Chương 55+56: Thần xui quỷ khiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nửa tháng này, Hướng Vấn Thiên phát động thủ hạ bên ngoài, thậm chí mạo hiểm bị bại lộ, rốt cuộc cũng đã tìm được noãn ngọc ngàn năm cho Lâm Bình Chi trong thời gian ước định.

Hướng Vấn Thiên đem ngọc đưa cho Lâm Bình Chi: "Thế nào, đây chính là noãn ngọc mà ngươi muốn."

Lâm Bình Chi cầm ngọc trong tay, không ngừng ma sát thân ngọc, cảm nhận từng tia ấm áp chảy vào thân thể. Lâm Bình Chi đặt ngọc dưới ánh mặt trời quang sát thật kỹ, chất ngọc trong suốt, bên trên còn có vài gợn sóng màu xanh, trông qua giống như được khảm phỉ thúy, vừa nhìn liền biết không phải phàm vật.

Lâm Bình Chi đưa ngọc cho đạo sĩ đứng bên cạnh. Đạo sĩ cẩn cẩn dực dực cầm lấy ngọc, sau đó tỉ mỉ kiểm tra một hồi, hai mắt lộ ra quang mang kinh hỷ: "Là noãn ngọc ngàn năm, đây thật sự là noãn ngọc ngàn năm!"

Khóe miệng Lâm Bình Chi lộ ra nụ cười hài lòng, hướng về phía Hướng Vấn Thiên gật đầu nói: "Hướng tả sứ quả nhiên có chút thủ đoạn."

Hướng Vấn Thiên cao ngạo tự đắc: "Tự nhiên, vì khối ngọc này, ta đã hao tổn không ít công phu."

Lâm Bình Chi cười cười, từ chối cho ý kiến.

Sau khi Hướng Vấn Thiên đưa ngọc, liền mở cửa phòng, gật đầu với Nhậm Doanh Doanh vẫn đứng chờ bên ngoài.

Sau khi hai người lên ngựa, Hướng Vấn Thiên cười nói: "Lâm Bình Chi quả thật không ra gì, bảo chúng ta bỏ nhiều công sức như vậy chỉ vì một khối ngọc bội."

Nhậm Doanh Doanh không có trả lời, nghĩ nghĩ một chút mới nói: "Mấy ngày nay chú ý đến hành tung của Lâm Bình Chi một chút, chỉ cần hắn ra khỏi nhà chúng ta liền bám theo."

Hướng Vấn Thiên nghiêng đầu hỏi: "Chuyện này có liên quan gì tới chúng ta?"

Ngón tay giữa của Nhậm Doanh Doanh run lên, nửa ngày mới nói: "Lâm Bình Chi là loại người gian trá giảo hoạt, hành động khác thường như vậy tất có nguyên nhân, chúng ta chú ý nhiều một chút."

Hướng Vấn Thiên gật gật đầu: "Ta sẽ phái người để ý. Bất quá vừa rồi ta nhận được tin tức Nhạc Bất Quần sắp trở lại Hoa Sơn, phỏng chừng Lâm Bình Chi cũng sẽ theo trở về, có lẽ hắn cũng chẳng làm được gì."

Nhậm Doanh Doanh thở dài: "Vẫn là chú ý nhiều một chút thì hơn, kế hoạch của chúng ta đã tiến hành đến điểm mấu chốt, không cho phép có bất kỳ sai sót gì." Nói xong, ghìm mạnh dây cương, cưỡi ngựa chạy vội đi....

Hướng Vấn Thiên nghe lời Nhậm Doanh Doanh nói, ánh mắt dần trở nên tĩnh mịch, có lẽ là gã đa nghi....

Lâm Bình Chi ngồi trên ghế, tự rót cho mình một chén trà. Đạo sĩ đứng bên cạnh ngay cả cử động một chút cũng không dám, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng liếc sang Lâm Bình Chi.

Lâm Bình Chi buông ấm trà, hừ lạnh một tiếng: "Nhìn cái gì, ngồi xuống đi."

