65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Edit: Mật Beta: Chè +

Harry bất ngờ trước tấm thiệp Giáng Sinh mà dì Petunia gửi đến. Cậu đã gửi phần kẹo khá thông thường mua ở Hogsmeade (phần mà Draco đã chọn) đến nhà Dursley cùng lời chúc Giáng sinh, nhưng cậu không nghĩ rằng dượng Vernon và dì Petunia sẽ cho Dudley ăn kẹo của những "kẻ bất thường", càng không trông đợi sẽ có thư hồi âm.

Harry cầm phong bì và tấm thiệp chúc mừng lên nhìn từ trên xuống dưới, không biết nên nói gì cho phải.

"Đừng nghĩ nhiều." Trong lúc cậu đang xoắn xuýt thì Hermione đột nhiên nhẹ nhàng rút phong bì và thiệp mừng từ tay Harry ra, nói với giọng điệu dịu dàng vui vẻ: "Dù sao cũng là chuyện tốt mà Harry."

Harry ngơ ngác gật đầu nhưng vẫn nhìn chằm chằm phong thư và tấm thiệp chúc mừng.

"Bọn mình đi ăn thôi!" Ron nhận được cái nhìn của Hermione, túm tay Harry kéo ra ngoài, nói đông đổng: "Mình sắp chết đói tới nơi rồi!" Harry sực tỉnh vì giọng nói oang oang của cậu chàng, bảo Ron thả cậu ra trước đã, quay lại cẩn thận cất tấm thiệp chúc mừng từ dì Petunia rồi mới cùng bạn thân đến Đại sảnh đường.

Trong Đại sảnh đường, bàn ăn của bốn nhà đã được treo hết lên tường, thay thế bởi một bàn ăn mười hai người, cụ Dumbledore, thầy Filch và các giáo sư cùng một vài học sinh khác đã ngồi sẵn ở đó.

"Chúc Giáng sinh vui vẻ!" Cụ Dumbledore nói khi Harry, Ron và Hermione đến gần bàn. "Ngồi xuống! Ngồi xuống đi các con! Chỉ có mấy người chúng ta mà bày biện hết bàn ăn của các nhà có vẻ hơi ngờ nghệch..."

"Chúc Giáng sinh vẻ, giáo sư!" Harry mỉm cười đáp lại, ngồi vào cuối bàn cùng Ron và Hermione. Harry thuyết phục Ron thả Scabbers ra ngoài và cho nó một đĩa đồ ăn. Con chuột xơ xác chỉ có da bọc xương rúc vào đống đồ ăn trên đĩa, thỉnh thoảng lại lén lút ngẩng đầu nhìn ra ngoài.

"Scabbers sẽ sướng đời hơn nếu không có con mèo đó!" Ron nói đầy ám chỉ. Hermione trừng mắt nhìn cậu chàng nhưng cũng im lặng. Cụ Dumbledore và thầy Snape ngồi cách đó không xa dường như vẫn luôn chú ý tới động tĩnh của đám Harry. Harry ăn được một lúc lại bắt đầu lơ đãng, tấm thiệp chúc mừng của dì Petunia quay cuồng trong đầu khiến cậu hoàn toàn không chú ý tới hành động của cụ Dumbledore và thầy Snape.

Không biết bữa ăn đã kéo dài bao lâu, cửa Đại sảnh đường lần nữa mở ra, giáo sư Trelawney xuất hiện, lướt về phía mọi người như đang trượt trên những bánh xe, tấm áo màu xanh ngoại cỡ lấp lánh khiến bà trông như một con ruồi xanh bự quá khổ. Harry thì thầm điều này với Hermione và Ron, cả hai đều tủm tỉm cười.

Giáo sư Trelawney lúc này tỏ ra kinh hãi khi thấy mười ba người ăn tối cùng nhau, còn Harry lại cư xử nghiêm túc.

"Mời ngồi, giáo sư Trelawney." Cậu bắt chước giọng điệu tiên tri thần thánh của giáo sư Trelawney: "Có lẽ đây chính là sự dẫn dắt của số mệnh, muốn cô tập hợp đủ mười ba người."

Giáo sư Trelawney nhìn Harry bằng đôi mắt to, chậm rãi gật đầu: "Trò nói đúng." Sau đó, bà cũng chậm rãi ngồi xuống, nhìn quanh lần nữa rồi hỏi chuyện giáo sư Lupin. Harry chọc chọc miếng khoai tây nướng trên đĩa, nghe giáo sư Trelawney nói giáo sư Lupin sẽ không ở lại đây lâu. Harry khẽ thở dài, là "người từng trải", cậu đành phải thừa nhận, môn Bói toán quả thật có chỗ đáng khen, mà giáo sư Trelawney cũng không hoang tưởng như hồi đầu cậu nghĩ.

