11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Edit: Chè. Beta: Chè

"Harry Potter đã chết!" Tiếng cười như muốn nổ tung đầu óc cậu, Harry khó khăn mở mắt ra, thấy mình đang trên đường đến chỗ Voldemort. Viên đá Phục sinh lạnh lẽo nằm trong lòng bàn tay của cậu dần trở nên ấm áp, cậu sắp chết, dâng mạng sống của mình cho Voldemort.

Những người thân xung quanh đã tiếp thêm dũng khí cho cậu. Cậu nhớ lại lúc trước khi bước vào Rừng cấm, nhìn thấy Ginny trấn an một cô bé rằng em ấy sẽ được về nhà an toàn, cậu nhớ tới bản thân mình cũng muốn về nhà... nhưng cậu chỉ có Hogwarts là nhà.

Cậu bé bị bỏ rơi đã tìm thấy mái ấm của mình ở Hogwarts, nhưng hiện tại có kẻ đang muốn phá hủy nó và ai đó sẽ phải hy sinh mạng sống để bảo vệ nó.

Một tia sáng xanh lục lóe lên, Harry lại mở mắt ra, ánh sáng xanh lục bắn ra từ cây đũa phép của Snape bắn trúng vào cụ Dumbledore, ông cụ ngã ngửa ra sau, rơi khỏi Tháp Thiên văn. Thật kỳ lạ, Harry không hề cảm thấy tức giận chút nào, cậu chỉ cảm thấy rét lạnh tận xương tuỷ cùng với nỗi bi thương. Cậu quay người lại, người đàn ông vừa phóng lời nguyền chết chóc vẫn đang giơ đũa phép lên, Harry kiễng chân nhìn vào đôi mắt người đàn ông, con ngươi đen láy đó kéo cậu vào sự hỗn loạn đầy bí ẩn.

Chú Sirius đang cười, còn Harry thì hoảng hốt bịt tai lại, kinh hãi nhìn chung quanh. Sau đó cậu thấy, chú Sirius ngã ra sau, ngã vào Cổng Tò Vò... Harry cảm giác như mình cũng ngã xuống theo chú, thế giới chìm trong bóng tối.

"Giết thằng thừa đó đi."

Giọng nói lạnh lẽo trơn nhẵn lướt qua tai cậu như một con rắn đang trườn trên da thịt. Cedric ngã xuống bên cạnh, Harry hét lên vì cơn đau khủng khiếp thấu xương. Âm thanh đó xen lẫn cùng với tiếng hét của mẹ cậu bên tai, Harry cố gắng mở mắt ra, nụ hôn của Giám ngục đã gần ngay trước mắt. Cậu nắm chặt lấy đũa phép, nhưng cậu không thể tìm thấy niềm vui để gọi Thần hộ mệnh. Cuối cùng, một làn khói bạc toát ra từ đầu đũa phép. Làn khói xoắn lại vặn vẹo thành hình thù, đó là một con rắn khổng lồ với những chiếc răng nanh sắc nhọn lao thẳng về phía cậu —
Lại là bóng tối.

Mình đã chết rồi sao?

Harry vươn tay ra, chạm đến cánh cửa phòng xép, cậu nheo mắt nhìn ánh sáng xuyên qua các khe nứt chiếu trên cửa gỗ, rồi mở cửa ra.

Ngôi nhà Dursley không một bóng người, dường như là khoảng thời gian của riêng mình cậu.

Làm gì bây giờ đây?

Harry ở trong phòng đi loanh quanh một cách chán nản, thì bỗng nhiên có ai đó gõ cửa. Harry bước tới mở cửa, thấy Quirrell đứng ở đó, lắp bắp chào cậu, hắn bỏ tấm khăn quấn đầu xuống...

Harry lập tức quay người bỏ chạy, Quirrell đuổi theo cậu ráo riết, tiếng gầm gừ của Voldemort xé toạc không khí bên tai, đột nhiên Harry ngã sấp xuống vì bị vướng vào chiếc quần quá rộng. Cậu thở hổn hển đầy khó nhọc, chống người dậy rồi quay đầu nhìn lại, gia đình Dursley đang nhìn cậu với vẻ ghê tởm, Dudley nắm chặt tay lại, thằng bạn Piers Polkiss của nó với gương mặt y như chuột đi theo sau.

Harry bò dậy, tiếp tục chạy.

Cậu chạy vụt qua tuổi thơ bị bủa vây bởi những trận đánh đuổi và đầy ắp những việc nhà, chạy qua sự hoảng loạn vì độ nổi tiếng bất ngờ của mình vào năm nhất, chạy khỏi không gian nhật ký của Tom Riddle vào năm hai, chạy qua cây Liễu Roi và vầng trăng tròn, chạy qua nghĩa địa nơi Voldemort đã sống lại, chạy qua Sở Bảo Mật, chạy qua đám tang của cụ Dumbledore, chạy qua Fred, Lupin, Tonks, những người đang hét lên tên cậu, và thầy Snape muốn cậu nhìn thẳng vào mắt của ông.

