64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Edit: Mây Beta: Chè

Draco đã đoán đúng, Harry ôm cuốn album đến tận khuya mới nhớ ra chuyện uống thuốc ngủ, hôm sau thức dậy chỉ còn mình cậu trong ký túc xá. Cậu mặc quần áo rồi đi xuống cầu thang xoắn ốc. Phòng sinh hoạt chung trống vắng, Ron đang ngồi ăn kẹo Cóc Bạc hà, Hermione bày vở bài tập lên đầy ba cái bàn y như trong trí nhớ Harry.

"Chào buổi sáng?" Harry vừa ngáp vừa ngồi xuống cạnh lò sưởi âm tường, khom người bế Crookshanks đang nằm ườn trên mặt đất.

"Thực ra là chào buổi trưa." Ron sửa đúng: "Bồ nhanh đi ăn trưa đi. Sáng nay lúc bọn mình đi tiễn Draco thì Draco có dặn muộn nhất phải gọi bồ dậy lúc ăn trưa."

Harry gật đầu, cậu gãi cằm Crookshanks, một lúc lâu sau cậu mới ngẩng đầu nhìn hai người bạn.

"Không còn gì nữa à?" Harry hơi nghi ngờ: "Mình còn tưởng mấy bồ sẽ vội vã khuyên bảo mình không được đi tìm Black đấy."

Ron trao đổi ánh mắt với Hermione.

"Ừm... Đúng là bọn mình muốn khuyên bồ." Hermione nói: "Bỏ phắt đề nghị của Draco rằng bọn mình không nên nhắc đến chuyện này, vì nhìn dáng vẻ của bồ thì có vẻ bồ hoàn toàn không có ý định làm vậy."

"Bởi vì không cần thiết." Harry không sao cả nói: "Nếu hắn muốn tìm mình, hắn sẽ tới, mình không cần phải vất vả như vậy."

"Này, Harry---" Hermione lo lắng muốn nói gì đó nhưng bị cắt lời.

"Yên tâm đi, mình sẽ không hành động điên rồ để tự tìm đến cái chết đâu." Harry cười an ủi: "Mình biết tất cả tin tức bây giờ đều cho thấy Black là kẻ nguy hiểm thế nào, mình bảo đảm với mấy bồ là mình sẽ không mạo hiểm mạng sống của mình đâu."

Crookshanks nhảy khỏi lòng cậu, Harry chống tay trên gối đứng dậy: "Bọn mình đi ăn thôi, nói thật, tối qua trừ mấy miếng bánh quy Draco đưa cho thì mình chưa ăn gì cả. Còn nữa, nếu mấy bồ mà đồng ý thì sau khi ăn trưa xong cùng mình đến chỗ bác Hagrid nhé, được không? Bữa trước rút lông của Buckbeck mình còn chưa xin lỗi nó đàng hoàng."

"Harry!" Ron vội gọi cậu: "Bồ - bồ không sao thật chứ? Ý mình là trông bồ -"

"Trông bồ bình thường quá." Hermione nói: "Nếu bồ sợ bọn mình lo lắng hay gì đó -"

"Chỉ là mình buồn và tức giận thôi." Harry thản nhiên nói: "Quả là rất tệ, mấy bồ biết không, mỗi lần Giám ngục đến gần mình, mình đều có thể nghe thấy giọng mẹ mình. Đó là giọng của mẹ trước khi chết. Mẹ gào khóc, van nài cầu xin Voldemort đừng giết mình."

Mặt Ron và Hermione trắng bệch.

"Mình có bao nhiêu cơ hội được nghe giọng của mẹ chứ? Âm thanh đó khiến mình hoảng sợ, run rẩy, buồn bã, nhưng mình cũng mê đắm nó." Harry nhếch môi, mắt vẫn nhìn xuống dưới: "Mình nghĩ, nếu mình biết kẻ nào hại chết ba mẹ mình, nếu mình biết kẻ nào khiến mình thành trẻ mồ côi..."

Cậu liếc nhìn túi áo của Ron đang run lên bần bật.

