55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Edit: Mây. Beta: Chè

Vì sự cố thu nhỏ mà Harry và Draco mất kha khá thời gian, vậy nên khi đến Đại Sảnh đường hai người chỉ có thể ăn vội bữa trưa ở bàn dài. Lúc đứng trước cửa Đại sảnh đường, hai người nhìn nhau lần đầu sau sự cố ấy rồi gật đầu chào tạm biệt nhau. Nhưng cái nắm tay siết chặt ấy đã ngăn cản hai người, hai người cùng cúi đầu nhìn xuống, không ai bảo ai mà buông tay ra, quay đầu đi không chịu nhìn người kia.

"Chờ chút, lát nữa bọn mình cùng nhau tới lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám nhé?" Harry gãi mũi.

"Ừm." Draco gật đầu, "Nếu ăn không kịp thì có thể lấy thêm gì đó mang theo."

Harry cũng gật đầu, lúc này hai người mới đi về phía bàn dài riêng của mỗi người.

"Harry!" Ron đứng dậy vẫy tay. Harry bước nhanh đến đó, vừa ngồi xuống thì Hermione đẩy một đĩa bánh nướng nhân thịt và một bát súp đặc sang chỗ cậu.

"Cảm ơn bồ nhiều nhé!" Harry ngồi phịch xuống ghế rồi nhét đầy miệng mình.

"Người anh em, cậu ổn chứ?" Ron nhìn tốc độ ăn của Harry, "Có vẻ cậu khá hơn trước nhiều rồi."

Harry vừa diệt gọn một miếng bánh nướng nhân thịt, thở dài.

"Mình không nhận được bất kỳ... Câu trả lời lý tưởng nào." Harry đành chịu nói, "Mình cảm giác sau này Draco muốn làm cha đỡ đầu của con mình... Cậu ấy bảo rằng hy vọng sau này đứa con của cậu ấy sẽ giống mình."

Ron nhìn thấy khuôn mặt của Hermione hiện rõ vẻ "Bình tĩnh nào".

"Harry, bồ có từng nghĩ đến --"

"Cái gì?" Harry chớp mắt, "Cậu ấy bảo muốn cho đứa trẻ giống mình một tuổi thơ vui vẻ hạnh phúc gì đó, chẳng lẽ không phải muốn làm cha đỡ đầu ư?"

Hermione cố hết sức để có thể mỉm cười thân thiện.

"Harry, bồ có thể kể cho bọn mình những phần mà bọn mình đã bỏ lỡ được không?" Cô bé nhẹ nhàng hỏi.

Harry nhìn khuôn mặt tươi cười của Hermione, không khỏi rùng mình: "Lát, lát nữa mình sẽ kể." Cậu ngậm miếng bánh, "Để mình ăn xong đã nhé, làm ơn."

Hermione hừ giọng coi như đồng ý.

Harry ăn sạch thêm một miếng bánh nướng nhân thịt, trong lúc húp súp thì Ron đến gần cậu rồi nói nhỏ: "Có chuyện này bồ cần biết, sáng nay Seamus đọc《Nhật Báo Tiên Tri》 thấy tin tức có người phát hiện ra dấu vết của Black."

Harry bưng bát, cậu nhìn Ron qua mép bát.

"Là dân Muggle báo cáo lại, cách đây không xa lắm." Ron nói tiếp, cẩn thận nhìn Harry, "Bồ muốn xem qua tờ báo không?"

"...Không." Harry húp xong súp, nhìn đĩa bánh nướng nhân thịt mà không muốn ăn nữa, "Bọn mình đi thôi, trên đường đi mình sẽ kể hết cho mấy bồ nghe vừa rồi Draco nói gì."

Trên bàn dài Slytherin, Draco ăn xong bữa trưa một cách nhanh gọn tao nhã, rồi lau miệng bằng khăn ăn.

"Trông cậu có vẻ không vui lắm nhỉ Draco." Pansy chỉ ra, "Ăn xong rồi thì giờ có thể kể xem chuyện gì đã xảy ra không?"

"Không thể." Draco đáp dứt khoát, hắn xách cặp sách lên, "Bởi vì đám Harry đi rồi nên chúng ta cũng phải đi nhanh hơn chút."

Blaise nhún vai rồi vỗ Crabbe và Goyle vẫn còn đang ăn bánh kem: "Thôi được" Cậu ta khoan dung nói, "Bọn này còn có thể cho cậu thời gian để làm bài tập, nhưng nên nhớ rằng, buổi tối đừng mong cậu có thể bỏ chạy được khi trở về phòng sinh hoạt chung."

