73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Edit: Mây Beta: Chè

Harry đợi ở cửa chờ mọi người thi xong. Buổi chiều có bài thi môn Tiên tri, trừ Hermione ra, nhóm tám người đã hẹn nhau cùng đi thi từ sớm. Hermione là người cuối cùng bước ra khỏi phòng thi, cô bé hốt hoảng, thở hổn hển nói: "Giáo sư McGonagall nói mình rớt tất cả các môn." Tất cả mọi người đều cố gắng nhịn cười, sợ khiến Hermione không vui.

Tám người cùng bước trở về lâu đài, bọn họ gặp Cornelius Fudge trên bậc thềm. Ông ta mặc bộ áo choàng sọc, trán toát mồ hôi giữa tiết trời nóng bức của tháng sáu. Khi nhìn thấy nhóm tám người bạn thì hơi giật mình, ông ta chào hỏi Harry và Draco.

"Các cháu vừa thi xong hả? Sắp xong hết chưa?" Ông ta quan tâm hỏi.

"Còn một bài nữa ạ." Harry đáp: "Ông tới đây có chuyện gì sao?"

"Ta đến kiểm tra tình trạng Sirius Black." Fudge nói: "Ta đang chờ Dumbledore, có vài chỗ cần đích thân tới xem xét. Ồ, coi kìa, ông ấy đến rồi."

"Harry, các trò đều ở đây cả à." Dumbledore bước ra từ cửa lâu đài, gật đầu với bọn họ, tám người cùng chào hỏi cụ.

"Nên đi ăn tối sớm đi." Khi Harry định hỏi gì đó, Dumbledore vỗ vai cậu: "Hay là, trò còn chuyện gì ư?"

"Thầy có thể cho chúng tôi mượn một quả cầu thủy tinh không?" Draco nói không chớp mắt: "Có bảy người trong số chúng tôi phải thi môn Tiên tri vào chiều nay, chúng tôi muốn ôn tập một chút."

Harry gật đầu liên tục, cậu còn huých người bên cạnh với ý gật đầu cùng. Dumbledore nhìn Harry, vậy mà thật sự lấy một quả cầu thủy tinh đưa cho bọn cậu.

"Chúc trò may mắn nhé." Dumbledore nháy mắt với Harry. Cụ cúi xuống, lẩm bẩm đọc một câu thần chú, rồi sau đó dẫn Fudge đến kiểm tra những nơi mà Sirius có thể xuất hiện.

"Có cái này thì tốt rồi." Harry cầm quả cầu pha lê trong tay: "Chúng ta đi thôi."

Buổi chiều, Hermione tạm biệt bạn bè ở tầng một, cô bé đến điểm thi Muggle học. Bảy người còn lại thở hồng học leo lên tầng bảy, chờ ở trên bậc thang xoắn ốc bên ngoài phòng học môn Tiên tri.

"Cô sẽ gặp riêng từng đứa." Neville bắt chuyện khi bọn họ ngồi cạnh cậu bé, ủ rũ chỉ vào cuốn "Vén Màn Tương Lai" đang mở trên đùi: "Mấy bồ có bao giờ nhìn thấy bất cứ cái gì trong trái cầu pha lê chưa?"

Bảy người cùng nhau lắc đầu. Harry xoay tròn quả cầu pha lê Dumbledore đưa cho cậu, lo lắng nói: "Có lẽ có thể thấy trong kỳ thi."

Dòng người xếp hàng bên ngoài lớp học rất dài, nhưng tốc độ ngắn dần vô cùng chậm chạp. Lúc một giờ, Pansy, Blaise, Crabbe và Goyle lần lượt được xướng tên, lúc trèo xuống ai cũng như trút được gánh nặng. Pansy không giấu diếm gì cả, khinh thường nói cô bé chắc chắn sẽ không bao giờ học lại cái lớp hoang đường này, cho dù Draco có uy hiếp đe dọa thế nào cũng nhất quyết không học. Đến hai giờ, bốn người Slytherin còn lại đã quay về từ lâu, Draco xuất hiện ở cầu thang bạc, chưa đến năm phút đồng hồ đã trèo xuống.

