CHƯƠNG 10: HIỆP HỘI TÌM ĐỒ VẬT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
khoảng lặng bất chợt. Nụ cười của ba người nhà Gryffindors chuyển sang sự hoài nghi.

Draco khoanh tay. "Không thể trông đợi vào cậu được, Potter. Cậu không biết đóng kịch để giả dạng cha của Pansy. Và Weasley, sẽ ít lộ liễu hơn khi cậu là một thanh niên 17 tuổi trong cơ thể một đứa 10 tuổi. Và... dù sao thì, nó sẽ an toàn hơn."

Họ vẫn im lặng. Sau đó Weasley nói, "Ừ, hiểu rồi. Vậy cậu đang nói vậy là để được ăn một miếng bánh, hay là...?"

Granger và Potter đều bắt đầu cười. Draco lắc đầu, nhưng một nụ cười vẫn nở trên miệng hắn. "Cậu phải nói gì đó hay hơn để châm chọc được tôi đó, Weasley," hắn nói, cầm một trong những chiếc ly rượu Đế lửa nhỏ và nốc cạn trong một hơi.

.

Vào sáng ngày 22 tháng Chín, họ Độn thổ tới vùng ngoại ô phía xa của trang viên nhà Parkinson. Gia đình Parkinson có sân tập Quidditch riêng, vì ông Parkinson là kỹ sư trưởng của công ty Nimbus. Khi họ đi qua sân tập, Draco nhớ lại lúc hắn chơi ba đấu ba với Crabbe, Goyle, Pansy, Blaise, và Theo Nott, và hắn bỗng chốc có cảm giác đau nhói. Hắn tự hỏi đội Quidditch nhà Slytherin chơi thế nào trong năm nay. Thật nực cười làm sao, khi hắn vẫn thắc mắc rằng liệu các buổi tập huấn và các trận đấu có đang diễn ra hay không.

Có một cổng phụ ở bên cạnh trang viên nhà Parkinsons. Draco gõ vào ổ khóa và nói, "Camellia" – tên bà ngoại của Pansy. Nó kêu lên một tiếng và cho phép họ thông qua.

Ngôi nhà Parkinson là một căn nhà dài, xiêu vẹo, không được sang trọng cũng như lớn bằng Phủ Malfoy, nhưng có những nét hiện đại như những phòng tắm nắng bằng kính lớn ở hai đầu. Draco dẫn họ đi xuyên qua khu đất trong bóng tối lúc nửa đêm, hướng về phía cửa sổ phòng Pansy. Một giàn hoa được trang trí trước cửa sổ phòng Pansy, một nét lãng mạn mà cô luôn yêu thích. Khi họ dừng lại ở bên dưới, Draco nhìn lên và có cảm giác như thể đang nhìn thấy cô ở đó, mở cửa sổ ra, tựa một khuỷu tay vào bệ cửa, nở một nụ cười trên nét mặt gần gũi của mình.

Draco trèo lên cái giàn leo đang bám vào bức tường của ngôi nhà. Hắn đã làm điều này hàng chục lần trước đó, vào mùa hè giữa năm thứ năm và năm thứ sáu, và chẳng bao lâu cửa sổ được mở ra và cả bốn người đều trèo vào được bên trong.

Những người khác chuồn ra ngoài hành lang ngay lập tức. Weasley sẽ tìm con gia tinh của gia đình và lén cho nó uống ba giọt Thuốc ngủ Không mơ. Granger sẽ sử dụng Bùa Mô phỏng trên một thứ mà bà Parkinson đã viết vào để giả mạo một bức thư nhằm gửi cho người làm vườn ở cửa trước, rời lịch tới nhà cho ông ấy. Potter sẽ thu thập các sợi tóc của từng thành viên trong gia đình và đảm bảo rằng lọ thuốc đã được điều chế một cách chính xác. Mọi thứ hẳn sẽ rất trơn tru: những chiếc bánh quy đã được giao tới bằng cú vào tối qua, mỗi chiếc bánh được dành cho một thành viên khác nhau trong gia đình, và Draco, sau khi do thám qua cửa sổ nhà bếp, đã thấy họ ăn chúng một cách ngon lành.