"Làm như tôi sẽ chạy đấy." Draco không thèm nhìn cậu ta lấy một lần, " Đi thôi."

Bài học đầu tiên môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám Lupin đến muộn. Có kinh nghiệm từ đời trước nên Harry và Draco không vội lấy sách giáo khoa ra mà chờ Lupin dẫn cả lớp đến trước tủ áo chứa Ông Kẹ. Nhưng bất ngờ thay, Lupin lấy tấm da dê ra trước.

"Chào buổi chiều." Lupin dịu dàng chào hỏi cả lớp, đầu tiên thầy bảo bọn chúng cất sách giáo khoa đi, "Vì các trò sẽ có rất nhiều cơ hội được thực hành trong lớp của tôi nên tôi nghĩ rằng cần phải làm quen với các trò." Thầy nói rồi mở cuộn da dê ra. Giờ Harry mới nhận ra Lupin muốn điểm danh, cậu hơi bối rối về phân đoạn này, chẳng nghĩ ra nổi có giáo viên nào sẽ điểm danh cả. Đám học sinh Gryffindor nhanh chóng được điểm danh xong, lúc gọi tên Harry, Harry dám chắc rằng Lupin đã nháy mắt với cậu.

"Kế tiếp, Draco..." Lupin vui vẻ gọi tên này, rồi sau đấy giọng điệu của thầy lại thay đổi sang chiều hướng khá sửng sốt, "Malfoy?"

"Có, Giáo sư?" Draco nhướn mày, nhìn Lupin như dò hỏi.

Draco Malfoy.

Lupin xác nhận lại danh sách thêm lần nữa. Lúc trước ông nhận ra Draco đều vì nhờ hắn có khuôn mặt nhà Malfoy đặc trưng giống hệt cha mình đến mức không cần hỏi tên. Mà Lupin vẫn còn nhớ rõ lúc trên tàu, Harry đã nhắc tới kẹp cà vạt mà "năm ngoái Draco tặng"... Vậy người quan trọng, đối tượng bị nghi ngờ là mối tình đầu, là Draco Malfoy sao?

Harry thích con trai? Hơn nữa lại còn là con trai của nhà Malfoy?

Lupin nhìn Draco lần nữa rồi cuộn tấm da dê lại.

"Đến đây thôi." Ông nói, "Bây giờ, mời theo tôi."

Bọn học trò vừa bối rối vừa thích thú đuổi theo bước chân của Lupin, Harry ôm cặp đi xuống cuối hàng cùng Ron và Hermione để tìm được bọn Draco.

"Sao thầy ấy gọi đến tên cậu thì dừng lại vậy?" Harry tò mò hỏi Draco, "Lúc cậu gặp chú Remus trên xe lửa thì đã xảy ra chuyện gì à?"

"Tôi cũng không biết." Draco hoang mang nói, "Tôi còn tưởng cậu biết rõ hơn tôi chứ?"

"Tôi không rõ đâu." Harry lắc đầu, "Nhưng mà lạ lắm, gọi đến tên cậu thì dừng lại như thể muốn biết cậu đấy."

Draco cũng thấy ngạc nhiên nhưng lại không nghĩ nhiều. Lúc này, phía trước truyền đến tiếng vang hoan hô, hoá ra là thầy Lupin đã bắn miếng kẹo cao su trong lỗ khoá vào lỗ mũi Peeves. Lupin dẫn đám học trò đi xuống hành lang thứ hai và dừng lại ngay bên ngoài cửa phòng hội đồng giáo viên. Ông mở cửa và gọi đám học sinh vào trong. Snape đang ngồi trong đó, nghe thấy tiếng động, nhìn về phía đám học trò nối đuôi nhau bước vào.

"Cứ để cửa mở, Lupin." Snape thấy Lupin đã vào trong thì lập tức đứng dậy, "Tôi chẳng hứng thú chứng kiến trò này đâu." Ông ta sải bước đi ngang qua người bọn học sinh, khi bước qua người Harry thì bị gọi lại.

"Xin lỗi, Giáo sư." Harry đến gần Snape một chút, áy náy nói nhỏ, "Có phải con khiến thầy lỡ mất bữa trưa không? Con thấy thầy không xuất hiện ở bàn giáo viên."

