Chương 4.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tiệc tối trôi qua trong bài thuyết trình về quy định cuộc thi Tam Pháp Thuật của thầy hiệu trưởng, sau khi biết được có quy định giới hạn độ tuổi, đa số học sinh đều tỏ ra bất bình, Ron cũng muốn thể hiện việc mình không vui nhưng dưới cái trừng mắt của Hermione thì chỉ đành ngoan ngoãn cúi thấp đầu.

Náo nhiệt, ồn ào qua đi thì cũng tới thời gian nghỉ ngơi, Harry mệt mỏi lết thân xác của mình cùng với hai người bạn thân quay về phòng sinh hoạt chung của nhà. Cậu âm thầm cảm ơn cuộc thi Tam Pháp Thuật đã đến rất đúng lúc, nhờ nó mà trong thời gian sắp tới sau giờ ăn cậu không cần phải đến hầm của giáo sư Snape xử lí nguyên liệu độc dược nữa. Cảm tạ Merlin!

Trong lúc quay về, cậu bé tóc đỏ cứ không ngừng lẩm bẩm than thở việc Krum cũng không ở trong Hogwarts mãi cho đến lúc cả hai người chia tay cô nàng tóc xù. Hermione chào tạm biệt hai cậu bạn thân rồi cũng mơ màng mà quay về phía ký túc xá nữ để nghỉ ngơi.

Đứng nhìn bóng lưng của Hermione khuất sau cánh cửa dẫn vào kí túc xá nữ, Ron đột nhiên chột dạ, quay sang Harry hỏi, "Harry, bồ và Malfoy ở chung với nhau lâu như vậy [ Ý là bị nhốt chung ], ừm..... Hai người đã tiến triển tới đâu rồi? [ Đã bồi dưỡng tình cảm tiến triển mới mức kia hay chưa? ]"

Bởi vì ban nãy có Hermione ở cạnh nên Ron cũng không vội hỏi cậu vấn đề quan trọng này.

Harry bên cạnh đang mơ màng muốn ngủ, híp híp đôi mắt xanh biếc nhìn cậu bạn thân, "?"

Ron ngại ngùng, ấp úng nói nhỏ, "Thì là...... Tình cảm của.... Thôi bỏ đi, chúng ta nên đi ngủ không mai lại không dậy nổi mất."

Cậu chàng quay lại nhìn phòng sinh hoạt vẫn còn rộn ràng tiếng cười nói của rất nhiều người, xem ra việc hôm nay như bơm thêm thuốc tăng lực cho người nhà Gryffindor. Ron cũng mặc kệ đám người tinh lực dư thừa kia mà nắm áo lôi Harry đang sắp buồn ngủ đến mức sắp té quay trở về phòng ngủ.

[ Ở cùng nhau lâu như vậy.... ]

[ Vậy..... Chắc hẳn hẹn hò..... ] Một Gryffindor nhìn bạn thân mình mà làm mặt quỷ.

[ Tiến triển sao rồi..... ]

[ Xác định là có gian tình, chắc đang quen nhau đó.... ] Còn một Gryffindor khác thì thầm với bạn trai mình.

Sang ngày hôm sau, tiêu đề tin tức vốn đang là [ Mối quan hệ hư hư thực thực giữa Cứu Thế Chủ cùng chồng tương lai Malfoy ] đã được ai âm thầm chỉnh sửa thành [ Cứu Thế Chủ và Malfoy âm thầm xác định quan hệ người yêu, tình cảm kì diệu này đã bắt đầu ].....

Người đã tạo ra sự thúc đẩy rất lớn ảnh thưởng đến cả tương lai sau này - Ron - hiện tại còn không biết mình đã làm ra việc tốt gì.

Quay trở lại phong ngủ, Ron nhanh gió, cậu chàng ngại ngùng mà đỏ mặt, đối diện với Harry, nói, "Harry.... Ban nãy tớ thấy, hình như tên Malfoy kia có quen biết với Krum....." 

Lúc diễn ra bữa tối, phát hiện cái tên đáng ghét Malfoy kia không chỉ ngồi bên cạnh Krum mà còn cùng anh ta tán ngẫu, Ron nhìn bộ dáng cao ngạo của hắn thật sự làm cậu ta tức chết đi được.

