2. Trà chiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Draco, tên đầy đủ là Draco Malfoy, và là một quý tộc thực sự ở mảnh đất này. Gia đình Malfoy nổi danh bậc nhất với sự xa hoa, tráng lệ mà ai cũng có thể thấy được bằng mắt thường. Tất nhiên đối với họ, cái xa hoa ấy là một cái gì đó vô cùng bình thường chứ chẳng quá nổi bật với bất kì ai. Nhưng cái người ta nhớ đến nhiều nhất, chẳng phải là một núi tiền vàng galleon, hay hàng chục bộ trang sức được đặt riêng mà là vẻ đẹp quyền quý mà những người từ dòng họ đó mang. 

Điển hình là cậu con trai cả, Draco Malfoy chẳng hạn. Thực tình thì hiếm có ai có thể nhìn thấy khuôn mặt anh ta, bởi anh ta được ông bà nhà Malfoy giấu như giấu vàng vậy, chỉ có một vài người đã thấy mặt. Và tất cả những người ấy đều nói rằng, anh ta khiến họ bị thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhìn vào là có thể nhớ mặt ngay. 

Gia đình Draco, tức là cái gia đình giàu có nhất nhì cái thủ đô ấy, có một mối quan hệ rất tốt với chủ tiệm trà Milan-ông James Potter và bà Lily. Chẳng biết đã qua bao đời con cháu rồi, nhưng từ khi nhìn thấy ánh sáng mặt trời, Draco đã có thể ngửi được hương thơm của lá trà hoà chung với nước ấm. Và anh ta lớn lên, lớn lên cùng hương vị của những tách trà, những lễ nghĩ, những bài học và các buổi gặp mặt. Đương nhiên anh ta cũng lớn lên cùng với sự giàu có, nhưng biết gì không? Draco Malfoy này lại chẳng mảy may quan tâm tới sự giàu có mà bản thân trời sinh sẵn có, gã trai ấy chỉ thích có một cuộc sống bình thường như bao người. 

Năm lên 17, gã trai ấy lần đầu tiên được xuống dạo phố, năm ấy là năm tiệm trà Milan tổ chức sự kiện kỉ niệm năm năm thành lập, và tất nhiên là ông bà Malfoy- những vị khách thân quen của quán- sẽ phải tới để tham dự bữa tiệc ấy với tư cách là khách mời đặc biệt, năm đó họ dắt theo Draco Malfoy. Nói sao đây, có lẽ năm đó là năm đặc biệt khó quên đối với Draco, thật hạnh phúc khi những ngày tháng niên thiếu của mình lại có thể uống một tách trà với hương vị chẳng có từ ngữ nào tả được như vậy. Nó rất tuyệt...

Lá trà trong biệt phủ Malfoy thì có nhiều, cũng từ cửa hàng này mà ra, ấy vậy mà lại chẳng sánh bằng hương vị của những tách trà nơi đây, đến cả cha mẹ anh ta cũng phải khen tới tấp khi thưởng thức. Và gã trai ấy biết rằng, cha mẹ gã đến đây rất nhiều lần rồi. Con trai nhà Malfoy, Draco Malfoy, cũng là đứa con duy nhất được cha mẹ gã tức ông Lucius và bà Narcissa bao bọc, che chở hệt như bình gốm. Cho tới năm Draco 18 tuổi, sau khi lễ trưởng thành kết thúc, gã trai ấy chính thức có được tự do. 

Kể từ cái ngày ấy, Draco bắt đầu cuối tuần nào vào buổi xế chiều cũng sẽ tới tiệm trà Milan khi đồng hồ điểm 4 giờ, sẽ ngồi ở trong góc quán, nơi có cánh cửa sổ luôn được mở rộng với khung cảnh thơ mộng bên ngoài đường phố để đắm mình trong trà và cảnh. Và tại sao lại chỉ có cuối tuần? Draco đã từng ước bản thân có thể ngày nào cũng tới để tìm một nơi thật sự yên tĩnh cho bản thân, thế nhưng đáng tiếc rằng, Draco lại sinh ra trong gia đình giàu có, lại tham gia chính sự thế nên để có thể tiếp nối cơ nghiệp bao năm nay ông cha gây nên, anh ta phải đắm mình trong công việc từ cái ngày bản thân trưởng thành. Và sẽ chẳng có ngày nào được nghỉ ngơi thật sự vào mỗi buổi chiều chủ nhật cả đâu, thế nên thời gian đó quý như vàng vậy, anh ta thảo nào cũng sẽ tới quán trà chơi cho thoả. Mà Draco cũng nói chuyện rất hợp với ông James- ông chủ quán ấy. 

