "Tóm lại, hôn một cái đổi một đáp án, chúng ta song phương đều không thiệt thòi."

Bọn họ cùng chung sống với nhau, Đông Phương Bất Bại tự nhiên biết rõ da mặt Sở Đông Thanh ở một số phương diện đã đạt tới cảnh giới nhất định. Y bất đắc dĩ đành phải tiến đến hôn lên mặt Sở Đông Thanh một cái.

Sở Đông Thanh lúc này mới cảm thấy mỹ mãn nói: "Kỳ thật chỉ là một ít thủ đoạn đùa giỡn của ta. Mỗi lần ta đọc sách xong sẽ kẹp vào bên trong một đoạn ngân tuyến thật nhỏ, người ngoài nếu như không để ý, căn bản sẽ không phát hiện được."

Đông Phương Bất Bại cắn răng nói: "Chỉ đơn giản như vậy sao?"

Sở Đông Thanh gật đầu: "Đúng vậy a, cho nên ta mới nói chút thủ đoạn này không đủ để lên mặt bàn."

Lời vừa dứt, trên lưng lại truyền tới một trận đau xót........

Đêm này Sở Đông Thanh chỉ ngủ có một nửa, trời còn chưa sáng, hắn đã cố nén buồn ngủ mà đứng dậy, sau đó phổng chế ra một quyển giống y đúc với sổ sách. Bất đồng chính là, trên mục mới nhất Sở Đông Thanh có thêm một ít số liệu giả. Sở Đông Thanh một bên gấp gáp chế tạo sổ sách, một bên mắng thầm trong lòng, tốt nhất là đừng để hắn biết được là ai, hại hắn nửa đêm còn không được nghỉ ngơi........

Ngày hôm sau, Sở Đông Thanh đi đến chếch điện đem sổ sách đổi về, hơn nữa đem sổ sách giả để thế vào, sau đó duỗi lưng một cái, thoải mái rời khỏi.

Qủa nhiên, Sở Đông Thanh đi chưa được bao lâu, một thân ảnh liền dáo dác tiến đến dò xét......

Mấy ngày nay, tâm tình của Sở Đông Thanh rất tốt, chuyện gì cũng không làm, chuyên tâm chờ con cá lớn cắn câu. Đông Phương Bất Bại gắp cho Sở Đông Thanh một đũa rau: "Ngươi cứ như vậy xác định người này sẽ rút lui, mấy ngày nay ngay cả gió thổi cỏ lay cũng chẳng có a."

Sở Đông Thanh khẳng định nói: "Ngươi yên tâm, ta dám đánh cuộc, người này nhiều nhất chỉ kiên trì được hai ngày nữa thôi." Nói xong lại ghét bỏ nhìn qua nhúm rau, đến cuối cùng dùng ngữ khí thương lượng nói: "Đông Phương, ta có thể không ăn không?"

Đông Phương Bất Bại bắn tới ánh mắt sắc như đao, Sở Đông Thanh liền ngoan ngoãn im lặng.

"Suốt ngày chỉ ăn thịt không tốt cho thân thể."

Sở Đông Thanh cũng biết Đông Phương Bất Bại là vì muốn tốt cho hắn, chỉ là từ trước đến giờ rau dưa mà hắn có thể chấp nhận tối đa cũng chỉ có khoai tây, khoai lang, khoai các loại.

Nhắm mắt không nhìn tới món ăn, Sở Đông Thanh cho rau vào miệng, nhai loạn xạ vài cái rồi nuốt xuống.

Đông Phương Bất Bại thấy thế chỉ đành bất đắc dĩ thở dài, xem ra sau này còn phải bắt Sở Đông Thanh ăn từ từ.

Sở Đông Thanh đoán không sai, lại qua thêm hai ngày, buổi sáng Sở Đông Thanh vừa bước vào chếch điện liền trông thấy trên bàn có nhiều thêm một tờ giấy nhỏ.

Sở Đông Thanh mở tờ giấy ra, trên mặt có một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: "Nếu không muốn sự tình bại lộ, đến đỉnh Hắc Mộc Nhai."

Khóe môi Sở Đông Thanh câu ra một nụ cười lạnh, nếu là cá, cuối cùng vẫn sẽ mắc câu, không phải sao?

.........

Đỉnh núi Hắc Mộc Nhai lúc này rất đẹp, hào quang đầy trời, bên vách núi còn có sương mù chưa rút hết làm cho người ta có một loại cảm giác phảng phất như đang ở tiên cảnh nhân gian.

Tuy trước đó đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng khi chân chính ở trên đỉnh Hắc Mộc Nhai, Sở Đông Thanh vẫn hơi lắp bắp kinh hãi: "Qủa nhiên là ngươi."

Người nọ chắp tay đứng bên cạnh vách núi, xoay người lại, lộ ra diện mạo bình thường không có gì đặc biệt, chỉ là khuôn mặt lại mang theo một tia dữ tợn.

"Sở Đông Thanh." Người nọ oán hận kêu một tiếng.

Sở Đông Thanh giận dữ nói: "Ta lại không biết ngươi vì sao lại hận ta như vậy."

