42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Edit: Chè. Beta: Zevrev

Tuần thứ tư của kỳ nghỉ hè, Harry đã gặp phải một mối nguy lớn không hề có trong kế hoạch.

Ngày hôm đó, khi Harry kéo lê tấm thân mỏi mệt đẩy cửa căn phòng nhỏ của mình ra, vị khách ghé thăm bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn cậu từ trên giường.

"Dì... Dì Petunia..." Harry lắp bắp chào, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đồ vật trên tay dì Petunia, "Dì..."

Dì Petunia lắc bức ảnh trên tay. Harry mím môi nhìn chằm chằm vào tay dì, trong đầu đã nghĩ đến cảnh tượng bức ảnh bị xé nát, cậu thầm cảm thấy vô cùng may mắn vì đã bỏ thư hồi âm của Draco vào trong hộp. Nhưng mà những lời mắng mỏ và tức giận lại không hề ập xuống như trong tưởng tượng của cậu. Harry thấy hơi quái lạ, ngẩng đầu lên thì thấy dì Petunia đang nhìn chằm chằm bức ảnh chụp ba mẹ cậu đặt ở đầu giường.

...Tốt lắm, giờ thì mình sắp mất đi hai bức ảnh quý giá rồi.

Harry rầu rĩ, không hiểu tại sao dì Petunia lại đột nhiên vào phòng của cậu.

Cứ có thái độ tốt trước đã thì chắc sẽ giữ được mấy bức ảnh ha?

Nghĩ vậy, Harry đang định lên tiếng thì dì Petunia đã đứng lên trước. Dì bước về phía Harry, mím môi, dúi tấm ảnh hai cậu nhóc đang chơi đùa vào tay Harry rồi đẩy mạnh cậu ra, rời đi.

Harry ngạc nhiên nhìn bức ảnh trong tay, trong đầu đột nhiên lóe lên một thứ gì đó. Cậu nhớ ra một chuyện, sau khi mẹ nhập học Hogwarts không phải là chưa từng về nhà, vậy, tại sao dì Petunia lại không biết chuyện Hogwarts cấm học sinh sử dụng phép thuật bên ngoài trường học được chứ?

Harry vội quay người, bước nhanh đuổi theo dì Petunia.

"Dì đợi một chút ạ!" Cậu nói, thở hổn hển, tim đập bình bịch, "Con... con..."

Dì Petunia đã đi đến nửa dưới của cầu thang, dì vịn tay vào lan can, ngẩng đầu lên nhìn Harry.

"Dì thực sự không biết rằng Hogwarts cấm sử dụng phép thuật bên ngoài trường học sao ạ?" Harry buột miệng hỏi, thấy sắc mặt dì Petunia tối sầm lại ngay lập tức. Sau đó, dì Petunia vặn vẹo môi, nhìn chằm chằm vào Harry, nói bằng giọng điệu khắc nghiệt dạy dỗ, "Không được hỏi."

"Nhưng... nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì hết." Dì Petunia phớt lờ Harry, bỏ cậu lại một mình ở trên cầu thang với vẻ hoang mang, rồi dứt khoát bỏ đi.

Mãi cho đến tuần thứ năm, Harry vẫn còn mải chìm trong sự bối rối của bản thân và lén lút di chuyển hành lý vào bên trong, để chuẩn bị tốt cho sự kiện sắp tới "Thổi phồng cô Marge". Cậu bắt đầu bí mật quan sát dì Petunia, nhưng mà hành động như vậy ngoại trừ việc khiến cho cậu hứng phải nhiều lời mắng chửi hơn, thì cũng chả có tác dụng gì. Trong nỗi bối rối Harry lại một lần nữa đón sinh nhật lần thứ 13 của mình.

