74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Edit: Ember Beta: Chè

Bốn người bọn họ thong dong thả bước về phía lâu đài, trong khi Scabbers thì vẫn giãy dụa điên cuồng trong tay Ron. Buổi chiều tà vương màu máu, bao trùm trong không gian là một dự cảm như thể không có điều gì đó xảy đến thì thật uổng phí. Harry nhẹ nhàng buông tay Draco, bước về phía Ron và định đỡ lấy Scabbers. Dù sao đi nữa, nếu Scabbers nằm trên tay cậu, chú Sirius hẳn sẽ không cắn tay cậu để dẫn dụ cả bọn vào Lều Hét.

Scabbers điên loạn thét lên từng tiếng chói tai và cố gắng cắn lấy bàn tay Ron trước khi Harry kịp chạm đến.

"Làm ơn đi, Scabbers, là tao mà!" Dẫu hơi mất bình tĩnh, Ron cố gắng trấn an con chuột đang láo nháo, "Không có mèo đâu, Scabbers, không có!"

"Để mình thử xem." Harry vươn tay ra.

"Được, tới bồ." Ron thở hồng hộc, "Nhìn Harry này, Scabbers, bồ ấy đã bảo vệ mày suốt học kỳ này —— trời đất! Hermione, con mèo của bồ!"

Không biết từ nơi nào, Crookshanks chui ra và tiến về phía trước không một tiếng động, đôi mắt lớn màu vàng như sáng rực trước bức màn đêm đặc.

"Crookshanks!" Hermione đánh tiếng thở dài, "Đừng gây sự nữa, đi chỗ khác nào, Crookshanks! Tránh ra!"

Vậy mà Crookshanks lại chẳng hề chùn bước, không khỏi khiến Harry sốt ruột. Cậu cố gắng hết sức để bắt lấy Scabbers, nhưng con chuột lại thừa cơ cắn Ron một cái, rồi chạy biến trong khi Ron la lên đầy đau đớn.

"Scabbers!" Ron vội vàng cất bước đuổi theo, còn Hermione thì theo sát phía sau. Harry chỉ kịp quay đầu lại và nói với Draco "Báo họ là bọn tôi đã thấy Sirius" trước khi gấp gáp chạy theo. Cả bọn tách thành hai nhóm, Draco nhanh chóng trở về lâu đài, còn Harry thì tranh thủ bắt kịp hai người bạn của mình. Ron lúc ấy đã nằm sõng soài trên mặt đất, nắm thật chặt cái khối run rẩy đang trốn trong túi áo, trong khi Hermione thì cố gắng tách Crookshanks khỏi người Ron.

"Làm ơn đấy, Crookshanks, xuống đi—"

"Cút đi, con mèo xấu xí——"

Ngay khi Harry chuẩn bị tiến thêm một bước, một hình dáng đen xì lao tới, thoăn thoắt như một cái bóng. Nó dễ dàng vượt qua Harry khi cậu còn chưa kịp rút đũa phép, và nhắm thẳng về phía Ron.

"Đừng mà!" Khi Harry vừa hét lên, con chó đen đã đạp Hermione ra xa. Crookshanks ngay lập tức nhảy xuống, và con chó đen cắn lấy cánh tay Ron rồi kéo lê cậu về phía cây Liễu Roi.

"Coi chừng cây Liễu Roi đấy!" Harry nhanh chóng túm lấy Hermione. Họ cứ thế đuổi theo Ron mãi, không biết từ lúc nào mà họ đã đến gần cây Liễu Roi. Sau khi ếm bùa phát sáng, Harry trông thấy Ron đang giãy dụa giữa những cành liễu đang hỗn loạn đong đưa.

"Đừng di chuyển!" Harry hô lên. "Coi chừng cái chân —— cậu sắp đụng phải cây Liễu Roi rồi! Ron!"

Cả người Ron như cứng lại, dường như đã nhận ra rằng con chó đen không thể cắn đứt tay cậu được, nhưng cây Liễu Roi chắc chắn sẽ bẻ gãy chân cậu ta. Sau đó, chỉ trong tích tắc, Ron đã bị lỗ hổng giữa những ngọn rễ của cây Liễu Roi nuốt trọn. Hermione thảng thốt che miệng và thét lên đầy kinh hoàng: "Harry, bọn mình phải kiếm người giúp đỡ!"

"Crookshanks có thể giúp chúng ta." Harry khẳng định chắc nịch. "Nó là bạn của con chó đó. Mình đã thấy bọn nó đi với nhau!"

"Crookshanks?" Hermione quay lại tìm kiếm con mèo với vẻ đầy kinh ngạc, "Tới đây đi, Crookshanks, cứu với, Crookshanks!"

