43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress

Edit: Mật. Beta: Chè

Harry kéo theo cái rương nặng trĩu sau lưng, bước đi trên đường phố vắng vẻ tối thui. Cậu đi một mạch đến đường Magnolia, tìm đến bức tường thấp mà mình từng dựa vào, ngồi sụp xuống đất, chờ đợi trái tim đang đập điên cuồng trở lại bình thường sau khi cơn phẫn uất lắng xuống.

Hãy nghĩ đến chuyện vui vẻ nào.

Harry tự an ủi bản thân mình.

Mày sẽ không bị đuổi học, Bộ Pháp Thuật sẽ giúp mày giải quyết vấn đề này và bảo vệ mày, xíu nữa mày còn được gặp lại cha đỡ đầu của mình – phải, nghĩ đi, Harry Potter, mày phải tạo ấn tượng tốt nhất khi gặp cha đỡ đầu lần đầu tiên, không phải sao?

Harry vừa mong đợi vừa cảnh giác nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng to lớn quen thuộc của con chó đen. Tuy nhiên, thoáng chốc, cậu cảm thấy thất vọng vì nhận ra rằng mình không thể lưu lại ấn tượng tốt với cha đỡ đầu theo bất kì cách nào. Nghĩ lại xem, bỏ nhà ra đi với một cái rương sách phép thuật và đi lang thang trên đường phố... Đã từng không có nơi nào để đi.

Harry thở dài, từ bỏ việc tìm kiếm xung quanh.

Hơi lạnh của buổi đêm dần dần len lỏi, Harry xoa xoa cánh tay, nhớ lại thái độ kì lạ của dì Petunia. Cậu thực sự không hiểu được hành động đó của dì vào ngày sinh nhật của cậu... Được rồi, cái miếng bánh ngọt nhỏ kia đã là rất thân thiện rồi, chưa nói đến việc dì ấy không xé tấm ảnh quý giá của cậu, đó quả là sự thân thiện đến cực hạn. Nhưng đồng thời, dì Petunia lại cho phép em gái của chồng mình chỉ trích, thậm chí là xúc phạm mẹ của Harry, em gái của dì...

Harry lắc đầu, nghĩ đến sự khó chịu mà cô Marge mang lại: đánh thật mạnh vào bắp chân cậu, cho cậu bánh quy của chó, khiến cậu ở trên cây đến nửa đêm... Harry tức giận đấm một cú vào rương, cơn đau đớn từ tay truyền đến khiến cậu bình tĩnh lại một chút. Cậu quay đầu lại và nhìn xung quanh một lần nữa, hi vọng có thể phát hiện cha đỡ đầu của mình. Đột nhiên, cậu cảm thấy ngứa ran lạ thường ở cổ, như thể có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình. Harry cảnh giác đứng lên, tay nắm chặt đũa phép, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thẳng vào khoảng hẹp giữa nhà để xe và dãy hàng rào ngay đằng sau lưng.

"Ai ở đó đấy?" Harry lớn tiếng hỏi. Thực lòng mà nói, cậu càng muốn trực tiếp gọi tên của người đang trốn ở đằng kia, nhưng cậu hiểu được, hiện tại chú Sirius vẫn chưa bắt được Đuôi Trùn, bản thân mình lại gọi ra thân phận thật của chú Sirius, chỉ sợ chú sẽ ngay lập tức quay đầu bỏ chạy. Chưa kể, sao bây giờ Harry có thể biết được về chuyện của Chân Nhồi Bông?

"Ai đang ở đó?" Harry hỏi lại, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, vừa hồi hộp lại vừa mong đợi. Cuối cùng, một bóng đen lảo đảo bước ra khỏi con hẻm nhỏ tối thui — một con chó đen to lớn lông xù, gầy trơ xương.

Harry hạ đũa phép xuống. Cậu và cha đỡ đầu của mình, người mà cậu tạm thời còn chưa thể nhận thân được, nhìn nhau từ một khoảng cách ngắn.

Một lúc sau.

"Hey." Harry chần chừ ngồi xổm xuống, dang rộng hai tay với con chó đen, "Đến đây nào." Cậu trìu mến nói, nhìn người cha đỡ đầu của mình với vẻ mong chờ. Con chó đen lúng túng xoay hai vòng tại chỗ, liếm bộ lông nhem nhuốc của mình rồi mới chậm rãi đi về phía Harry.

