Chương 54: Dời hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc trời đã hoàn toàn đen kịt, gió thổi qua rừng cây tạo ra tiếng xào xạc làm cho người ta không rét mà run.

Một bóng người nhỏ gầy mang trên lưng một túi hành lý, điên cuồng mà chạy về phía trước, mãi cho đến khi chạy được một khoảng xa mới quay đầu nhìn lại, phát hiện không có người mới yên tâm thở phào một hơi, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.

Người này vừa mới chuẩn bị ngồi xuống liền phát hiện phía trước không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một thân ảnh, sợ tới mức quát to một tiếng 'Ai', không ngừng lui về phía sau.

"Ngươi, ngươi sao lại ở chỗ này?" Người này một bên lui về phía sau, một bên không thể tin được hỏi.

Nam nhân chắn ở phía trước hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cho rằng ta thật sự không biết ngươi đang đánh tiểu chủ ý gì sao?"

Người này mang túi hành lý ném tới trước mặt nam nhân, lấy hết dũng khí nói: "Bạc ngươi cho ta đều ở nơi này, một phần cũng không thiếu, ngươi cầm lại hết đi, cái này......Việc này, ta không làm."

"Ngươi hiện tại muốn đổi ý sao?" Nam nhân kia nhìn cũng không nhìn túi đồ trên mặt đất, thanh âm không lộ ra hỷ nộ.

"Ta thật sự không có cách nào, vận mệnh chính là không thể sửa, cho dù ngươi có cho ta nhiều trân bảo như thế nào, ta vẫn như cũ dù ba phần cũng không nắm chắc." Đạo sĩ mặt thanh y không ngừng lắc đầu.

Nam nhân trầm mặt một hồi, sau đó rút kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang lợi hại hiện lóe lên, chỉ kiếm về hướng đạo sĩ.

"Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mang a." Đạo sĩ hoảng sợ nhìn nam nhân trước mắt.

Lúc này, gương mặt vốn dĩ tuấn tú của Lâm Bình Chi đã không giữ được, thần sắc hắn dữ tợn, hai mắt đầy tơ máu: "Ta chỉ là muốn ngươi dời hồn, nhưng ngươi đã làm đươc cái gì a, chẳng những dời hồn thất bại, ngược lại còn để cho người khác mượn xác hoàn hồn!!! Bây giờ còn dám nói với ta là không làm, ngươi cho rằng Lâm Bình Chi ta là kẻ mà ai cũng có thể khi dễ sao?"

Đạo sĩ trợn mắt lên, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ: "Tha mạng a, tha mạng, chuyện dời hồn vốn là do ý trời, lúc trước cưỡng ép làm như vậy, đã định là sẽ gặp trời phạt."

Lâm Bình Chi cười lạnh một tiếng: "Hiện tại mới biết sẽ bị trời phạt sao? Muốn trách thì trách lúc trước ngươi sợ chết, ruồng bỏ đồng môn, còn không phải là vì vinh hoa phú quý sao." Nói xong, mũi kiếm chỉa thẳng đến cổ đạo sĩ: "Hiện tại trước mặt ngươi chỉ có hai con đường, không phải sống thì là chết, như vậy ngươi còn kiên trì cái gì a?"

Đạo sĩ không kềm được toàn thân phát run, cầu khẩn nói: "Cũng.... Cũng không phải mượn xác hoàn hồn. Hiện tại hồn phách trong cỗ thân thể này, nguyên thân của hắn chưa chết..... Cho nên nói, người bị dời hồn kia cũng có khả năng còn sống, chỉ có điều thân thể hai người đổi chỗ thôi. Dời hồn phách vốn là chuyện rất nguy hiểm, lần trước thành công chính là may mắn, lần này nếu như không cẩn thận, hai..... Hai người đều sẽ.... Đã như vậy, cần gì phải mạo hiểm cưỡng chế hai hồn phách đổi lại?"

Tay Lâm Bình Chi thoáng dùng sức một chút, kiếm phong đã phá rách da đạo sĩ, tơ máu chảy ra. Lúc trước hắn muốn Lệnh Hồ Xung cho dù không thuộc về hắn thì cũng không thuộc về bất luận kẻ nào cho nên mới nghĩ ra biện pháp này. Cho dù còn sống, nhưng mình không thấy được hắn, kia cùng với chuyện hắn chết có gì khác nhau?

Lâm Bình Chi nói không sai, đạo sĩ kia tuy phép thuật cao cường nhưng lại là hạng tham sống sợ chết. Cảm nhận được mũi kiếm lạnh như băng cùng cảm giác đau đớn từ trên cổ truyền lại, đạo sĩ chỉ đành khuất phục, cắn răng thấp giọng nói: "Pháp thuật này, ta làm."

Lâm Bình Chi lúc này mới hài lòng buông kiếm. Kiếm vừa mới dời đi, đạo sĩ kia đã chịu không được tê liệt ngã xuống mặt đất.