Draco chuẩn bị thực hiện phần nhiệm vụ của riêng mình – tìm giấy tờ của gia đình Parkinsons – thì hắn lại do dự. Hắn hít một hơi dài, chậm rãi và dùng hai ngón tay vuốt ve chiếc chăn bông hình hoa cà. Mùi nước hoa của Pansy khẽ thoang thoảng trong không gian, một mùi hương quen thuộc như chính ngôi nhà của hắn.

Hắn giật mình khi thấy mắt mình cay xè. Hắn chớp mắt một cách khó khăn, cảm thấy mình thật ngu ngốc, nhưng trí tưởng tượng của hắn đã đưa hắn ra xa khỏi thực tại. Liệu Pansy, ngay cả bây giờ, có đang trở mình trên giường của cô trong ký túc xá nhà Slytherin, để chuẩn dậy sớm như thường lệ không? Lúc nào hắn cũng có thể bắt gặp cô đang làm bài tập trong phòng sinh hoạt chung vào lúc bình minh ló dạng, gõ đũa phép trên đầu gối nhịp nhàng như thể đó là dùi trống.

Hắn tự hỏi liệu cô có còn đang hẹn hò với Theo không. Hai người họ đã có một mối quan hệ nào đó sau khi Draco chia tay với Pansy vào tháng Giêng năm ngoái, mặc dù Draco luôn nghi ngờ rằng mục đích chính của việc họ hẹn hò với nhau là để khiến hắn ghen. Nhưng có lẽ mối quan hệ đó đã trở thành một thứ khác sau khi cái chết giả của hắn được thông báo cho họ.

Hắn rất ngạc nhiên khi nhận ra rằng hắn không mấy bận tâm đến điều đó. Mối quan hệ của hắn với Pansy, cũng giống như nhiều mối quan hệ khác ở Hogwarts, dường như chỉ là một phiên bản tưởng tượng của chính hắn lúc này.

Tuy nhiên, hắn vẫn mất vài giây nữa để bước qua ngưỡng cửa.

Draco di chuyển xuống hành lang đầy những tác phẩm nghệ thuật đắt tiền, sau đó đi về phía cầu thang rộng bao quanh một chiếc đèn chùm pha lê, rồi băng qua tiền sảnh lát đá cẩm thạch. Hắn nhanh chóng tìm thấy thứ mình cần trong nhà bếp: bột Floo của họ được đựng trong một khối điêu khắc bằng thủy tinh màu đen. Sau đó, hắn lấy lọ Thuốc Đa dịch nặng trịch từ trong túi và chia nó vào bốn quân cờ bằng đá. Mỗi quân cờ sẽ chứa một lượng đủ để kéo dài tác dụng của thuốc ít nhất vài giờ, và hy vọng rằng chúng đủ nhỏ để không bị phát giác.

Draco kiểm tra chiếc đồng hồ mặt gỗ mun trên tường, có chữ số La Mã phát sáng rực rỡ và những mảnh đá opal mê hoặc. Họ vẫn còn thời gian.

Hắn bước tới cánh cửa trượt cạnh phòng tắm nắng. Đằng sau nó là phòng nghiên cứu của ông Parkinson, một căn phòng dài và tối với hàng tá mẫu chổi gắn trên tường: Nimbus 2000 và 2001, mẫu cổ điển 1940, và mẫu 1280 được yêu thích. Một chiếc Nimbus 2002 đang trong quá trình thiết kế được đặt trên chiếc bàn chiếm chính giữa căn phòng. Draco liếc nhìn qua bức vẽ trang nhã trên tường, rồi đi nhanh về phía chiếc bàn cá nhân cạnh cửa sổ kiểu Pháp.