"Gâu gâu..." Con chó dừng lại khi chỉ còn cách Harry ba bước chân, đôi mắt màu xám vừa ấm áp vừa buồn bã khẽ chớp. Không kiềm chế được cảm xúc của mình, Harry nhảy một bước dài, rút ngắn khoảng cách ba bước, nhào tới quàng qua cổ của con chó đen.

"Xin chào." Harry nhẹ giọng nói, cố gắng giữ cho giọng nói của mình không bị run rẩy, "Mày cũng chỉ có một mình à?".

Tai của con chó đen khẽ giật, dường như cảm thấy lo lắng với lời nói của cậu, "Nhìn xem, tao cũng chỉ có một mình." Harry cười khẽ, dụi đầu vào cổ con chó đen, rồi mới lùi ra xa một chút, "Liệu mày có thể ở cạnh tao một lúc có được không?"

Con chó đen do dự kêu một tiếng, rồi vẫy đuôi đồng ý.

Cứ thế, một người một chó ngồi ở ven đường, sự im lặng bao trùm cả không gian. Một lúc sau, Harry do dự mở miệng:

"Mày có biết phù thủy không?" Harry chống cằm, chậm rãi kể, "Dù sao cũng không có ai ở đây cả, tao nghĩ mình có thể nói ra. Đúng, tao là một phù thủy, tao biết được biết điều ấy khi vừa tròn 11 tuổi."

Harry mỉm cười và đặt tay lên đầu con chó, nó liền cọ đầu vào tay cậu.

"Tao học ở trường Hogwarts, ừm... nhà Gryffindor."

Con chó đen lại vẫy đuôi, trông rất vui vẻ.

"Mày muốn nghe chuyện của tao không?"

Con chó đen sủa một tiếng.

"Vậy mày phải đi theo tao mới được." Harry xoa tai của con chó đen, nói. "Tao muốn đến một chỗ của phù thủy, tên là Hẻm Xéo. Mày xem, nếu đi theo tao..."

Con chó đen đột nhiên đứng lên. Nó nhìn chằm chằm vào Harry bằng ánh mắt vừa dịu dàng lại vừa buồn bã, nó tiến lên, thè lưỡi liếm mặt cậu, sau đó không đợi Harry kịp nói ra câu ngăn cản, liền bỏ đi mà không quay đầu lại lấy một cái. Harry sững người trước một loạt hành động này, cậu đã đứng lên nhưng tay chỉ vươn ra một nửa, thậm chí một chữ "Chờ" cũng chưa kịp nói ra. Giữ nguyên động tác một lúc lâu, Harry chậm rãi buông tay xuống.

"Được rồi." Cậu khẽ nói, cô đơn rút đũa phép của mình ra, "Hẹn gặp lại ở trường... Cha đỡ đầu thân yêu."

Ánh sáng từ "Lumos" lóe lên, chiếu sáng cả con đường phía trước, trong ánh sáng chói lòa của chiếc Xe đò Hiệp Sĩ, Harry lau mạnh vết nước trên mặt mình.

Bởi vì đã biết hết chuyện về chú Sirius, toàn bộ hành trình Harry chỉ chú ý một chút để đảm bảo rằng cậu có thể ngồi vững trên chiếc giường ọp ẹp, mắt cậu vẫn không hề rời khỏi khuôn mặt của Sirius trên trang đầu của tờ 《 Nhật Báo Tiên Tri 》 trong tay của Stan Thumpak - người đang ngồi cách cậu không xa. Sau một hành trình đầy gập ghềnh, Xe đò Hiệp Sĩ cuối cùng cũng đưa Harry đến được quán Cái Vạc Lủng. Và cũng giống như kiếp trước, Harry vừa xuống xe đã bị Cornelius Fudge bắt gặp. Họ chào hỏi nhau một cách đơn giản, Fudge ấn vai Harry và dẫn cậu đến căn phòng đơn mà Tom đã chuẩn bị.

"Harry." Vừa bước vào cửa, Harry đã được ôm vào trong một cái ôm vô cùng mạnh mẽ. Cậu mờ mịt chớp mắt một lúc mới kinh ngạc thốt lên: "Draco? Sao cậu lại ở đây?"