Harry giật mình, cơn buồn ngủ biến đi đâu mất, trầm chậm nhớ lại lúc cả hai người còn bị cấm túc chung cậu chưa từng thấy tên Malfoy vui vẻ bao giờ. Cậu không như tin được kinh ngạc nhìn lại cậu bạn thân, "Ron?"

Ron duỗi duỗi cánh tay, cậu ta cảm thấy mình cũng thật quá đáng, mối quan hệ hiện tại của hai người bọn họ rõ ràng là không tốt mà bản thân lại còn nói như vậy. Cậu chàng ủ rũ, cúi đầu giọng buồn buồn nói với Harry: "Thôi vậy, vẫn là để tớ tự đi gặp Krum xin chữ ký đi."

Harry nhớ lại ban nãy, lúc đứng bên ngoài tiếp đón hai trường kia, trong đôi mắt tên Malfoy lúc nhìn về phía cậu chỉ toàn là sự khinh miệt và coi thường.

"Hừ." Harry mặt đỏ lên vì tức giận, mặc kệ Ron đang đứng gần mà siết chặt quần áo, quay lưng đi về phía giường mình rồi nằm lên. Cậu thật sự cảm thấy mình đang tức chết đi được.

Lý do tức giận cũng một phần do câu nói của cậu bạn thân.

Ron sờ sờ mũi, cũng không thèm để ý mình đang hứng chịu lửa giận ngút trời đến từ Cậu Bé Sống Sót mà trở lại giường của bản thân nằm xuống.

Ngày hôm sau, thời tiết vẫn như mọi hôm, con mưa đến bất ngờ làm cho ba người Harry trở tay không kịp. Vì không ai trong bọn họ mang dù, cũng không còn cách nào khác nên ba người cũng chỉ có thể dùng đồ đang mang theo bên mình che đầu, vì mưa như thế này nếu lơ là thì rất dễ bị bệnh.

Cả ba cùng một nhóm người khác nhanh chân chạy về phía sảnh đường trước khi cả đám đều ướt nhẹt như mấy chú chuột ngâm trong độc dược dưới hầm giáo sư Snape. Đến nơi, Harry cởi bỏ mũ choàng, dùng tay phủi phủi cho bớt mấy giọt nước bám trên áo chùng, thời tiết lạnh lẽo này thật sự làm cậu cảm thấy phát bệnh tới nơi.

"Khoan đã!" Cô nàng tóc xù đột nhiên nhìn về phía quyển sách Harry cầm trên tay, Hermione thật không tin được mà trợn mắt nhìn cậu, "Harry!! Đó là một cuốn sách! Cậu thật sự dám dùng nó để che mưa sao??"

Harry giật mình, chột dạ nhìn cô bạn trả lời, "Cuốn sách này có chú chống thấm nước nên tớ tưởng sẽ không sao."

Sắc mặt Hermione trở nên tối tăm, dạo gần đây tâm trạng của cô phù thủy không được tốt, lúc nào cũng cau có khó chịu.

Hôm nay là thứ bảy, so với mọi ngày thì mọi người sẽ thường đến ăn sáng muộn hơn.

Nhưng mọi chuyện không đơn giản như bọn Harry nghĩ, không chỉ có ba người bọn họ dậy sớm hơn thông thường mà lúc đi vào cửa sảnh đường thì phát hiện bên trong đã có vài người đi lại xung quanh. Mỗi người tuy nhìn bề ngoài thì đang tập trung ăn bánh mì nướng, nói chuyện phiến với người bên cạnh nhưng thực chất họ vẫn đều len lén quan sát chiếc cốc có chân dài đang bốc lửa được đặt ở giữa sảnh.

Chiếc cốc được đặt trên chiếc ghế thường được dùng để đặt Nón Phân Loại, sàn nhà quanh nó được dán một sợi dây vàng, lấy chiếc cốc làm trung tâm, tạo ra hình tròn có bán kính mười thước Anh.

