CHƯƠNG 10: HIỆP HỘI TÌM ĐỒ VẬT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
quay lưng bỏ đi.

Không đến một giờ sau, cô lại lóc cóc đi tìm hắn để xin lỗi, trông cực kỳ thống khổ. "Tôi... này, Malfoy, tôi không cố ý..."

"Không sao đâu," hắn đáp, tiếp tục hút bụi khỏi tủ sắt bằng đầu đũa của mình.

"Không đâu," cô nhấn mạnh. "Cậu đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi không thể tin được là tôi đã thốt ra những lời như thế."

"Ừ, tôi cũng thế. Gọi một người nhà Slytherin là rắn để chửi người đó sao? Đúng là ngớ ngẩn. Cô sẽ phải cố gắng hơn vào lần sau đấy."

Cô há mồm nhìn hắn, vẻ mặt khó tin. "Không vui đâu," cô nói.

"Cũng vui phết mà," hắn đặt đũa của mình xuống chiếc tủ bên cạnh và dựa người vào đó. "Tôi không nhạy cảm đến vậy đâu, Granger."

Cô khịt mũi. "Ồ, thế cơ á? Vậy mà tôi nhớ có người từng bỏ ra sáu năm ở Hogwarts để đầu têu mấy cuộc tranh cãi vô nghĩa đấy."

"Ừ, nhưng đó là khi còn ở Hogwarts. "

"Cậu nói điều đó giống thể đó là chuyện của một triệu năm trước vậy."

"Không phải vậy sao?"

Vẻ hài hước dần tan biến trên khuôn mặt cô. Họ đứng im lặng trong giây lát, và Draco nhìn một luồng ánh sáng đầy bụi di chuyển trên trán khi cô nghiêng người một chút.

Sau một lúc, hắn cầm đũa phép lên và quay trở lại tủ sắt. "Không phải cô, Granger," hắn nói. "Không cần quá bận tâm về nó."

Draco không biết mình cảm thấy thế nào khi giấu kín những bí mật này cùng với Granger. Mỗi đêm kể từ sau khi thi triển Bùa Trung tín, sau khi Potter và Weasley đã đi ngủ, Draco sẽ rón rén đi đến cuối hành lang trong căn lều và gõ vào cửa phòng Granger. Cô sẽ xuất hiện ở đó trong chiếc áo ngủ có ghi Phòng khám Nha khoa Granger và đưa cho hắn cây đũa phép của cô. Sau đó, hắn sẽ chốt cửa phòng cô lại, để cô không bị mộng du và lảng vảng ra bên ngoài.

Trong vài đêm đầu tiên, Draco sẽ thức và ngồi trong phòng khách để xem có chuyện gì sẽ xảy ra không. Vào lúc nửa đêm của đêm đầu tiên, hắn có thể nghe thấy tiếng của cào cấu và rung lắc trên cửa phòng cô. Nó lớn đến mức Draco phải yểm Bùa Im lặng vào cửa phòng của Potter và Weasley. Vào đêm thứ hai, mọi thứ có phần nhẹ nhàng hơn, chỉ có một vài lần vặn tay nắm cửa một cách bực bội. Đến đêm thứ ba, cái Trường Sinh Linh Giá dường như không còn kiểm soát được tiềm thức của cô, và căn phòng của Granger đã trở nên im ắng hoàn toàn.

Bây giờ, bất cứ khi nào họ nói chuyện với nhau, tất cả những điều này đều xuất hiện ở trong tâm trí hắn. Hình ảnh gương mặt của cô trong bóng tối, xấu hổ nhưng kiên quyết, khi cô giao cho hắn cây đũa phép của mình. Khoảng thời gian họ ngồi nói chuyện với nhau sau khi hắn giật lấy chiếc vương miện ra khỏi tóc cô. Cảm giác nhẹ nhõm của hắn khi cô thực hiện Bùa Trung tín một cách chính xác. Cách cô lau nước mắt bằng đốt ngón tay thứ hai. Tất cả đều rất bất thường.