Nghe tiếng gọi, Crookshanks lao như bay về phía họ. Nó nhanh nhẹn di chuyển giữa những cành cây đang nhảy múa, chân trước tựa lên một nốt rễ. Cây Liễu Roi bất chợt thinh lặng, ngay cả ngọn gió cũng chẳng thể lay động đến một phiến lá.

"Bọn mình đi thôi." Harry siết lấy đũa phép thật chặt, và cùng Hermione vội vàng chạy đến thân cây chỉ trong vài giây. Crookshanks vung vẩy cái đuôi của nó và đi phía trước hai người, rõ ràng là muốn dẫn đường đâu đó.

"Làm ơn." Harry nhẹ nhàng rủ rỉ và đặt áo choàng tàng hình ngay cạnh cái cây, rồi chui tọt vào cái lỗ và rơi thẳng xuống đường hầm. Ngay sau đó, Hermione tiến đến bên cậu.

"Ron đâu rồi?" Cô bé khẽ khàng hỏi, giọng nói run rẩy đầy sợ hãi.

"Bọn mình đi theo Crookshanks đã." Harry nắm lấy tay cô bạn đầy trấn an, dẫn cô tiến bước, "Đường hầm này có trong Bản đồ Đạo tặc, nó thông đến Hogsmeade. Ron sẽ không sao đâu."

Hai người bọn họ di chuyển nhanh nhất có thể, eo cúi càng ngày càng thấp. Harry chăm chú dõi theo chóp đuôi của Crookshanks cứ ve vẩy trước mặt, cố gắng thở ra hít vào thật bình tĩnh. Cuối cùng, đường hầm dần chếch lên cao; chỉ một lát sau, Crookshanks đã biến mất sau một góc ngoặt. Một tia sáng le lói trước mắt Harry, và cậu không chút chần chừ chui qua cái lối thoát nhỏ xíu, và Hermione theo sát phía sau. Họ được chào đón bởi một căn phòng bừa bộn, xám xịt; Harry trông thấy đống nội thất thầy Lupin đã cào nát trong cơn quằn quại, còn những ô cửa sổ thì bị đóng ván để ngăn cản bất kỳ ai bắt gặp gã người sói.

"Lều Hét," Hermione thầm thì, kéo nhẹ góc áo của Harry, hướng về cánh cửa đang mở toang phía bên phải, "Bên kia."

Harry khẽ nhìn sang Hermione —— dường như cô bé đang rất sợ, nhưng cũng rất kiên định. Cậu nhẹ vỗ lên tay cô bạn nhằm bảo cô buông tay. Và rồi hai người bước qua cánh cửa vào một khu tiền sảnh đầy u ám. Họ nhìn thấy những vết cào ẩn dưới lớp bụi dày trên bộ cầu thang gần như đã đổ sập.

"Trời đất ơi, Ron..." Giọng Hermione nghẹn ứ, nhưng cô lại là người bước lên những bậc thang ấy trước tiên. Họ tiến đến một đoạn chiếu nghỉ, đồng thời dập tắt nguồn sáng huỳnh quang trên đầu đũa. Harry vội ngăn lấy Hermione, xung phong đưa cả hai về phía cánh cửa duy nhất đang mở. Một tiếng kêu mềm mại vang lên từ bên trong, và Harry đẩy cửa bước vào không chút nghĩ ngợi.

"Meo ——"

Crookshanks đang nằm trên một chiếc giường bốn cột với những bức rèm đầy bụi bặm mà kêu lớn. Hermione ngay lập tức lao đến bên Ron đang nằm trên sàn ngay cạnh mép giường.

"Ron! Cậu có sao không?"

"Harry! Đi khỏi đây mau!"

"Cái gì ——?" Hermione mờ mịt quay đầu lại, trong phút chốc đôi mắt mở to đầy bần thần. Sau đó, trước khi Harry kịp làm bất cứ điều gì, một bàn tay vươn ra từ sau cánh cửa và kéo lấy cổ áo cậu.

"Đừng động vào Harry!" Hermione kinh hãi mà nâng đũa phép lên, nhưng cánh tay ấy chỉ kéo Harry vào trong rồi đóng cửa thật chặt.

"Cái gì —— làm sao mà ——!" Cánh tay đang cầm đũa của Hermione run lên bần bật. "Khắp nơi đều là Giám ngục cơ mà! Sao ông lại ở đây được!"

"Bởi hắn ta là một Hóa thú sư!" Ron ôm lấy con chuột của mình thật chặt, với cánh tay còn đang rỉ máu, "Hắn là con chó đen đấy!"

Harry bị lôi đi vài bước, lúc này mới đứng vững mà quay đầu nhìn lại: mái tóc dơ bẩn đầy bùn đất, hốc mắt sâu hoắm, và thân ảnh gầy gò —— Sirius nhe miệng cười đầu hung ác, để lộ hàm răng ố vàng, trên tay còn cầm đũa phép của Ron.