-Thưa cậu chủ, buổi họp chiều nay sẽ bắt đầu vào 2 giờ chiều, ngài Malfoy muốn cậu tới buổi họp để bàn chuyện- Giọng nói già dặn của quản gia Bill vang lên, cắt ngang đống suy nghĩ ngổn ngang về đống tài liệu mà Draco đang xử lí. 

Chà, biết gì không? 

Draco Malfoy khá ghét việc phải ngồi họp chung với cha mình, vì ông ấy lúc nào cũng kêu anh ta góp ý, nhưng góp ý rồi thì lại ảnh ương không chịu, còn nếu anh ta không góp ý thì sẽ nói là không chú ý, vô trách nhiệm. Cái lão già ấy khiến anh đau đầu. Còn lại thì đều bình thường cả nếu không có ông ấy. 

-Tôi biết rồi- 

Sau khi thấy bóng dáng cao kều của lão quản gia kia biến mất, Draco ngay lập tức vất đống giấy tờ lỉnh kỉnh trên tay xuống bàn, cẩn thận lấy cái gì đó đè lên để không bay mất rồi mới đứng dậy. Bây giờ đã là 1 giờ 45 phút chiều, tức là còn 15 phút nữa để chuẩn bị, và rất may là Draco lúc nào cũng ăn mặc chỉnh tề. 

Như mọi khi, Draco đúng 4 giờ liền mở cửa bước vào trong tiệm trà Milan, ở ngay quầy pha chế, anh ta thấy ngay cái bóng dáng quen thuộc của người bạn thân mới của mình, Harry Potter. Trong suy nghĩ của Draco, Harry rất hoạt bát, sôi động, nó hiện lên với nụ cười tươi, đôi mắt xanh phát sáng cùng mái tóc đen rối bời. 

-Anh đến đúng giờ đó chứ, tôi cứ nghĩ anh tới muộn- Harry lập tức mỉm cười mà nói, phải công nhận là nó rất hay cười, cười nhiều nhất khi ở gần người đẹp. 

-Cậu đợi tôi hả?- Draco hỏi, với chất giọng nhẹ nhàng, trầm ấm. Anh ta tựa người vào quầy pha chế, ở phía gần với Harry nhất.-Ừ, tôi lúc nào cũng chờ- Harry trả lời, ban đầu biểu cảm còn có chút lưỡng lự. 

Đó là câu nói rất đơn giản, và cũng rất bình thường với bao người. Họ là bạn mà, lại chỉ có một dịp để gặp nhau, đương nhiên họ sẽ chờ đợi. Nhưng sao thế này, Draco Malfoy cảm thấy tim mình ấm dần lên, nhịp đập loạn tứ tung, nhanh đến có chút đau, nghe rõ cả tiếng. Có lẽ gã trai ấy chẳng bao giờ ngờ được, có một ngày nào đó sẽ có người chờ đợi bản thân từ ngày này qua ngày khác chỉ để gặp nhau vào cuối tuần. 

Và điều đó thì thật đặc biệt biết bao với Draco. 

-Cảm ơn- Giọng nói của anh ta lại vang lên, Draco không phải là người nói nhiều. Đa số khoảng thời gian ở đây, anh ta lại chỉ dùng để nghe Harry nói về những câu chuyện mà nó có để kể. Và anh ta sẽ ngồi đó, im lặng lắng nghe nó nói. 

Draco không hẳn là kẻ kiệm lời, chỉ là, trong một vài khoảnh khắc trong đời, gã trai ấy lại chỉ muốn im lặng và để những âm thanh mình nghe được nhấn chìm bản thân. Lúc đó, Draco thực sự cảm thấy vui vẻ, vui vì có một người bạn như Harry, vui vì có thể cùng ngồi lại trò chuyện với ai đó mà không bị đè nặng bởi mọi quy tắc xã giao, bởi tài chính và các kế hoạch. 

Hai người họ chỉ ngồi đó và trò chuyện như hai người bạn thân thiết. Một cách bình thường...

Chẳng để Draco phải chờ đợi lâu, Harry rất nhanh đã đem tới chiếc bàn quen thuộc 2 tách trà, lần này không còn là những tách Earl Grey nữa, mà là hai tách trà mang mùi hương dịu nhẹ, trà hoa cúc. Hôm nay tiệm trà mới nhập lá trà hoa cúc, nó ngửi mùi thấy rất thơm liền muốn đem ra cho Draco thử. 