Granger sau đó đã tranh thủ nhờ Potter và Weasley giúp đỡ dựng thêm hàng rào. Cả bốn người họ đã dành một giờ tiếp theo để đi dạo quanh khu vườn trước và sau, thi triển bùa tăng trưởng cho đến khi hàng rào cao mười feet, dày, khỏe mạnh và mờ đục như Cây bụi Che khuất mà Giáo sư Sprout để trong Nhà kính số Ba. Granger làm chậm hơn những người khác. Cô liên tục ngừng lại để làm những cành hoa mọc lên. Sau đó, cô sẽ dừng lại và tự hưởng thụ thành quả của bản thân, mỉm cười với chính mình hoặc vuốt đầu ngón tay lên những cánh hoa trước khi tiếp tục. Draco sẽ thỉnh thoảng liếc qua nhìn cô mà không thực sự biết lý do tại sao.

"Ê," Weasley nói. "Nhanh cái tay lên được không?"

"Vì Merlin," Draco nói. "Cậu là sếp của tôi à, Weasley? Tôi có đang được trả lương để làm những thứ này không vậy?"

Weasley nheo mắt lại. Draco biết Weasley đang đợi hắn nói thêm một câu nhận xét khiếm nhã nữa, về việc gia đình Weasley không có khả năng để thuê bất kỳ ai làm việc cả. Nhưng, sau một tháng rưỡi chung sống thì hắn chẳng còn hứng thú để sỉ nhục Weasley nữa. Draco cảm thấy việc làm đó sẽ làm hạ thấp giá trị và nhân phẩm của hắn vào thời điểm như thế này. Vậy nên thay vào đó, hắn ngáp một cái rõ to và đi đến góc tây nam của khu vườn.

Tất nhiên, họ không sống trong ngôi nhà nhỏ. Họ biết rằng họ sẽ phải ngủ ở trong lều, cố định ở sân sau, trong nhiều tuần liền. Và thật lòng thì căn nhà nhỏ lúc này cũng không phải là một nơi lý tưởng để sinh sống, và Draco thường cảm thấy chua xót khi hắn phải làm những việc như hất những con rết đã chết ra ngoài từ phía sau một cái bồn cầu. Ngay cả khi ở tình trạng tốt nhất của nó, căn nhà này cũng chẳng thể nào giống được một cung điện. Nơi này còn chẳng to bằng khu nhà phía Tây của Phủ Malfoy nữa.

Vậy mà... sau khi họ đã dọn dẹp xong phòng trước, và sau khi tấm thảm cũ đã bị đánh bay khoảng 20 pound bụi rồi được trải ra sàn nhà nhẵn bóng, Draco cảm nhận được một điều gì đó khác lạ. Có gì đó trong hắn khi ngồi trên chiếc ghế bành bọc da cũ kỹ, nhìn Granger xếp những cuốn sách phép thuật trên những chiếc kệ mới được đánh bóng, và xem Weasley thảm sát Potter trên bàn cờ vua lần thứ một triệu.

Trong những khoảnh khắc này, Draco cảm thấy thật thoải mái. Nên chắc là hắn đã phát điên rồi.

Tuy nhiên, trong phần lớn thời gian, họ sẽ cảm thấy lo lắng vì chuyến đi đến Hẻm Xéo sắp tới. Họ đã quyết định rằng Potter sẽ đóng vai cha của Pansy. Ngay cả khi đã uống Thuốc Đa dịch, thì thỉnh thoảng họ vẫn sẽ phải nói chuyện với người ngoài, và giọng của Weasley thì khác xa so với giọng của ông Parkinson. Nhưng điều này dẫn tới một tình huống khó xử khác khi Granger và Potter phải giả vờ như đang kết hôn, một ý nghĩ mà Weasley cảm thấy ghê tởm.