"Expelliarmus!" Gã hô lên và cây đũa của Hermione bay tung lên không trung. Sirius chộp lấy nó, tiến gần đến Harry và nhìn cậu chằm chằm.

"Tôi đã đoán được là con thể nào cũng phải đến đây cứu bạn của mình." Gã nói, với thanh âm khàn khàn, "Ba con cũng từng làm như vậy vì tôi. Các con thật dũng cảm vì đã không chạy đi mách các giáo sư. Tôi rất biết ơn... Như vậy sẽ dễ hơn rất nhiều......"

"Ba con sẽ chẳng muốn thấy điều này đâu," Harry khó khăn đáp lời. Cậu không biết mình đang tựa lên cái gì, chỉ cảm thấy trong tay là một nắm tro bụi. Cậu hữu ý ấn hai tay lên cái tủ hoặc cái bàn phía sau lưng, ra vẻ "không dám cựa quậy", để có thể chân chính làm ngơ lời gọi của Hermione bảo cậu nhanh rút đũa phép ra.

"Ba con... Phải, ba con." Sirius cất tiếng, tựa như gã muốn vươn tay chạm vào Harry. Nhưng Ron lại hét lên. Lần này chân cậu ta không bị thương. Và khi Sirius giương tay, cậu ta còn chẳng để ý liệu đó có phải cái tay đang cầm đũa phép không đã vội vàng đứng dậy, đưa Scabbers cho Hermione và lao thẳng đến Sirius!

"Đừng mà! Ron!" Harry giật thót, gấp gáp nhào đến để tách hai người ra. Nhưng Ron lại ra sức ngăn cản, không cho cậu bước đến. Sirius cũng vô cùng bất ngờ. Gã bị Ron vật ngã ra đất, chật vật gắng giữ cho đôi đũa trong tay chĩa về hướng khác.

"Nếu ông muốn giết Harry, thì ông cũng nên giết luôn cả hai đứa tôi!" Ron gào lớn. Thân thể cậu ta thực sự vô cùng cường tráng, có thể vật lộn được với Sirius đã chịu đủ mọi tra tấn vào lúc này*. Scabbers giãy nảy ngày càng ghê gớm trong tay Hermione, dường như muốn trốn thoát ——

* Ý tác giả là chú Sirius phải chịu khổ trong tù và cả lúc vượt ngục chịu nhiều đói khát, mệt mỏi, trốn Giám ngục,....

"Meo!"

Crookshanks đột ngột nhảy ra. Nó hung dữ cắn mạnh lên chỗ bị thương của Ron khiến cậu ta đau đến tê tái, chỉ đành buông lỏng nắm tay. Sirius ngay tức khắc đẩy cậu bé ra, cuốn theo Harry vẫn đang đứng ngay phía sau Ron.

"Con đã... kiếm được những người bạn tốt đấy, Harry." Sirius lồm cồm bò dậy, quay sang nhìn Ron.

"Sao ông dám gọi cậu ấy là Harry!" Ron được Harry và Hermione đỡ dậy. Hai người giữ chặt lấy cậu ta, nên cậu ta chỉ có thể lớn tiếng vì Harry mà bất bình, "Ông làm gì vậy hả! Sao ông dám ——! Mấy năm qua cậu ấy!"

"Đừng nói nữa, Ron, đừng nói nữa." Harry đè lại Scabbers đang sắp trốn thoát ra khỏi tay Hermione, nôn nao quay đầu lại. Merlin ơi, nếu chú Sirius biết cuộc sống của cậu ở nhà Dursley mấy năm nay, cậu sợ mình sẽ không cứu nổi Đuôi Trùn. Nếu lần này lại phải xuống hầm ngục của trang viên Malfoy thêm lần nữa, thì sao họ có thể thoát ra được!

"Phải, phải, con đã sống vô cùng khổ sở, Harry." Sirius không nhìn Ron nữa. Gã quay sang cậu và nói với cái giọng trầm thấp, "Đó là lỗi của tôi, tại tôi... mà con mất đi cha mẹ của mình. Phải, Harry, đó là lỗi của tôi."

Gã giương đũa phép lên, với ngữ khí trầm đầy kiên định, sát khí mạnh mẽ như tuôn trào.

"Đêm nay chỉ có một người sẽ chết ở đây, bạn của Harry ạ." Gã nói và cười, khuôn mặt ngày càng dữ tợn.

Một tiếng động nho nhỏ vang lên, và Harry cảm thấy có cái gì lao đến bên hông mình. Trong cơn vội vàng, cậu đã không kịp ngăn Crookshanks đánh rớt cây đũa phép. Nó ngậm lấy cây đũa và quăng đến bên chân Sirius, rồi lại trèo lên vai gã, hạ thấp cái đuôi che chắn ngay chỗ lồng ngực.

