Chap I: Đỏ thẫm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hermione bị ném một cách đầy thô bạo xuống sàn đá nhơ nhớp mùi máu tanh. Cô nghe thấy tiếng bước chân của hắn vang vọng bên tai mình cùng âm vọng của đầu côn đập đều đều xuống nền đất. Cô đã ở đây bao lâu, một ngày hay một tuần? Nỗi đau đã đánh tuột đi khái niệm thời gian tồn tại trong cô. Bất chợt cây côn kia được vung lên cao, xoay một vòng tóe lửa trong không khí rồi giáng một đòn thật mạnh vào phần cơ bụng cô, làm phát ra vài tiếng răng rắc vỡ vụn. Hermione mở to mắt, cắn chặt môi để ngăn máu ở trong huyết quản mình đang chực chờ nôn thốc ra ngoài rồi nuốt ngược vào trong.

- Nói đi Máu bùn! Thằng khốn ấy đang trốn ở đâu? Nếu không tao sẽ khiến mày sống không bằng chết.

Hắn tức giận nói đồng thời cúi xuống nắm lấy cổ áo cô lôi dậy kéo lết trên sàn, để lại trên đó một vệt máu dài, rồi ấn chặt cô vào tường đồng thời nhổ một nhúm nước bọt nhơ nhớp vào khuôn mặt trầy trụa vết thương của cô. Cô nhìn hắn, cười khinh rẻ:

- Mày biết gì không Malfoy? Nước bọt của mày đục bẩn y như cái mặt mày vậy?

Đôi mắt xám trống hoác đột ngột tối sầm lại. Bắp tay hắn cuộn lại và bàn tay ngày càng xiết chặt cổ cô hơn khiến cô ngột thở. Hắn gầm gừ đe dọa:

- Mày. Nói. Lại. Một. Lần. Nữa. Xem!

Cô cười to khinh thường. Suốt năm năm trời học chung mái trường cùng hắn, sự khinh thường chính là thứ tình cảm duy nhất cô dành cho hắn. Trong mắt cô, hắn chỉ là một cậu ấm đáng thương, sống trong sự đủ đầy sung túc mà chà đạp lên những con ngươi hắn coi là loài hạ đẳng.

- Đây là tất cả những gì mày có thể làm sao hả Cậu ấm Thuần Chủng? Mày và đồng bọn của mày không thể làm gì cậu ấy nên mới phải tra tấn tao để moi thông tin đúng không? Đừng hòng!

Hắn điên dại nhìn cô, đồng tử hộc màu máu. Hắn lại ném cô xuống đất, điên cuồng đá vào mạn sườn cô không thương tiếc khiến cô đau đến tận thấu tuỷ, không quên kèm theo những lời nhục mà độc địa nhất mà hắn có thể phun ra. Nhưng cô không hề kêu đến nửa lời van lơn. Tại sao cô phải van lơn cơ chứ? Nếu van lơn hắn sẽ thôi hành hạ cô sao? Không, làm vậy sẽ chỉ khiến hắn khinh miệt và sung sướng vì đã chà đạp lên được lòng kiêu hãnh của cô mà thôi. Không cầu xin thống thiết, cũng chẳng cần những giọt nước mắt rẻ tiền, sự khinh thường trong đôi mắt cô đã chìm xuống thành lòng thương hại. Cô thương hại cho sự bất lực của hắn. Cô thương hại cho sự điên cuồng của hắn. Và hơn tất thảy, cô thương hại cho sự yếu hèn của hắn.

Cái nhìn của cô như mũi dao nhọn cứa nát trái tim kiêu hãnh của con rắn thuần chủng. Chưa có kẻ nào dám nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy, nhưng ả lại dám. Ả chán sống rồi. Phải trừng phạt ả thôi, đúng, phải khiến ả không thể nhìn được nữa. Phải khiến ả hối hận và dằn vặt vì đã dám buông ra những lời này với hắn. Nhưng bằng cách nào? Tiếp tục hành hạ ả ư? Nhưng hắn thử nhiều rồi, vẫn không thể giết chết được sự thương hại trong đôi mắt gớm ghiếc kia của ả. À đúng rồi, hắn đã nghĩ ra cách. Một nụ cười tự mãn cố hữu giãn ra trên khuôn mặt hắn, hắn rút đũa phép ra, thư thả chĩa thẳng vào mắt Hermione:

- Nói đi Máu bùn! Thằng Potter đó ở đâu? Nếu không tao sẽ chọc mù mắt mày.

- Không! - Cô kiên định đáp - Dù mày có chọc mù mắt tao hay giết chết tao cũng không?

- Vậy thì mày chỉ xứng đáng với một thứ...Crurio!

Tia sáng sẫm đỏ phụt ra từ đầu đũa phép táo gai bắn thẳng vào đôi mắt sắt đá của cô làm toé ra không trung cơ man máu là máu. Máu nhuộm đỏ sàn đá lạnh ngắt, máu nhuộm đỏ bức tường cẩm thạch vô tri. Máu quyện cùng nước mắt cô loang lổ trên gò má đầy thương tích rồi thõng xuống, thẫm đượm vào vạt áo chùng xác xơ. Nhưng cơn đau này cũng không hành hạ cô lâu, chỉ một khắc sau, Hermione đã hoàn toàn lịm đi cùng màn đêm kinh hoàng.
.
.
.
Cùng lúc ấy, vài hột sáng mảnh mai còn leo lắt ở cuối chân trời cũng bị bàn tay giá lạnh của quỷ Satan nghiền nát không thương tiếc. Bóng đêm u mị loang lổ trên khắp thế gian chỉ trong chốc lát cùng tiếng gào khản đặc vọng vang đất trời của loài ác ma.


...Màn đêm liệu có phải chăng là điểm tận cùng của nỗi đau?Liệu ở nơi tận cùng ấy có thể tìm lại được nụ cười...hay chỉ là cơn mưa bụi lạnh lẽo cùng nước mắt?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net