"Miễn là mi đừng nhét cả tủ áo vào miệng mình." Snape dừng bước vì lời xin lỗi đột nhiên của Harry. Ông ta nhìn Harry với vẻ khó hiểu, thốt ra một câu mỉa mai, rồi bước thẳng ra cửa. Lúc đến cửa, như thể nghĩ tới điều gì đó ông ta quay đầu lại: "Có lẽ chưa ai khuyến cáo ông, ông Lupin à, nhưng lớp này có một trò tên là Neville Longbottom. Trò đó giỏi phá hư mọi thứ lắm, cho nên nếu tôi là ông, tôi sẽ không giao cho trò đó bất cứ việc khó khăn nào làm."

Neville đỏ bừng mặt, Harry thầm thở dài rồi để ý phản ứng của Lupin.

Lupin nhướn lông mày lên.

"Tôi đang trông mong Neville sẽ giúp tôi trong giai đoạn điều hành thứ nhất của buổi học đây." Ông nói, "Tôi chắc chắn trò ấy sẽ thực hiện điều đó một cách đáng nể."

Mặt Neville càng đỏ thêm, Snape không nói gì nữa, ông ta bỏ đi với vẻ mặt rất khó chịu.

"Được rồi." Giáo sư Lupin vẫy tay ra hiệu cho bọn học trò đi về phía cuối phòng, đến trước tủ áo có một Ông Kẹ. Thầy an ủi mấy đứa học trò bị hoảng sợ rồi bình tĩnh giảng giải tập tính Ông Kẹ, rồi hỏi xem Ông Kẹ là gì. Hermione trả lời câu hỏi này và được Lupin khen ngợi.

"Cậu không thấy Ông Kẹ và Giám ngục rất giống nhau sao?" Harry ôm cánh tay đứng giữa những người cuối cùng, Draco ở cạnh cậu, "Ông Kẹ có thể đội lốt bất cứ cái gì mà chúng ta sợ nhất, còn Giám ngục có thể đánh thức nỗi sợ hãi trong lòng chúng ta." Hắn nghiêm túc chống cằm, "Có thể bọn nó có gốc gác chung."

"Tôi rất muốn biết khi Ông Kẹ và Giám ngục đấu với nhau thì sẽ như thế nào." Draco nhún vai, "Nghĩ lại thì, như vậy chúng ta có thể... Ít nhất có thể biết được Giám ngục sợ hãi điều gì nhất. Còn Ông Kẹ, không biết bản thân sợ hãi điều gì nhất thì có thể khiến nó nổ banh xác tại chỗ không?"

"Xấu xa thật đấy." Harry mắt chữ A mồm chữ O nhìn Draco, lúc lâu sau mới đánh giá một câu như thế.

"Cảm ơn vì đã khen." Draco vui vẻ tiếp nhận, "Nhân tiện nhắc luôn, đời trước cậu đã biết rõ tôi xấu xa như thế nào mà."

Còn đời này thì tôi thích cậu.

Harry tức tối nói, trong đầu lại nghĩ tới mấy lời trên đường đi học mà Hermione nói, sau khi đã nghe cậu kể những gì diễn ra sau tiết Độc dược. Cô nàng thông minh nhất Hogwarts, giờ đây đúng thật chỉ là cô phù thuỷ mười ba tuổi đã sắc sảo chỉ ra: "Harry, Draco nói cậu ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn hay con cái, nghĩ lại đi, nghĩ xem khả năng có thể xảy ra -- không phải nó trùng hợp với những gì Neville và Ron đã nói cho cậu sao, phù thuỷ thuần chủng đặt huyết thống lên hàng hàng đầu nhưng lại không muốn kết hôn?"

Trùng hợp ư?

Harry cẩn thận liếc Draco thêm lần nữa, vẫn phiền não chuyện người ấy lựa chọn bạn đời. Suy cho cùng cậu không thể trực tiếp hỏi người mình thích liệu có muốn một người bạn đời đồng tình không?

Phiền não đến ngẩn người. Harry bất ngờ bị Draco chạm mạnh vào người, hoá ra thầy Lupin đang hỏi cậu có phát hiện lợi thế bây giờ của mọi người khi đối mặt với Ông Kẹ không.

"Chúng ta có rất nhiều người ạ." Harry vội đáp, "Ông Kẹ không biết mình nên đội lốt thứ ai sợ hãi nhất."