"Bây giờ mình đã biết: một người bạn được ba mẹ mình tin tưởng lại phản bội họ. Người bạn ấy làm thế để làm gì? Vì quyền lực, danh vọng hay là nghĩ rằng phe họ có thể thắng? Hoặc đơn giản chỉ là thấy sợ, bởi lẽ hắn vốn nhát như chuột?" Harry cười mỉa mai, không biết cậu đang nói cho ai nghe: "Đương nhiên mình không thể yêu cầu tất cả mọi người đều là Gryffindor chính trực dũng cảm, nhưng mình có thể cam đoan rằng mình sẽ không để lòng dũng cảm thành liều lĩnh, hay đơn giản là yếu đuối -"

"Làm ơn đi Harry!" Ron đột nhiên hét to: "Bọn mình thà bồ chửi mắng còn hơn!"

Harry nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới nở nụ cười xin lỗi: "Xin lỗi, mình bị kích động quá."

"Không - không sao đâu." Hermione nắm cổ áo thở dốc: "Khá ổn - ít nhất có vẻ bồ vẫn còn lý trí, vậy bọn mình yên lòng rồi." Cô bé cố gắng mỉm cười: "Đi thôi, bọn mình đi ăn cơm đi. Nếu khiến bồ đói lả thì lúc quay lại chắc chắn Draco sẽ ám lời nguyền nào đó lên hai đứa mình mất."

"Vậy mấy bồ đồng ý sau trưa sẽ đi thăm bác Hagrid với mình chứ?" Harry nhướn mày.

"Gì cơ? Đợi đã, cái này không được!" Hermione từ chối.

"Để Harry khuây khỏa đi Hermione. Hơn nữa, lâu rồi bọn mình chưa đi thăm bác Hagrid mà." Ron cãi lại, hai người đang cố gắng thay đổi lực chú ý của Harry giống như hôm qua ở trước cửa Quán Ba Cây Chổi Thần, gây gổ ầm ĩ, làm trò hề để cậu vui vẻ hơn chút. Cứ vậy, Harry biết lời đề nghị của mình sẽ được đồng ý, cậu lấy một túi bánh kem nhỏ trong túi ra đưa đến bên miệng Crookshanks đang lượn vòng quanh dưới chân cậu.

"Cho mày và bạn mày." Harry dịu dàng nói: "Tao biết mày không ăn hết nhiều như vậy."

Crookshanks lăn mình, ngậm bánh kem rồi chạy mất.

Đời này không có ai gây rắc rối cho Buckbeck, Buckbeck chỉ bị cách ly mấy ngày cho có. Harry, Ron và Hermione đến thăm Hagrid thì chỉ đến thăm theo đúng nghĩa đen - trước nguy cơ bị đuổi đi. Harry khó khăn lắm mới được Buckbeck tin tưởng thêm một lần nữa, được nó cho phép chải lông.

"Mình phải chuẩn bị cho kế hoạch tồi tệ nhất, Buckbeck." Hermione và Ron nhìn Harry qua ô cửa sổ nhà Hagrid. Harry đang vuốt ve miệng Buckbeck, để nó cọ vào đầu mình: "Tao rất vui vì mày đã tha thứ cho tao, tao không biết cảm ơn gì thêm nữa."

Buckbeck kêu một tiếng, nó giang rộng đôi cánh và đập mạnh.

Kế hoạch tệ nhất.

Harry vui chơi nô đùa với Buckbeck một lúc, không khỏi nghĩ lại tất cả chuyện ở đời trước. Cậu cẩn thận cách xa Buckbeck một đoạn ngắn để suy nghĩ, cũng không vuốt lông Buckbeck nữa để tránh lại làm nó đau.

Trong túp lều của bác Hagrid, Hermione và Ron không biết nói chuyện gì mà bác Hagrid hơi khóc thút thít. Harry tạm biệt Buckbeck rồi xoay người vào lều, Hagrid đang kể chuyện mình từng ở Azkaban một thời gian ngắn.

"May mà bác ra ngoài rồi." Harry thả thùng nước trên tay xuống, cậu chà xát tay: "Cũng may bác không phải vào trong đó nữa."

"Đúng đúng." Hagrid gật đầu, uống một ngụm trà nóng: "Thật sự, với người vô tội thì đó chính là địa ngục... không vui vẻ gì đâu, không hề..."