Một giờ sáng, Hedwig đã trốn đi xa suốt hai ngày nay, mang theo những người bạn cú tới đưa quà sinh nhật cho Harry. Đầu tiên Harry chăm sóc cho con cú đã phải làm việc quá sức của nhà Weasley —— Errol, sau đó âu yếm Hedwig một lúc, rồi mới đi xem con cú thứ ba đến từ Hogwarts. Lần lượt mở từng phong thư ra, cậu nhận được lời chúc từ Hermione và Ron, đây là tấm thiệp sinh nhật đầu tiên mà cậu nhận được trong đời (của Ron, sau đó mở gói quà của Hermione, cậu nhận được cái thứ hai, và từ Hagrid là nhận được cái thứ ba), ống kính Mách lẻo, bộ đồ lễ bảo quản chổi thần. Đương nhiên rồi, còn có cả cuốn "Quái thư của quái vật", nhưng mà lần này, Harry đã biết quá rõ cách đối phó với nó.

"Hy vọng năm nay mình sẽ không bị mất Nimbus 2000." Harry thở dài vỗ bộ đồ lễ bảo quản chổi thần, "Mặc dù có Tia chớp thì tuyệt thật đấy, nhưng điều đó không có nghĩa là mình muốn mất đi Nimbus."

Harry lắc đầu rồi vuốt ve gáy sách "Quái thư của quái vật" để nó yên tĩnh lại, cậu nằm trên giường nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Còn có món quà chưa tới của một người nữa, và Harry hy vọng rằng cậu sẽ nhận được món quà từ người này.

Đột nhiên có một cái bóng đen bay nhào về phía cửa sổ, Harry ném cuốn sách "Quái thư của quái vật" lên giường rồi nhảy dựng lên để đón nó, cái bóng đó lao thẳng vào lòng cậu, đâm vào cậu với một tiếng kêu "Ui da".

"Chào buổi tối, Aether." Harry trìu mến nói. Aether mổ vào ngón tay Harry, để cho cậu tháo gói hàng ra.

Harry mở gói hàng ra, nhận được tấm thiệp sinh nhật thứ tư vốn không hề tồn tại trong ngày sinh nhật này, nó đến từ một kẻ thù cũ, Draco Malfoy.

Cậu vui vẻ mở tấm thiệp chúc mừng ra đọc

"Harry thân mến" Từ kỳ nghỉ cho tới nay, Harry đã khá quen thuộc với lời mở đầu như này, nhưng cậu vẫn không thể nhịn được đọc đi đọc lại dòng chữ hoa mỹ đó.

"Chúc mừng sinh nhật lần thứ mười ba, hy vọng sinh nhật lần này của cậu có thể vui vẻ hơn một chút."

Rất vui vẻ.

Harry mím môi cười, để tránh mình không phát ra tiếng động quá lớn chọc tức tới những người họ hàng sẽ phá hỏng tâm trạng tốt của cậu.

"Món quà này đích thân tôi đã làm đấy, cậu không được chê nó đâu đấy."

Harry tò mò mở hộp quà của Draco ra, mùi thơm ngọt ngào của bánh kem thoảng qua trước mặt. Harry nhìn bông hoa được trang trí cẩn thận ở trên, ngón tay quệt một ít kem, đưa lên miệng liếm.

"Mẹ tôi đã mất cả tháng trời mới cho rằng tôi đã làm ra được thứ có thể tặng cho người khác, vậy nên nếu cậu không thích, ăn nó xong, sau này tôi sẽ bù cho cậu cái khác."

Harry tìm thấy một bộ dao nĩa bằng bạc ở trong hộp. Cậu cẩn thận cắt một miếng bánh kem, tưởng tượng ra dáng vẻ luống cuống, đầu óc choáng váng của Draco trước một đống đồ dùng làm bánh, cuối cùng không thể nhịn nổi bật ra tiếng cười khe khẽ.

"Cha mẹ cũng chúc cậu sinh nhật vui vẻ, ngoài ra tôi vẫn muốn hỏi cậu, khi nào thì cậu mới có thể đến trang viên vậy?"