Đạo sĩ toàn thân run rẩy, chậm chạp di chuyển về phía ghế, lại rề rà không dám ngồi xuống. Lâm Bình Chi quét mắt về phía đạo sĩ, chân gã lập tức nhuyễn ra, cơ hồ ngồi liệt trên ghế.

Lâm Bình Chi cầm chén trà lên: "Hiện tại Linh Chi, noãn ngọc ngàn năm đều ở trên tay chúng ta, chỉ thiếu mỗi Hắc Diệu Thạch."

Đạo sĩ vẫn ngồi im không biết nên nói gì, cuối cùng vẫn kiên trì ấp úng: "Hắc, Hắc Diệu Thạch, tuy nói là nói vậy, nhưng ta từng nghe sư phụ nói qua, Hắc Diệu Thạch để dời hồn cũng không phải là Hắc Diệu Thạch thật sự."

Lâm Bình Chi liếc nhìn đạo sĩ, cười mà như không cười: "Không phải Hắc Diệu Thạch, lại gọi là Hắc Diệu Thạch, ngươi đây là đang đùa giỡn ta sao?"

Đạo sĩ vội vàng khoát khoát tay, sợ Lâm Bình Chi không tin, giơ cao tay phải thề thốt: "Nếu như ta có nửa câu gian dối, liền cho ta bị Thiên Lôi đánh chết, sau khi chết cũng không được siêu sinh."

Lâm Bình Chi dời ánh mắt: "Đã như vậy, Hắc Diệu Thạnh kia rốt cuộc là cái gì?"

Đạo sĩ thở dài: "Ta đây cũng không biết, việc dời hồn vốn là do thiên ý. Linh Chi thảo, noãn ngọc ngàn năm, Hắc Diệu Thạch, ba loại này chính là dị bảo thiên địa khó cầu. Ngài có tới hai cái đã là một loại kỳ tích."

Ngón tay Lâm Bình Chi vô thức ma sát vỏ kiếm: "Cho nên nói, ý của ngươi là ngươi không thi pháp được sao?"

Đạo sĩ trông thấy động tác của Lâm Bình Chi, sợ tới mức thân thể lùi ra sau một chút, xoa xoa đôi bàn tay: "Này cũng không phải, pháp thuật vẫn có thể miễn cưỡng làm, chỉ là tỉ lệ thành công sẽ thấp một chút."

Lâm Bình Chi nói: "Vậy là tốt rồi, hồn này, ngươi nhất định phải giúp cho ta dời về."

Đạo sĩ lập tức gật gật đầu: "Tiểu đạo nhất định hết sức, hết sức."

........

Màu xanh ngọc giống như vì Sở Đông Thanh mà tạo nên, làm thành quần áo vô cùng phù hợp, mặc lên người lại thoải mái. Tay nghề của Đông Phương Bất Bại thật sự rất tốt, quần áo nhìn không thấy đường may, ngay cả một chút dấu vết nhỏ cũng không có.

Mái tóc dùng trâm phỉ thúy buộc sơ, nam nhân ngũ quan tuấn lãng, dáng người vĩ ngạn, đang mặc quần áo màu xanh ngọc. Vạt áo ẩn hiện làm lộ ra một phần da màu tiểu mạch, nhưng lại không làm cho người ta sinh ra cảm giác phóng đãng. Ngược lại bị vẻ phong lưu ngang tàng thuyết phục. Hết lần này đến lần khác nam nhân vẫn đứng yên nơi đó không nhúc nhích, có loại cảm giác nho nhã nói không nên lời, giống như một nho sĩ.

Khóe miệng Sở Đông Thanh kéo lên một nụ cười như có như không, hai mắt ẩn tình nhìn Đông Phương Bất Bại, nhẹ nhàng mở hai tay: "Bộ y phục này mặc trên người ta, trông như thế nào?"

Đông Phương Bất Bại nháy mắt xuất thần, sau đó vội nói: "Đương nhiên là rất tốt."

Sở Đông Thanh cười nói: "Vậy là tốt rồi, không uổng phí một phen khổ tâm của Đông Phương ngươi."