Một lần nữa, bộ ba Tam Giác Vàng nhận thức được năng lực thật sự của thầy hiệu trưởng Dumbledore, một sức mạnh không thể nào bàn cãi được.

Harry im lặng nhìn một Gryffindor năm hai cố gắng dùng gậy gỗ có cột tờ giấy viết tên cậu ta bỏ vào chiếc cốc, nào ngờ lại bị chiếc cốc phản ngược lại, đánh bay ra ngoài. Đám bạn xung quanh la hét, nhanh chóng đưa người đó xuống bệnh thất.

Ron rùng mình, run rẩy yếu ớt hỏi Hermione vẫn mặc kệ mọi thứ xung quanh mà tập trung đọc sách: "Hermione, chắc chắn là sẽ còn nhiều người như cậu ta, không biết bệnh thất còn đủ giường không?...."

Hermione mắt vẫn dán vào quyền sách, lật qua một trang khác, bình tĩnh trả lời cậu bạn tóc đỏ đang ớn lạnh bên cạnh, "Người thứ 16 trong hôm nay, bồ yên tâm, giường nằm vẫn còn."

Yên tâm vì cái gì mới được...

Ron nhớ tới tình trạng thảm hại của cặp song sinh liền chân thành cầu mong: "Hy vọng George và Fred có thể trở lại được hình dáng bình thường."

George và Fred cùng nhau uống dược tăng tuổi, nhằm qua mặt được chú giới hạn tuổi bao quanh chiếc cốc được hiệu trưởng Dumbledore ếm, nhưng vẫn bị đánh bật ra ngoài, sau đó tóc của cặp song sinh đều bạc trắng.

Harry nhịn không được cười thành tiếng ha ha, nghe thật sự buồn cười mà.

"Potter!"

Lúc này một nữ sinh Hufflepuff năm nhất chạy từ cửa vào, vội vàng đi lại gần chỗ cậu đang ngồi, má cô bé đã đỏ ủng lên tự bao giờ, đôi mắt chớp chớp.

Harry mơ hồ nhìn nữ sinh năm dưới chạy đến trước mặt mình, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

Cô bé ngừng thở dốc, tay chỉ về phía sau cửa lớn: "Potter,.... của.... anh....."  khoa chân múa tay một hồi cô nàng lại líu lưỡi vì không biết nên gọi vương tử bạch kim Malfoy như thế nào đây. Dù mọi người ở Hogwarts đều ngầm biết rõ quan hệ người yêu của hai người. nhưng mà hai người trong cuộc lại không chịu thừa nhận.

Tuy rằng, gần đây mới có tin đồn hai người lén lún yêu nhau, bởi vậy cô bé cảm thấy mình nên có nghĩa vụ hỗ trợ tình cảm cho hai đàn anh.

Đột nhiên, một đàn anh Gryffindor năm 5 cũng chạy nhanh vào, hoảng loạn không kém gì cô bé Hufflepuff ban nãy nhưng so với người đến trước mình thì lại mạnh dạn hơn, nói lớn: "Harry nhanh lên, Malfoy đang đến rồi."

Khoan, hắn đến thì có liên quan gì đến em hảaaaa!

Đôi mắt xanh biếc của Harry luôn sáng bỗng dưng trầm xuống, miệng cậu cũng không còn cười nữa.

Một chú sư tử gần bên cảm thấy không đúng lắm, ôm lấy bạn thân mình cẩn thận hỏi nhỏ, "Không phải nói là hai người bọn họ đã xác định quan hệ rồi sao?"

Bộ dạng bây giờ của Harry càng đáng sợ hơn, ít nhất là so trước kia khi nghe tới tên của Malfoy thì cậu cũng khó chịu tới mức này.

Cậu bạn Gryffindor không ngừng suy nghĩ, sau đó chợt bừng tỉnh như nhận ra điều gì vĩ đại lắm: "Khoan đã, chẳng phải nói là bọn họ chỉ âm thầm xác định quan hệ thôi sao? Potter không vui khi thấy chúng ta đã biết về mối quan hệ của họ.... Chắc chắn là do cậu ấy ngại đó."