Granger dường như đã không có phản ứng gì trước những lời mà Draco đã nói với cô – rằng Weasley đang có tình cảm với cô. Trước sự bất an của cô, Draco nửa ngờ rằng lý do duy nhất khiến cô và Weasley không ở bên nhau là trong đầu cô đang có một ý nghĩ nào đó liên quan đến việc Weasley không thực sự yêu cô, nhưng dường như không phải như vậy. Cô tỏ ra lịch sự với Weasley một cách bất thường kể từ khi họ chuyển đến ngôi nhà nhỏ, ít cãi nhau hơn với cậu về những chuyện chẳng ra gì. Cô thậm chí còn có vẻ không thoải mái khi ở một mình với Weasley, và Draco nghĩ rằng đôi khi hắn nhìn thấy ánh mắt của cô hướng về phía Potter.

Draco lẽ ra đã phải đoán được – Đứa trẻ Sống sót, Người được chọn, tất cả những điều đó. Nhưng ý nghĩ về việc Granger theo đuổi Potter khiến hắn thấy khó chịu, vì một số lý do nào đấy. Có lẽ vì hắn không muốn dính dáng đến phản ứng của Weasley nếu hai người kia thực sự kết đôi.

Dù sao, Weasley có thể nhập vai thành một đứa trẻ hư hỏng, và đó là điểm mấu chốt. Còn Potter, mặc dù là một lựa chọn tốt hơn một chút so với Weasley, nhưng vẫn là một lựa chọn hoàn toàn không thuyết phục để vào vai ông Parkinson. Để thực hành cách cư xử của gia đình Parkinson, họ đã thực hiện một vài Bùa Biến hình để khiến Potter trông giống ông Parkinson và Granger trông giống vợ của ông hơn. Granger thì thể hiện khá tốt – cô có thể diễn tả được khí chất tao nhã, phán xét của bà Parkinson một cách hợp lý – nhưng còn Potter thì... Bất kỳ ai quen biết ông Parkinson mà gặp Potter trong tình trạng giả dạng thành ông ấy, thì họ sẽ nghĩ ông Parkinson bị trúng phải Bùa Lú, hoặc nguy hiểm hơn, là Lời nguyền Độc đoán. Potter thật sự không thể đóng kịch được. Draco đã tưởng tượng ra những tình huống mà Potter phát hoảng một cách thái quá và bắt đầu phóng lời nguyền ra trái phải khắp nơi trong Hẻm Xéo.

Khi tháng Chín dần tới, các tin tức về Đài Phát thanh Pháp thuật ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Các báo cáo từ Ủy ban Đăng ký Phù thủy Muggle giờ đây đã có một danh sách cực dài bao gồm tên của những người đang chạy trốn, được gọi là những phần tử đào tẩu nguy hiểm cần phải bị giam giữ ngay lập tức. Draco cảm thấy hơi ngạc nhiên khi Dean Thomas và Ted Tonks xuất hiện trong danh sách. Thomas rất được yêu thích ở trường, hiền lành và chu đáo hơn hầu hết các Gryffindor khác. Về phần Ted Tonks... dì của Draco đã bị gia đình từ mặt vì kết hôn với ông ta. Nếu ông ta chết, điều đó có nghĩa là Andromeda đã mất ông ta toàn bộ gia đình mình, mà không vì gì cả.

Gần như mọi buổi tối, họ có thể nghe thấy những giọng nói học thuật khô khan trên chiếc Đài Phát thành đưa những bản tin mới về sự nguy hiểm của những phù thủy gốc Muggle. "Các nghiên cứu mới tiết lộ rằng ma thuật chỉ có thể được di truyền lại từ phù thủy thông qua dòng máu," các phóng viên nói. "Và như vậy, các cuộc điều tra những người được gọi là 'phù thủy gốc Muggle 'này và cách họ đánh cắp bí mật của phù thủy là điều bắt buộc."

Họ không bao giờ nghe hết các bản tin. Weasley hoặc Potter luôn tắt chúng đi, liếc qua Granger, người sẽ ngay lập tức giả vờ bận rộn với kế hoạch của cô hoặc cuốn Những chuyện kể của Beedle Người hát rong, mặc dù cô không thể che giấu vẻ mặt căng thẳng của mình.