"Mày sẽ bảo vệ chú ấy sao, Crookshanks?" Harry nhẹ giọng hỏi, và Crookshanks kêu lên như khẳng định. Trên mặt Ron đầy vẻ ai oán, còn Hermione che miệng lại thở hổn hển. Sirius chớp mắt, kinh ngạc liếc sang con mèo trên vai.

"Xuống đi," Gã lẩm bẩm, nhếch nhếch bả vai. Nhưng Crookshanks chỉ gào lên rồi lại bấu thật chặt vào phần vải rách rưới trên vai Sirius.

"Crookshanks là bạn của Hermione." Harry cố gắng giữ cho giọng nói thật bình tĩnh, lắng nghe tiếng Hermione khẽ nức nở bên tai.

"Tôi cũng có quan hệ rất tốt với nó nữa, nên nếu nó muốn bảo vệ ông," Harry nói, thầm mong những gì mình nói là sự thật, "Tôi chắc nó có lí do nào đó."

* Đoạn này chưa đến lúc giải oan cho chú, nên trước mặt mọi người sẽ cho Harry xưng với chú Sirius là "tôi-ông"

"Con mèo đó là một kẻ xảo quyệt!" Ron hung tợn mắng.

"Ông nói rõ cho tôi biết đi." Harry kiên định nhìn thẳng vào mặt Sirius, "Cho tôi biết đi, mấy cây đũa đều ở trong tay ông, ông có thể cho con biết lí do, hoặc giết tôi ngay bây giờ!" Vừa dứt câu, Harry mím môi thật chặt, trái tim thắt lại vì đau đớn. Đương nhiên cậu biết Sirius sẽ không giết cậu, và sự hoài nghi ấy cũng sẽ thương tổn đến chú. Nhưng giờ đây Ron và Hermione đã vào cuộc, và cậu không thể nói tắp lự rằng mình tin Sirius được. Những người bạn của cậu hẳn sẽ nghĩ cậu chỉ đang sợ mất mật mà thôi.

"Con cần một lý do." Sirius gật đầu đầy đăm chiêu, "Đúng nhỉ, tôi nên kể con nghe toàn bộ câu chuyện..."

Harry như ngừng thở, cuộn nắm tay thật chặt, chuẩn bị tinh thần để nghe lại lần nữa cái sự thật tàn nhẫn như rút ruột rút gan. Sirius chỉ lặng im như đang gắng lựa lời. Cả căn phòng chìm vào thinh lặng, và đột nhiên, tiếng bước chân vang lên qua từng kẽ hở trên sàn, dường như có hơn một người đang đến. Harry kinh ngạc, và đã không kịp ngăn cản Hermione hét lên: "Chúng con ở trên này —— Sirius Black!"

Sirius vội vàng ếm lên Hermione một cái bùa im lặng, nhưng cũng đã quá trễ. Tiếng chân rầm rập tiến lên cầu thang, và Sirius chĩa đũa phép về phía cửa. Một tiếng "rầm" vang vọng, cánh cửa đã bị mở tung. Ngay khi trông thấy tà áo chùng đen cuồn cuộn tung bay, Harry cảm thấy trái tim như thắt lại, có chuyện gì đó rất sai ở đây. Và quả nhiên, ngay tức khắc ——

"Expelliarmus!"

Giọng Snape cất lên. Harry dõi theo cây đũa phép của Sirius bị đánh văng, còn chú thì loạng choạng về phía sau một bước. Tâm trí cậu chợt ngập tràn những mảnh kí ức từ đời trước; cậu chỉ muốn thật nhanh nói với Snape lời thỉnh cầu của mình, rằng hãy để Sirius kể lại câu chuyện của chú và xem thử con chuột bất thường của Ron. Thế nhưng ngay thời khắc ấy, một người nữa xuất hiện phía sau Snape —— Lupin.

"Giáo sư!" Harry hô lên khi trông thấy cả Lupin và Snape đều đang chĩa đũa về phía Sirius.

"Hắn ở đằng kia à?" Lupin chợt hỏi đầy lo lắng, và cây đũa của thầy chầm chậm hướng về Ron. Sirius chỉ nhìn hai người trước mắt với gương mặt không chút biểu tình. Gã im lìm vài giây, rồi từ tốn giơ bàn tay trống không của mình và chỉ sang Ron.

Harry khẽ nuốt khan trong e dè, và nhìn chòng chọc vào Snape. Gương mặt ông ta ánh lên vẻ phức tạp, khi thì nhìn Sirius với sự thù ghét sâu sắc, rồi lại chậm rãi quay qua và chạm mắt với Harry. Cậu chớp chớp mi, và cảm thấy bản thân mình đang run bần bật. Và ngay sau đó, chỉ trong một phút chốc ——

Cả hai cây đũa, của Lupin và Snape, đều đang chĩa vào Ron.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net