"Rất chính xác!" Lupin gật đầu, ông vừa để ý thấy con trai người bạn cũ của mình nhìn chằm chằm thằng bé tóc vàng nhạt, tâm trạng rất phức tạp, "Khi đối phó với Ông Kẹ, tốt nhất nên đi theo nhóm để khiến nó bị bối rối. Nên đội lốt một cái xác không đầu hay một con sên ăn thịt sống?... Bùa chú để giải tà Ông Kẹ rất đơn giản nhưng cũng cần đến sức mạnh to lớn của ý chí. Các trò biết không, cái thực sự chấm dứt một Ông Kẹ là một trận cười, điều các trò cần làm là buộc nó mang một hình dạng mà các trò thấy tức cười. Có ai biết câu thần chú là gì không? Trò Malfoy --"

Lupin tủm tỉm cười nhìn thằng nhóc tóc vàng cũng đang nhìn chằm chằm con trai của bạn cũ, " Trò có thể nói cho mọi người biết không?"

Draco giật mình, đứng thẳng người rồi đáp: "Là Riddikulus thưa giáo sư."

"Tốt lắm." Lupin gật đầu, nhìn hắn thêm lần nữa rồi chuyển sang gọi Neville lên làm mẫu, "Tôi nghĩ trò có thể là người tiếp theo, trò Malfoy." Ông dịu dàng nói, "Tốt nhất là trò nên tiến lên phía trước."

"Cậu nói xem có phải ông ta đang nhằm vào tôi không?" Draco hoang mang nói với Harry

"Cậu cũng có chọc gì thầy ấy đâu." Vẻ mặt Harry cũng mù mờ, "Tôi sẽ đi lên trước cùng cậu."

Harry và Draco đi từ cuối lên trên thì Lupin cũng đã mở cửa tủ ra. Ông Kẹ đội lốt Snape hung hăng, sau một tiếng run rẩy "Riddikulus" của Neville đã mặc cái áo đầm viền ren và đeo cái ví bự màu đỏ của bà cậu ta.

"Chết tiệt." Harry nghe thấy Draco bên cạnh càu nhàu gì đấy. Ngay khi cậu đang định nói gì đó thì Lupin đã gọi Draco lên.

Draco đứng trước mặt Ông Kẹ có vẻ bối rối, Ông Kẹ khóa chặt mục tiêu rồi lao tới chỗ hắn. Có tiếng "Rắc" đanh giòn vang lên, thầy Snape co lại nhanh chóng rồi cuối cùng biến thành một bức thư Sấm.

Harry khó hiểu nhìn Draco gần như đang bị đóng băng lại.

Bức thư Sấm tự mở con dấu sáp, để lộ ra hàm răng sắc nhọn, từ bên trong truyền đến một giọng nữ hoảng hốt lo sợ: "Draco, tôi mới nhận được tin --"

"Riddikulus!" Draco vung đũa phép lên, một tiếng rắc nữa vang lên, bức thư Sấm bỗng biến thành một con hạc giấy bay lững thững về phía Parvati vừa được gọi lên.

"Cậu sao thế?" Harry đón Draco về lại đám đông, không giấu nổi sự lo lắng của mình, "Đó là bức thư gì vậy?"

"...Không có gì." Draco nhìn chằm chằm Harry, rồi đột nhiên cúi xuống, vùi đầu vào hõm cổ cậu.

Nỗi sợ hãi trong lòng hắn, chính là bức thư Sấm được Pansy gửi đến trước lễ khai giảng quay lại học tiếp năm thứ bảy. Ngày hôm ấy cô vừa kết thúc phiên toà xét xử của Toà án phù thuỷ, trên đường về nhà, nghe thấy người ở Bộ Pháp thuật thảo luận rằng họ vẫn chưa tìm được dù chỉ là một ngón tay của chúa cứu thế.

Trong cuộc chiến đó, Draco và cha mẹ là những người đầu tiên rời khỏi chiến trường trước mà không chờ đến lúc Voldemort chết, hắn chỉ dừng lại trong một thời gian ngắn khi gã ta và Harry đối đầu nhau. Hắn cho rằng Harry chưa xuất hiện vì bị thương hoặc có chuyện gì khác. Nhưng bức thư Pansy gửi cho hắn, nói Potter đã mất tích, thậm chí có lẽ... đã chết.

Draco hít vào thật sâu, rồi ngẩng lên mỉm cười với Harry.

Không.

Draco nắm lấy bàn tay Harry và tiến lại gần đám đông đang tụ tập, Ron đang đờ đẫn nhìn Ông Kẹ đội lốt một con nhền nhện khổng lồ.

Potter không mất tích.