Đôi khi Weasley cũng ném cho Draco những cái nhìn đáng ngờ sau những bản tin này. Lúc đầu Draco không hiểu tại sao, nhưng cuối cùng hắn cũng nhận ra: Weasley nghĩ rằng có thể hắn cũng đang nghĩ như vậy.

Không thể phủ nhận rằng Draco đã thực sự nghĩ về những bản tin về phù thủy gốc Muggle. Hắn nghĩ về chúng trong khi dọn dẹp ngôi nhà nhỏ của Potter, trong khi móng tay của hắn bị dính đất bẩn và mồ hôi nhễ nhại chảy quanh mắt. Hắn nghĩ về những bản tin được phát sóng khi hắn cọ rửa cơ thể mình trong sự đau nhức dưới vòi hoa sen, và trong nhiều giờ trằn trọc trước khi hắn có thể ngủ thiếp đi. Hắn thấy cảm xúc của mình bị lẫn lộn khi nghĩ về chúng tới mức khiến hắn cảm thấy đau đớn, bởi những định kiến về huyết thống đã bị cha mẹ hắn cấy vào trong đầu kể từ khi hắn chỉ là một đứa trẻ, trong một thế giới mà giờ đã không còn tồn tại nữa.

Các bản tin được phát sóng bao gồm các cụm từ quen thuộc, an ủi như 'cộng đồng phù thủy''bản chất phi thường của phép thuật''điều gì ngăn cách phép thuật với sự tầm thường, với những người Muggle'. Draco đã lớn lên trong những cuộc hội thoại như thế. Hắn luôn được dạy phải tự hào về di sản ma thuật của mình. Mỗi lần hắn đạt đến một cột mốc phép thuật mới – chẳng hạn như lần đầu tiên hắn sử dụng phép thuật một cách tình cờ và lần đầu tiên hắn chế ngự được tia lửa bằng cây đũa phép của mẹ mình – cha mẹ hắn đã tỏ vẻ phấn khích tột độ theo cái cách mà họ hiếm khi thể hiện. Họ đã dùng mạng Floo để kể cho những gia đình khác về chuyện này, và họ thậm chí còn tổ chức lễ kỷ niệm truyền thống của Phù thủy cho những sự kiện như vậy, và làm những thứ mà không ai khác có thể thực sự hiểu được, rằng chỉ những gia đình thuần huyết mới bày tỏ niềm tự hào về phù thủy một cách đúng đắn, chính đáng.

Vì vậy, khi nghe các bản tin nói rằng các phù thủy gốc Muggle bằng cách nào đó đã 'đánh cắp' được ma thuật... Draco biết họ chỉ đang tuyên truyền như vậy, nhưng đồng thời, trong lòng hắn cũng dấy lên một thứ cảm xúc khác. Đó là nỗi sợ hãi rằng người Muggles đang xâm phạm vào Thế giới Phù thủy, chiếm đoạt những gì mà các pháp sư đã tạo ra cho chính mình. Như thể là đang đọc qua cuốn Lịch sử Pháp thuật và đọc về những vụ thiêu đốt phù thủy và các cuộc đàn áp phù thủy vậy. Đó là lý do các phù thủy phải chạy trốn ngay từ đầu. Và bây giờ, những phù thủy gốc Muggle lại đang tràn vào Hogwarts, như cha hắn đã luôn nói, như thể họ thuộc về nơi đó sao? Như thể họ chưa có cả thế giới của riêng mình sao? Và nếu rào cản giữa các thế giới tiếp tục bị xóa mờ, ai mà biết được điều đó sẽ có ý nghĩa như thế nào đối với các pháp sư và cách sống của họ, với sự tôn kính của họ đối với pháp thuật chứ?

Draco chưa bao giờ có lý do thực sự để suy nghĩ lại điều này. Rốt cuộc, tất cả bạn bè của hắn đều được nuôi dạy để nghĩ theo cùng một cách. Được nuôi dạy tốt, như cách gọi của mẹ hắn.