Đông Phương Bất Bại đi về phía trước: "Ngươi thích là tốt rồi."

Trời vừa chuyển mát, bộ y phục này trên người Sở Đông Thanh vừa vặn ôm lấy, có phần làm cho hắn có chút yêu thích không rời.

Sở Đông Thanh nghĩ nghĩ, nắm tay Đông Phương Bất Bại: "Thay quần áo mới rồi, ta muốn đi khoe với người khác a."

Đông Phương Bất Bại bị ngữ khí khoe khoang này của hắn chọc cho bật cười: "Chẳng lẽ Thanh chuẩn bị mặc nó đi một vòng từ trên xuống dưới trong giáo."

Sở Đông Thanh lắc đầu nói: "Ta mỗi ngày đều đi tới đi lui trong giáo, không cần ta cố ý, bọn họ cũng sẽ biết. Không bằng chúng ta xuống núi dạo một vòng, thế nào?"

Đông Phương Bất Bại nghi ngờ: "Xuống núi?"

Sở Đông Thanh mỉm cười gật đầu: "Không phải cách chân núi không xa có một vài nông trại sao, không ngại thì vào trong đó dạo một vòng cũng tốt."

Đông Phương Bất Bại nghĩ một lát, cảm thấy ngẫu nhiên ra ngoài hít thở không khí trong lành cũng không tệ, liền vui vẻ đống ý.

Địa phương kia cũng không xa, trước trời tối có thể trở về, Đông Phương Bất Bại cùng Sở Đông Thanh cũng không che dấu, lấy danh nghĩa khảo sát giáo vụ, nghênh ngang hạ sơn.

Cũng không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, Sở Đông Thanh cảm thấy càng đi xuống núi không khí càng tươi mát, tâm tình cũng thoải mái hơn không ít. Đông Phương Bất Bại thấy biểu tình thích ý của Sở Đông Thanh, đoán được bình thường giáo vụ nặng nề, mới khiến cho Sở Đông Thanh mệt nhọc như thế.

"Thanh." Đông Phương Bất Bại nhu hòa gọi: "Lần này sau khi trờ về, không bằng ta và ngươi cùng nhau xử lý giáo vụ."

"Giúp ta xử lý?" Sở Đông Thanh buồn cười nhìn y, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Đông Phương Bất Bại cũng có chút ngượng ngùng, những chuyện này vốn nên do y phụ trách. Thời gian trước những chuyện này đều do Sở Đông Thanh làm nên y mới có thể thoải mái thanh thản như vậy, vừa rồi bản thân lại nói câu kia giống như là chuyện đương nhiên. Đông Phương Bất Bại cẩn thận quan sát Sở Đông Thanh, thấy hắn không có dấu hiệu sinh khí, mới yên lòng.

Sở Đông Thanh cầm tay y: "Hay là thôi đi, Đông Phương ngươi chỉ cần làm việc mà mình thích là được rồi."

Đông Phương Bất Bại lập tức bổ sung: "Dù sao ta ở hậu viện cũng không có việc gì làm, làm những chuyện này không thành vấn đề."

Sở Đông Thanh dừng lại, ôn nhu vuốt chóp mũi Đông Phương: "Ân, so với giáo vụ, ta lại càng muốn Đông Phương vì ta làm thêm vài bộ quần áo. Đã mặc vào quần áo thư thái như vậy, ta sao có thể làm ẩu mặc số y phục trước đây."

Làm ẩu?

Đông Phương Bất Bại nghe xong từ này không khỏi có chút buồn cười, quần áo trước đây của Sở Đông Thanh nói thế nào cũng là phi thường không tệ. Bất quá được người trong lòng ca ngợi như vậy, Đông Phương Bất Bại đương nhiên không thể nào mất hứng, vội vàng đồng ý.

Hai người một đường thưởng thức phong cảnh, chậm rãi đi xuống núi. Thời tiết đã dần vào thu, cảnh sắc không chỉ thập phần hợp lòng người, mà ngay cả khí hậu cũng phá lệ tốt, gió man mát thổi đem đến cảm giác thật tốt.