Chẳng biết từ khi nào, bất cứ thời khắc nào, Harry cũng đều có thể nghĩ tới Draco. Dù nó còn chẳng biết đầy đủ tên họ của anh ta, chẳng biết gia đình anh ta thế nào và nhà anh ta ở đâu. Nhưng nó lại chẳng hề bận tâm tới vấn đề đó, cái nó quan tâm lại là liệu hôm nay gã trai ấy có đến hay không...

-Trà hoa cúc?- Draco vừa nâng tách trà liền nói ngay. 

-Mới nhập về, tôi muốn cho anh uống thử- Nó ngay lập tức tiếp lời, đồng thời cũng tự mình thưởng thức thành quả của bản thân. 

Những tách trà lúc nào cũng thích hợp với sự yên bình, nhất là lúc này khi cả hai người họ rơi vào khoảng tĩnh lặng của bản thân. Và họ chỉ cảm nhận sự hiện diện của nhau, một cách chân thực nhất. Uống một ngụm trà, cái hương vị dịu nhẹ liền xâm chiếm lấy Draco. Có lẽ, ngay từ khoảnh khắc này, anh ta nghĩ mình nên đổi thực đơn trà chiều chủ nhật hàng tuần từ Earl Grey sang trà hoa cúc. Chẳng hiểu sao anh ta lại thấy bản thân dường như đang dần lấy lại sức sống. 

Và, có lẽ Harry cũng đang có cảm giác giống Draco.  Nó thấu hiểu rõ cảm giác của bản thân nhất mà, nó nghĩ rằng từ ngay cái khoảnh khắc trên con đường nó đi và con đường Draco đi giao nhau thì mọi thứ đang dần thay đổi nhiều hơn. 

Chắc chắn rằng, rồi sẽ có một ngày, hai con đường ấy sẽ hoà làm một. 

-Tuần sau, tối thứ tư ở tiệm tổ chức tiệc kỉ niệm, anh sẽ tham gia chứ?- Harry đột ngột hỏi, đánh vỡ cái không gian im lặng đang kéo dài. Nhưng khi cái im lặng biến mất, không có sự bài xích nào xảy ra đối với Draco. 

Tiệc kỉ niệm? Liệu nó có giống với bữa tiệc kỉ niệm năm ấy không? Liệu sẽ có cái gì đó kì diệu tới với anh ta một lần nữa, hay cũng sẽ chỉ là sự tẻ nhạt kéo dài như vô tận từ năm này qua năm khác. Anh ta chắc chắn là có, vì giờ đây, Harry đang ở cạnh anh ta kia mà. Nếu chẳng nói ra, chắc hẳn sẽ chẳng ai biết rằng, Harry lại chính là điểm sáng lớn nhất trong đời Draco lúc này, phá tan đi lớp sương mù dày đặng, đánh bay những cơn gió lạnh lẽo và mang lại ánh sáng cho Draco. 

Đáng ra anh ta sẽ chẳng phải suy nghĩ gì về việc có đi hay không, bởi vì anh ta năm nào cũng sẽ đến đây cùng với ông bà Malfoy. Và anh ta cũng đã quá quen với việc ông James sẽ tới cái bàn mà gia đình họ ngồi, nói một câu chào mãi không thay đổi và kể nhiều chuyện mới mẻ. 

-Tôi sẽ đến, năm nào tôi cũng đến mà- 

-Năm nào cũng đến? Sao tôi chưa bao giờ thấy anh?- 

Có một điều mà cả hai đều có thể thấy rõ nhất từ những chuyện trong quá khứ. Đó chính là việc họ chưa bao giờ gặp nhau, dù chỉ là cái liếc mắt. 

-Lấy tôi hai hộp loại này- Draco nói, tay chỉ về phía tách trà nhỏ đã vơi đi một nửa từ lâu và nó đang nguội dần đi. 

Bàn tay anh ta trắng, rất trắng, ngón tay thì thon dài, mang vẻ đẹp tinh tế lạ thường. Thoạt nhìn là thế, nhưng nếu xem xét kĩ thì thấy Draco có chút gầy, thiếu sức sống và trông như đang bị bệnh vậy. 

-Lá trà?- 

-Không lẽ là tách trà?- 

Kể từ ngày hôm ấy, Draco chẳng thèm uống Earl Grey nữa mà chuyển sang trà hoa cúc. 

Thứ trà mà gã trai ấy đã từng không thích. 

Trong quá khứ....

_______

19/05/2024

Đây sẽ là truyện dài hạn, tôi thường không chuộng viết kiểu này, nhưng tôi nghĩ tôi không thể kết thúc truyện nhanh được:) 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net