Nhưng dù sao chăng nữa.

Harry nhìn Scabbers đang rúc trong đống đồ ăn, lấy một miếng khoai tây nướng cho vào miệng.

Dù sao chăng nữa, lời tiên đoán hôm nay về bữa ăn mười ba người của giáo sư Trelawney là không chính xác, và lời tiên tri về "Hung tinh" cũng không chính xác.

Suy nghĩ này khiến Harry cảm thấy hài lòng, cậu rời mắt khỏi Scabbers và tiếp tục thưởng thức bữa tối Giáng sinh của mình. Sau bữa ăn, Harry đứng lên đầu tiên, tiếng hét của giáo sư Trelawney vang lên gần như ngay lắp tự. Harry bất lực nhún vai trước ánh mắt lo lắng của Ron.

"Cảm ơn cô đã dẫn đường cho tương lai của con." Harry thản nhiên nói, cúi đầu nhìn Hermione: "Đi chưa?"

"Chưa." Hermione nói nhỏ, "Mình có mấy việc cần thưa với giáo sư McGonagall."

Harry thở dài.

"Để mình tự nói thì sẽ tốt hơn." Cậu nhìn Ron: "Nếu không mấy bồ sẽ lại cãi nhau."

"Sao bồ biết ---" Đôi mắt Hermione trợn tròn.

"Chỉ cần bồ lo lắng cho sự an toàn của mình, mình sẽ biết rõ bồ có thể quyết định điều gì." Harry nửa đùa nửa thật nói, quay về phía các giáo sư tìm thầy Snape.

"Thưa giáo sư, xin lỗi vì đã làm phiền thầy." Đối mặt với ánh mắt không hề thân thiện của Snape, Harry tỏ vẻ ngượng ngùng, "Draco từng nói với con rằng thầy và ông Malfoy là bạn tốt, sáng nay con nhận được một món quà rất quý giá, có thể là từ ông Malfoy, không biết có thể phiền thầy giúp con liên lạc với ông Malfoy càng sớm càng tốt được không ạ?"

"Ta cho rằng mi có con cú của mình, Potter." Snape nhìn Harry bằng ánh mắt sắc bén, "Hơn nữa, giải thích qua cho ta vì sao nó lại "có thể" là một món quà từ Lucius."

"Bởi vì nó không ký tên." Harry mau lẹ đáp, "Và trong số những người tặng quà cho con thì ông Malfoy là người duy nhất đủ khả năng mua một chiếc Tia Chớp."

Snape và cụ Dumbledore nhìn nhau, cụ Dumbledore đặt tay lên vai Harry, vỗ nhẹ.

"Severus có thể giúp trò kiểm tra chuyện này." Cụ Dumbledore nói: "Harry, đưa thầy đi coi Tia Chớp của con đi. Nói thật, đã nhiều năm rồi thầy không dùng đến chổi, huống chi là Tia Chớp phiên bản mới nhất."

"Tất nhiên rồi ạ." Harry mỉm cười, "Con để nó trong ký túc xá ạ."

Có cụ Dumbledore tự mình kiểm tra, bất kể là ai gửi Tia Chớp đến, nó nhanh chóng được xác nhận an toàn và có thể sử dụng được ngay. Dưới sự đảm bảo của cụ Dumbledore, Harry và Ron cưỡi Tia Chớp bay vài vòng trên cao để chứng minh nó thực sự không nguy hiểm.

Dĩ nhiên, Hermione cho rằng Sirius Black là người đã gửi Tia Chớp, và tất nhiên thì đó là sự thật. Harry chỉ có thể cố hết sức an ủi cô bé, cam đoan với cô rằng sẽ không có tên tội phạm nào lại đổ ối tiền cho sở thích của kẻ hắn muốn giết cả.

Khi Harry xác nhận Tia Chớp - thứ mà cậu đã biết là vô hại, thực sự không nguy hiểm thì đầu của Snape cũng xuất hiện trong lò sưởi phòng làm việc của ở trang viên Malfoy.

Ông ta vừa hay bắt kịp một cuộc chuyện trò.

Cuộc nói chuyện này bắt đầu sau bữa trưa. Lucius cho rằng để bản thân có thể thưởng thức bữa tối thật thoải mái, thì việc trò chuyện với Draco trong sau giờ cơm trưa là điều rất cần thiết, về -

"Draco." Lucius nhìn con trai và nói thẳng: "Severus đã kể cho cha nghe vài điều về con và Potter."

Hơi thở của Draco thoáng dừng lại vì lo lắng. Tất nhiên, hắn biết thể nào cũng phải đối mặt với vấn đề này -- phải thuyết phục cha mẹ mình. Nhưng hắn không nghĩ rằng sau khi sống lại, chuyện nhức não này lại xuất hiện trước vào năm ba, đã thế người cần thuyết phục không phải mẹ, người hắn đã thuyết phục được một lần, mà là cha hắn!