Sở Đông Thanh thở dài nói: "Cuối thu trời mát, đúng là lúc thích hợp để du ngoạn a!"

..........

Trong một thôn nhỏ, Sở Đông Thanh nhìn đại khái một chút, tuy kích thước không lớn, nhưng là chim sẻ tuy nhỏ mà ngũ tạng đầy đủ.

Sở Đông Thanh cùng Đông Phương Bất Bại vừa vào thôn liền nghe thấy âm thanh tiểu hài tử vui đùa ầm ĩ. Nghe thấy âm thanh trẻ con, tâm tình Sở Đông Thanh coi như không tệ. Chỉ là khi cùng Đông Phương Bất Bại lại gần mới phát hiện, đám hài tử này cư nhiên vây thành một cái vòng tròn, đối với hài tử đang co người ở giữa ném bùn, quyền đấm cước đá.

Sở Đông Thanh thấy chung quanh không có nhiều người lui tới, thỉnh thoảnh chỉ có hai ba người đi ngang qua, lại không ai ra tay giúp đỡ.

Sở Đông Thanh đi tới phía trước: "Tuổi còn nhỏ đã lấy chuyện khi dễ người khác làm vui, như vậy còn ra thể thống gì nữa."

Tiểu hài tử từ trong tiềm thức luôn có chút sợ người lớn, hơn nữa ngữ khí của Sở Đông Thanh lại vô cùng nghiêm, những đứa trẻ này lập tức như chim thú, bỏ chạy tứ phía.

Trong đó có một hài tử béo gan tương đối lớn, chạy đến một chỗ xa xa, vẫn không quên quay đầu mắng tiểu hài tử nằm trên đất: "Người thọt."

Sở Đông Thanh đi đến phía trước, chuẩn bị nâng hài tử dậy, ai ngờ tay vừa đưa đến đã bị đánh văng.

Đông Phương Bất Bại thấy tay Sở Đông Thanh bị gạt đi, có chút tức giận, ánh mắt dần trở nên lạnh như băng. Sở Đông Thanh cho y một cái nhìn trấn an, Đông Phương Bất Bại lúc này mới miễn cưỡng nén giận lại.

Tiểu hài tử chống tay trái xuống đất, lảo đảo đứng lên, ngẩng đầu, yên lặng hết nhìn Sở Đông Thanh, lại nhìn sang Đông Phương Bất Bại.

Sở Đông Thanh cùng Đông Phương Bất Bại liếc mắt nhìn nhau một cái, từ trong ánh mắt đối phương thấy được sự hứng thú.

Đứa bé này, ánh mắt tựa như dã thú.

Chương 56: Thần xui quỷ khiến [Hạ]

Sở Đông Thanh tiến lên một bước, đối với tiểu hài tử cười nói: "Ngươi tên là gì?"

Tiểu hài tử không để ý tới hắn, xoay người khập khiễng đi về phía trước.

Sở Đông Thanh lúc này mới phát hiện, chân tiểu hài tử này có chút thọt. Nghĩ đến đây, khóe miệng Sở Đông Thanh gợi lên một nụ cười ý vị thâm trường. Chính là như vậy nên mới bị khi dễ sao? Bị đánh lại không rên một tiếng, đứa bé này ngược lại có chút chí khí.

Đông Phương Bất Bại đột nhiên mở miệng: "Tang Thụ Căn, dùng để trị phong hàn a?"

Sau khi nghe xong, tiểu hài tử đột nhiên dừng lại, tay gắt gao nắm lấy rễ cây còn dính bùn: "Đây là của ta."

Sở Đông Thanh đi đến trước mặt hài tử: "Chúng ta không đoạt của ngươi, bất quá tri ân đồ báo, đạo lý này chắc hẳn ngươi cũng hiểu rõ."

Tiểu hài tử có chút luống cuống tay chân: "Ta không có tiền."

Sở Đông Thanh lắc đầu: "Chúng ta không cần tiền của ngươi, chúng ta tới nơi này du ngoạn, vừa vặn thiếu một chỗ nghỉ chân, không bằng ngươi dẫn chúng ta đến nhà của ngươi?"