"Vậy nên nó thích hợp nhất cho người có tội." Harry cầm tách trà nóng: "Kẻ cướp đoạt hạnh phúc của người khác sẽ không có được hạnh phúc nào cả."

Hagrid liếc nhìn Harry, lão chần chừ nói: "Harry, có phải con hơi... lạ không?

"Chỉ là con nhớ tới mấy lần tiếp xúc với Giám ngục thôi ạ." Harry chun mũi: "Khó chịu lắm bác Hagrid ạ."

Hagrid gật đầu như đồng cảm bản thân cũng từng thế, lão không đề cập chuyện này nữa.

Đến tận khi lễ Giáng Sinh đến, không còn ai nhắc tới chuyện Sirius Black với Harry. Vì không còn phải nghĩ cách giúp Hagrid thắng kiện Ủy ban Bài trừ Sinh vật Nguy hiểm, Harry và Ron đành phải mụ mị trong đống bài tập suốt ngày dưới sự chỉ đạo của Hermione, muốn trốn cũng không nổi, chỉ có buổi tối cương quyết yêu cầu cần thời gian riêng tư mới chuẩn bị quà Giáng Sinh cho cả nhà Malfoy được. Càng đến gần Giáng Sinh không khí càng náo nhiệt, những nhánh cây tầm gửi và cây sồi xanh kết thành những dải lụa màu thô sơ lộng lẫy treo dọc hành lang, tựa như khắp hành lang đều là địa điểm lý tưởng để hôn nhau. Buổi sáng ngày Giáng Sinh, Ron đánh thức Harry đang ngủ ngon lành bằng cách quăng gối vào đầu cậu.

"Giáng Sinh vui vẻ!" Ron nói to: "Quà nè!"

Harry tìm cặp mắt kính đeo lên, thì thấy dưới chân giường mình có một đống gói quà nhiều hơn bất kì lễ Giáng sinh nào trước đây cậu từng thấy.

"Mẹ mình tặng mình một cái áo len... lại màu rượu chát nữa..." Ron xé một lớp giấy gói, cậu ta nhăn mặt với Harry: "Bồ coi bồ có bị tặng một cái không."

Tất nhiên Harry cũng có. Cái áo len của cậu màu tía có đan hình một con sư tử Gryffindor. Ngoại trừ quà Giáng Sinh có bà Weasley, Harry còn nhận được kẹo mà Crabbe và Goyle khăng khăng muốn tặng vào dịp Giáng Sinh, Pansy tặng cậu một đôi găng tay, Blaise tặng một chiếc áo nỉ. Quà của Narcissa là một tấm thiệp chúc mừng, chỉ cần mở ra thì tiếng nhạc hát ru nhẹ nhàng sẽ vang lên. Ở phần tái bút, người mẹ dịu dàng này viết rằng Draco hứa làm bánh ngọt cho buổi trà chiều ba ngày thì mới đổi được bà hát bài hát ru này và lưu giữ nó trong thiệp chúc mừng: "Thật ra Draco biết thừa dì rất sẵn lòng hát nhưng trêu thằng bé vui quá, dì không kìm được muốn bắt nạt nó mấy ngày."

Harry cũng thấy buồn cười khi tưởng tượng đến cảnh Draco đi theo làm tên sai vặt nhào bột mì.

Quà Giáng Sinh của Draco là một hộp bánh quy chủ đề Quidditch, nó gồm bé bánh quy, chổi bay, trái Snitch vàng, Bludger và mấy thứ khác nữa. Lúc Harry mở hộp ra thì ngay lập tức mấy quả Snitch vàng bay ra quay chung quanh cậu, bé bánh quy cưỡi chổi bay đuổi theo trái Snitch vàng, nếu bắt được thì sẽ bay vào miệng Harry. Harry và Ron nhanh chóng hiểu ra được mấy bé bánh quy ấy được phân loại dựa vào vị trí trên sân bóng, không biết Draco làm gì mà chúng nó sinh động như thật - Truy thủ liên tục ném trái Quaffle vào miệng họ. Cuối cùng, hai người đành phải bắt bánh quy lại để chúng nằm yên trong hộp.