Nhanh thôi.

Harry thở dài, đột nhiên nhận ra rằng tâm trạng ngày hôm nay của cậu cũng không vui lắm. Cậu vừa đọc một lá thư được gửi từ Hogwarts, mà xem xét tới những chuyện cậu sắp sửa làm, tất nhiên là cậu không thể có được chữ ký cho phép đi Hogsmeade rồi.

"Draco của cậu."

Của mình.

Harry vứt những suy nghĩ và cảm xúc tồi tệ ra sau đầu, cất thư và đặt nó trong vỏ gối của mình. Cậu nhìn đồng hồ báo thức, ba giờ sáng, cậu chắc chắn thời gian lần này còn muộn hơn đời trước, nhưng tâm trạng của cậu lại vui vẻ hơn đời trước rất nhiều, thế nên sau khi nằm xuống cậu phải trằn trọc một lúc lâu thì mới bước vào mộng đẹp.

Sáng hôm sau, Harry bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa dồn dập. Cậu hốt hoảng bò dậy khỏi giường, đeo kính vào, chắc chắn rằng mình đã cất hết đống quà nhận được xuống sàn nhà lỏng lẻo dưới gầm giường, rồi mới đi mở cửa.

"Chào, chào buổi sáng, dì Petunia." Harry co quắp chào hỏi. Đây là lần đầu tiên dì Petunia đến phòng cậu kể từ lần cuối cùng cậu đặt câu hỏi kia.

"Chào." Dì Petunia nhìn chằm chằm một lúc vào mái tóc bù xù của Harry, rồi đưa đồ trong tay về phía trước một chút, "Mười phút sau tao sẽ tới lấy đĩa."

Harry khó hiểu cúi xuống nhìn, kinh ngạc phát hiện ra đó là một miếng bánh ngọt nho nhỏ, phía trên cắm một ngọn nến sinh nhật bị hỏng, nến đã được thắp.

"Cái này...." Cậu há mồm muốn nói gì đó, nhưng dì Petunia đã đặt đĩa vào tay Harry rồi buông ra. Harry đành phải vội vàng đỡ lấy cái đĩa. Dì Petunia đi đến đầu cầu thang, quay đầu lại nhìn cậu vẫn còn đang ngây ra, lại nhấn mạnh thêm một lần nữa "Mười phút", rồi mới rời đi.

Harry cầm cái đĩa, nhìn chiếc bánh nhỏ như thể đang nhìn một sinh vật thần bí mới lạ nào đó, vẫn còn chưa hết sốc thổi tắt ngọn nến. Cậu nhìn cầu thang với ánh mắt phức tạp, nghĩ tới tối nay có lẽ cần phải thổi phồng cô Marge, trong lòng liền cảm thấy khó chịu.

Dì Petunia đến đúng giờ để lấy đĩa. Harry không dám hỏi thêm cái gì nữa, chỉ nhanh chóng thu dọn, sau đó xuống tầng ăn sáng. Gia đình ba người Dursley đang ngồi quanh cái bàn ăn trong bếp, vừa dùng cơm vừa xem chiếc TV mới cóng, ấy là món quà mừng Dudley về nhà nghỉ hè. Harry đi đến chỗ ngồi giữa dượng Vernon và Dudley, dì Petunia không thèm ngẩng lên nhìn cậu, mà cậu cũng không để ý tới, chỉ nhìn chằm chằm vào TV, nó đang phát sóng tin tức về tên tù vượt ngục Sirius Black.