Ron đọc thần chú, sáu cái chân nhền nhện biến mất. Draco càng nắm chặt tay Harry hơn, hắn hỏi cậu sao không tiến lên thử. Harry khó hiểu nhìn Draco, cậu bảo lúc này chú Remus tưởng rằng cậu sẽ khiến Ông Kẹ đội lốt thành Voldemort nên không cho cậu đối mặt với nó.

"Cậu không sao thật chứ?" Harry lo lắng hỏi. Rõ ràng người trước mắt đang cười nhưng trong mắt lại hiện rõ nỗi buồn. Rốt cuộc trong lá thư đó có gì vậy?

"Tôi không sao thật mà." Draco lắc đầu, vuốt ve bàn tay có vết chai mỏng khác hẳn với các bạn cùng trang lứa.

Potter chưa từng mất tích, chưa từng chết. Cậu ấy đang ở cạnh tôi, chúng tôi nắm tay nhau, ôm và hôn lên trán nhau, mỗi một khoảnh khắc đều thân thiết hơn bất cứ thời điểm nào ở kiếp trước.

Cậu ấy đang ở ngay đây.

"Có lẽ tôi hơi sợ." Draco bỗng nói bằng giọng sợ hãi, "Tôi nghĩ, bắt đầu từ hôm nay, tôi phải được cậu hôn chúc ngủ ngon mỗi ngày để an ủi tôi."

Harry chớp mắt, có thể thấy rõ Draco đang giả bộ sợ hãi, nhưng cậu vẫn vui vẻ diễn kịch cùng hắn. Cậu nghiêng người nhích lại gần Draco, rồi đan mười ngón tay vào tay hắn thay vì nắm.

"Tôi cũng muốn." Cậu nghiêm túc nói, "Chú Remus không cho tôi đối đầu với Ông Kẹ, tôi buồn lắm, tôi cũng muốn được an ủi."

Draco vuốt ve ngón tay Harry, hắn cười khẽ.

"Được."

Ông Kẹ vẫn đang biến hình trong đám đông, Lupin thỉnh thoảng liếc nhìn hai đứa đang dựa gần nhau và cẩn thận bảo vệ không cho Ông Kẹ tiến lên làm phiền. Ánh nắng giữa chiều xuyên qua tấm kính pha lê, soi giữa tiếng cười nói vui vẻ trong phòng, không biết là ai đã biến Ông Kẹ thành một quả bóng cao su, nảy qua nảy lại rồi cuối cùng lăn tới trước mặt Harry. Harry đành đứng thẳng người, nhưng tay trái vẫn đang nằm trong tay với Draco.

Tôi sợ nhất là Giám ngục.

Harry tự thôi miên bản thân. Nhưng cũng giống như đời trước, trước khi cậu kịp đọc thần chú, Lupin đã chắn trước người cậu. Harry nhăn mặt quỷ với Draco, cất đũa phép đi rồi nhìn Neville xử lý Ông Kẹ.

"Xuất sắc!" Lupin nói to, cả lớp nhiệt liệt vỗ tay, "Xuất sắc, Neville. Các trò đều làm giỏi lắm. Để tôi xem, năm điểm cho nhà Gryffindor vì các trò đã khắc phục con Ông Kẹ -- Neville thì được mười điểm vì làm đến hai lần! Hermione, Harry và Draco." Draco hơi giật mình vì Lupin bắt đầu xưng hô thân thiết, "Các trò mỗi người được năm điểm vì đã trả lời đúng câu hỏi của tôi!" Lúc sau, Lupin tuyên bố bài tập về nhà -- tóm tắt ngắn gọn nội dung liên quan đến Ông Kẹ rồi cho mọi người tan học.

Draco và Harry tay trong tay đi với nhau, phía sau là Crabbe và Goyle canh giữ hai bên, Pansy, Hermione và Blaise lạnh lùng nhìn lại.

"Tôi cá hai người ấy vẫn chưa bên nhau." Pansy nói

"Cậu về mà hỏi Draco đi." Hermione cười khẩy, "Cậu ta thành công lắm, hừ, Harry nghĩ cậu ta muốn làm cha đỡ đầu của con mình đấy."

Blaise lắc đầu, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Phía sau bảy người, không biết Lupin rời khỏi phòng hội đồng giáo viên từ lúc nào và đang nói chuyện với Ron.

"Scabbers ạ? Nó vẫn ỉu xìu thẫn thờ ạ. Để con nói thì nếu trong Tháp Gryffindor không có con mèo nào --"

Dường như có thứ gì đó chợt vụt qua đâu đó trong bóng tối, ánh mặt trời dần mờ đi, và màn đêm đang buông xuống.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net