Ngăn kéo thứ ba của chiếc bàn đã bị khóa. "Camellia," hắn thì thầm lần thứ hai, chạm vào nó. Ổ khóa mở ra, và hắn kéo nó ra. Các giấy tờ của gia đình Parkinsons được cất gọn gàng ở bên trong một tập tài liệu và hắn nhét nó vào áo choàng của mình.

Draco chuẩn bị rời đi thì mắt hắn vô tình lướt qua mặt bàn. Nằm rải rác bên cạnh cây anh đào trên bàn là những lá thư được viết bằng nét chữ nhỏ và chính xác của ông Parkinson.

Hắn dừng lại. Hắn đã tự hỏi trong nhiều tuần, rằng liệu cuối cùng gia đình Parkinson có tuyên bố lòng trung thành của họ hay không, liệu – khi hắn uống Thuốc Đa dịch – hắn có phải nhìn xuống cánh tay trái của mình để nhận ra rằng ông Parkinson cũng đã có một cái vết tương tự hay không.

Hắn bắt đầu lướt qua các lá thư, tìm kiếm nét chữ ngông cuồng của Bellatrix hoặc của bất kỳ tên Tử thần Thực tử nào khác mà hắn có thể nhận ra. Nhưng thay vào đó, đôi mắt của hắn nhìn thấy một lá thư có huy hiệu của trường Hogwarts. Hắn rút cái phong bì từ trong đống lộn xộn trên bàn ra, cau mày và rút lá thư bên trong ra.

Trên đó là chữ viết tay của Severus Snape.

Kính gửi ông bà Parkinson,

Tôi rất tiếc phải thông báo rằng con gái của ông bà, trò Pansy, đã bị kỷ luật cảnh cáo lần thứ ba. Do đó, trò ấy sẽ phải chịu phạt cấm túc với Giáo sư Carrow và và Giáo sư Carrow. Hình phạt của trò ấy sẽ tùy theo quyết định của họ.

Tôi muốn nhờ ông bà viết thư cho con gái của mình để thảo luận về hành vi của trò ấy và cách trò ấy có thể điều chỉnh để thích nghi với môi trường mới của Hogwarts. Với tư cách là Chủ nhiệm Nhà của trò ấy trong sáu năm, tôi đảm bảo với ông bà rằng tôi đã cố gắng châm chước cho trò ấy do ảnh hưởng từ sự mất mát gần đây của người bạn thân của trò ấy, nhưng tôi không thể can thiệp quá nhiều khi liên tục phải đối mặt với những hành vi sai trái, không phù hợp này.

Thân mến,

Severus Snape

Hiệu trưởng trường Hogwarts

Bậc thầy độc dược

Draco xem lại bức thư, cổ họng hắn như thắt lại. Hành vi sai trái, không phù hợp? Pansy đã làm gì vậy?

Đôi mắt hắn nhìn lên ngày tháng ở đầu bức thư. Nó được gửi đến đến vào hai tuần trước. Draco bắt đầu sàng lọc những lá thư khác trên bàn làm việc, thậm chí còn mở cả đèn lên để tìm cho dễ. Trong ánh sáng ấm áp tràn ngập, hắn nhìn thấy nó gần như ngay lập tức: chữ viết tay của Pansy được viết bằng màu mực chàm yêu thích của cô. Hắn liền giật lấy lá thư và đọc nó.

Gửi cha và mẹ,

Cảm ơn vì lá thư của hai người, nhưng con không làm gì sai. Con vẫn ổn sau khi buổi cấm túc và con không hối hận vì những gì mình đã làm. Con muốn cha mẹ biết rằng, Giáo sư Carrow đã nói đùa về những gì đã xảy ra vào tháng Năm, thực sự đã nói đùa về điều đó. Mọi người đều rất tức giận, nhưng con là người duy nhất đứng lên và đáp trả lại những câu đùa đó. Cha mẹ cũng sẽ không chịu được nếu là con đâu.

Hơn nữa, mọi người đều biết họ dù sao cũng chỉ là phù thủy lai.