Câu chuyện này ngày càng đi xa, xa đến mức rẽ tứ phương tám hướng, chả biết đâu mà lần.... Suy nghĩ của người trẻ thật sự khó đoán trước được.

Quả nhiên, không được bao lâu sau khi được học trưởng và đàn em có lòng tốt thông báo, vương tử Slytherin từ bên ngoài đi vào sảnh đường cùng với nhóm học viên năm tư chung nhà. Thế mà hắn một chút cũng không thèm nhìn đến Harry đang ngồi cách cửa không xa, chỉ liếc mắt một cái rồi đi thẳng về phía bàn nhà mình ngồi xuống.

Harry bất đắc dĩ nhìn về phía người bạn thân vẫn mãi nhìn về chiếc cốc lửa, "Mình nói này, Ron, rõ ràng nguyên ngày hôm qua mình vẫn luôn ở cùng bồ và Mione, cũng đâu có tách ra mà sao bây giờ khắp nơi toàn là tin đồn lạ lùng không vậy?"

Sáng nay, lúc ở phòng sinh hoạt chung cậu vô tình nghe được vài người hăng say bàn tán về chuyện của mình và tên đáng chết Malfoy kia, mà hình như nội dung bàn tán tiến triển ngày càng đáng sợ.

Ron cũng bực mình, nhìn Harry, "Đám người đó đồn như vậy làm mình suy nghĩ lời đồn đó là thật..... Harry này, có thật vậy không?"

"Xéo."

Mãi đến lúc Halloween diễn ra, bữa tiệc tối hôm ấy tổ chức ở sảnh đường Hogwarts cũng là đêm sẽ công bố danh sách ba nhà vô địch của chiếc cốc lửa thì Harry vẫn không hết giận Ron.

Thời gian diễn ra tiệc tối Halloween so với các ngày thường có vẻ dài hơn, bởi vì đây là bữa tiệc mà bọn họ đã trông chờ hai ngày nay, mà có thể là do mong chờ khoảng khắc danh sách các  nhà vô địch được công bố. Harry khác với thường ngày, không tỉ mỉ sắp xếp thức ăn như mọi lần nữa.

Nhóm phù thủy trẻ ngồi bên dưới sau khi nhanh chóng ăn xong đều cố gắng vươn dài cổ nhìn xung quanh, bày tỏ cả bọn đang dần mất kiên nhẫn, đứng ngồi không yên, cứ liên tục đứng lên để nhìn xem hiệu trưởng Dumbledore đã dùng xong bữa hay chưa. Không khác gì với đám người kia là bao, Harry chỉ hy vọng thầy có thể ăn nhanh hơn một chút để biết cậu biết được danh sách tuyển thủ. 

Không ai trong số những học viên ở đây có thể bỏ lỡ được vụ này, đến cả "bách khoa toàn thư" của Gryffindor cũng đứng ngồi không yên.

Sau khi những chiếc đĩa vàng cuối cùng trên bàn đã được dọn dẹp sạch sẽ thì cũng là lúc sự ồn ào, huyên náo trong sảnh đường cũng ngày càng tăng dần.

Mà ngay khi thầy Dumbledore vừa mới đứng dậy, âm thanh ồn ào cũng im bặt, giáo sư Karkaroff cùng phu nhân Maxime đứng hai bên của ông, họ cùng những người khác đều rất khẩn trương, cõi lòng tràn đầy hy vọng.

"Chà, đã đến thời gian rồi, chiếc cốc này sẽ đưa ra quyết định vô cùng chính xác." Hiệu trưởng Dumbledore nói, "Khoảng chừng 1 phút nữa, sau khi học viên nào được gọi tên hãy tiến lên đây, đi dọc theo bàn của các giáo sư đến căn phòng cách vách." Ông chỉ vào vị giáo sư đang đứng ngay cửa, "Những người trong đó sẽ cho mọi người biết nhiệm vụ đầu tiên là gì."

Mỗi lần ngọn lửa xanh trong chiếc cốc bừng lên, một nhà vô địch đã được chọn ra. Qua từng lần, nhà vô địch của Beauxbatons và Durmtrang đã được chọn, nhà vô địch của Beauxbatons là một nữ sinh xinh đẹp, nghe đâu cô mang trong mình huyết thống của Veela còn giống với Malfoy đều có mái tóc bạch kim.