"Bởi vì hôm nay ta tình cờ ăn tối cùng một thành viên của Bộ Vãn Hồi Tai Nạn Pháp thuật." Một giọng nói quen thuộc khác vang lên, Harry nhìn lướt qua vai Draco, càng ngạc nhiên hơn: "Ngài Malfoy?"

Fudge mỉm cười, vỗ vai Draco: "Cậu Malfoy, tôi xin cam đoan rằng Harry sẽ không phải chịu bất cứ hình phạt nào từ Bộ Pháp Thuật. Hiện tại, cậu cảm thấy chúng ta không nên ngồi xuống nói chuyện ngay lập tức sao?"

"Tất nhiên." Draco – đã thôi không ôm nữa nhưng vẫn cầm tay Harry – gật đầu và kéo Harry ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.

"Đầu tiên, xin tự giới thiệu, tôi là Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, Cornelius Fudge." Sau khi chắc chắn rằng tất cả mọi người đã ngồi xuống, Fudge chính thức giới thiệu bản thân với Harry, "Thành thật mà nói, Harry, cháu thực sự đã khiến chúng tôi rối tung hết lên!" Fudge hất cằm với Lucius, "Như ngài đã thấy, các thành viên của Bộ Vãn Hồi Tai Nạn Pháp Thuật của chúng tôi đã phải bỏ dở bữa tối để đi xử lý tai nạn không may đã làm trương phình cô Marge Dursley!"

"Cháu... Cháu rất xin lỗi." Harry ngập ngừng đáp.

"Tất nhiên đó không phải là lỗi của cậu." Lucius lạnh lùng lên tiếng "Cậu Potter, trước hết, ta xin lỗi vì đã đến thăm nhà cậu khi chưa được phép. Nhưng ta nghĩ, cũng chính vì hành động đột ngột và có phần lỗ mãng này mà ta có thể..."

"Xin đừng, thưa ngài." Harry nhận ra rằng có lẽ Lucius đã nhìn thấy dượng Vernon và dì Petunia đúng lúc họ đang chửi bới cậu hoặc gì đó. Dù sao thì, cậu cũng không muốn ở trước mặt Cornelius Fudge – một người mà sau này là Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật không khiến người khác yêu thích cho lắm, nhắc đến gia đình khủng khiếp của mình. Draco vẫn luôn cầm tay Harry, nghe xong lời cha nói, càng siết chặt tay hơn.

"Chúng ta có thể nói chuyện đó sau khi trở về, thưa cha." Draco nói và nhìn Fudge, "Ngài Fudge, như tôi đã đề nghị, Harry vẫn được bảo vệ tốt khi đến ở tại trang viên Malfoy." Giọng hắn mang theo vài phần khinh thường, "Ít nhất, tốt hơn rất nhiều so với việc để cậu ấy ở lại quán rượu này."

"Harry vẫn sẽ an toàn khi ở quán Cái Vạc Lủng." Fudge nói, "Hơn hết, cậu Malfoy, chúng ta nên hỏi qua ý kiến của.....".

"Cháu đồng ý đến Trang viên Malfoy." Harry ngắt lời Fudge, "Ngài Fudge, Draco là bạn tốt của cháu, cháu sẽ không gặp nguy hiểm khi ở trong nhà cậu ấy."

"Chà, nhưng mà Harry à..." Giọng điệu của Fudge có phần vội vàng, ông ta nhìn lướt qua Lucius, dường như có điều gì đó mà ông ta không thể nói ra, "Hãy suy nghĩ kĩ, nếu cháu ở lại quán Cái Vạc Lủng —"

"Nó sẽ giúp cậu tránh xa những mối nguy hiểm đến từ một cựu tay sai của Chúa tể Hắc Ám." Âm thanh lười biếng của Lucius xen vào cuộc trò chuyện, "Fudge, điều gì khiến ông nghĩ rằng ta chạy đến nhà của cậu Potter, và nhìn chằm chằm vào giám sát Bộ Vãn Hồi Tai Nạn Pháp Thuật làm việc, mang theo Draco cùng đến thăm cậu Potter là vì mời cậu ta tham gia một vụ mưu sát hả?"

Fudge không đáp lời, trong lòng ông ta không ngừng đắn đo, cân nhắc. Cuối cùng, ông ta đồng ý.

"Được rồi, Harry. Có điều, tôi có chuyện muốn nói cho cháu. Dì dượng của cháu đã đồng ý rằng cháu vẫn có thể quay về nhà vào kì nghỉ hè ——".