Kể cả như thế, cuộc sống với Potter, Weasley, và Granger... nó đã cho hắn một quãng nghỉ. Hắn đang sống với một kẻ phản bội huyết thống, và kẻ được nuôi dưỡng bởi Muggles, và một kẻ được sinh ra bởi Muggle. Trong giới thuần huyết, có những giả định về những việc mà những loại người này sẽ làm với những phù thủy thuần huyết nếu có cơ hội: loại bỏ họ, làm ô uế họ, làm hư hỏng họ.

Nhưng Draco đã sống với ba người này gần hai tháng rồi, và điều kỳ lạ là hắn cảm thấy rất bình thường. Càng nghĩ về điều đó, hắn càng nghĩ rằng họ sẽ không thực sự quan tâm nếu hắn muốn tiếp tục đi theo những tư tưởng truyền thống mà hắn đã được cấy vào đầu. Cả cuộc đời mình, Draco đã cảm thấy rằng hắn, gia đình và bạn bè của hắn đều đang phải chiến đấu với một mối đe dọa, sự tranh giành quyền lực và nếu như họ từ bỏ thì sẽ đồng nghĩa với sự diệt vong. Nhưng bây giờ, khi bước vào lãnh địa của kẻ thù, chung sống với ba người được coi là đại diện cho những gì mà gia đình hắn đang chống lại, thì hắn lại tự hỏi mối đe dọa này ở đâu. Bởi vì nếu nó thực sự đang ở đây, thì hắn không thể nhìn ra nó được.

Những suy nghĩ gây bất ổn này không làm giảm bớt sự lo lắng của Draco về chuyến đi tới Hẻm Xéo. Granger liên tục đảm bảo với hắn rằng việc để cho gia đình Parkinson trông giống nạn nhân sẽ giúp họ thoát khỏi mọi rắc rối. Nhưng Draco không thực sự tin vào điều đó. Vấn đề ở đây là, nếu họ lợi dùng gia đình Parkinson để gây khó dễ cho bọn Tử thần Thực tử, thì gia đình họ sẽ có khả năng gặp rắc rối thực sự. Bản thân gia đình Parkinson không phải là Tử thần Thực tử – ít nhất là không phải khi Draco rời trường Hogwarts – vì vậy ít nhất họ sẽ không bị Chúa tể Hắc ám tự tay trừng phạt, nhưng bọn Tử thần Thực tử vẫn có thể làm điều đó.

Khi ngày đi tới Hẻm Xéo càng đến gần, Draco bắt đầu gặp phải những ảo ảnh về việc gia đình Pansy bị bọn Tử thần Thực tử thi triển Lời nguyền Tra tấn lên người. Và dường như những viễn cảnh này có khả năng lây lan. Đôi khi, trong lúc Potter cằn nhằn trên bàn cờ, hoặc Weasley đưa ra bình luận mỉa mai về bọn Tử thần Thực tử ẩn nấp bên ngoài, hoặc Granger bảo họ im lặng trong lúc cô đang cố gắng đọc sách, thì Draco sẽ đột ngột nhìn thấy cảnh họ bị tra tấn. Có lẽ hắn đang thực sự phát điên rồi.

Ba ngày trước chuyến đi đến Hẻm Xéo, thì xuất hiện một tiếng crack lớn vào giữa buổi chiều. Draco đang ở trong thư viện nhỏ cùng với Granger, phân loại những cuốn sách bị nước làm hỏng từ những cuốn không bị sao cả. Cả hai vội vã ra vườn sau và nhìn thấy Weasley đang ở một mình, sửa chữa con đường nhỏ bị đổ nát dẫn đến một cái ao phủ đầy tảo trong góc.

"Harry đâu?" Granger hỏi. "Có phải bồ ấy không? Bồ ấy đi đâu vậy?"

"Không sao đâu, bình tĩnh đi," Weasley nói. "Bồ ấy đi lấy tấm thảm mới cho căn phòng có cửa sổ bị đập vỡ đó."

