1. Khách quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dòng dõi quý tộc, luôn là những kẻ cao quý và uy phong bậc nhất đứng sau hoàng tộc. Những tia nắng mặt trời làm việc dưới mặt trời, bọn họ gọi tất cả những kẻ ấy là những kẻ lắm tiền. Nhưng đó là sự thật. Nó chẳng sai tẹo nào. Tất cả những quý tộc dù lớn hay nhỏ thì đều nhiều tiền, những quý tộc mang dòng dòi thuần chủng, lâu đời thì càng lắm tiền. Tỉ như dòng dõi là Malfoy. Một gia đình có thể coi là khách quen của quán Harry.

Nó chưa bao giờ thấy bất kì người nào nhà Malfoy cả. Nhưng gia nhân nhà họ đến đây thu mua lá trà rất nhiều, từ rất lâu về trước. Nghe nói là từ đời ông cha nào rồi. Malfoy là dòng họ mà chỉ mới nghe tên, người ta liền nghĩ đến tiền, căn biệt phủ rộng mấy nghìn héc-ta trên đồi và những món đồ trị giá hàng nghìn đồng vàng galleon. Nghe nói nhà Malfoy có từ rất lâu, lịch sử hẳn mấy trăm năm. Nhưng phồn thịnh nhất có lẽ là thế hệ từ thời chục năm trước. Bọn họ có tham gia chính sự nhưng nhất quyết không làm tay sai cho hoàng thất. Quả nhiên là rất kiêu ngạo. Harry Potter đã nghe cha kể rất nhiều về gia đình nhà Malfoy. Nó rất muốn một lần gặp người nhà đó vì nó nghe người ta nói người nhà dòng họ Malfoy mang một vẻ đẹp rất riêng, rất tuyệt nhìn qua cũng xao xuyến, muốn yêu. Đương nhiên nó chỉ tò mò, đối với nó, người đủ khiến nó xao xuyến có lẽ là mẹ nó, bà Lily với nụ cười làm ấm lòng của bà và ba của nó với khuôn mặt dịu dàng, hay pha trò làm nó cười.

Gia đình Potter không phải là quý tộc, gia đình nó là gia đình thương nhân. Nhưng số tiền hàng năm kiếm được có lẽ có thể đem so sánh với lũ quý tộc mới. Harry rất tự hào về điều đó.

-Harry, con vào lấy loại cũ ra đây, nhà Malfoy tới lấy này- Ông James, cha của Harry, lên tiếng. Ông dùng đôi mắt trìu mến của mình nhìn đứa con đang treo tâm hồn lên tận chín tầng mây mà nói. Đương nhiên ông biết nó đang hi vọng gì khi thấy đôi mắt trong trẻo kia sáng lên lấp lánh.

Harry hớn hở vội chạy vào trong. Nó, đã học thuộc lòng từng loại trà mà hàng tuần nhà Malfoy lấy về để uống. Khi mang ra, nó đã mong bản thân sẽ may mắn nhìn thấy một ai đó nhà Malfoy để xem xem, cái vẻ đẹp người ta ca tụng liệu có xứng đáng. Nhưng trái lại, nó chỉ thấy đám gia nhân, đứng cung kính bê từng hộp trà lên xe ngựa, bọn họ trông không đẹp lắm.

-Chưa thấy gì phải không?- Ông James nói với giọng bông đùa thường ngày, rồi ông chú tâm pha trà để bồi bàn đưa cho từng vị khách. Trà ở đây là ngon nhất thủ đô.

Sau cùng, ông khẽ nói -Đến cha mới chỉ người ta có một lần...-

-Nhìn mặt một người sao khó quá vậy- Harry đảo mắt rồi chán nản ụp mặt xuống mặt bàn, chán nản. Nó thấy sao mà khó khăn quá.

Thấy vậy, ông James chỉ đáp lại nó với nụ cười ôn tồn. -Tất cả đều phải xem duyên phận, con à- Duyên phận...Đối với nó chỉ là những thứ chẳng đâu ra đâu. Nó đã nghe câu này rất nhiều lần từ cha nó. Có thể điều đó đúng, nhưng nếu chờ đợi, liệu bao giờ duyên mới đến với nó đây. Cứ như thế, nó đợi cái duyên phận đến với mình.

Lâu dần quên luôn.