"Xin chờ một chút, ông Fudge." Harry lên tiếng thêm lần nữa, hỏi dò, "Xin hỏi ..." Cậu tỏ ra bản thân mình có vẻ do dự và sợ hãi, "Xin hỏi, cháu đã vi phạm Đạo luật Giới hạn Phù thủy Vị thành niên... Dù sao thì, năm ngoái, cháu nhận được một lời cảnh cáo chính thức chỉ vì một con gia tinh làm bể cái bánh kem trong nhà của dì dượng cháu..."

"Vấn đề đó đã được xử lí." Lucius xoay chiếc nhẫn đại biểu cho vị trí người đứng đầu dòng họ, nói "Vì rắc rối ấy do một gia tinh của nhà Malfoy gây ra, cậu Potter, hãy tin tưởng rằng lời cảnh cáo ấy đã bị xóa khỏi hồ sơ của cậu. Nó đã được xóa bỏ."

Harry sững sờ nhìn Lucius.

"Mặt khác, về việc vi phạm pháp luật." Fudge lắc đầu, "Đó là một tai nạn, cậu bé thân mến ạ! Cháu thấy đấy, phép thuật bị mất khống chế tuy rằng không phổ biến sau khi các phù thủy nhỏ được đi học, song cũng không phải là không có — tình thế luôn luôn thay đổi, Harry! Tôi nghĩ, chắc chắn là cháu đâu có muốn bị đuổi học đúng không?"

Harry thầm thở phào nhẹ nhõm, thái độ của Bộ Pháp Thuật đối với việc này vẫn giống như kiếp trước không đổi, vì vậy cậu liền gật đầu coi như trả lời câu hỏi của Fudge.

"Vậy tôi sẽ đưa cậu Potter đến trang viên." Lucius đứng lên, tháo găng tay ra và đưa cho Harry, "Đừng lo, cậu Potter, hành lý của cậu đã được chuyển đến trước."

"Cảm ơn ngài Malfoy." Harry nói.

"Cậu nhất định phải nói chuyện này rõ ràng cho tôi." Draco nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói, "Tôi ở nhà chờ hồi âm của cậu về cái bánh kem, kết quả lại chờ đến tin tức cậu thổi phồng cô cậu rồi bỏ nhà ra đi."

"Xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng." Harry hối lỗi nói, cùng Draco cầm găng tay của Lucius, "Có điều cậu xem, không phải là tôi có thể đến nhà cậu rồi sao?"

Khoảnh khắc tiếp theo, Harry chỉ cảm thấy rốn của mình bị kéo mạnh đi. Sau một trận quay cuồng, cậu bò dậy từ trên người Draco và nhìn thấy Narcissa đang giơ tách trà lên mỉm cười với cậu cách đó không xa.

"Buổi tối tốt lành, phu nhân Malfoy." Harry rời khỏi người Draco, xấu hổ vì cách bản thân xuất hiện ở đây.

"Không thể tin được, người đang tỏ ra ngại ngùng bây giờ lại chính là người trước kia đàm phán với Lucius." Narcissa cười nhẹ, "Ta biết hết cả rồi, Harry, hôm nay mệt lắm phải không con?"

"Đương nhiên là cậu ấy rất mệt rồi ạ." Draco nắm tay Harry đứng lên, phủi quần áo, "Cornelius Fudge còn muốn sắp xếp để cậu ấy vào ở quán Cái Vạc Lủng!"

Narcissa lắc đầu: "Bởi vậy cha con mới đi theo cùng, con biết đây là điều không thể mà."

"Tất nhiên rồi ạ." Draco mỉm cười kiêu ngạo, "Mẹ, hành lý của Harry—"

"Tất cả đều đã để ở trong phòng của con." Narcissa gật đầu, quay lại hỏi Harry: "Con yêu, không biết con đã dùng bữa tối chưa?"

Harry xoa xoa cái bụng mốc meo của mình, lắc đầu.

"Vậy thì con có thể thử thưởng thức tay nghề của Draco." Narcissa nói, "Nó đã luyện tập trong một thời gian dài và học được rất nhiều món ăn nhẹ đấy."

"Cháu đã nếm thử rồi ạ." Harry mỉm cười cầm tay Draco, "Lúc rạng sáng, cháu nhận được một chiếc bánh do Draco tự làm, nó rất ngon."