"Ồ." Granger thở dài. "Bồ ấy có cầm theo Áo choàng không?"

"Ừ, có. Và yểm cả Bùa Biến hình trước khi bồ ấy đi nữa rồi."

"Được rồi," Granger cắn môi và do dự. Dường như cô đang cố đưa ra một quyết định nào đó. "Nghe này," cô nói. "Tối... tối nay, mình đang nghĩ..."

"Không phải bây giờ, Hermione," Weasley nói, quay lại. "Mình đang hơi bận chút."

Má của Granger đỏ bừng. "Tốt thôi," cô lạnh lùng nói. Cô quay gót và sải bước về phía cửa sau của ngôi nhà nhỏ.

Draco định đi theo thì Weasley nói. "Malfoy, chờ chút, tôi muốn nói chuyện này."

Draco do dự. Weasley không tiếp tục sửa đường nữa. Cậu đặt đũa phép xuống và nhìn qua Draco để xem Granger đã thật sự đi vào trong nhà hay chưa.

"Chuyện gì vậy?" Draco chậm rãi nói. "Potter không sao chứ, phải không?"

"Gì? À, ừ, vẫn ổn," Weasley đứng dậy. "Nghe này, Malfoy, hôm nay là sinh nhật của Hermione. Bồ ấy nghĩ rằng bọn tôi đã quên, nhưng không hề. Harry đi mua bánh, một số đồ trang trí và một chai rượu Đế lửa rồi," Weasley liếc nhìn ngôi nhà lần nữa và nhăn mặt. "Bây giờ bồ ấy đang tức tôi lắm vì đã ngắt lời bồ ấy đấy, nhưng mà... tôi nghĩ bồ ấy vừa định nói chuyện sinh nhật ra, và nó sẽ phá hỏng sự ngạc nhiên nếu tôi để bồ ấy tự đề cập đến nó," cậu thở dài. "Dù sao thì, vấn đề là, Harry sẽ quay lại với đống đồ trang trí và tôi không muốn bồ ấy nhìn thấy chúng. Bọn tôi sẽ cất cái lều và dọn sân, và bọn tôi chỉ cần nửa giờ hoặc ít hơn. Cậu có thể giữ bồ ấy trong thư viện từ khoảng năm rưỡi đến sáu giờ được không?"

Draco mở miệng ra và ngậm lại.

"Gì?" Weasley nói.

"Không có gì," Draco lạnh lùng nói. "Tôi chỉ không nghĩ cậu biết cách cư xử như thế này đấy, Weasley. Khá là tinh tế đấy."

Weasley đỏ mặt. "Ôi, im đi. Cậu có định giúp bọn tôi không đây?"

Draco nhún vai. "Ừ, tôi sẽ giữ cô ấy lại. Nhưng chắc chỉ có Merlin mới biết cách làm Hermione Granger bận rộn trong thư viện thôi."

Weasley bật ra một tiếng cười, trước khi cậu có thể ngăn bản thân lại. Sau đó cậu hắng giọng thật lớn và xoa xoa gáy mình. "Cảm ơn," cậu nói. "Ờ. Và... cảm ơn vì đã giúp bọn tôi vụ nhà Parkinson. Bọn tôi biết cậu đang lo lắng cho cô ta, nhưng sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra đâu."

Weasley nói câu cuối rất nhanh, như thể đang không muốn thừa nhận bản thân vừa nói điều đó.

Draco, ngớ người ra một chút và không thể thành lời. Hắn chỉ phát ra một âm thanh 'ờm' yếu ớt, gật đầu một cách giật cục, và đi vào trong nhà, tự hỏi điều gì vừa xảy ra. Ron Weasley có phải vừa cư xử một cách lịch sự với hắn không? Sự điên rồ này đang càng lúc càng tăng rồi.