Trái tim Harry như thắt lại, cậu nhìn chằm chằm vào người đàn ông tiều tụy trên TV, suýt chút nữa quên mất lấy cho mình một miếng bánh mì. May mắn thay, tin tức từ Bộ Nông nghiệp và Ngư nghiệp bất ngờ thay thế tin tức của chú Sirius. Dượng Vernon quát ầm lên, vì tin tức này chẳng tiết lộ nơi tù nhân vượt ngục (Harry thầm đáp trong lòng "Azkaban"). Còn dì Petunia thì nhanh chóng hoàn thành bữa sáng, rồi đứng dậy chăm chú ngó chừng ra cửa sổ phòng bếp. Harry nhìn theo bóng lưng của dì Petunia, bên tai là tiếng dượng Vernon dộng tay cái đùng xuống bàn, nói "Để đối phó với lũ người đó thì chỉ có một cách duy nhất treo cổ chúng là xong". Sau đó, dượng Vernon thông báo tin tức cô Marge sẽ đến.

Hô hấp của Harry trở nên nặng nề. Cậu không thể quên được những sự đối xử tệ bạc đó, mặc dù cậu rất muốn hàn gắn lại mối quan hệ với gia đình Dursley... nhưng may mắn thay, từ kinh nghiệm của đời trước, việc sửa chữa mối quan hệ chỉ xảy ra với dì Petunia và Dudley.

"Mày, ranh con." Dượng Vernon chú ý tới thái độ của Harry, ngón tay múp míp lập tức xỉa vào đây, "Cô Marge muốn ở đây trong một tuần, tốt nhất là mày nên nhớ kỹ...."

"Đối xử với cô ấy một cách tôn trọng khi cô ấy có thể tôn trọng con." Harry nhanh nhẹn nói, "Và." Cậu cười mỉa mai, "Với điều kiện không được để cho cổ biết được sự bất bình thường của con."

Dượng Vernon tức giận đến tím cả mặt.

"Tốt nhất là mày nên làm được điều đó!" Dượng lại gầm gừ, "Nếu mày đã biết rõ ràng như vậy, thì tốt nhất mày cũng nên biết chúng tao đã nói với Marge là mày học ở Trung tâm thánh Brutus chuyên Giam giữ Thiếu niên Phạm tội Không Cải hoá nổi!"

Harry cắn răng.

"Tất nhiên là con biết rồi." Cậu rặn từng chữ một qua kẽ răng, quyết định sẽ không xuất trình tờ giấy phép kia của mình. Hơn nữa, xét đến chuyện cậu vẫn thổi phồng cô Marge giống như trước, cậu cảm thấy lúc trước mình nghĩ đến chuyện xin dì Petunia ký tên vào tờ giấy đúng là nực cười: "Nếu không thì dượng sẽ khiến con đẹp mặt, con hiểu rồi."

Dượng Vernon nhìn Harry với vẻ nghi ngờ, sau đó quay sang Dudley, hỏi nó có muốn đi theo chơi cùng không. Dudley từ chối, mà Harry không còn giống như đời trước đuổi theo dượng để cố gắng thương lượng các điều kiện nữa, chỉ trở về phòng cùng với nỗi tức giận ngút trời. Cậu thu dọn toàn bộ đồ đạc của mình xong, nghĩ đến chuyện tối nay chính là lúc phải rời đi, cậu kiểm tra lại lần cuối xem mọi thứ đã được đặt hết vào trong rương chưa.

"Hedwig, Errol." Harry đánh thức hai con cú đang ngủ, "Errol, nếu mày đã nghỉ ngơi xong rồi, đành phiền mày bây giờ trở về luôn nha. Hedwig, mày có thể lựa chọn, mày muốn đến trang viên Malfoy, hay là tới Hang Sóc?"

Hedwig nhìn Harry đầy trách móc, không biết là vì cậu quấy rầy giấc ngủ của nó, hay là do Harry bảo nó rời đi.

"Tao rất xin lỗi." Harry thở dài nói, "Tất nhiên là mày có thể chọn đợi tao ở quán Cái Vạc Lủng. Mày biết đấy, dù sao đi nữa việc cô Marge muốn tới đây cũng không phải là chuyện vui vẻ gì lắm... Có lẽ tao sẽ chịu đựng được trong ngày hôm nay, nhưng tao không chắc lắm." Hedwig mổ ngón tay cậu, "Được rồi, chân trái là Trang viên Malfoy, còn chân phải là Hang Sóc, còn nếu mày không di chuyển thì sẽ là quán Cái Vạc Lủng nha."

