Chương 97: Bại Lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12 tiếng trước...

Tiếng ồn từ phòng Sinh hoạt chung đánh thức Ron dậy sau gần 10 phút nó bắt đầu và hơn 15 phút thằng bạn cùng phòng của nó ngồi ở Đại sảnh chờ đợi bầy cú đưa thư.

Ron nheo mắt nhìn ra cửa sổ, tuy trời không nắng ấm và lạnh căm căm nhưng nó chưa bao giờ ghét trời sáng đến vậy. Nó vò vò mái tóc, nó nghĩ không có thứ gì hoặc có ai đó làm nó tỉnh táo trong ngày hôm nay.

Phòng sinh hoạt chỉ còn lác đác vài đứa Ron mới ra khỏi ký túc xá nam sinh. Nó bước qua cái lỗ trên chân dung của bà Béo thầm mong thời điểm nó được nhìn thấy bà ấy lúc trời tối, cho dù bà có nhiệt tình hát cho nó nghe một bài.

Con yêu tinh Peeves, ông Nick Suýt Mất Đầu, Nam Tước Bóng Đêm thậm chí là gặp Myrtle Khóc Nhè vì nó chưa tỉnh ngủ mà đi nhầm vào nhà vệ sinh nữ,nó vẫn không thể tỉnh táo hơn. Cho đến lúc nó đi tới cái hành lang gần lối vào Đại Sảnh.

Một giọng nói rất quen thuộc vang lên phía bên kia bức tường:

"Này Pansy, nếu cậu là Ron, cậu có hết giận khi tôi nói chuyện rõ ràng với em ấy không?"

Ron lặp tức khựng lại, nó đứng nép người vào tường, đưa tay che miệng và tim nó đập rộn cả lên vì câu nói của Blaise. Nó cần xác định lại, nó bất ngờ quên mất đã bao lâu rồi nó không nghe giọng nói này.

Người được chắc là đứng bên cạnh Blaise - cô bạn Pansy hình như tức giận đánh vào tay cậu ta một cái rõ đau, cô nàng gắt gỏng:

"Cậu nghĩ sao mà hỏi mình câu đó vậy? Mình giận cậu một thì Ron giận cậu mười đấy, ngốc ạ! Có khi cậu ấy không muốn nhìn mặt cậu cũng nên, nhìn Draco mà xem!"

Với tính cách ngạo mạn, Blaise vốn không thích ai so sánh với mình, kể cả Draco. Cái giọng buồn thỉu buồn thiu biến mất tăm, cậu ta hách dịch nói:

"Chuyện của Draco là hiểu lầm, đứng ra nói vài câu là được. Cậu không thấy chuyện của tôi nghiêm trọng hơn sao?"

Để chơi thân được với hai thằng bạn tính tình không ai chịu nổi quá một ngày, Pansy giữ cho mình hình tượng một là một cô nàng... 'cá tính'. Theo cách hiểu không thua kém gì Hermione, thi thoảng bộc phát cơn nóng giận không thể kiểm soát. Cô nghiêng đầu nở nụ cười 'thân thiện' trong khi móng tay cô bấu chặt lên cánh tay Blaise, bình thản nói:

"Chà, mình quên mất là lúc gặp chuyện cậu luôn xấu tính như vậy. Chuyện của cậu nghiêm trọng mà ha? Thế thì tự giải quyết lấy, đừng có ăn sáng xong lại gọi mình ra đây trốn tránh Ron!"

Nếu Harry và Ron chưa lần nào chiến thắng Hermione trong mấy cuộc tranh cãi từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ thì Blaise đối với cô bạn Pansy cũng thế, cậu ta nhăn nhó nhận tội:

"Biết rồi, là tôi lỡ lời. Cậu bỏ tay ra trước đã."

Trở lại trên gương mặt Blaise là sự đắn đo, bế tắc và sầu khổ. Tính cách cao ngạo ít bộc lộ ra ngoài, thứ bị che lấp bởi sự thờ ơ và không quan tâm tới chuyện người khác khiến cơn giận trong người Pansy nguội dần. Cô nàng hừ giọng:

"Chuyện của Draco nghiêm trọng hơn bọn mình tưởng nhiều. Dạo này cậu ấy tránh đi chung với bọn mình và chưa chắc gì cậu ấy chịu nói cho Harry biết."