Con đã nghĩ rằng cha mẹ sẽ tự hào về con. Cha mẹ là những người luôn dạy con về lòng trung thành. Hãy viết lại sớm cho con sớm, và con hy vọng cả nhà vẫn an toàn.

Pansy

Draco nắm chặt bức thư đến nỗi làm tờ giấy da nhăn lại. Những gì đã xảy ra vào tháng Năm. Ý cô là... nhưng cô còn có thể nhắc tới gì khác đây? Hắn đã qua đời vào cuối tháng Năm, và trước thời điểm đó, thì chẳng có gì xảy ra cả.

Có phải Pansy đã thực sự đối đầu với anh em nhà Carrows vì đã chế giễu hắn? "Ngốc quá," Draco thì thầm. Việc một trong hai anh em nhà Carrows chế nhạo cái chết của hắn thì có vấn đề gì cơ chứ? Họ đã mong đợi điều gì cơ chứ? Hắn đã chết trong thất bại và ô nhục. Tất nhiên hắn sẽ trở thành một đối tượng để bọn Tử thần Thực tử đem ra sỉ nhục rồi.

Nhưng Pansy – hắn có thể cảm thấy các đầu ngón tay cô đang vuốt tóc hắn, có thể nếm vị mật ong trong son dưỡng môi của cô – dĩ nhiên Pansy sẽ không chịu ngồi yên. Cô cũng sẽ bị trừng phạt vì điều đó, và theo những gì Draco biết về anh em nhà Carrow, hình phạt từ chúng sẽ không phải là thứ chỉ có thể cho qua bằng cụm từ, Con vẫn ổn sau khi buổi cấm túc. Nhưng đó là Pansy. Tự hào về lỗi lầm, khinh bỉ sự yếu đuối và miệng lưỡi hung ác.

"Malfoy?" một giọng nói vang lên.

Draco giật mình và nhét lá thư vào vị trí cũ. "Đến đây," hắn đáp, sải bước ra khỏi phòng làm việc và đóng cửa lại.

"Cậu tìm được giấy tờ rồi chứ?" Granger hỏi.

Hắn gật đầu. "Đi nào," Weasley và Potter đang đứng bên lò sưởi, tay cầm quân cờ có chứa Thuốc Đa dịch, sẵn sàng để uống chúng. Draco cầm lấy cái mà Granger đưa cho hắn, đặt nó lên môi và ngửa cố lên để uống.

.

Hermione đã ở quá lâu với Harry, Ron và Malfoy đến nỗi khi họ bước ra khỏi lò sưởi để vào quán Cái vạc Lủng, cô cảm thấy bị sốc theo bản năng, như thể cô đã làm một điều quá sai lầm và khủng khiếp. Quán rượu nhỏ vô cùng ồn ào và nhộn nhịp, nhưng nó không chật kín với những vị khách quen đang ngồi ở những chiếc bàn và vị trí trên quầy bar thông thường của họ. Thay vào đó, là những hàng dài phù thủy đang len lỏi qua những lối đi có dây buộc, tất cả đều lê bước về phía cửa sau để hướng vào Hẻm Xéo.

"Nào nào, di chuyển đi," một tên kiểm sát đang đứng gần lò sưởi nói khi Malfoy, Harry và Ron vừa bước qua. "Tránh ra đi, những người khác có thể tới bất cứ lúc nào đấy."

Malfoy, giờ là ông Parkinson với bờ vai rộng và tóc đen, ném cho người đàn ông một cái nhìn băng giá. "Đúng vậy," hắn nói bằng một giọng trung niên trầm. "Cảm ơn vì sự đóng góp vào cộng đồng này."

Khi người đàn ông trừng mắt nhìn lại hắn, Malfoy đẩy Harry và Ron về phía Hermione đang đứng xếp hàng, uể oải đặt tay lên trên vai hai chàng trai. Điều này khiến Malfoy bị Harry và Ron lườm, và Hermione nói. "Hai đứa."

Cả hai đều hít thở sâu và gỡ bỏ biểu cảm chua chát của mình.