Trong mắt tiểu hài tử lập tức lộ ra thần sắc phòng bị, không dấu vết lùi lại phía sau một bước, nếu không phải đi đứng không thuận tiện, phỏng chừng đã sớm chuồn mất.

Sở Đông Thanh đối với Đông Phương Bất Bại nhún vai, tỏ vẻ chính mình không còn cách nào khác.

Đông Phương Bất Bại cười oán trách: "Còn biết tìm ta, bình thường không phải ngươi có rất nhiểu quỷ kế sao?"

Sở Đông Thanh cười cười xấu hổ, những chuyện kia ở thời hiện đại thật không đáng kể chút nào, bất quá ở nơi này lại phi thường có giá trị.

Đông Phương Bất Bại thở dài, đi đến trước mặt tiểu hài tử, cố ý nhẹ giọng: "Trong nhà ngươi có tiền sao?"

Tiểu hài tử phản xạ có điều kiện lắc đầu.

Đông Phương Bất Bại chỉ Tang Thụ Căn trên tay đứa bé: "Trong nhà có người bị bệnh nhưng không có tiền trị liệu đúng không?"

Hài tử do dự một chút, gật gật đầu.

"Vậy đúng rồi." Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói: "Ngươi cảm thấy ngươi có cái gì đáng giá để chúng ta mưu đồ?"

Tiểu hài tử y cũ bất vi sở động địa đứng ở nơi đó.

Đông Phương Bất Bại tiếp tục nói: "Ta có biết chút y thuật."

Tiểu hài tử có chút không thể tin nhìn y.

Cuối cùng là tâm động, Sở Đông Thanh không khỏi bội phục nhìn Đông Phương Bất Bại.

Nhận được ánh mắt tán thưởng của Sở Đông Thanh, bờ môi Đông Phương Bất Bại xuất hiện một nụ cười nho nhỏ, làm cho người ta cảm thấy thân thiết hơn.

Tiểu hài tử gắt gao nắm chặt tay, sau đó đứt quãng nói: "Ngươi thật sự hiểu y thuật?"

Đông Phương Bất Bại nhìn thảo dược trên tay hài tử: "Ít nhất so với công phu mèo quào của ngươi thì khá hơn."

Hài tử suy nghĩ một chút mới hơi hơi thả lỏng thân thể căng thẳng, nhỏ giọng nói: "Ta có thể mang các người đến nhà ta nghỉ ngơi, nhưng ngươi nhất định phải cam đoan chữa tốt bệnh cho nãi nãi ta."

Nói xong cũng không nhìn Sở Đông Thanh cùng Đông Phương Bất Bại, chính mình chậm rãi đi về phía trước, xem như chấp nhận để Sở Đông Thanh cùng Đông Phương Bất Bại theo đuôi.

Đông Phương Bât Bại kéo một khoảng cách ngắn với tiểu hài tử, cùng Sở Đông Thanh nói: "Tâm trí còn chưa đủ kiên định, bất quá chỉ nói mấy câu liền dễ dàng dao động."

Sở Đông Thanh thở dài: "So với hài tử cùng tuổi đã là phi thưởng không tệ. Đứa bé này tư chất không tồi, nếu tiến hành bồi dưỡng, ngày sau hẳn tiền đồ vô lượng."

Lời nói vô ý của Sở Đông Thanh lại làm cho nội tâm Đông Phương Bất Bại chậm rãi nổi lên một chủ ý.....

Hàn xá, cái gì là hàn xá, Sở Đông Thanh lúc này đã xem như triệt để gặp được. Nhà tranh nho nhỏ, tựa như một trận gió thổi có thể đổ, vừa vào cửa, một cỗ mùi ẩm móc liền ập tới, nóc nhà lại có nhiều chỗ rò rĩ.

Tiểu hài tử vừa về tới nhà liền hô to 'Nãi nãi', sau đó vội vàng chạy tới.

Lão phụ miễn cưỡng từ trên giường giãy dụa ngồi dậy, từ ái vuốt ve hai gò má tiểu hài tử.