"Cậu ta giống tôi nhỉ?"

"Giống gì mà giống! Cậu nên bỏ cái tính ấy đi, Blaise. Trước khi điều đó làm tổn hại tới những người cậu thực sự coi trọng."

"Ý cậu là Ron à? Nhưng tôi chưa từng..."

Pansy tặc lưỡi, cắt ngang:

"Mình nói tất cả mọi người, không phải riêng mình Ron. Như mẹ cậu chẳng hạn. Trong thời gian nghỉ lễ Giáng sinh, cậu nói chuyện với mẹ mình chưa đấy?"

"Rồi, không có kết quả gì cả. Tôi và bà ấy cãi nhau. Bà ấy không hiểu tôi, bà ấy chỉ nghĩ tới chuyện tái hôn và tôi không tin là bà ấy không quan tâm tới số vàng của những người cha dượng đã mất của tôi để lại."

"Ngay cả cậu còn nghĩ bà ấy như vậy, người ngoài bàn tán về gia đình cậu sẽ thế nào? Toàn là tin đồn về cái chết của 6 người chồng trước của bà ấy. Đừng hiểu lầm mình, với mình bà ấy là một người phụ nữ xinh đẹp và thân thiện, mùa hè nào cũng mời mình đến dự tiệc. Cơ mà, cậu thực sự không biết những người cha dượng của mình chết như thế nào sao?"

"Không, cái chết của họ bí ẩn lắm. Người chết cũng chết rồi, có bí hiểm hay không nếu tìm ra thì ích gì chứ. Bỏ qua chuyện đó đi, cậu không phải ra đây là muốn giúp tôi giải thích với Ron à?"

Pansy vén vài sợi tóc nghịch ngợm ra phía sau, cô nàng nén cơn giận vừa nhen nhóm, ai mới là người cần cô giúp đỡ chứ? Cô khá chắc nếu tiếp tục tranh cãi với thằng bạn về mấy vấn đề nằm ngoài mục đích cả hai đứng đây thì không khéo sẽ muộn gì học.

"Được rồi, đầu tiên mình cần cậu trả lời thật cho mình biết. Cậu có còn thích Ron Weasley không?"

Câu hỏi được thốt ra không chỉ có một trái tim của người Pansy đang đối diện đập nhanh hơn, nghiêm túc hơn. Phía bên kia bức tường, trái tim của người con trai tóc đỏ mặt đầy tàn nhang với đôi tay chưa thể hạ xuống cũng bắt đầu đập mạnh không có điểm dừng.

Tay nó bắt đầu run rẩy và tim nó như được thôi thúc đập ngày một mạnh hơn khi gần 10 giây trôi qua và nó không nghe thấy Blaise trả lời. Nếu như, nếu như bây giờ nó nghe bất kỳ từ nào đồng nghĩa với 'không' nó sẽ bỏ chạy ngay lập tức. Bảo nó hèn nhát, bảo nó trốn tránh sự thật đều được cả, chỉ đừng bắt nó nghe mấy lời đó từ người từng đâm thẳng vào tim nó qua lời nói chia tay.

Đột nhiên nó nghe có tiếng thở dài, có lẽ vì cách nhau một bức tường tiếng động phát ra thật nhẹ nhàng. Nhưng âm thanh của lời nói tiếp theo không còn nhẹ nhàng nữa mà vang dội khắp hành lang trống.

"Có. Tôi có thích. Tôi rất thích Ron Weasley."

"Có thật thế không? Xem ra cậu phải suy nghĩ rất lâu, có vấn đề gì à?"

Blaise siết chặt tay, nhìn thẳng vào mắt Pansy và gần như muốn hét ầm lên:

"Cậu không hiểu gì cả, tôi từng hứa với Ron lúc tôi giải quyết xong chuyện với Elwyn Carney là chỉ được nói thích em ấy với duy nhất mình em ấy thôi. Nghe thật ngốc nhưng tôi biết em ấy gặp phải chuyện gì vào mùa hè hai năm trước."