"Bịa chuyện gì đấy?" Harry hỏi hắn. Lúc này, Ron đang được gọi lên.

"Chọn vài chuyện ở kiếp trước thôi." Draco nhún vai: "Trông cổ có vẻ thích lắm."

"Có khi tôi cũng nên làm vậy." Harry nghĩ lại: "Chẳng qua là... ừm... tôi muốn nói là tôi không muốn bị cô khen là có tố chất tiên tri quỷ quái gì như Parvati đâu."

"Theo kinh nghiệm của chúng ta thì cậu thực sự là như vậy." Draco nhún vai: "Ít nhất cho đến khi chiến tranh kết thúc, chúng ta có thể dựa vào những điều đã biết để trở thành tiên tri." Hắn hếch cằm bắt đầu suy ngẫm: "Có lẽ dùng cái này để đe dọa người khác cũng không tệ, ví dụ như, tôi có thể khiến sang năm đám Pansy học tiếp lớp Tiên tri."

"Tha cho bọn họ đi." Harry cười trộm: "Vì để cậu không bị bắt chẹt thêm gì nữa, tha cho bọn họ được không?"

"Nếu tôi có thể đe dọa bọn họ, tôi đã có thể vơ vét vàng trong túi họ rồi." Draco nở nụ cười gian xảo: "Nào, Harry, tôi tiên đoán cho cậu trước —"

"Ôi xin ông Malfoy, đừng nói ra bất kỳ điềm báo tử vong nào —" Harry vờ tỏ ra sợ hãi.

"Lời tiên đoán tôi muốn nói là —" Draco bí ẩn ghé vào tai Harry, khẽ thì thầm: "Chuyện cậu muốn làm chắc chắn sẽ thành công."

Harry chớp mắt, trong lòng cảm thấy ấm áp bởi ai đó đã nhìn thấu được nỗi lo lắng bất an hiện giờ cậu. Lúc này, Ron cúi đầu bước xuống, nói bài thi của mình đã nát bét cả rồi.

"Tôi ở đây chờ Harry là được." Draco vỗ vai cậu ta: "Cậu về trước đi."

"Hẹn bồ ở phòng sinh hoạt chung nhé." Harry nhỏ giọng nói, giáo sư Trelawney đã gọi tên cậu, cậu là người cuối cùng. Harry bước nhanh lên cầu thang bạc, bước vào lớp học Tiên tri vừa bủa vây trong sương mù vừa nóng bức hơn bao giờ hết. Cái mùi khó chịu như mọi khi quanh quẩn trong phòng càng giày vò người khác, Harry ho sặc sụa, loạng choạng vấp phải mấy cái ghế bàn để tùm lum trên lối đi dẫn đến chỗ giáo sư Trelawney và một trái cầu pha lê bự chảng.

"Chào cưng." Giáo sư Trelawney khẽ nói: "Trò hãy vui lòng nhìn vào trái cầu pha lê này... Cứ thong thả xem... rồi nói cho tôi biết trò thấy gì trong đó..."

Mình nên nhìn thấy cái gì đây?

Harry chớp chớp mắt, giả bộ nhìn những làn sương trắng cuộn xoáy trong trái cầu pha lê.

"Sao?" Giáo sư Trelawney nhẹ nhàng hỏi: "Trò thấy cái gì?"

Harry đảo mắt, khi giọt mồ hôi đọng trên trán rơi xuống khóe mắt, cậu đã nảy ra ý tưởng.

"Một con chó đen." Cậu cố khiến giọng mình run rẩy: "Nó... nó đang đến gần, đến gần con."

"Rồi sao nữa?" Giáo sư Trelawney hỏi với vẻ căng thẳng và vội vàng.

"Dừng lại." Harry nói: "Nó — con chó đen ấy, dừng lại bên cạnh con."

Giáo sư Trelawney gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc viết gì đó lên tờ giấy da trên đầu gối.

"Giỏi lắm, con yêu... ồ, đương nhiên." Bà nhìn Harry với ánh mắt thương hại: "Dù sao cũng phải cẩn thận, cưng à."