"Giấy tờ của chúng ta, em yêu," Malfoy nói, lấy một xấp giấy da từ áo choàng của mình.

Má của Hermione hơi ửng hồng. Cô biết đó là Malfoy, và cô biết hắn chỉ đang diễn, nhưng khi một người đàn ông hoàn toàn xa lạ nhìn thẳng vào mặt cô và nói em yêu vẫn khiến cô có cảm giác rất đáng sợ. Nó thực sự còn đáng sợ hơn, khi biết rằng trong tất cả những người trên thế giới này, chính Draco Malfoy lại là người đang nói những lời đó.

"Vâng, cảm ơn anh, anh yêu," Hermione nói, cố gắng để giọng cô không nghe mỉa mai nhất có thể.

Khóe miệng của Malfoy khẽ co giật khi cô cầm lấy xấp giấy tờ.

Trong khi họ tiến về phía trước theo hàng, Hermione đưa giấy tờ của Devon và Charles Jr. cho Harry và Ron, hướng dẫn hai người họ cách trình chúng cho cô chú phù thủy tốt bụng ở trạm kiểm soát. Tim Hermione đập ngày càng nhanh khi họ đến gần trạm kiểm soát hơn, nhưng khi họ đến chỗ người đàn bà có vẻ ngoài chua ngoa đang kiểm tra giấy tờ cho hàng của họ, người đàn bà nọ nhìn vào mặt Hermione một cái và nét mặt của bà ta chuyển thành một nụ cười.

"Astrantia!" người đàn bà đó la lên. "Thật tuyệt vời khi được gặp bà, khi được nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc."

Hermione nghĩ tim mình có thể đã ngừng đập. Cô nở một nụ cười theo bản năng, nhưng khi cô mở miệng, không có từ nào phát ra được.

Malfoy bước qua cô một bước, và đôi mắt của người đàn bà đó hướng về phía hắn. "Và Charles! Đã quá lâu rồi."

Malfoy nở một nụ cười lớn, cực kỳ giả tạo và giơ tay ra để người đàn bà đó nắm lấy. "Finnida," hắn nói. "Đúng là vậy. Họ yêu cầu bà làm mấy thứ việc này sao?"

Mũi của Finnida nhăn lại. "Thật không may," bà ta nói. "Những ngày này, Bộ bị thiếu nhân viên khủng khiếp, tôi chắc rằng ông đã nghe tất cả về điều đó... tất cả những người báo cáo với tôi đều đã được giao nhiệm vụ giám sát mạng Floo, vậy nên tôi phải ở đây," bà ta thở dài. "Không phải không có sự phấn khích, ông biết đấy, một đứa Máu Bùn đã cố gắng đi qua đây vào tối hôm qua. Táo bạo lắm, nói rằng nó chỉ cần lấy nguyên liệu làm thuốc," bà ta nhìn từ Malfoy sang Hermione, rõ ràng mong đợi sự đồng thuận.

"Thật khó tin," Hermione nói, vuốt tóc sau tai theo cái cách mà bà Parkinson luôn làm, theo như Malfoy đã nói. "Ít nhất bà đã ở đó để ngăn chặn việc đó."

Harry và Ron khó chịu nhúc nhích quanh cô.

"Devon, Junior, đưa giấy tờ cho bác Finnida đi," Hermione nói, đẩy họ về phía trước. Harry và Ron ngước đôi mắt to đen láy nhìn Finnida và chìa tờ giấy ra. Finnida đóng dấu lên chúng bằng một con tem sáng bóng, sau đó cười khúc khích thích thú khi bà ta làm điều tương tự với giấy tờ của Malfoy và Hermione.

"Cao hơn rất nhiều rồi đó," bà ta nói.

"Quả đúng là như vậy," Hermione nói với một tiếng cười khúc khích. "Chúng lớn rất nhanh."

"Đi vui nhé," Finnida gọi với sau họ. "Nó sạch hơn nhiều so với bình thường đấy."