Pansy dường như hài lòng với câu trả lời này, cô nàng mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

"Nếu cậu đã nói vậy thì mình sẽ tin. Nhưng mình không chắc là mình có giúp cậu được không. Bởi vì chỉ có thể khuyên cậu thôi, còn chuyện thực hiện thì người đó không phải là mình."

Blaise gật đầu chắc nịch, cậu ta khẳng định:

"Hiểu rồi. Cậu nói đi!"

Đến lượt Pansy lựa chọn lời khuyên và câu hỏi khiến cho Ron đứng bên này phập phồng không yên. Câu trả lời tuy chậm chạp nhưng chắc chắn của Blaise là thứ níu chân nó ở lại.

Nó bất ngờ, ngỡ ngàng đến độ ngờ nghệch trước lý do Blaise đưa ra. Cậu ta nhớ mọi điều nó từng nói, từng hứa và từng làm. Lời hứa vu vơ ở Dạ vũ Giáng sinh, nó nhất thời suýt quên huống hồ gì tới việc bận tâm xem người ta có giữ lời hứa với nó không.

Ron biết hành động lén lút của nó không hay ho gì thế nhưng nó mặc kệ, nó có quá nhiều lý do, quá nhiều việc nó chưa biết về người ở cạnh nó hơn một năm, làm nó vui, làm nó cười để rồi làm nó choáng ngợp trong nỗi buồn vào ngày bắt học năm học mới.

Nó im lặng chờ đợi và lắng tai nghe, không hề biết những điều phía sau sẽ làm nó chìm sâu trong thật nhiều, thật nhiều loại cảm xúc không thể diễn tả thành lời.

Giống như lúc nãy, Pansy khởi đầu bằng những câu hỏi.

"Lý do cậu quyết định không đi cùng Ron nữa, cậu chưa nói rõ ràng với cậu ấy đúng không?"

"Phải, tôi chưa nói. Nhưng tôi không chắc Ron có nghe Harry nói gì không, vì dù sao Draco cũng biết."

"Mình không nghĩ vậy, cả Draco và Harry đều có vấn đề của riêng mình cần phải giải quyết. Nếu Ron cần biết, người nói cho cậu ấy nghe duy nhất chỉ có mình cậu."

"Như vậy liệu có tốt hơn cho Ron không? Ý tôi là tôi đang nghĩ mình không cần nói, để thêm một thời gian nữa em ấy có thể sẽ..."

Blaise tiếp tục rơi vào tình trạng không biết phải làm thế nào, rối bời không biết giải quyết ra sao thường thì vào những lúc ấy cậu ta hoặc bất kỳ ai đều sẽ đưa ra những quyết định, những suy nghĩ ngu ngốc, đi chệch qua con đường của suy sụp và gục ngã.

Pansy tất nhiên không để điều đó diễn ra, cô nàng lay lay người thằng bạn, hét lớn:

"Cậu nói chuyện ngu ngốc gì vậy hả? Cậu chưa làm sao biết được nó không tốt cho cậu ấy? Cậu nghĩ quên một người khi vẫn còn thích người ấy dễ lắm à? Tỉnh táo lại giùm mình đi!"

Cơn giận trong Blaise vô cớ được hình thành, cậu ta không ghét Pansy, cậu ta ghét chính mình.

"Vậy thì theo cậu, thay đổi những thứ cậu được dạy từ lúc nhỏ tới giờ có dễ dàng không? Tôi phải nói với Ron là tôi tôi được dạy phải căm ghét, miệt thị Muggle và những người ủng hộ họ? Hay nói thẳng ra gia đình Weasley là những kẻ phản bội huyết thống?"

"Mình đồng ý là cậu bị ảnh hưởng nhưng chẳng phải họ đều mất rồi sao? Cậu ở cạnh Ron hơn một năm qua mà không thay đổi chút nào hết hả? Cậu có thực sự thích cậu ấy không thế?"