Chẳng biết từ bao giờ, bản thân nó lại quên mất việc bản thân muốn thấy vẻ đẹp của Malfoy thế nào. Thu đến. Harry đang trong độ tuổi đi học nên phải đến trường, không thể phụ việc cha. Cũng may gia đình có thêm Sirius, cha đỡ đầu của nó phụ nên đỡ phần nào. Năm nay, Harry phải tập trung ôn thi tốt nghiệp để có thể chính thức đi làm, nếu không nó sẽ phải đi lính. Mà Harry không thích điều đó chút nào cả.

Vỗn dĩ tất cả rồi sẽ trôi vào dĩ vãng xa xôi, nhưng ông trời dường như vẫn thích trêu đùa nó dữ lắm, nên ngày hôm nay mới để nó thấy những gì mà bản thân nó muốn thấy từ đời nảo đời nao.

Buổi xế chiều vào ngày cuối tuần, gió mùa thu từ cánh cửa sổ đang hé mở trong quán len lỏi vào trong, khiến không ít người phải khẽ rùng mình, bây giờ sắp tới cuối thu rồi. Sắc lá vàng rơi bên ngoài thật đẹp, nhưng đẹp nhất chắc là lá phong, Harry thích ngắm những chiếc lá màu đỏ sặc sỡ rơi xuống, điểm lên mặt đường sắc đỏ, vàng.

Cuối tuần, luôn là khoảng thời gian Harry rảnh rỗi ở nhà, nó thuộc dạng giỏi ở trên lớp nên bài tập làm chút là xong, nó cũng không cần dành quá nhiều thời gian của bản thân vào việc luyện tập cho việc thực hành bùa phép của bản thân, biết vì sao không? Vì nó giỏi.

Harry ngồi ở quầy pha chế, chán nản ngắm nhìn cái ấm đun nước đang bốc khói nghi ngút từ đời nào của ông James, nó không nhấc cái ấm ấy ra, vì cha nó nói rằng cha nó sẽ căn đúng thời gian để nhấc cái ấm đó ra, và nó đang chờ ông làm điều đó. Từ bên ngoài cánh cửa nay giờ vẫn im lặng, bỗng có tiếng chuông vang lên, lanh lảnh nghe thích tai vô cùng. Là âm thanh của đồng tiền đó.

Người tới là nam, ước chừng khoảng 22 23 tuổi, dáng người cao ráo, làn da trắng, tái nhợt nhìn có chút đau ốm, khuôn mặt sắc nét như được tạc nên bởi một nhà điêu khắc nào đó, lông mày mỏng, nhạt màu, lông mi dài, che nửa đôi mắt xám hiếm thấy, sống mũi cao, thẳng, môi mỏng nhạt màu thấy rõ. Mái tóc màu vàng ánh kim, nó dài, được buộc gọn bằng dây thun, toả sáng lấp lánh dưới ánh nắng yếu ớt ngoài kia. Người này mặc một cái áo sơ mi, thắt cà vạt hẳn hoi, quần tây đen cùng giày đen được đánh bóng cẩn thận, không một vết bẩn. Người này thoạt nhìn trông thật giản dị, chẳng có gì nổi bật, nhưng nếu nhìn kĩ, người ta liền biết người này không tầm thường.

Dáng đi tuy thong thả, không bộc lộ bất kì điều gì, nhưng khi ai đó nhìn vào, vẫn có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo tiềm ẩn bên trong con người này. Chắc chắn tên này thuộc dạng lắm tiền rồi...

-Một ly Earl Grey nhé- Gã nói rồi rời đi, tiến đến một cái bàn ở gần cuối, nơi có cái cửa sổ luôn được mở sẵn, bên ngoài là khung cảnh tuyệt đẹp ở bên ngoài, dù cho xuân hạ thu đông có qua đi.

Bố nó nói, khu vực đó dành cho một vị khách cô cùng đặc biệt, khi gã đến tự gã sẽ ngồi vào đó. Có lẽ là người này, vị khách đặc biệt mà Harry chưa bao giờ thấy. Phải công nhận, người này quả thực rất đặc biệt, nhất là ở vẻ bề ngoài, anh ta giống như một pho tượng sống, một thiên sứ sống dậy rồi lạc vào trần thế vậy. Vừa nhìn vào liền cảm thấy khó với, mà càng khó với thì người ta càng hứng thú, càng đẹp người ta càng ham. Harry thì vẫn là con người nên nó cũng thích lắm.