Lucius quan sát phản ứng của con trai, nói tiếp: "Chúng ta đã trao đổi về môi trường tồi tệ mà Potter đã lớn lên, nắm được khao khát gia đình của cậu ta có thể trói cậu ta chặt với chúng ta hơn trên cùng một con thuyền --"

"Cha, đây chỉ là --"

"Chỉ là trò lừa gạt nho nhỏ của con thôi." Lucius giơ tay ra hiệu cho đứa con trai nghe tiếp, "Con cố gắng để cha đối xử tử tế hết mức với Potter. Cha phải thừa nhận rằng ban đầu điều này đã có tác dụng. Hơn nữa, điều này là một trong những lí do khiến Potter nghĩ ta là người "thân thiện"."

Draco vẫn im lặng, nhưng lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

"Con suy nghĩ rất chu đáo." Lucius gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, "Nhờ đó mà mẹ con và cha đều có ấn tượng tốt về Potter, cho dù là cái gọi là hi vọng về tương lai tươi sáng trên người cậu ta hay là thực tế cậu ta là một đứa trẻ xuất sắc và đáng được yêu thương."

Draco hơi kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn cha mình.

"Nhưng điều này không có nghĩa là chúng ta sẵn sàng chấp nhận cậu ta là người mà con trai ta thích" Lucius nói, nhìn Draco chằm chằm, "Con có biết mình đang làm cái gì không, Draco?"

Draco gật đầu không chút do dự.

"Con chắc chắn tình cảm này thuần khiết?" Lucius hỏi tiếp, "Bởi con là người đề ra ý tưởng dùng tình cảm để tiếp cận cậu ta, cho nên, con thực sự thích cậu ta, hay là bị chính thủ đoạn của mình lừa gạt, từ giả thành thật?"

"Con thực sự thích cậu ấy." Draco nắm chặt tay và ngẩng đầu nhìn thẳng vào cha mình. "Con đưa ra ý tưởng ấy, như cha đã nói, là để đảm bảo cả hai bên có quan hệ thân thiện. Harry ở trường chắc chắn sẽ được nghe tin tức về gia đình Malfoy, những tin đồn phong phanh thất thiệt đó sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh nhà Malfoy trong mắt Harry. Trong hoàn cảnh ấy, nếu Harry đến trang viên Malfoy và nhìn thấy cha đánh giá "sức mạnh vô danh" của cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ tin nhà Malfoy với những vết chàm trong suy nghĩ của cậu ấy là sự thật. Con có thể tin thái độ của mẹ với Harry, nhưng cha thì... con đành phải dùng một ít chiêu trò. Đúng là việc cha đối xử tốt với cậu ấy là giả vờ, nhưng bây giờ là thật, không phải sao? Tình cảm con dành cho Harry không phải âm mưu hay là từ giả thành thật, thưa cha. Cha có thể cho rằng con đã tính toán điều này ngay từ đầu, mưu tính kéo Harry gia nhập gia đình này. Mà bước đầu tiên khiến cậu ấy chấp nhận gia đình này là thái độ thân thiện của cha, việc cậu ấy chấp nhận và hồi đáp lại sự thân thiện của cha cũng là một động thái mạo hiểm để cha chấp nhận cậu ấy."

Lucius xoay chiếc nhẫn trên tay, trầm ngâm nói: "Có lẽ Hogwarts đã dạy con rất nhiều điều... chuyện này bắt đầu từ khi nào?"

Bắt đầu từ khi nào?

Có thể là từ lúc mong đợi người hùng trong câu chuyện kể trước khi đi ngủ, có thể là sự không cam lòng sau khi bị từ chối, có thể là sự tiếc nuối giữa muôn vàn lỗi lầm, có thể là sự đau khổ khi ngày càng xa cách nhau. Những tâm ý mơ hồ luôn ẩn sâu trong đáy lòng, nó chua chát nảy mầm khi hắn hay tin cậu đang yêu, rồi trưởng thành trong đau đớn khi hoàn toàn đứng ở phe đối lập, và nở rộ thành những đóa hoa tuyệt vọng khi bị buộc nhận dạng và nhận ra rằng bản thân không hề muốn cậu ấy chết.

Vậy hắn bắt đầu yêu người này từ khi nào?

Draco rũ mắt xuống, thật lâu sau mới nói bằng giọng dịu dàng mà chính hắn cũng không nhận ra: "Bắt đầu từ kiếp trước."

Tình yêu của tôi dành cho em đã bắt đầu từ kiếp trước.

May mắn thay kiếp trước đã bỏ lỡ như vậy, nên kiếp này tôi mới biết rằng mình phải chăm sóc em thật tốt.