Lâm Bình Chi quét mắt nhìn gã một cái, thản nhiên nói: "Ngươi cần cái gì ta đều sẽ chuẩn bị đầy đủ hết, nếu như vậy mà ngươi vẫn không thể thành công, vậy kết cục của ngươi cùng thanh kiếm này giống nhau." Nói xong, lợi kiếm trong tay liền gãy ra làm hai.

Trong đầu đạo sĩ trống rỗng, chỉ cảm thấy mạng mình không lâu.

.............

Mấy ngày nay, thần giáo yên tĩnh đến kỳ lạ, Sở Đông Thanh không gặp rắc rối, mà ngay cả thủ hạ của Dương Liên Đình khi còn sống cũng có chút an phận, các đường chủ, hương chủ cũng làm đúng bổn phận, không có ở bên ngoài gây ra tai họa. Chỉ là tràng diện càng yên tĩnh, Sở Đông Thanh lại càng cảm thấy lo lắng, đâu đó lại có chút cảm giác bất thường.....

Tuy rằng gần đây sự vụ trong thần giáo khá ít, nhưng Sở Đông Thanh một khắc cũng không dám lười biếng, ngược lại càng thêm cẩn thận. Mỗi đêm Đông Phương Bất Bại bắt gặp cảnh Sở Đông Thanh thức khuya đối chiếu sổ sách, chỉnh đốn giáo vụ, đều cười nói hắn phản ứng có chút quá mức.

Chuyện của Sài Lập lần trước đã gõ cho Sở Đông Thanh một hồi chuông cảnh báo. Sau đó, Sở Đông Thanh đã cho người tra xét những người ngày đó bị bắt lên núi, chính mình lại dựa vào trí nhớ nhìn thoáng qua, phát hiện những người ngày đó mình nhìn thấy không sai biệt lắm. Sau, hắn lại cho người dò xét hành tung cùng hướng đi của những người này trong giáo.

Chuyện này không tra còn tốt, vừa tra liền phát hiện ra vấn đề. Ngoại trừ một số người bên ngoài có vẻ an phận, một kẻ đã lên kế hoạch lẫn trốn, hai kẻ mưu đồ làm loạn, muốn trộm từ thần giáo một số tiền lớn sau đó chuồn đi.

Người kia muốn về nhà chính là chuyện thường tình, Sở Đông Thanh cũng có thể lý giải, gọi người tiễn hắn hạ sơn. Chính là hai kẻ còn lại, Sở Đông Thanh giải quyết không chút do dự, tuy nói hiện tại chỉ là ham chút tiền tài, nhưng vạn nhất về sau bị người hữu tâm dụ dỗ, chỉ sợ sẽ không chút nghĩ ngợi mà phản bội thần giáo.

.............

Đông Phương Bất Bại thấy Sở Đông Thanh mấy ngày nay đều ở trong trạng thái rầu rĩ không vui, tuy biểu hiện bên ngoài so với ngày thường không có gì khác lạ nhưng Đông Phương Bất Bại lại phát hiện số lần thở dài của hắn so với trước đây tăng lên rất nhiều.

Đông Phương Bất Bại cầm lấy sổ sách trong tay Sở Đông Thanh, ân cần nói: "Mọi chuyện bên trong thần giáo vô cùng phức tạp, nếu Thanh cảm thấy trong lòng không thoải mái, chúng ta giao cho vài người xử lý là được rồi."

Sở Đông Thanh lắc đầu: "Không sao, những chuyện này ta sẽ tự mình làm. Đợi đến khi hết thảy đi vào quỷ đạo, khi những kẻ tự cho mình là siêu phàm, là võ lâm chính phái kia không dám nghĩ đến chuyện tiêu diệt thần giáo, ta liền cùng ngươi quy ẩn giang hồ."

Sau khi nghe xong, Đông Phương Bất Bại cười gật đầu, ngẫm lại liền cảm thấy bản thân đã không thể chờ được, mong đợi ngày này.

.......

Lòng người bàng hoàng.

Không còn bất kỳ kẻ nào cho rằng Sở Đông Thanh tính tình hảo, mềm yếu có thể khi dễ.

Nói phong cách xử sự gần đây của Sở Đông Thanh lạnh lùng quả quyết rất nhiều, thậm chí cũng có thể xem như thủ đoạn sắt đá, Sở Đông Thanh cũng cảm thấy quả thật tâm hắn ngày càng trở nên hung ác, làm việc cũng ngày càng mạnh mẽ vang dội.

Đây là giang hồ, kể từ lúc Sở Đông Thanh bắt tay vào điều tra giáo chúng trong giáo, rất nhiều đệ tử của các danh môn chính phái trà trộn vào Nhật Nguyệt thần giáo bị bắt ra.

Sở Đông Thanh càng ngày càng hiểu rõ sự thật này, trên giang hồ, nếu muốn bảo vệ chính mình, chỉ có thể mang hết những nhân tố sẽ mang đến nguy hiểm bất an ở bên cạnh diệt trừ tận gốc.

Cho dù biết là như vậy, tâm tình Sở Đông Thanh vẫn hỏng bét. Ngày hôm đó, lần đầu tiên Sở Đông Thanh quyết định học theo cách làm của cổ nhân, mượn rượu giảo sầu. Không thể nghi ngờ, Đồng Bách Hùng chính là bạn rượu của Sở Đông Thanh.