Tiểu hài tử đem Tang Thụ Căn đạt ở chân giường, sau đó chỉ vào Sở Đông Thanh cùng Đông Phương Bất Bại nói: "Nãi nãi, ta tìm người về xem bệnh cho ngài."

Lão phụ đã ở cái tuổi này, sớm thấu hết mọi chuyện nhân gian, không giống tiểu hài tử không rành thế sự. Bà vươn tay đem tiểu hài tử bảo hộ trong lòng, cảnh giác nhìn Sở Đông Thanh cùng Đông Phương Bất Bại, phòng bị nói: "Các người muốn cái gì?"

Sở Đông Thanh có chút bất đắc dĩ, chẳng lẽ bọn họ lớn lên trông giống người xấu lắm sao?

Đông Phương Bất Bại tiến lên phía trước một bước, nhìn lão phụ mặt vàng như nến một lát, sau đó thản nhiên nói: "Ngươi không còn bao nhiêu thời gian."

Lời vừa ra khỏi miệng, lão phụ cùng hài tử đều giật mình. Ngay lập tức, hài tử chỉ vào Đông Phương Bất Bại lớn tiếng nói: "Ngươi cái tên xấu xa này, đi ra ngoài! Mau đi ra!!!"

Lão phụ lại không có bao nhiêu phản ứng, thân thể bà chính bà tự hiểu, vỗ vỗ lưng hài tử, ý bảo hắn bình tĩnh lại.

Lão phụ tĩnh tâm, tinh tế quan sát Sở Đông Thanh cùng Đông Phương Bất Bại, lúc này mới phát hiện hai người khí độ bất phàm, tùy ý mà không mất đi hoa quý, nhìn qua có thể biết gia cảnh không tầm thường.

Có lẽ là thượng thiên phù hộ, thật sự để bà gặp được quý nhân.

Lão phụ có chút tỏ ra cung kính với Sở Đông Thanh cùng Đông Phương Bất Bại, cắn răng nói: "Lão sống đến từng tuổi này cũng chưa từng cầu qua ai, hiện tại thật sự không còn biện pháp, cho nên mới có một yêu cầu quá đáng."

Đông Phương Bất Bại đã đoán được bà muốn nói gì, trước khi lão phụ mở miệng liền đoạt lời: "Không cần nhiều lời, đứa bé này căn cốt không tệ, là kỳ tài luyện võ. Chúng ta đã đến đây, tự nhiên là muốn đưa hắn đi."

Lão phụ sau khi nghe xong bỗng nhiên ứa nước mắt, có chút không nở nhìn tiểu hài tử, sau vừa kích động vừa run rẩy nói: "Vậy thì đa tạ hai vị công tử, nếu quả thật có thể như thế, lão đây kiếp sau cho dù có làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ân tình này."

Tiểu hài tử trợn to hai mắt, kêu lớn: "Nãi nãi, ngươi muốn mang ta đi đâu? Ta phải ở chỗ này, nơi nào cũng không đi!"

Đông Phương Bất Bại không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở chỗ này, từ trong lòng móc ra một thỏi bạc, đặt ở trên bàn: "Nửa tháng sau ta sẽ phái người đến đón đứa nhỏ này." Nói xong liền rời khỏi.

Đông Phương Bất Bại đi rồi, Sở Đông Thanh tự nhiên cũng sẽ không tiếp tục ở lại, nhìn thoáng qua hài tử cùng lão phụ, lắc đầu rời khỏi.

Đông Phương Bất Bại bước ra cửa, cũng không dám quay đầu lại nhìn ánh mắt Sở Đông Thanh. Y tự ý quyết định đem tiểu hài tử kia trở về, mặc dù Sở Đông Thanh không phản bác ngay tại chỗ, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ vui vẻ đồng ý.

Hành động lần này của Đông Phương Bất Bại không thể nghi ngờ chính là gián tiếp biểu lộ hy vọng Sở Đông Thanh từ nay về sau không tái giá, xem tiểu hài tử này là hài tử của mình. Thấy Sở Đông Thanh một mực đi theo phía sau y, lại không nói gì, Đông Phương Bất Bại bắt đầu có chút hối hận, bản thân không nên lỗ mãng như vậy.