Hedwig không di chuyển, chỉ mổ ngón tay của Harry thêm một lần nữa.

"Tao hiểu rồi." Harry xoa đầu Hedwig đầy trìu mến, mở cửa sổ ra, "Vậy thì, đi đi, cô bé ngoan."

Hai con cú lần lượt rời khỏi nhà Dursley. Harry đặt lồng sắt lên trên rương hành lý để cố định, rồi lấy từ trong vỏ gối ra một bức ảnh chụp chung với Draco, để vào trong túi áo trước ngực.

"Mấy đứa ngoan nhé." Cậu gõ gõ tấm ảnh qua cái túi "Đừng để bị rơi ra ngoài nha." Tiếng thét chói tai của dì Pentunia vang lên, Harry thở dài đi xuống lầu, đi vào phòng bếp dưới sự thúc giục của dì Petunia.

Sự xuất hiện của cô Marge lúc nào cũng gây khó chịu như mọi khi. Harry đứng đón cô ở cửa thì bị một cái rương đè cho không thở nổi, chỉ có thể dựa vào không gian nhỏ ở phía sau cửa bình tĩnh hít thở, lạnh lùng nhìn cô Marge và Dudley ôm nhau thân thiết, hoàn toàn không biết thằng cháu trai yêu dấu của cô làm vậy chỉ vì hai mươi bảng Anh.

Harry khiêng chiếc rương của cô Marge lên phòng dành cho khách, cũng đặt chiếc rương của mình ở giữa cầu thang. Cậu đã cố gắng hết sức để trì hoãn việc ở chung cùng cô Marge, sau khi hoàn thành xong công việc khuân vác, Harry thậm chí không nghĩ đến việc ngồi xuống bàn ăn, mà lập tức đi thẳng vào nhà bếp, nơi cậu để lại cho bản thân mình một chút thức ăn. Harry thấy không ai trong bàn ăn thể hiện sự không đồng ý với hành vi của cậu cả, rõ ràng là, khi cô Marge ở đây, thì gia đình Dursley càng thích có một con gia tinh ở bên cạnh hầu hạ, hơn là ngồi ăn cơm cùng cậu.

Ít nhất thì đừng để cho ly rượu bị nổ.

Harry nghĩ vậy, nhưng mà cô Marge thì không chịu tha cho cậu. Đồ ăn còn chưa ăn được mấy miếng, thì cô Marge hét vào mặt cậu như thể cô vừa mới để ý đến cậu, "Sao! Mày vẫn còn ở đây à?"

"Vâng, con rất xin lỗi." Harry đặt đĩa của mình xuống, quay người lại nhìn cô Marge.

"Xem ra cuối cùng mày cũng hiểu chút chuyện rồi đấy, còn biết xin lỗi cơ!" Cô Marge có vẻ khá hài lòng, "Đương nhiên là mày cần phải cảm thấy có lỗi rồi, vì trở thành gánh nặng cho những người họ hàng tốt bụng... Em nói này, anh Vernon, chị Petunia, anh chị tử tế quá, nếu là em, thì nhất định em sẽ tống thẳng nó vào trại mồ côi...." Có khi cô có thể giúp tôi đi theo con đường của Voldemort đấy, đúng là phải cảm ơn cô rất nhiều.

Harry thầm đảo mắt, trong miệng lại nói: "Vâng, con cảm ơn dì dượng rất nhiều vì đã đồng ý..." Cậu dừng miệng lại, suy nghĩ tìm từ ngữ một chút, "Nuôi nhận con."