Ánh mắt Harry dao động, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh nhỏ xíu của tên tóc bạc kim nào đó, đôi mắt xanh biếc không kìm được mà lén đưa mắt nhìn về phía tên chết tiệt đang cùng người khác bàn tán vui vẻ kia.

Tuyển thủ của Durmstrang là Victor · Krum, sau khi cái tên vừa được đọc lên gần như tất cả nữ sinh có mặt đều hưng phấn hét ầm lên, thậm chí nhiều nam sinh còn đứng bật dậy, ầm ĩ nói: "Tôi biết ngay người được chọn là anh ấy mà!"

Nhân vật được học viên Hogwarts mong chờ nhất chính là người đại diện cho Hogwarts tham gia cúp Tam Pháp Thuật, bạch phù thủy vĩ đại nhất thế kỉ - Dumbledore cầm trên tay tấm da dê vừa được chiếc cốc phun ra, lớn tiếng nói: "Nhà vô địch của Hogwarts - Cedric · Diggory."

"Không!!" Ron kêu to, cậu chàng thất vọng vô cùng vì nãy giờ vẫn ninh ninh người được chọn ở Hogwarts sẽ là một Gryffindor cơ nhưng ngoại trừ Harry ngồi cạnh nghe được tiếng rên của Ron thì chẳng có ai nghe được vì bàn bên cạn, tiếng gào hét còn to hơn nữa.

Học viên ngồi bên bàn của Hufflepuff đều đang vui vẻ đến mức muốn nhảy dựng lên, người la hét chói tai người dậm chân ăn mừng, cả nhà lửng đều mừng thay cho Cedric, nhìn về phía anh chàng mà nói lời cổ vũ. Cedric mỉm cười như một lời cảm ơn rồi băng qua dãy bàn, đi đến bàn của các giáo sư rồi khuất bóng sau cánh cửa.

Tất cả mọi người vì cổ vũ tinh thần cho Cedric mà vỗ tay rất lau, mãi sau đó mọi người mới có thể nghe được tiếng của hiệu trưởng Dumbledore, đủ cho ta thấy được mối quan hệ của Cedric ở Hogwarts tốt như thế nào. Cho dù vậy, Harry ngồi bên này cảm thấy buồn bực vì bạn gái của anh ta là Cho Chang, một cô gái hiền lành và xinh đẹp thuộc nhà Ravenclaw. Cậu thầm tự hỏi bản thân có nên cho tình địch mình một tràng vỗ tay cổ vũ không nhỉ?

"Tốt lắm!" Đợi học viên bên dưới dần ổn đinh lại, thầy Dumbledore vui vẻ cười hiền, "Hiện tại chúng ta đã có được ba nhà vô địch, ta tin rằng tất cả mọi người ở đây cả Beauxbatons và Durmstrang đều sẽ vui vẻ toàn tâm toàn ý, tận tâm tận lực hỗ các tuyển thủ của mình. Bởi vì với bọn họ, sự trợ giúp của các em sẽ là động lực rất lớn."

Thầy Dumbledore đang nói đột nhiên khựng lại, hiển nhiên có điều gì đó đã làm phân tâm thầy.

Harry cũng không chú ý đến lời đang nói của thầy hiệu trưởng đáng kính, cậu vẫn luôn lén nhìn Cho Chang ngồi bên Ravenclaw.

Lúc này, xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, chiếc cốc lửa thế mà lại phun ra thêm một tờ giấy da dê, thầy hiệu trưởng già có chút chần chờ mà bắt lấy tờ giấy kia, ông mở nó ra nhìn chằm chằm vào cái tên bên trên, trên gương mặt thầy là sự kinh ngạc như không tin vào mắt mình....... "Harry · Potter."

Còn chưa đợi Harry phản ứng khi nghe thấy tên mình phát ra từ miệng thầy hiệu trưởng, từ bàn dài nhà Slytherin đã phát ra một tiếng động lớn---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net