Granger rất yên lặng vào buổi chiều hôm đó, trong khi soạn sách trong thư viện của gia đình Potters. Draco biết rằng cô sẽ thích bữa tiệc bất ngờ của Potter và Weasley, nhưng thật khó để không nói điều gì đó khi cô trưng ra cái vẻ mặt thống khổ đấy. Hắn nhớ lại cách cô kể về Potter và Weasley khi bị Trường Sinh Linh Giá ảnh hưởng, rằng cô sợ họ không thực sự quan tâm đến cô, và bây giờ họ dường như đã quên sinh nhật của cô.

Nhưng hắn đã cố gắng giữ im lặng. Sáu giờ tối, hắn đứng dậy, vươn vai và nói. "Có muốn đi xem Weasley đã làm nổ tung vườn chưa không?"

Granger hẳn vẫn còn đang rất khó chịu với Weasley, vì cô không hề lên tiếng bênh vực cậu bạn thân của mình. Cô chỉ thở dài, đứng dậy và theo Draco ra khỏi bếp.

Họ đi ra từ cửa phụ. Granger dừng lại. Draco nhìn sự ngạc nhiên, sau đó thích thú nở rộ trên khuôn mặt cô.

"Ôi, Harry, Ron!" cô thốt lên, chạy đến để ôm chầm hai người bạn của mình. Họ đã giăng những ngọn đèn khắp khu vườn – mặc dù hơi vụng về, Draco nghĩ vậy vì hắn đã quá quen với phong cách trang trí hoàn hảo của mẹ mình – và để một chiếc bàn nhỏ ở trên sân. Trên đó có một chiếc bánh chocolate nhỏ và một chai rượu màu hổ phách. Những tia sáng bắn tung tóe trong không khí, tạo thành dòng chữ CHÚC MỪNG SINH NHẬT HERMIONE LẦN THỨ 18.

Draco quan sát ba người họ trong giây lát, đang ôm nhau trong bãi cỏ hình vuông bình dị được bao bọc bởi những hàng rào cao mười feet, và hắn cảm thấy bị tách biệt ra khỏi cảnh tượng trước mặt. Mọi thứ bắt đầu cảm thấy thật kỳ lạ. Làm thế nào mà một buổi tối như thế này lại có thể xảy ra ở trong một thế giới mà lực lượng của Chúa tể Hắc ám đang ngày càng phát triển và đông đảo hơn trên toàn quốc cơ chứ? Những ảo giác của hắn lại bắt đầu xuất hiện, buộc Draco phải chớp mắt thật nhanh khi nhìn vào bức tường đá của ngôi nhà – cơ thể cao lớn của Weasley đang co giật liên hồi trong khi Bella cười một cách điên dại, kính của Potter vỡ vụn khi cậu quằn quại dưới lời nguyền, Granger...

Hắn lại nhìn họ. Granger đang cười rạng rỡ đến nỗi mắt của cô híp tịt hết cả lại, hai má của cô được đẩy lên cao. Cô đang nói chuyện sôi nổi với Potter và Weasley, còn Weasley thì đang cười khúc khích, có lẽ là đang kể lại việc cậu đã lờ Granger như thế nào vào buổi chiều hôm đó để đánh lạc hướng cô. Potter cũng đang cười lớn, mu bàn tay xoa lên vết sẹo tia chớp trên trán một cách lơ đãng.

Ba ngày kể từ bây giờ, ba người đó sẽ đi vào Hẻm Xéo, vào trung tâm của mọi rắc rối, và họ vẫn chưa được chuẩn bị sẵn sàng.

Draco đến gần họ. Vòng tròn nhỏ của họ mở ra để hắn nhập cuộc.

"Cậu cũng tham gia vào chuyện này à?" Granger nói, vẫn mỉm cười.

"Đại loại vậy," hắn nói một cách lơ đễnh.

"Cảm ơn mọi người nhiều. Tuyệt vời quá đi," cô quay lại nhìn Potter và Weasley. "Mình không nghĩ là hai bồ vẫn nhớ, nhất là vào thời điểm này."

"Nghe này," Draco nói. "Tôi... Tôi sẽ tới Hẻm Xéo với ba người."

Sau đó là một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net