Harry gật đầu, từ tốn vuốt phẳng lại quần áo một lúc. Cậu vừa xách cặp lên thì trông thấy cặp mắt láo liên của giáo sư Trelawney. Tim cậu như thắt lại, nhanh chóng lấy trái cầu pha lê trong túi ra rồi đọc thầm câu thần chú mà cụ Dumbledore chỉ cậu.

"Chuyện đó sẽ xảy ra ngay đêm nay." Giáo sư Trelawney nói với giọng chói lói lỗ tai, hai mắt bà láo liên, không giống bình thường chút nào: "Chúa tể Hắc ám đang nằm một mình cô độc không bạn bè, bị đệ tử của mình bỏ rơi. Kẻ thuộc hạ của ngài đã bị xiềng xích mười hai năm nay. Đêm nay, trước lúc nửa đêm... chân tướng sẽ được phơi bày, kẻ thuộc hạ của ngài sẽ được tự do và sẽ tìm đến ngài xin thần phục lại. Chúa tể Hắc ám sẽ lại trỗi dậy cùng với sự hỗ trợ của thuộc hạ, sẽ vĩ đại hơn và khủng khiếp hơn bao giờ hết. Đêm nay... Trước nửa đêm... kẻ thuộc hạ... chân tướng... trỗi dậy lần nữa."

Đầu của giáo sư Trelawney gục xuống trước ngực, Harry nắm chặt trái cầu pha lê, nhanh chóng rời khỏi phòng học Tiên tri. Cậu gần như nhảy xuống cầu thang bạc, Draco bị cậu dọa sợ, vội tiến lên: "Sao rồi?"

"Thành công rồi!" Đôi mắt Harry sáng lên vui vẻ, cậu lấy trái cầu pha lê ra, giọng nói mơ hồ của giáo sư Trelawney vang lên, hòa cùng thanh âm của cậu.

"Đêm nay, trước nửa đêm..." Cậu nắm chặt trái cầu pha lê, thần kinh căng chặt cuối cùng được thả lỏng một chút: "Chân tướng sẽ được phơi bày!"

"Chúc mừng cậu!" Draco nắm vai Harry lắc mạnh, Harry mau chóng cất kỹ trái cầu pha lê ghi lời tiên đoán.

"Thứ này còn có tác dụng, bây giờ chúng ta phải đi tìm Scabbers!" Harry nảy số rất nhanh: "Hôm nay nó chắc chắn ở trong túp lều của bác Hagrid, tôi sẽ gọi Ron và Hermione cùng đi tìm Scabbers. Chỉ có tôi, con chuột kia — Scabbers, e rằng sẽ không lần theo. Đương nhiên, tôi mong lần này Ron sẽ không bị thương —"

m thanh bàn bạc kế hoạch dần dần nhỏ đi, còn trong lớp học Tiên tri mù mịt khói sương, giáo sư Trelawney vẫn chưa ngẩng đầu lên. Miệng bà lặp đi lặp lại mấy từ đơn rời rạc, ghép lại thành một câu mơ hồ.

"Ngoại lệ của thời gian... mất đi... có được... tất cả... vào khoảnh khắc cuối cùng..."

Giáo sư Trelawney thở hắt ra, ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn phòng học không một bóng người.

"Chắc do nóng quá..."

Sau bữa tối, Harry cố gắng thuyết phục Hermione đồng ý đi thăm bác Hagrid. Cả bọn khoác áo choàng tàng hình đi qua sân, gõ vang cửa túp lều của bác Hagrid. Hagrid nhanh chóng đáp lời, hỏi lớn ai đấy, đồng thời mở cửa ra.

"Là bọn con." Harry dẫn Ron và Hermione vào phòng rồi mới nói: "Chào buổi tối, bác Hagrid."

Cậu vừa cởi áo choàng tàng hình vừa chào hỏi.

"Đã muộn thế này rồi! Harry!" Hagrid trách móc.

"Đi mà bác." Harry nhìn lão với vẻ cầu xin: "Hôm nay bọn con đã thi xong tất cả các môn rồi, cho con thư giãn tí đi mà, xin bác."