"Mình... mình hối hận rồi..." Harry nhảy số học theo Hermione sử dụng Bùa Đóng Băng nói: "Quà mình tặng cậu ấy... rất yên tĩnh đấy! Cậu ấy... đang hành xác gì vậy chứ!"

"Hành xác để cậu... vui vẻ chăng..." Ron lau mồ hôi trán, cậu ra đặt hộp bánh quy Draco tặng xuống, quyết tâm chờ phép thuật hết hiệu lực mới ăn. Lúc này, cậu ta thấy còn một gói dài, ốm nằm dưới chân giường Harry bèn đưa cho cậu.

"Cái gì vậy?"

Harry vươn tay nhận, cậu vừa nói "Không biết" vừa xé bao bì. Quả nhiên, một cây chổi thần sáng loáng lộng lẫy lăn xuống giường cậu - một chiếc Tia chớp

"Mèn ơi." Ron khàn giọng hỏi: "Ai tặng bồ món quà này vậy?"

"Mình không biết." Harry mím môi: "Có lẽ là ông Malfoy chăng. Mình sẽ viết thư hỏi thử, kỳ nghỉ này ông ấy vẫn luôn cố chi trả toàn bộ tiền cho mình..." Cậu nói bừa, vuốt ve cây Tia chớp.

"Trời đất quỷ thần ơi." Ron tán thưởng, cậu ta nói bằng giọng mà Harry không hiểu: "Lão Malfoy tốt với bồ thật."

Harry mỉm cười, cậu cẩn thận đặt Tia chớp trên giường: "Có lẽ một lát nữa bọn mình có thể ra ngoài bay một lúc."

"Vậy bồ thấy -"

"Đương nhiên." Harry nhớ tới tiết Tiên Tri trước, cậu cười nói: "Ai thấy đều có phần."

Lúc này, Hermione ôm Crookshanks bước vào phòng. Cô bé vừa nhìn đã thấy Tia chớp trên giường Harry, Crookshanks nhảy xuống cạnh Harry, Ron vội vã chụp con Scabbers rồi la lên với cô bé. Nhưng Hermione chẳng thèm nghe, cô bé há hốc miệng hỏi Harry: "Harry, ai tặng cho bồ cái đó vậy?"

"Mình đoán là ông Malfoy." Harry nhún vai: "Mình đang định viết thư hỏi xem sao."

"Không có tấm thiệp nào đi kèm sao?"

"Không có." Harry nói.

Hermione cắn môi, ấp a ấp úng nói: "Được rồi... Nhưng mà Harry, tốt nhất bồ nên viết thư ngay bây giờ, được không?"

"Sao vậy?" Harry biết rõ còn hỏi.

"Ừm, cũng không có gì." Hermione đan tay vào nhau: "Chỉ là... chỉ là..."

"Hermione, dù bồ đang lo lắng điều gì." Harry an ủi nói: "Lát nữa mình sẽ hồi âm lại cho Draco, sẽ nhờ cậu ấy hỏi chuyện Tia chớp - hở?" Cậu nói xong bèn đến gần bàn sách, lại bất ngờ phát hiện một gói quà bị bỏ qua: Một lá thư bình thường.

"Chắc chắn vừa nãy nó không ở đây, con cú nào đến mà không để lại dấu vết gì thế này?" Harry cau mày đến gần lá thư kia, cậu nhìn xong thì giật mình há hốc mồm: "Đây là - Trời ơi -"

"Gì vậy?" Ron và Hermione cũng lại gần, sau đấy hai người họ cũng há hốc mồm y như Harry. Lá thư tới muộn lại không hút mắt gì ấy, có ghi rõ địa chỉ người gửi "Dì Petunia". Harry mở bì thư, lá thư viết "Dudley khá thích kẹo mày đưa, nhưng trông Vernon không vui lắm. Giáng Sinh vui vẻ." Tấm thiệp rơi xuống.

"Không thể tin nổi..." Harry lẩm bẩm, liên tục xác nhận rằng người gửi thư đúng là dì Petunia.

Ron quên mất việc giận Hermione vì chuyện Crookshanks, ba người cứ nhìn nhau, nhất thời không ai biết nói gì.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net