Cậu lại chạy đến khu rừng cấm, Voldemort chĩa đũa phép vào cậu, một tia sáng xanh lục lóe lên.

"Harry Potter đã chết!"
Mình đã chết rồi.

Ánh sáng xanh lè của Avada Kedavra va chạm với ánh sáng đỏ của Giải giới, Harry không thể nhìn thấy rõ tia sáng của ai đang thu hẹp về phía trước, cuối cùng chìm vào trong lồng ngực của đối thủ.

"Harry Potter đã chết!"
Mình đã chết rồi.

Bóng tối lại lần nữa bao trùm lấy Harry, Voldemort đắc ý và mỉa mai tuyên bố cái chết của cậu, giọng nói của hắn ta cứ khuếch đại trong tâm trí cậu, khiến đầu cậu đau muốn nứt ra.

"Harry Potter đã chết!"
"Ông sai rồi!" Harry hét lên, ngồi bật dậy, thế giới trước mặt cậu mờ ảo, mấy cái đầu đỏ chót đang vây quanh cậu. Cậu thở hổn hển không ra hơi, muốn thấy rõ hơn một chút, nhưng chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn, đành phải nằm xuống.

Có người ở đằng sau đỡ lấy cậu.

"Bồ tỉnh rồi à, Harry?" Đó là giọng nói của Ron, Harry yếu ớt gật đầu, cảm giác mình được đặt lên gối.

"Nên lấy cho thằng nhỏ cái gì đó ấm áp xíu đi, George." giọng Fred vang lên.

"Chỗ anh Percy có một vài thứ hay lắm, hỏi ảnh xem, Fred." Giọng của George.

"Anh cũng chỉ có socola thôi, hai đứa... Harry, em vẫn tỉnh chứ?" Giọng Percy.

"Thằng bé mở mắt rồi, Percy."

"Anh đoán điều đó có nghĩa là thằng bé đã tỉnh táo, ha?"

"Fred..." Harry cay đắng nói, "Anh Fred đang ở đây, phải không ạ?"

Fred nhìn em trai mình, cọ người về phía trước một chút. "Anh ở đây, sao thế, Harry?"

"Anh George cũng ở đây, phải không ạ?" Harry thả lỏng một chút.

"Anh ở đây, Harry." George cũng nhích lại gần hơn chút.

"Kính của bồ đây, anh bạn." Ron thấy Harry đang sờ soạng trên mặt đất, lập tức nhặt kính lên đeo vào giúp cậu. Thế giới trước mắt cậu trở nên rõ ràng hơn, Harry thấy bản thân mình vẫn đang nằm bên lò sưởi, dưới tấm chăn bông của mình, Ron từ trên đầu cậu nhìn xuống, gương mặt đầy lo lắng.

"Mình không sao." Harry liếm đôi môi khô khốc của mình, "Chỉ vừa gặp ác mộng thôi."

"Trông em không giống như đang ổn đâu, Harry." Percy đưa cho cậu một cốc nước, Ron đỡ Harry ngồi dậy.

"Soi gương đi, trông mặt em thật kinh khủng." Một trong hai người anh em song sinh chạm vào vai người kia "Có chuyện gì vậy, cứ nói đi, ha?"

"Chắc chắn rồi, cứ nói đi, Harry." Cặp song sinh kia nháy mắt với Harry "Bọn anh có thể giúp cậu cướp sạch kho tiền nhỏ của Percy bất cứ lúc nào."

"Đúng vậy, chắc chắn họ sẽ làm được điều đó đấy." Ron lẩm bẩm.

Harry bật cười.

"Không cần đâu, các anh chỉ cần ở đây là được rồi." Cậu nhẹ nhàng nói, "Hai anh đều ở đây, vậy là được rồi ạ."

Cặp song sinh hoang mang nhìn nhau.

"Ở đây có giấy bút không ạ?" Harry hỏi, Percy lật tung cặp sách lên, lấy ra tấm da dê và bút lông chim. Harry cầm lấy bút viết một câu, cuộn lại và đưa nó cho Ron.

"Gửi đi đâu vậy?" Ron hiểu rõ nhận lấy "Bồ có cần dùng cú mèo nhà mình không?"

"Bảo Hedwig đưa đến trang viên Malfoy, Draco sẽ nhận thư." Cậu nhìn Ron đầy biết ơn, rồi trượt vai xuống nằm trở lại, nhìn chăm chú vào cặp song sinh, "Các anh có thể ở lại đây với em một lúc được không ạ? Chỉ ở chỗ này là được rồi."

Cặp song sinh gật đầu, một người kéo ghế dựa ngồi xuống, còn mở bài tập của mình ra làm, tư thế gọn gàng.

"Nếu cần gì, anh có thể hỏi bà Pomfrey giúp em." Percy dặn dò, gật đầu với các anh em rồi trở về phòng. Ron chỉnh lại chăn cho Harry, rồi rời khỏi Tháp Gryffindor để đến Lều cú. Harry quan sát cặp song sinh, thỉnh thoảng lắng nghe những trò đùa của họ, chậm rãi nhắm mắt lại trong hơi ấm của lò sưởi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net