"Ai nói với cậu là họ đều đã chết? Mọi chuyện đơn giản chỉ có bấy nhiêu thì tôi đã không từ bỏ Ron. Mẹ tôi tái hôn cách đây không lâu và người đàn ông này vẫn còn sống! Ông ta là người miệt thị Muggle nặng nề nhất, hơn hết tôi biết thêm được một điều quan trọng vào kỳ nghỉ hè là ông ta tôn sùng Nghệ thuật Hắc ám!"

Sự tĩnh lặng vốn có được trả lại nơi hành lang gần lối vào Đại sảnh, chỉ có tiếng ồn ào, nhốn nháo đằng sau cánh cửa phía bên phải cầu thang.

Blaise trầm mặc nhìn xuống chân, quả thật có những thứ trước giờ cậu ta chưa biết, chưa nghĩ đến và chưa bộc lộ. Nhất là với một người đặc biệt như Ron, cậu ta cần thêm thời gian để thay đổi. Để khi Ron ở cạnh Fred, George hoặc Ginny, trong đầu cậu ta không loé lên bất kỳ suy nghĩ xấu xí, nhem nhuốc, tệ hại nào về họ.

Một kế hoạch giấu kín từ lâu, khi mọi thứ diễn ra bình thường cho tới lúc lớp mặt nạ méo mó kia biến mất hoàn toàn thì không cần nói ra và làm tổn thương một ai đó. Nhưng dòng chảy của thời gian, sự sắp đặt hoặc bất kỳ điều gì giải thích cho sự trớ trêu ấy không phép kế hoạch hoàn hảo của Blaise diễn ra trọn vẹn.

"Mình hiểu rồi, cậu sợ ông ấy nghe tin Voldemort trở lại, ông ấy sẽ ủng hộ hắn, tệ hơn là bắt ép cậu tham gia cùng, phải không?" - Pansy nhỏ giọng hỏi.

Blaise lặng thinh nhìn thẳng vào bức tường đối diện, mơ hồ, lặng lẽ nỗi lo lắng nặng nề. Cậu ta thều thào:

"Tôi không muốn có một ngày, tôi phải cầm đũa phép chống lại những người tôi thân thiết, trong đó có Ron."

"Cậu sợ đối đầu với Ron hay sợ cậu ấy ghét cậu vì cậu từng... từng không thích gia đình cậu ấy hơn?"

"Cả hai. Vì tôi không muốn rời khỏi Ron thêm lần nữa."

Hiện tại...

Nhà Gryffindor - Phòng Sinh Hoạt Chung

Buổi tập Quidditch tệ hại cuối cùng cũng chịu kết thúc, ăn tối xong Harry và Ron lê bước về phòng thay đồ. Có thứ gì vô hình ngăn cách hai đứa nó, chẳng đứa nào chịu nói với đứa nào. Thậm chí Ron còn cầm xuống phòng sinh hoạt mớ bài tập mới được giao trong ngày.

Dù sáng hôm sau trời có nắng đẹp, tối nay có một cơn bão tuyết, một cơn mưa sao băng hay bầu trời đầy sao và không khí chợt nóng như ngày hè thì nghe có vẻ bình thường hơn.

Rất tiếc, bầu trời hôm nay không có ngôi sao nào, ngoài đợt gió đầu mùa lạnh buốt ra không có gì ngoài màn đêm tĩnh mịch. Trong phòng sinh hoạt chung, lập lờ dưới ngọn lửa đỏ hồng là bức tranh con sư tử, tấm thảm đỏ dưới sàn, kệ sách, bảng thông báo, hơn hết là những chiếc ghế bành tụi học sinh chen chúc nhau ngồi. Bao lấy tụi nó là màu đỏ của sự ấm áp nồng nàn đầy sức sống, riêng có một người là 'miễn nhiễm'.

Harry bực mình kéo Ron đến chỗ lò sưởi, ngồi cùng Hermione và chú mèo Crookshanks say sưa chìm vào giấc ngủ. Cậu lặp lại mấy câu sáng nay cậu đã hỏi. Nó đành phải nói thật.