Lucius nhìn vẻ mặt dịu dàng của con trai mình rồi nện cây gậy đầu rắn xuống.

"Mẹ con rất thích Harry." Ông ta nói: "Lần này, lúc đầu mẹ con chỉ biết Harry đã gây chuyện, khi cha quay về nói cho mẹ con biết tình hình, mẹ con gần như lập tức cảnh cáo cha tuyệt đối không được lợi dụng tình cảm của Harry."

Lucius lắc đầu, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ: "Sau đó, Severus đã kể cho chúng ta biết chuyện gì đã xảy ra với con trong trường, mẹ con bắt cha nhất định phải hỏi con mọi chuyện."

Draco sắc sảo nhận ra cách thay đổi xưng hô của Lucius với Harry. Hắn chớp mắt, hồi lâu sau mới hiểu được hàm ý trong lời nói.

"Mẹ con sẽ rất vui khi biết được con thật sự thích Harry." Lucius nói, "Vì vị trí trong tương lai với sự bảo vệ huyết thống, đề nghị nhận con nuôi của mẹ con đã hoàn toàn không được chấp thuận -"

"Cái gì?!" Draco bật dậy khỏi ghế ngồi, "Ý cha là --"

"Harry suýt nữa đã trở thành em trai nuôi của con." Lucius nhìn vẻ mặt kinh ngạc của con trai mình, cuối cùng cũng mỉm cười, "Bây giờ mẹ con cảm thấy hài lòng rồi."

Draco sửng sốt một lúc rồi mới lắp bắp nói: "Vậy, chuyện giữa con và Harry..."

"Thực ra theo lời con nói thì còn quá sớm." Lucius thở dài, "Xem ra con đã trưởng thành hơn rất nhiều. Nếu cha không chắc chắn con lớn lên cạnh cha, suýt nữa cha tưởng mình đã bỏ lỡ sự trưởng thành của con." Ông ta lắc đầu, bàn tay ấm áp ấn vào bả vai Draco, khuỵu gối nhìn thẳng con trai mình, "Nhưng cha phải nói rằng, cha không thể ngăn cản con, dù sao thì cha cũng thích mẹ con từ rất lâu rồi."

Draco hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên Lucius nhắc tới chuyện này với hắn.

"Cha chỉ có thể nói rằng nếu con chắc chắn rằng cậu ta là người phù hợp thì sẽ không bao giờ là quá sớm, dù muộn màng thế nào thì cũng luôn có cơ hội. Chỉ cần đừng bỏ lỡ là được." Lucius vỗ vai Draco, ngồi thẳng, nhìn về phía lò sưởi bên cạnh, "Cậu nói có phải không, Severus?"

Draco quay đầu lại và nhìn thấy đầu của chủ nhiệm nhà mình ở trong lò sưởi, dựa vào vẻ mặt phức tạp của ông ta, không biết ông ta đã nghe được bao lâu rồi.

"Tôi không hứng thú với đề tài của hai người." Snape nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Hiệu trưởng nhờ tôi tới hỏi liệu có phải anh đã tặng Harry một cây Tia Chớp không?"

"Harry từ chối việc tôi dùng quá nhiều tiền cho cậu ấy." Lucius nói.

"Hiểu rồi." Snape gật đầu, nhìn Draco, nói với Lucius: "Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, Draco là người thừa kế duy nhất của nhà Malfoy." Sau đó, khuôn mặt của Snape đột nhiên biết mất, để lại Draco còn đang sững sờ và Lucius thở dài một hơi.

"Giáo sư Snape..." Draco ngập ngừng hỏi, hắn cảm thấy mình không nên hỏi câu này.

"Ông ta đã từng bỏ lỡ." Lucius nói, "Ổng đã biết sự lựa chọn của gia đình Malfoy từ chỗ Dumbledore và tìm cha để nói về chuyện đó... Ai mà ngờ được."

Draco không hỏi thêm nữa, ký ức kiếp trước Hermione chứng minh Snape vô tội hiện lên trong đầu hắn, bổ sung câu Lucius chưa nói hết, hắn đổi đề tài: "Vậy liên quan đến người thừa kế, cha..."

"E là mẹ con không cho phép cha quá nghiêm khắc về chuyện này. Bây giờ hãy kể cho cha nghe về dự định phát triển trong tương lai đi." Lucius nói: "Cha nghe nói hiện tại hai đứa chưa chính thức quen nhau đúng không?"

Draco hơi nghẹn một chút, cảm thấy xấu hổ khi thảo luận chủ đề này với cha mình. Một lúc lâu sau, hắn đỏ mặt, thầm cổ vũ mình cố gắng bình tĩnh nói: "Chỉ là vấn đề thời gian thôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net