Malfoy nở nụ cười mỏng và hài lòng đáp lại người đàn bà đó khi họ ra khỏi quán Cái vạc Lủng. Hermione thở ra một cách chậm rãi và run rẩy khi họ bước vào Hẻm Xéo.

"Được rồi," Malfoy ở bên cạnh cô nói. "Hít thở bình thường đi."

"Cậu có ích thật đấy," cô nói.

"Tôi biết mà."

Bốn người nhà Parkinson đi ngang qua tiệm của ông Ollivander, hiện đã đóng cửa, và mặt tiền bằng đá cẩm thạch hùng vĩ của ngân hàng Gringotts. Hẻm Xéo vẫn có rất nhiều người đến mua sắm, nhưng họ đi nhanh hơn và nếu đi theo nhóm thì di chuyển gần nhau hơn. Malfoy và Hermione áp dụng cách di chuyển mà hầu hết các bậc cha mẹ thường làm: Harry và Ron đi ngay trước mặt họ, cha mẹ ở sau lưng.

"Ở đây!" Harry nói khi họ đến một ngã rẽ nhỏ ghi là Ngõ Acaysian. "...mẹ ơi," cậu vội vàng nói thêm, và kéo áo choàng của Hermione một cách thiếu thuyết phục.

"Được rồi, con yêu," Hermione nói, cố gắng kiềm chế không nở một nụ cười lo lắng. "Mẹ thấy rồi."

Họ rẽ vào Ngõ Acaysian và nhìn thấy nó ngay lập tức. Khó mà không nhìn thấy nó được: cái ngõ dẫn tới một ngõ cụt ở phía trước khoảng năm mươi bước, và ở đó, sự hoa mỹ của quầy hàng đập vào mắt họ, được bao phủ bởi mặt trăng xanh, mặt trời đỏ rực, và những ngôi sao vàng rực rỡ. Một tấm biển được dựng trên lối vào và có một dải ruy ghi: Hiệp hội Tìm đồ vật.

Ngay lập tức, họ chui qua một tấm vải treo vào quầy hàng. "Chà," Harry thốt lên, nghe y hệt một đứa trẻ mười tuổi. Sau nhiều tuần ở trong lều, Hermione nghĩ rằng cô không còn có thể ngạc nhiên trước sự mở rộng đột ngột của không gian, nhưng đây hoàn toàn là một điều gì đó khác. Gian hàng, nhìn từ bên ngoài cao không quá bảy hoặc tám feet, đã mở ra một không gian cao như một nhà thờ. Nó chỉ bao gồm một lối đi hẹp, giống như con hẻm bên ngoài, nhưng mỗi inch của bức tường thẳng đứng đều được treo đầy các vật dụng: chén, đĩa và giá đỡ, đèn khí và nến sáp lớn, nhạc cụ treo trên móc, hàng đũa phép dài tới mười lăm feet, những tấm thảm hoa văn và những tấm vải buộc, cứ thế lặp đi lặp lại.

Và rõ ràng, Hiệp hội Tìm đồ vật không phải chịu những hạn chế mới của Hẻm Xéo. Nơi này chật ních người – nhưng thay vì quanh quẩn trên mặt đất, họ đang lơ lửng quanh các bức tường trong những chiếc giỏ đan bằng liễu gai lớn, giống như những chiếc giỏ đang được treo bên dưới những khinh khí cầu vô hình vậy.

Hermione nhận ra rằng, các món đồ không hề bị sắp xếp lộn xộn với nhau. Những người trong Hiệp hội dường như có một hệ thống phân loại, và chẳng bao lâu sau Harry đã phát hiện ra khu vực dành cho đồ trang sức, được phân định bằng một tấm biển lớn, lấp lánh với một chiếc nhẫn kim cương nhô ra khỏi tường. Nó cách mặt đất khoảng năm mươi thước, và những món đồ trang sức phát sáng như một mảng vảy sáng lấp lánh trên cao.