"Biết cảm ơn đấy, thằng ôn!" Cô Marge duỗi tay ra và xoa đầu con chó cưng của mình, giống như thể lời nói đó không dành cho Harry. Sau đó, cô lau ria mép và hỏi: "Anh Vernon, anh nói lại lần nữa đi, anh đã gửi nó vào đâu thế? Nó tiến bộ hơn nhiều hơn đấy."

"Thánh Brutus." Dượng Vernon ngay lập tức tiếp lại, nhìn Harry với vẻ nghi ngờ, như thể trông cậu ngoan ngoãn nghe lời như vậy chắc chắn là đang âm mưu chuyện gì đó kinh khủng lắm, "Đó là Viện cải huấn hạng nhất dành cho những trẻ vị thành niên phạm pháp."

"Thì ra là vậy!" Cô Marge nói, "Họ có xài gậy ở trường để dạy dỗ mày không hả, thằng ranh?"

Harry lại hít một hơi thật sâu, cố làm ra vẻ đau đớn và sợ hãi lắm, "Có ạ, bị đánh rất nhiều. Không chỉ có roi, mà còn có..." Cậu nhớ lại những hình phạt cổ xưa mà lão Filch đã kể qua, "Còn có xích sắt gì đó, dùng để treo tụi con lên trần nhà, không cho ăn trong mấy ngày liền."

Cô Marge hài lòng, quay đầu khen ngợi quyết định sáng suốt của dượng Vernon, sau đó bắt đầu nói về tên tù vượt ngục đào tẩu Black. Harry lại xoay người, nghe bọn họ bàn luận sôi nổi về cha đỡ đầu của mình, cơn tức giận cứ liên tục tích tụ ở trong lòng.

Đừng làm vỡ ly rượu.

Harry liên tục nhấn mạnh điều đó trong lòng.

Nếu vỡ vụn thì mày cần phải dọn dẹp, mày đang tự tìm lấy rắc rối cho bản thân mình.

Harry cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào phần thức ăn vẫn còn nguyên của mình, cậu đã không còn cảm giác muốn ăn uống gì nữa.

Chủ đề trên bàn ăn vẫn tiếp tục, sau khi nói xong chủ đề về tên tù vượt ngục, cuối cùng cô Marge đã bắt đầu chủ đề yêu thích nhất của mình — so sánh Dudley với Harry.

"...... Dudley của chúng ta có một cơ thể cường tráng, tất nhiên sẽ là một người đàn ông giống như ba nó rồi!" Cô Marge lắc lư ly rượu Brandy, "Nhưng mà có người thì không giống như vậy, hình dạng thì đầu trâu mặt ngựa, tương tự như giống chó vậy..."

Harry liên tục hít vào thật sâu.

"...Thằng ba của nó, Potter, nó làm cái trò trống gì thế?" Cô Marge tiếp tục rót thêm rượu cho mình.

"Nó... nó không làm việc." Dượng Vernon liếc mắt về phía Harry, nói: "Thất nghiệp."

"Em biết mà!" Cô Marge nói bằng cái giọng cực kỳ đắc ý, đầy trịch thượng và trách cứ, "Nó thì có thể làm được cái gì chứ, thằng vô tích sự, lười biếng..."

"Choang!"

Cuối cùng, ly rượu trong tay cô Marge cũng đã nổ tung, con Ripper sủa nhặng lên. Harry quay lưng về phía bàn ăn thở hổn hển, cố gắng giữ cho bả vai không động đậy. Giọng nói lo lắng của dượng Vernon và dì Petunia vang lên sau lưng cậu, và cậu biết chắc rằng họ đang nhìn chằm chằm vào mình, nhưng cô Marge đã lên tiếng đúng lúc, đổ lỗi cho lực tay quá mạnh của cô đã bóp chiếc ly xui xẻo này. Harry nghĩ rằng mình cần phải rời đi, nhưng cô Marge đã bảo cậu đến lấy một cái ly mới và dọn sạch cái bàn, Harry đành phải cố gắng bình ổn lại hơi thở của mình, rút miếng giẻ mạnh đến nỗi nó phát ra tiếng kêu giòn vang trong không khí.