"Thi cử." Hagrid chậm chạp lặp lại, một lúc lâu mới thở dài: "Được rồi, vì thấy mấy đứa đến chỗ bác... Nào, vào uống chén trà, lát nữa bác đưa các con về."

"Để con làm cho." Harry vui vẻ nhận nhiệm vụ pha trà. Hermione và Ron thảo luận về bài thi môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, và khen ngợi Hagrid rằng môn học này là môn dễ nhất trong tất cả các môn, giảm bớt được nhiều gánh nặng cho học sinh. Harry lấy bình sữa trong ngăn tủ, nhấc lên và lay nhẹ trên tay, những hộp có trọng lượng bình thường đều được đặt lại về chỗ. Đến khi cầm chiếc bình thứ ba, nó nặng hơn hẳn, khi lắc còn có tiếng lao xao cào nhẹ rất nhỏ. Harry biết Scabbers ở ngay bên trong, cậu giả bộ mở bình sữa ra, rất cố ý thốt lên: "Trời ơi! Ron, bồ đổ oan cho Crookshanks rồi!"

Scabbers sợ hãi thét lên, Harry nhanh tay nhanh mắt chộp lấy nó, giơ lên cho Ron xem: "Nhìn nè, là Scabbers!"

"Scabbers!" Ron ngỡ ngàng một lúc: "Mày còn sống... mày làm gì ở đây vậy?" Cậu ta cầm Scabbers đã gầy gò hơn nhiều, còn bị rụng rất nhiều lông. Scabbers liên tục giãy giụa, như muốn liều mình thoát khỏi điều gì đó.

"Có lẽ chúng ta nên đi thôi." Harry giả vờ lo lắng nói: "Rất xin lỗi bác Hagrid, nhưng mà Scabbers..."

"Ta hiểu mà." Hagrid gật đầu: "Mang về chăm sóc cẩn thận nhé, Ron — đương nhiên, cả Hermione, có lẽ con nên để Crookshanks và Scabbers tránh xa nhau ra."

"Con sẽ." Hermione nghiêm túc gật đầu.

"Vậy thì, bọn con đi đây ạ." Harry đứng dậy, cầm áo choàng tàng hình: "May mắn là trời chưa tối. Bác Hagrid, bọn con có thể tự về được."

"Phải đi nhanh nhé, nghe chưa? Đừng la cà gì trên đường!" Hagrid dặn dò, mở cửa: "Ô, Draco, con ở đây à?"

"Chào buổi tối." Draco gật đầu với Hagrid, mỉm cười lịch sự: "Tôi tới đón Harry."

"Sao cậu lại tới đây?" Harry cũng rất ngạc nhiên.

"Tôi đến thăm Buckbeck." Draco nói bừa một câu: "Giờ đi chưa?"

"Vừa khéo các con đi cùng nhau." Hagrid vỗ bả vai Draco: "Đi đi, đi đi — lề mề nữa là trời tối đen mất!"

Harry, Ron và Hermione bị Hagrid đẩy ra khỏi cửa, áo choàng tàng hình không che được cho cả bốn người, nên cả bọn quyết định không mặc. Ron và Hermione bận an ủi Scabbers, đằng sau, Harry và Draco nói chuyện với nhau.

"Sao cậu lại đến?" Harry ngoài dự tính hỏi: "Cậu biết ý tôi mà, trước đó cậu nói rằng cậu không định tham gia..."

"Trước đây cậu cũng đã mời tôi tham gia mà, đúng không?" Draco cười, trả lời câu hỏi của Harry như lẽ dĩ nhiên: "Hơn nữa, vào ngày tôi quay lại trường, tôi đã hứa sẽ không để cậu phải một mình đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào."

Harry hiểu ý của Draco. Ánh chiều tà của hoàng hôn trải dài trên mặt đất, cậu mỉm cười nắm tay Draco.

"Vậy cậu hãy ở bên cạnh tôi đi." Cậu nói, mãn nguyện và vui mừng: "Đừng hòng nghĩ đến chuyện bỏ chạy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net