Qua ba tuần rượu, Sở Đông Thanh đã lâm vào trạng thái say chếch choáng, hướng Đồng Bách Hùng cười khổ nói: "Đồng đại ca cũng cảm thấy ta gần đây làm việc rất ngoan lệ?"

Đồng Bách Hùng sững sờ, không biết phải nói sao: "Huynh đệ cớ sao lại nói ra những lời ấy? Nhớ lại năm đó ta bước chân vào giang hồ, thời điểm bằng tuổi ngươi, người chết trong tay ta có thể xếp thành một tòa núi nhỏ." Nói xong còn khoa tay múa chân miêu tả hình dáng cho Sở Đông Thanh xem, chọc hắn cười ha ha.

"Cũng đúng." Sở Đông Thanh rót đầy một chén rượu, giơ về hướng Đồng Bách Hùng: "Một chén này, kính ta và ngươi đều là người trong giang hồ."

Đồng Bách Hùng cùng hắn chạm cốc, cười nói: "Nam nhi giết người, ngàn dặm bất lưu danh."

Một chén uống cạn, trong mắt Sở Đông Thanh hiện ra một tia thanh minh. Từ hôm nay trở đi, cho dù hóa thành tu la, chỉ cần có thể bảo trụ người mình yêu nhất, giữ gìn Nhật Nguyệt thần giáo, thủ đoạn lãnh huyết nào hắn cũng sẽ sử dụng không chút do dự.

............

Đông Phương Bất Bại thấy Sở Đông Thanh cả người toàn mùi rượu trở về không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, tiếp nhận Sở Đông Thanh từ trong tay Đồng Bách Hùng, thản nhiên nói: "Vất vả Đồng đại ca."

Đồng Bách Hùng gãi gãi đầu, cười ngây ngô nói: "Đâu có đâu có, cũng là Sở huynh đệ có phúc, lần trước cũng là Đông Phương huynh đệ ngươi chiếu cố."

Đông Phương Bất Bại từ chối cho ý kiến, không nói gì thêm.

Đồng Bách Hùng là một người dày dặn, cũng biết mình không nên ở lại, ôm quyền hành lễ với Đông Phương Bất Bại xong liền xoay người ly khai.

Đông Phương Bất Bại đỡ Sở Đông Thanh lên giường, dùng nước ấm giúp hắn lau mặt. Đột nhiên, Sở Đông Thanh cầm chặt tay y, kéo Đông Phương Bất Bại ghé vào lòng mình.

"Ngươi không có say?" Trong mắt Đông Phương Bất Bại hiện ra một tia tức giận: "Ngươi không có say còn tựa trên người Đồng Bách Hùng, để cho hắn vịn ngươi trở về?"

Sở Đông Thanh không trả lời, cứ như vậy ôm lấy Đông Phương Bất Bại, miệng lẩm bẩm: "Đông Phương, may mắn còn có ngươi ở đây, may mắn còn có ngươi ở đây......"

Không biết tại sao, lúc này Đông Phương Bất Bại lại như cảm nhận được một cỗ bi thương từ Sở Đông Thanh truyền đến y.

.......

Kể từ ngày đó, Đông Phương Bất Bại cảm nhận được một cách rõ ràng là tâm tình Sở Đông Thanh so với mấy ngày hôm trước tốt lên rất nhiều.

Trên thực tế cũng xác thực như thế, người ta một khi có mục tiêu phấn đấu, làm gì còn thời gian lắp bắp, thương xuân bi thu. Hiện tại trong lòng chỉ có một tín niệm là phải đem thần giáo phát triển thật lớn mạnh, đưa vào quỹ đạo, sau đó chính mình liền có thể cùng Đông Phương ẩn cư, từ nay về sau không màng thế sự.

Đông Phương Bất Bại thấy Sở Đông Thanh mệt nhọc, từng bí mật đề cập với Sở Đông Thanh rằng, giang hồ phân tranh quá nhiều, cứ đơn giản đem thần giáo phó thác cho người khác, bọn họ rời khỏi giang hồ.

Chính là Sở Đông Thanh biết rõ kỳ thật Đông Phương Bất Bại cũng không cam lòng nhìn thần giáo cứ như vậy đi về hướng diệt vong. Dù sao, từ nhỏ đến lớn, Đông Phương Bất Bại làm người thận trọng, suy tính kỹ lưỡng, từng chút từng chút mưu đoạt địa vị, chiếm lấy tín nhiệm của Nhậm Ngã Hành, cho đến cuối cùng ngồi lên vị trí giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo.

Mặc dù không phải chuyện gì cũng có khả năng hoàn mỹ, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến Đông Phương Bất Bại, Sở Đông Thanh liền hy vọng làm đến tận thiện tận mỹ. Đem hết thảy mọi chuyện trong giáo xử lý hảo, giải trừ hậu hoạn về sau, sau đó hai người bọn họ liền có thể nhàn vân dã hạc, tiêu dao khắp thiên hạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net