"Đương nhiên là không thể trách cứ tất cả lên Potter được." Cô Marge vỗ vỗ lên bàn tay của dì Petunia, "Chị yêu, chị phải biết rằng em không có ý kiến gì với chị, hoặc là xúc phạm gì đến gia đình chị cả. Nhưng chị nhìn xem, từ một trong những nguyên tắc gây giống căn bản mà nói thì, nếu chó cái hư hỏng, thì thể nào lũ chó con cũng hỏng bét theo! Em gái chị là một trứng ung..."

Harry không thể chịu đựng thêm được nữa. Gần như ngay lập tức, cậu ném thẳng miếng giẻ vào mặt cô Marge, quát bảo cô im miệng.

"Harry Potter!" Dượng Vernon luống cuống tay chân đỡ cô Marge, chiếc giẻ lau trượt khỏi khuôn mặt gớm ghiếc kia, càng thêm buồn cười, "Sao mày dám!"

"Sao con lại không dám!" Harry dùng sức thở dốc, "Sao dượng lại cho rằng! Sau khi con biết nguyên nhân thực sự gây nên cái chết của cha mẹ, thì sẽ để yên cho em gái của dượng nói hươu nói vượn chứ!"

"Họ đã chết trong vụ tai nạn xe hơi!" Cô Marge thét lên và túm lấy cổ áo Harry, "Những kẻ từ tốt thành cặn bã chính là như vậy đấy, đến cả chết cũng không thể chết cho tử tế..."

"Họ không chết trong vụ tai nạn xe hơi!" Harry hét lên, cố gắng kéo tay của cô Marge ra khỏi cổ áo mình, "Cô không biết cái gì cả! Cô...."

"Harry Potter!" Dì Petunia đứng dậy, nhận ra cô Marge đã không còn nói chuyện nữa và bắt đầu căng phồng lên.

"Dì Petunia!" Harry cuối cùng cũng thành công trốn thoát khỏi ngón tay của cô Marge, cô Marge phình lên, căng rách cả thắt lưng và cà vạt, chậm rãi bay ra ngoài cửa sổ. Dượng Vernon lập tức đuổi theo, mà dì Petunia cũng đứng dậy, nhưng Harry đã ngăn dì lại.

"Mày định làm gì, thằng ranh!" Dì Petunia nắm chặt lấy cổ áo của mình, thở hổn hển, lườm Harry.

"Con tưởng rằng... tại sao dì cho rằng con sẽ phối hợp với những lời nói dối kinh tởm của chồng dì chứ!" Harry lớn tiếng nói, Dudley ở bên cạnh ngây ra nhìn, "Dì biết! Dì biết tất cả mọi thứ... mẹ con, dì Petunia! Đó là em gái của dì!"

Dì Petunia ngay lập tức ngã quỵ xuống ghế, dì mở to mắt nhìn Harry, như thể dì đang nhìn thấy thứ gì đó không thể tin được. Harry không thèm đếm xỉa tới dì, lấy cái rương của mình, rồi rời khỏi nhà Dursley mà không ngoảnh lại khi dượng Vernon đang giải cứu cô Marge. Sau khi cậu rời đi, dượng Vernon chạy trở lại phòng, kéo theo cái chân loang lổ vết máu do bị con Ripper cắn lao ra cửa tìm Harry, mà dì Petunia đang ngồi thẫn thờ, bỗng đột nhiên đứng dậy, bước nhanh vào trong phòng ngủ của dì và dượng Vernon. Dì Petunia lấy ra một bức thư, dì ngơ ngác nhìn huy hiệu trường Hogwarts trên đó, rồi dứt khoát xé nát nó, sau đó từ từ, từ từ quỳ rạp xuống đất, che mặt lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net