"Vì cái gì?" Người này đột nhiên ôm bụng cười ha ha nói: "Ngươi hỏi ta vì cái gì? Sở Đông Thanh, lúc ấy chúng ta cùng bị đưa lên núi, kết quả thì sao? Ngươi mỗi ngày cẩm y ngọc thực, ta lại làm trâu làm ngựa, thật vất vả mới bám được Dương Liên Đình, kết quả gã lại chết. Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì ngươi lại có vận khí tốt như vậy?"

Người này tên là Sài Lập, lúc trước gã cùng Sở Đông Thanh bị mang lên Hắc Mộc Nhai. Sở Đông Thanh lúc mới đắc thế còn từng nhớ nghĩa cũ, cho gã một chức vị không tệ trong giáo, chính là trông coi phòng thu chi, mỗi ngày làm năm canh giờ, hơn nữa đãi ngộ cũng không tệ lắm.

Sái Lập lúc này vừa mới lên Hắc Mộc Nhai, vẫn còn loại sợ hãi rụt rè: "Sở Đông Thanh, ta xem ngươi quản lý sổ sách, gần nhất sau lưng giáo chủ lấy đi một khoản tiền lớn trong giáo a."

Sở Đông Thanh ngược lại không giận mà còn cười: "Ngươi một mình gọi ta đến đây, không sợ ta liền ở trong này động thủ giết ngươi?"

Sài Lập nhún vai không sao cả: "Ta đã an bài một vài người, nếu ta không kịp thời trở về, hắn sẽ đem chuyện này báo cáo hết thảy cho giáo chủ."

Sở Đông Thanh tiện tay nhặt một cành cây trên mặt đất: "Ngươi suy tính rất chu toàn, chỉ tiếc, trí giả ngàn lo, tất có một mất, mà ngươi lại không phải là trí giả, nhiều nhất chỉ có thể gọi là một chút tiểu thông minh thôi."

Sài Lập cười lạnh một tiếng: "Bớt sàm ngôn đi, nếu không muốn chuyện này truyền đến tai giáo chủ, từ giờ trở đi, ngươi chỉ có thể mặc cho ta...... Ngô....."

Lời còn chưa nói hết, Sài Lập đã không thể tin nhìn về phía lồng ngực của mình. Nơi này bị cây gỗ gọn gàng linh hoạt xuyên qua, hắn thậm chí còn chưa kịp cảm thấy đau đớn.

Sài Lập dùng khí lực cuối cùng cầm lấy cây gỗ, hai mắt trừng lớn nhìn Sở Đông Thanh, liền thẳng tắp ngã về phía sau.

........

Đông Phương Bất Bại thấy Sở Đông Thanh sắc mặt âm trầm đi đến, tiến lên ôm lấy hắn: "Ta đều biết." Đông Phương Bất Bại ôm chặt hắn: "Gã sai vặt mật báo kia đã bị ta giải quyết."

Sở Đông Thanh cười khổ nói: "Nhâm tâm, chính là làm sao cũng không thể dễ dàng thỏa mãn."

Sở Đông Thanh yên lặng thật lâu, ngồi dậy: "Ta vốn vẫn cho rằng lần này có thể bắt được Hướng Vấn Thiên giấu đầu lòi đuôi, bất quá việc này mười phần là do Sài Lập tự mình làm ra."

Đông Phương Bất Bại đồng ý nói: "Nếu Hướng Vấn Thiên chỉ có chút thông minh ấy, phỏng chừng đã sớm chết tám trăm lần, nào có thể khiến chúng ta nhọc lòng như vậy."

Sở Đông Thanh tựa trên người Đông Phương Bất Bại, nhắm hai mắt lại: "Không ngại, xử lý Hướng Vấn Thiên bất quá chỉ là chuyện sớm muộn." Nói xong liền chuẩn bị nghỉ ngơi trong chốc lát, gần đây hắn thiếu ngủ nghiêm trọng.

Chỗ ở Hướng Vấn Thiên.

Nhậm Doanh Doanh nhìn Hướng Vấn Thiên, mày nhẹ nhàng chau lại: "Chuyện Lâm Bình Chi muốn chúng ta tìm hiểu, Hướng thúc thúc một chút tin tức cũng không có sao?"

Hướng Vấn Thiên cũng rất là bất đắc dĩ: "Noãn ngọc ngàn năm đâu phải nói tìm là có thể tìm được."

Ngón tay Nhậm Doanh Doanh khẽ run lên: "Không có việc gì, cách thời gian ước định vẫn còn một khoảng, những ngày này nhất định phải phái thủ hạ tìm kiếm. Tìm được noãn ngọc ngàn năm, về sau chúng ta còn có rất nhiều cơ hội hợp tác với Lâm Bình Chi, lần này nhất định phải tìm được thứ đó."

Hướng Vấn Thiên giận dữ nói: "Điểm ấy ta tự nhiên hiểu được, bất quá Lâm Bình Chi kia chỉ một lòng muốn lợi dụng chúng ta, nếu cùng hắn hợp tác lâu dài có phải là có chút........"

Nhậm Doanh Doanh cắt đứt lời gã: "Không cần lâu dài, đừng quên, kế hoạch của chúng ta chính là tốc chiến tốc thắng."

Hướng Vấn Thiên lộ ra nụ cười quỷ dị: "Vậy cũng được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net