Ron kể xong chuyện, nó ôm gối ngồi thất thần trên ghế. Cả ngày hôm nay nó ôm chặt câu chuyện bên mình, giờ nói ra, nó không thoải mái hơn mà lại có thêm người 'miễn nhiễm' với những điều giản đơn không nghĩ ngợi.

"Vậy là... sau đó bồ chạy vào Đại sảnh gặp mình và Hermione?" - Harry chống cằm mệt mỏi.

Ron lén lút nhìn cả hai đứa bạn, gật đầu:

"Ừ, mình sợ đứng ở đấy lâu quá sẽ bị phát hiện. Mà bồ viết thư cho ai vậy, Hermione?"

Cây bút lông ngỗng trên tay Hermione vẫn chạy đều đều trên trang giấy, cô nàng không buồn ngước mặt nhìn lên, đáp gọn lỏn:

"Anh Viktor."

"Bồ đang hẹn hò với anh ta hả?" - Ron thắc mắc.

Hermione không thèm trả lời, cô nàng tiếp tục viết. Hơn nửa trang giấy bị lấp đầy bởi chữ, cô nàng mới thả cây bút xuống, vuốt ve bộ lông của Crookshanks - cậu mèo vừa ngáp một cái rõ dài.

"Có quan trọng bằng chuyện của bồ bây giờ không?"

Ron nhún vai, nó từ thất thần lo nghĩ chuyển sang bình thản mà tò mò chuyện người khác. Nhưng người khác không cho nó tò mò, nó cáu kỉnh nói:

"Không biết. Nếu là bồ, bồ sẽ làm gì?"

"Ừm, theo mình thấy thì Blaise có suy nghĩ miệt thị dân Muggle và những người ủng hộ họ, nhưng cậu ta chưa từng xúc phạm hoặc tỏ ra khó chịu với mình."

"Chỉ suy nghĩ chứ không nói thì có đáng trách không? Tức là Blaise ghét cả gia đình mình luôn mà không nói ra á?"

"Không tới mức đó đâu. Quan trọng là lý do Blaise muốn chia tay rõ ràng hơn rồi. Cậu ta không muốn sau này bồ gặp rắc rối với người đàn ông ham mê Nghệ thuật Hắc ám và kỳ thị Muggle mà cậu ta gọi là cha."

Ron úp mặt vào gối, ngón tay nó cào loạn xạ lên lớp vải mềm không có mục đích. Nó càng cào mạnh, càng có cảm giác đầu nó nhức nhói và sắp sửa nổ tung. Giọng nó yếu xìu:

"Vậy... mình phải làm gì đây?"

Thứ năm, 09/09/2021.

T/g: Có ai hết hồn lúc đọc về gia đình của Blaise hông? Tui thì có đó. Muốn đọc nhiều hơn cơ mà thông tin chỉ có nhiêu đó thôi à, không có nói rõ 7 người chồng đã mất(tính tới năm 1996) của mẹ Blaise là ai, thậm chí tên cũng không có luôn. Nhưng mà khâm phục cô Rowling ghê, quá trời quá đất nhân vật!! :33

Mọi người thấy sao về cái sự 'ngược' lần này? Tính cách thật của Blaise trong bản gốc là như vậy rồi, đã lỡ đem vào mà 'tẩy trắng' hoàn toàn thì nó kỳ nên thôi cho ảnh hưởng chút xíu từ môi trường sống(cái vốn dĩ thuộc về Draco). Tâm lý của con người rất phức tạp, có nhiều hội chứng tui còn không tin là có thật ngoài đời. Đây là truyện, là 'Fiction - hư cấu' nên mn cứ thoải mái 1 chút nhé! :D

Một điều thú dị là 'Blaise' không xác định được là nên hay nữ nên trước khi cô Rowling cho ra mắt HP tập 6 và nói rõ Blasie là nam thì trước đó có nhiều tranh cãi về giới tính của ảnh lắm. Trong Fanfiction ảnh có 2 phiên bản nam và nữ luôn, đã vậy HP tập 1 dịch qua tiếng Hà Lan còn đổi tên 'Blaise' thành 'Bella' cơ đấy. Trời ơi, mê Blaise quá sao giờ!! :>>



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net