"Đông Phương." Sở Đông Thanh đột nhiên mở miệng nói.

Đông Phương Bất Bại toàn thân run lên, không dám quay đầu lại.

Sở Đông Thanh đi đến bên cạnh y, vẻ mặt hiếu kỳ nói,"Đông Phương, ta thế nhưng lại không biết ngươi còn hiểu rõ y thuật a?"

Đông Phương Bất Bại chấn kinh nhìn về phía Sở Đông Thanh, phát hiện trong mắt hắn thật sự có tia hứng thú, không khỏi bất đắc dĩ, nguyên lai là y lo lắng vô ích một hồi sao? Cảm tình vừa mới bắt đầu, Sở Đông Thanh sẽ không đem tâm tư đạt ở hài tử.

Bất quá, Đông Phương Bất Bại vẫn kiên nhẫn giải thích: "Người tập võ trong giang hồ hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ hiểu một chút. Hơn nữa ngày xưa, lúc ta còn vì Nhật Nguyệt thần giáo làm việc, để bảo vệ tánh mạng, đương nhiên phải biết một chút dược lý đơn giản. Tựa như lão phụ vừa rồi, ánh mắt đổi sắc, khuôn mặt không ánh sáng, hơn nữa hô hấp yếu ớt, nhìn qua là biết đang cố gắng chống đỡ. Hiện tại đứa bé kia có nơi nương tựa, phỏng chừng bà ta cũng không kiên trì được lâu đâu."

Sở Đông Thanh lúc này mới nhớ tới tiểu hài tử kia, có chút vô ý gãi gãi đầu: "Thiếu chút nữa ta quên mất, tiểu hài tử vừa rồi là một hạt giống tốt, mang về xem như chúng ta buôn bán có lời."

Đông Phương Bất Bại nghe thấy Sở Đông Thanh so bì, có chút dở khóc dỡ cười.

Ngay tại lúc Đông Phương Bất Bại cùng Sở Đông Thanh đi đến cửa thôn, phía sau đột nhiên truyền tới một hồi tiếng gào đứt quãng.

Sở Đông Thanh quuy đầu nhìn lại, đây không phải là đứa bé kia sao?

Hài tử khập khiển bước nhỏ chạy tới, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rừng rực, chạy bộ đối với nó mà nới vốn rất khó khăn, lúc này càng mệt mỏi thở dốc.

Hài tử vỗ ngực nhuận khí, sau đó ngẩng đầu nhìn Đông Phương Bất Bại cùng Sở Đông Thanh, có chút oán trách nói: "Các ngươi đi thật quá nhanh a."

Sở Đông Thanh không nói gì, chờ tiểu hài tử mở miệng.

Qủa nhiên, hài tử từ trong ngực móc ra một tiểu ngọc bội. Sở Đông Thanh nhìn thoáng qua, sợi dây đỏ treo hòn đá nhỏ đã sớm mòn nhìn không ra màu sắc, nhìn có chút xấu xí.

Hài tử đem ngọc bội đưa tới trước mặt Sở Đông Thanh: "Nãi nãi nói đây là tổ truyền của nhà chúng ta." Sau đó có chút không tình nguyện nói tiếp: "Hiện tại, cái này tặng cho ngươi."

Sở Đông Thanh cũng không biết nên làm cái gì, làm gì có đạo lý mang hài tử đi còn nhận lễ vật của người ta. Sở Đông Thanh cũng không tiếp nhận: "Nếu là tổ truyền, ngươi hẳn nên hảo hảo cất kỹ, mang về đi."

Tiểu hải tử lập tức phản đối: "Không phải ngươi nói làm người phải biết tri ân đồ báo sao? Dù sao cái này ngươi nhất định phải nhận lấy."

Đứa bé này ngược lại học rất nhanh, dùng lời của ngươi phản bác ngươi. Sở Đông Thanh vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Đông Phương Bất Bại, lại thấy y nở nụ cười nghiền

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net