Một ly trà Earl Grey, loại trà mà Harry pha rất nhiều lần, cho nhiều người và cho cả chính nó. Nó thích hương thơm, mùi vị của thứ trà này, khiến người ta thoải mái và dễ chịu biết bao. Khi mang trà đến, nó thấy rằng vị khách đặc biệt của ông James có vẻ là người thích ngắm phong cảnh, tới nỗi anh ta còn chẳng biết rằng có người lại gần chính mình. Và rồi, vì sự không để ý ấy, nó mới có thể thấy được rõ hơn đôi mắt tuyệt đẹp kia thật gần. Dôi mắt ấy màu xám, gần giống với màu tro nhưng sáng hơn, dưới ánh nắng yếu ớt lại giống như một mặt hồ trong veo, thi thoảng trong cái mặt hồ ấy lại có vài tán lá phong rơi nhè nhẹ xuống, phản chiếu ở mặt hồ. Biết gì không? Nó đã liên tưởng rằng, trong mắt anh ta có ngọn lửa sáng.

-Trà của ngài đây, thưa....- Harry lên tiếng, nó nhận thấy rằng những cơn gió ở khung cửa sổ có thể làm nguội tách trà thơm ngon của mình bất cứ lúc nào.

-Gọi tôi Draco đi, sau này chúng ta sẽ gặp nhau nhiều- Đó là một giọng nam trầm, ban nãy, tại sao nó lại không nhận thấy giọng người nghe hay và cuốn hút tới vậy nhỉ và nó còn thấy nụ cười ở trên môi người kia. Rất mờ nhạt nhưng cũng thu hút nó rất nhiều.

-vâng, nếu chúng ta còn gặp nhau, thì tôi xin tự giới thiệu, tôi là Harry Potter- Nó nhanh nhẹn nói, nó muốn con người đẹp đẽ này biết đến sự tồn tại của bản thân, biết tên của mình. Nó muốn nhân cơ hội này làm quen với gã trai này.

-Là con của chủ tiệm? Tôi còn tưởng cậu là nhân viên- Draco thân thiện đáp, lần này cuối cùng anh ta cũng ngước lên nhìn Harry, chà đoán xem tim ai đang đập thình thịch nào. Nó chẳng biết vì sao bản thân lại cảm thấy con tim thổn thức tới vậy, nhưng nó chắc chắn rằng bản thân mình có xao xuyến trước vẻ đẹp của người trước mắt. -bình thường cuối tuần tôi toàn thấy cậu không ở đây, chỉ có ông James và một người nữa-

Người này rất dễ gần, cũng cởi mở, chẳng giống với cái khí chất mà anh ta toả ra. Harry mỉm cười và nói thêm đôi ba câu với Draco, lần này nó nói nhiều hơn hẳn rồi mới về lại quầy pha chế. Kể từ lần đó, cuối tuần nào Harry cũng đến tiệm trà của ông James để phụ việc, và quả thật là cuối tuần nào Draco cũng đến đây, cũng tầm xế chiều và vào đúng cái giờ mà cuối tuần trước anh ta đến.

Harry trước đây từng nghĩ rằng, trên đời này sẽ chẳng có ai khiến nó vừa nhìn là chết mê chết mệt ngay từ ánh nhìn đầu tiên, nhưng hình như nó đã lần, vì cái người đang ngồi góc phòng kia khiến nó nguyện trao tim cho ngay từ lần đầu liếc mắt. Vâng, không sai đâu, chính là lần đầu liếc mắt đã thích ngay đấy. Nhưng anh ta lại là một kẻ bí ẩn, Draco ấy, anh ta hầu như ít nói về bản thân lắm, chỉ toàn nghe Harry nói, hoặc sẽ tìm chủ đề nào đó nằm ra xa bản thân để mà nói, trông anh ta dễ gần nhưng hoá ra cũng chẳng giống cảm nhận chút nào cả.

lâu dần, Draco từ khách quen của ông James, lại trở thành khách quen của Harry. Lần nào tới cũng đều hỏi Harry và anh ta yêu cầu được uống trà do nó pha. Thú thật là anh ta mê trà nó pha lắm, nhìn cái cách anh ta thể hiện ra ngoài đó đi.

Nó nghĩ là một ngày nào đó, bản thân có thể trinh phục trái tim chàng trai này bằng cách pha trà cho anh ta cũng nên. Điều đó nghe thật thú vị mà nhỉ.

Nhưng liệu, nó có biết rằng, không chỉ có nó nhìn gã trai ấy, mà nó cũng được nhìn không?

--------

16/5/2024

Tôi sắp hoàn thành xong công việc của mình rồi, sẽ sớm có thời gian đều đặn sáng tác=>


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net