Nhiều chiếc giỏ khác loại được xếp dưới chân tường, mỗi chiếc giỏ đủ lớn cho một hoặc hai người đứng bên trong. "Devon, con đi với mẹ," Hermione nói, bước tới một cái giỏ. "Và Charlie, con đi với bố, được chứ?"

Ron bước vào một chiếc giỏ với cô, còn Harry và Malfoy lấy một cái gần đó. Cô và Malfoy gõ đũa phép vào chiếc giỏ của họ, và họ bay lên không trung. Hermione cố gắng không để ý vào độ cao của họ so với mặt đất lúc này, mà thay vào đó là quan sát các đồ vật của Hiệp hội đang lướt qua. Họ bay qua những chiếc nhẫn đang được trưng bày trên những chiếc đinh dài, uốn cong và được đóng vào tường. Họ lướt qua quầy bán vòng tay, vòng đeo tay và vòng chân. Cuối cùng, họ đến quầy hàng bày bán những chiếc vòng cổ, một nơi cách mặt đất khoảng sáu feet.

Từ bên dưới, các tầng trên của quầy hàng trông có vẻ chật cứng người. Nhưng khi ở trên đây, Hermione cảm thấy như thể họ đang bước vào một căn phòng riêng biệt. Người gần nhất với họ đứng cách bức tường khoảng hai mươi feet và người ở dưới thì cách họ khoảng ba mươi feet. Họ có thể nói mà không sợ bị nghe lén.

"Merlin ơi, ở đây chắc phải có tới hàng nghìn người mất," Ron thất thần nói.

"Chà," Harry từ chiếc rổ đối diện nói, "Bồ có nghĩ là chúng ta nên bắt đầu từ phía dưới rồi lên dần phía trên không? Hãy nhớ rằng, cái mề đay đó bằng vàng, có chữ S, viết tắt của Slytherin, được khắc trên đó và được đính ngọc lục bảo. Kích thước của nó bằng một quả trứng gà."

Họ làm theo lời của Harry. Họ di chuyển cạnh nhau trong những chiếc giỏ đan bằng liễu gai của mình, nhặt những sợi dây chuyền bạc và hạt gỗ mun, vượt qua những chiếc vòng thủy tinh và những tác phẩm chạm khắc bằng ngọc bích. Hermione nheo mắt và chạm vào mọi thứ cho đến khi mắt cô căng ra và tay cô có mùi đắng, giống như mùi bạc cũ.

"Cô kiểm tra thời gian được không?" Malfoy lên tiếng hỏi cô. Hermione giật mình. Cô đã hoàn toàn quên mất rằng cô cần phải kiểm tra xem họ có phải uống thêm một liều Thuốc Đa dịch nữa hay không.

"Ờ, phải rồi," cô nói, sờ vào tay áo. "Tất nhiên rồi... Còn năm phút!"

Cô không thể tin rằng một giờ đồng hồ đã trôi qua. Cô đã nghĩ rằng chuyến đi này sẽ không kéo dài quá lâu, nhưng cô đã không tính tới số lượng đồ vật mà người của Hiệp hội sẽ thu thập được.

Bốn người bọn họ đồng loạt lén lút lấy quân cờ trong túi ra và uống cạn dung dịch bên trong nó. Họ cứ thế mà di chuyển lên trên, từng bước chậm rãi. Tới một lúc nào đó, Harry có vẻ sững sờ một cách kỳ lạ trước một chiếc vòng cổ đính ngọc bích, và khi cậu đang định đeo nó nửa chừng thì bị Malfoy giật nó ra khỏi tay và đặt nó trở lại tường. Ron nhìn một chiếc vòng cổ nhỏ giọt kim cương một cách thèm thuồng, và nói. "Bồ nghĩ nó đáng giá bao nhiêu?"

"Ồ, chắc là một hoặc hai Knut gì đó, mình nghĩ vậy," Hermione nói, nhìn lướt qua những sợi dây chuyền vàng ròng dài khoảng năm mươi feet được thắt lại với nhau.

Nửa giờ sau, họ lên đến đỉnh của quầy hàng, không thu thập được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net