Draco đắc ý hừ giọng, nắm lại tay Harry.

"Nếu vậy, có lẽ hai đứa có thể ăn bữa tối muộn trong phòng ngủ." Narcissa chớp chớp mắt, "Draco vừa nghe được chuyện của con, thì đã ném đĩa thức ăn rồi chạy đi ngay."

"Mẹ!" Draco than thở, hơi bất mãn lên tiếng.

"Mẹ cũng phải đi nghỉ đây." Narcissa đứng dậy, buồn cười lắc đầu trước vẻ ngượng ngùng của con trai mình, "Hai đứa mau về phòng đi, Harry cần được nghỉ ngơi đấy."

Draco gật đầu, thử dùng khuỷu tay chạm vào Harry. Sau khi nhận được câu trả lời, cả hai cùng nhau nói lời chúc ngủ ngon với Narcissa và đi vào phòng ngủ.

Harry nằm lên nửa bên giường mà cậu đã ngủ vào mùa hè năm ngoái, ly sữa bò và đĩa tráng miệng được đặt trên tủ đầu giường bên cạnh chỗ cậu.

"Vì vậy, cậu vốn định đến Quán Cái Vạc Lủng rồi gửi cho tôi một lá thư muốn một cái Khóa Cảng." Draco thản nhiên vén tóc Harry, "Cậu vốn dĩ đã biết mình có thể trực tiếp đến trang viên Malfoy đúng không?"

"Cậu biết mà, ít nhất tôi cũng muốn cùng dì Petunia và Dudley bình yên sống chung với nhau." Harry thở dài, vùi mặt vào gối, "Chỉ mới hôm nay thôi, tôi gần như nghĩ rằng mình đã tiến gần với thành công thêm một bước. Cậu không biết đâu, sáng nay, dì ấy đã lấy tấm ảnh chụp chung của tụi mình ra — Merlin trên cao, tôi dám cá rằng dì ấy sẽ xé nó, nhưng mà không." Harry dụi đầu vào gối và hé nửa khuôn mặt hướng về phía Draco, "Chưa kể, sáng nay dì Petunia đã tặng tôi một chiếc bánh sinh nhật kèm cả nến nữa —"

"E là ngày hôm qua thôi." Draco xoa đầu Harry, "Hiện tại đã sang ngày mới rồi mà."

"Vậy ư?" Harry chống thân mình dậy nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, "Trời đất, đã muộn thế này rồi à?" Cậu lắc đầu, đau khổ nói, "Cậu nghĩ chúng ta có thể đánh thức cha hoặc mẹ cậu không?"

"Có chuyện gì sao?" Draco dừng việc trên tay, hỏi.

"Thần chú tĩnh lặng." Harry nói, "Ừm... Được rồi tôi vốn định ở Hẻm Xéo làm đủ nước Thuốc Vô Mộng nhưng lại...."

"Cậu lại bắt đầu gặp ác mộng sao?" Draco cau mày nhìn Harry, duỗi tay ấn lên quầng thâm mắt của cậu, "Tôi còn tưởng là do cậu đã có một kỳ nghỉ quá vất vả."

"Đúng là tôi đã gặp khó khăn khi làm bài tập." Harry nhăn mũi nói, "Nhưng đó không phải vấn đề lớn. Nếu đó là một cơn ác mộng, cậu thấy đấy, tôi sẽ làm phiền đến cậu."

Draco thở dài, vươn tay tắt đèn, tháo kính của Harry xuống và đắp chăn bông lên hai người họ. Hắn mò mẫm dưới lớp chăn, nắm lấy tay Harry và thì thầm: "Ngủ đi."

Trong bóng đêm, Harry chớp mắt: "Draco, có phải cậu không hiểu không, tôi —"

"Cậu không hề làm phiền đến tôi đâu." Draco dịu dàng nói, "Cậu cứ yên tâm ngủ đi, tôi ở đây mà."

Harry chần chừ, cũng nắm lại tay Draco.

"Chúc ngủ ngon, Draco thân mến?" Cậu ngập ngừng hỏi nhỏ.

"Mơ đẹp nhé, Harry thân mến." Như trong dự đoán nhưng cũng không hề ngờ tới, cậu nhận được lời hồi đáp như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net